Vương Tuấn Khải vừa nghĩ đến chuyện này, trong đầu liền liên tưởng đến bốn chữ "bứt dây động rừng", vì thế hắn bắt đầu cân nhắc xem có nên bí mật theo dõi Vương Chân Chân hay không.
Vương Nguyên chưa nghe thủng kế hoạch, đã phản đối. Cậu méo xệt mặt nhìn Vương Tuấn Khải, ân cần giải thích với hắn, theo dõi là một hành vi biếи ŧɦái, người tốt đừng nên làm chuyện biếи ŧɦái làm.
"Đại ca à, anh theo dõi tôi, tôi là nam thì cũng thôi đi, anh lại đi thậm thà thậm thụt bên cạnh một cô gái, người ta không báo cảnh sát mới là lạ đó! Nghĩ đến cảnh tượng anh phải cúi đầu trước các đồng nghiệp thân ái, trên người đeo cái mác "rình rập nữ sinh", chậc chậc...Ui da!"
U oán liếc nhìn Vương Tuấn Khải, cậu tặc lưỡi, lắc đầu: "Vẫn là nên đem chuyện này báo cho Đội trưởng các anh là xong."
"Sau đó đợi Vương Diêu bị thả ra, rồi cậu tiếp tục bị bọn họ đùa ác hả?" Hắn hậm hực nói.
Vương Nguyên cũng buồn bực không kém, bĩu môi: "Đại ca, anh xen vào đời tư của tôi nhiều quá rồi đó."
Vốn chỉ là muốn than thở một câu, ai ngờ nói ra câu này thì không khí trong phòng cũng ngưng trệ.
"Tôi...không có ý đó, dù sao anh cũng đã cứu tôi mấy lần..." Vương Nguyên phát hiện mình lỡ miệng, cuống quít đứng dậy: "Tôi cảm kích anh còn không hết, sao có thể oán hận anh làm phiền mình chứ, cảnh sát Vương..."
Vương Tuấn Khải cũng cảm thấy chính mình hơi nhiều chuyện, nhưng bây giờ bị người ta nói ra trong lòng dĩ nhiên không dễ chịu, cau có nhăn mày. Hắn nghĩ tới việc người này cùng mình vốn không có liên quan gì, từ đầu tới cuối đều là mình tự chủ động, liền lạnh lùng đáp: "Cậu cũng đã cứu tôi một mạng, xem như huề nhau."
Này là giận lẫy sao? Vương Nguyên trố mắt đáp: " Nói cái gì, mục tiêu của kẻ điên đó là tôi mà..."
"Trời không còn sớm nữa, mau đi tắm rửa nghỉ ngơi." Kẻ nào đó tự động bật chế độ xa cách, quay lưng về phòng. Vương Nguyên trợn mắt ngó bóng lưng hắn nửa ngày, mãi mới phun ra một câu nhạt nhẽo: "Tôi không biết phòng ngủ ở đâu hết..."
Vương Tuấn Khải khựng lại, hừ hừ: "Bên cạnh phòng tôi kìa."
"À..."
"À cái gì mà à! Còn không mau đi tắm! Hôi chết!"
"..."
Vừa mới nãy cậu còn tưởng vị này khó ở lắm cơ, Vương Nguyên vừa quái dị liếc cửa phòng hắn một cái, vừa che miệng cười trộm.
Xem ra đêm nay có thể ngủ ngon giấc rồi.
Chăn đệm là đồ mới, nói như vậy cũng không đúng, bộ chăn đệm mà cậu đang nằm vốn là của Vương Tuấn Khải lúc còn là thực tập sinh trong trường cảnh sát, lúc đó hắn lớn hơn cậu hai tuổi, đã thành niên.
"Anh nói với tôi cái này làm gì?"
"...Đề phòng cậu chê nó quá nhỏ!"
"Tôi tuyệt đối không chê nhỏ!"
"Hừ."
Đoạn đối thoại này thiệt là kỳ kỳ sao đó.
Vương Nguyên sạch sẽ khoan khoái lăn vào trong chăn, ngửi thấy mùi nước xả vải nhàn nhạt thì thỏa mãn rên hừ hừ, làm cho Vương Tuấn Khải – hiện đang nằm trên giường bên cạnh - nhịn không được quát lên: "Mau ngủ!"
"Hắc hắc..."
Vương Tuấn Khải bóp trán, bất đắc dĩ nghiêng đầu ngó cục lông dưới sàn nhà, thật không hiểu vì sao mình lại cho cậu ta vào ngủ chung phòng?
"Vì tâm lý tôi bị chấn thương nha!"
Nói như đúng rồi.
"Tôi không tin ngoài mất tiền ra, cậu còn bị cái gì làm chấn thương tâm lý." Cảnh sát Vương giọng điệu đầy nghi ngờ.
"Nhà tôi vừa cháy cách đây không lâu đó, anh cảnh sát à!" Vương Nguyên trợn mắt, mếu máo hức hức hai tiếng, vô cùng giả tạo quẹt miệng: "Tôi biết anh không thích cho người khác vào phòng mình, nhưng đêm nay tôi không dám ngủ một mình."
Nói xong bày ra vẻ mặt cô đơn liêu xiêu trong gió lạnh.
Vương Tuấn Khải đưa tay chỉnh điều hòa, nằm trên giường nghe cậu đóng kịch. Cả ngày chạy đôn chạy đáo mệt mỏi là vậy, nhưng hắn lại không có chút buồn ngủ nào.
"Vương Nguyên."
"Ừ?"
"..."
Im lặng hồi lâu cũng không nghe thấy Vương Tuấn Khải trả lời, Vương Nguyên lăn lăn đến bên giường, bám vào bìa giường tròn mắt chớp chớp, thấy Vương Tuấn Khải ngẩn người nhìn trần nhà, liền đứng dậy bổ nhào lên người hắn: "Yêu quái phương nào mau hiện nguyên hình!!"
Vương Tuấn Khải bị cậu bất thình lình đè cho "hự" một tiếng rõ to, tức giận túm cổ cậu ném về sàn nhà: "Làm cái gì!!"
"Trêu chọc người ta rồi không chịu phụ trách, anh, anh anh thật là hư quá đi ~!"
"...Mau ngủ, không cần nháo." Vương Tuấn Khải ngồi dậy nhét Vương Nguyên vào trong chăn, mạnh mẽ trùm kín.
Một đêm an lành.
Thiếu niên thoải mái nằm trên đệm, ngủ đến hai má đỏ bừng, nước miếng chảy một quãng dài không đo nổi.
Đối với kẻ có hơi ở sạch như Vương Tuấn Khải, việc đầu tiên thức dậy là ghét bỏ liếc cậu một cái, sau đó nhấn điện thoại.
"Thế nào? Có thể tra được gì từ Vương Chân Chân chưa?"
[Vương, mối làm ăn này tôi không nhận nữa.]
Từ đêm qua hắn đánh điện thoại gọi cho thám tử tư đáng tin cậy, muốn người nọ điều tra một chút về nhà của Vương Chân Chân. Hắn nhíu mày, không rõ thám tử tư này dở chứng cái gì, hôm trước còn đồng ý rất dứt khoát, hôm nay cự tuyệt càng là dứt khoát hơn.
"Xảy ra chuyện?"
Loáng thoáng nghe thấy âm thanh điện tử đặc trưng của bệnh viện, Vương Tuấn Khải nheo mắt.
Thám tử tư là một cậu trai chỉ vừa qua hai mươi tuổi, là một tinh anh trong giới trinh thám. Tuy tính tình có hơi quái đản, quan hệ cũng không rộng, ngược lại mạng lưới thông tin lại khá quảng đại, cũng không biết anh ta làm thế nào nữa.
Nam Cung Liệt vừa nhận thuốc từ y tá, quay đầu đã thấy Vương Tuấn Khải lạnh lẽo đứng sau lưng mình: "..."
Nhìn trên mặt anh ta có vết bầm, hơn nữa tay chân cũng không được linh hoạt lắm, tựa hồ vừa trải qua một trận ẩu đả không nghẹ. Vương Tuấn Khải không cho cậu ta thoát, khẽ cau mày: "Có người thuê côn đồ đánh cậu?"
Nam Cung Liệt cũng không giấu giếm hắn, thành thật nói đúng thế, còn chỉ ra đích danh kẻ đứng phía sau: "Tôi đoán nhà họ Vương của Vương Chân Chân có dính dáng đến gia tộc họ Vương của Vương."
Lúc anh ta nói có hơi dính chữ, Vương Tuấn Khải vẻ mặt mộng mị dại ra một chốc, sắc mặt biến đổi: "Ý cậu là, bọn họ có thể chính là chi phân tộc của nhà tôi?"
"Không những thế, mà bọn họ gần đây còn giao dịch." Nam Cung Liệt mặt than đáp: "Những gì tôi tìm được chỉ có vậy, còn lại thời gian là bị bọn họ đánh."
"..." Bây giờ côn đồ lộng hành quá. Vương Tuấn Khải chuyển tiền phí thám tử cho anh ta xong, bồi thêm một khoản đền bù thiệt hại. Nam Cung Liệt cũng không khách sáo, tiền đến thì phải lấy, còn tốt bụng nhắc nhở: "Tôi đoán ngọn nguồn đều bắt đầu từ người ở bên cạnh Vương, cậu nên cẩn thận."
Vương Tuấn Khải cũng nghĩ được tình huống này, gật gật đầu trở về.
Hắn tra chìa khóa, đổi giày xong liền phát hiện không thấy Vương Nguyên đâu. Cửa phòng ngủ còn mở, chăn đệm còn dính nước miếng lưu lại, nhưng người không có.
Phản ứng đầu tiên của hắn là, cậu bị bắt cóc? Nhưng khu này là khu vực chuyên biệt của cảnh sát, muốn bắt cóc người ở đây ra là chuyện hi hữu.
Chỉ có thể là Vương Nguyên tự mình ra ngoài.
Đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết là loại không nhu thuận đáng yêu, hơn nữa cứng đầu ương ngạnh, đường không đến ngõ cụt liền không dừng. Vương Tuấn Khải rầu rĩ chốc lát, muốn mở camera ra xem cậu nhóc đã đi đâu, lại phát hiện camera không có tín hiệu.
Hắn bất ngờ không nhẹ, vội đến phòng bảo vệ.
"Cấp trên nói muốn thu băng ghi hình làm tư liệu điều tra gì đó, sáng nay toàn bộ camera đã bị lấy đi." Bảo vệ nghiêm mặt nói: "Từ lúc sáu giờ hai mươi đã thế."
Sáu giờ hai mươi là lúc Vương Tuấn Khải vừa rời khỏi nhà, cho nên hắn không phát hiện có gì bất thường. Cẩn thận ngẫm lại, gần nhất ở khu vực này đâu có xảy ra vụ án gì nghiêm trọng, sao lại phải thu camera?
Tròng lòng hắn lo lắng nên cũng không chú ý đến vẻ mặt cứng ngắc của bảo vệ, đợi sau khi hắn rời đi rồi, bảo vệ nhìn nhau, đồng loạt thở phào.
Đêm qua bọn họ ỷ lại bảo mật của tiểu khu quá mạnh, liền chơi bài đến sáng, đến lúc sực nhớ lại nhiệm vụ mới phát hiện tất cả camera ghi hình đều bị phá hư, hơn nữa không một ai biết thủ phạm là kẻ nào. Việc này là sự kiện hệ trọng liên quan đến tiền bạc, sơ sảy là mất việc như chơi, ai dám mạo hiểm đem tiền đồ của mình ra đánh cược?
Hơn nữa Vương Tuấn Khải chỉ là một cảnh sát không có danh tiếng, bọn họ cũng không tiện nói sự thật cho hắn nghe.
Vương Tuấn Khải không biết Vương Nguyên ở đâu, chỉ có thể đến những chỗ trước kia cậu từng đi qua. Trước đó đã có tiền lệ cậu bị bắt cóc một lần, vì vậy lần này cậu mất tích khiến hắn suy diễn lung tung, phí rất nhiều thời gian.
Vương Tuấn Khải thậm chí gọi điện cho Đội trưởng, cũng không nhận được tin tức tốt.
"Tôi có thể xem camera ở các khu vực công cộng hay không?"
Thấy hắn mồ hôi đầy đầu còn không quên tìm Vương Nguyên, Đội trưởng bất đắc dĩ nhìn hắn, thở dài: "Cậu cũng không phải không biết, chỉ khi được lệnh từ cấp trên chúng ta mới có thể tự ý điều tra tài sản công cộng mà."
Lại là cấp trên!
Vương Tuấn Khải bất nhẫn siết nắm tay, đệ một tờ đơn xin nghỉ việc rồi mất hút.
...
Vương Nguyên được đưa tới một trang viên rộng lớn, trên mặt đều là vẻ mơ hồ mờ mịt.
Bước xuống xe hơi đắt tiền, Vương nghèo túng không khỏi tiếc nuối mà vươn tay sờ sờ hai cái, cũng không để ý đến vẻ mặt khinh thị của tài xế, theo chân gã ta bước vào trang viên.
"Tiểu thiếu gia không cần lo lắng, những gì tôi nói đều là sự thật, chúng tôi cũng là muốn tốt cho cậu nên mới bí mật đưa cậu đến đây, bởi vì nếu công khai ra ngoài cũng không biết có chuyện gì xảy ra, trị an bây giờ..." Tài xế đưa mắt nhìn cậu, tỏ vẻ "cậu hiểu mà".
Vương Nguyên cũng phối hợp gật gật đầu, nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh, trong đáy mắt đều là hâm mộ cùng thèm thuồng, vô cùng thô tục.
Quả nhiên chỉ là lớp da bên ngoài giống, phong độ còn kém rất xa --- Tài xế xem thường cười cười.
Trên người Vương Nguyên còn mặc đồ ngủ, dép lê cũng là lôi từ nhà Vương Tuấn Khải ra, một bộ còn chưa tỉnh hẳn, lại bị tình huống mới làm cho giật bắn, vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ sự giàu có của trang viên, đồng thời thầm ao ước mình có thể sống ở đây – dù chỉ một ngày.
Vương Nguyên tỏ vẻ, trạng thái này của tài xế chẳng khác gì mấy mẹ công chúa hoàng kim ngồi lầu son gác tía, sau đó nhìn thấy khất cái bần cùng la liếm lề đường, liền cong hoa lan chỉ nói: Tiện dân thấp kém.
Hắc.
Vương Nguyên lén lút đánh giá trang viên. Oa, thật to! Oa, thật đẹp! Nhưng cũng chỉ thế thôi, một chút sinh khí cũng không có, còn mang vẻ âm mưu khác thường, đáng để lưu ý.
Đương khi cậu thầm nghĩ tại sao những trang viên như vậy có thể tồn tại dưới luân lý Trung triều thì tài xế đã đưa cậu đi xong một vòng quanh trang viên, còn giới thiệu ngôi nhà lớn kia chính là nhà của Vương phu nhân, mẹ ruột cậu.
Vương Nguyên thiếu chút nữa khóc ré lên, mẹ cậu là thổ hào trong truyền thuyết! Sau đó ngẫm lại, nếu mẹ thực sự là thổ hào giàu nứt đố đổ vách thì tuổi thơ cậu sẽ không sống trong hoàn cảnh chó má như vậy. Dựa theo nguyên tắc "tuân theo kẻ có tiền" của gia đình bác cả cậu, cậu sẽ được nuôi trong nhung lụa, ăn cơm vàng, mặc áo ngủ, chết chôn trong quan tài thủy tinh chứ chẳng đến mức phóng hỏa đốt nhà, gom tiền bỏ trốn.
Hơn nữa, dù nhà ngoại có ghét cậu đến mức nào thì cũng không thể để cậu lăn lộn trong nhà bác cả, chả đợi đến bây giờ mới bày đặt cưu mang cậu về.
"Vương phu nhân đã hy sinh rất nhiều để tìm được cậu trở về, chúc mừng tiểu thiếu gia." Tài xế cúi đầu nói, vỗ vỗ tay, một hàng nữ hầu gia nhân đi ra ngoài, gã giải thích: "Đây là những người sẽ hầu hạ thiếu gia, trước hết cứ như vậy, trưa nay phu nhân sẽ đến tìm thiếu gia."
Vương Nguyên cái hiểu cái không gật gật đầu, giả ngốc rất tròn vai, đợi tài xế đi rồi mới bĩu môi, gã thậm chí còn không nói cho cậu biết, Vương phu nhân rốt cuộc là tên gì.
Vương Nguyên xoay người nhìn dàn người hầu, vẻ mặt cá chết nhờ bọn họ mua giúp mình một bộ đồ mới, nữ hầu nọ liền xoay người dắt cậu lên phòng, còn chỉ vào tủ quần áo.
"Đó đều là quần áo mới mà phu nhân đã chuẩn bị cho thiếu gia."
Vương Nguyên đứng tần ngần trước tủ hồi lâu, cầm quần áo đi thay, ban nãy đi dạo một vòng cậu phát hiện trong nhà không có điện thoại, nói trắng ra, người được gọi là Vương phu nhân kia không muốn cậu liên lạc với người bên ngoài.
Nghiêm trọng hơn là, những bộ quần áo này cậu đều mặc vừa.
Vương phu nhân không có khả năng biết số đo của cậu đi? Vương Nguyên âm thầm lo lắng, liếc mắt nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, ngón tay hơi run rẩy.
Chưa bao giờ cậu trông mong Vương Tuấn Khải tìm mình như thế.
Hết Chương 61
Happy Karry"s Day XD ~