Chuyện năm đó của Nam Cung Liệt, người Nam Cung gia không màng tới, không có nghĩa là Đông Thâm Lam không màng tới.
Nam Cung gia đời đời tòng quân gϊếŧ giặc, từ cổ chí kim cho đến tận bây giờ, giang sơn đã đổi không biết bao nhiêu chủ mà gia tộc vẫn đứng sừng sững như núi Thái Sơn, chứng tỏ căn cốt Nam Cung đã bén sâu vào đất đại lục, muốn nhổ tận gốc là chuyện không tưởng.
Nhưng làm suy sụp thì vẫn có thể.
Thâm Lam không che giấu nổi kinh ngạc, quay đầu nhìn thiếu niên nhàn nhã lại có vài phần thâm sâu phía sau, nhịn không được hỏi: "Cậu biết?"
Vương Nguyên nhướng mày, thấy rõ nghi hoặc trong con ngươi Thâm Lam, bèn đáp: "Chuyện này không có liên quan đến boss, chỉ là của cá nhân tôi."
"Cậu..."
Nam Cung Liệt ba năm trước bị tống giam vào tù, phiên tòa xét xử lại bị đóng kín không công bố cho giới truyền thông, mọi tài liệu thông tin về nguyên nhân đều bị phong tỏa, chắc chắn là do một tay quan chức cấp cao nào đó làm ra. Nhưng kẻ có thể dũng mãnh đến mức nào cũng không thể che mắt được Nam Cung gia, chỉ cần gia chủ lên tiếng, Nam Cung Liệt hiển nhiên không cần phải ngồi tù.
Nhưng Nam Cung Liệt cha không thương mẹ không yêu, lang bạt kỳ hồ, hắn lúc ấy chưa quen biết Thâm Lam, không người chống lưng, cứ như vậy trở thành phạm nhân chịu tiếng xấu muôn đời.
Thâm Lam không quan tâm đến miệng lưỡi thế gian, cậu ta chỉ muốn tìm ra kẻ đẩy Nam Cung Liệt vào chỗ hung hiểm, chặt gãy tứ chi rồi ném xuống biển.
Vương Nguyên thừa biết Thâm Lam không hề nhu nhược như diện mạo, giao dịch với loại người tâm cơ sâu này quả thật không có bao nhiêu lợi.
Nhưng con người mà, làm việc phải biết chừa đường lui.
"Nếu tôi nói với cậu, tôi là kẻ chứng kiến quá trình Nam Cung Liệt bị ném vào tù thì sao?"
Thâm Lam chấn động, nghĩ tới điều gì đó: "Cậu không phải là nhị thiếu gia thiên tài nhà họ Vương sao? Cư nhiên chứng kiến những chuyện này...? Hay là cậu vốn được nghe kể lại, hiện tại..."
"Quả thật không hẳn là chứng kiến, nhưng mà..." Vương Nguyên ngẩng đầu cười: "Tôi có mặt ở hiện trường."
Chuyện của Vương nhị thiếu gia Violord của nhà Vương gia không phải là chuyện quốc gia đại sự mà bị giữ kín gì, nhưng hầu hết mọi người đều chỉ biết cậu ta mắc phải một căn bệnh nan y không có thuốc chữa, vào ba năm trước xuất cảnh ra nước ngoài chữa bệnh, đến gần đây mới quay về...Ba năm ư, thời gian thật trùng hợp.
"Lúc đó tôi hôn mê bất tỉnh nên cũng không tận mắt thấy, nhưng tôi có thể đảm bảo Nam Cung Liệt vô tội."
Lời này đâm thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Thâm Lam nhíu mày: "Cậu muốn giao dịch gì?"
"Cũng không có gì khó khăn, chỉ là mượn của anh một người."
"Người?"
"Nghe nói Đông lão đại bên tay có một trợ thủ tốc độ phi thường nhanh, trước kia từng một mình đột phá vòng vây địch thủ, không đánh mà thoát, còn mang theo chiếc nhẫn gia truyền nhiều đời của gia chủ Đông gia, mang về cho chủ công." Vương Nguyên chống cằm: "Tôi muốn mượn người nọ, trong phòng mười lăm phút."
"Chỉ như vậy?"
"Chỉ như vậy." Vương Nguyên ôn hòa nói: "Xong việc tôi sẽ nói cho anh biết, chân tướng đầu đuôi ngày hôm đó."
...
Thanh niên áo đen lại xuất hiện trong tầm mắt Vương Tuấn Khải.
Khi hắn lái xe ra khỏi bãi đỗ, người nọ đang nghênh ngang đi trên đường, bây giờ là tám giờ đêm, giao thông đông đúc, thanh niên kia lại di chuyển trên cây cầu bắc ngang qua một con kênh nhỏ trong thành phố, Vương Tuấn Khải đành phải tấp xe vào lề đường, chân bộ chạy đi, vừa chạy vừa gọi cho Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc chính là thanh niên từng dùng phần mềm gián điệp điều tra hành tung của người áo đen không thành, theo lời chỉ dẫn của Vương Tuấn Khải, vội vàng tra ra dấu hiệu di chuyển của người áo đen lần nữa. Chỉ thấy đối phương đi không mục đích ra giữa cầu, chậm rãi dừng lại.
Thanh niên áo đen phát hiện ra Vương Tuấn Khải vẫn còn bám theo mình, thấy quá phiền hà nên dứt khoát hai mặt một lời phân bua giải quyết?
Tiêu Bắc yy nghĩ, đồng thời thấy người nọ cúi đầu nhìn dòng xe đông đúc, có dự cảm không lành.
Vương Tuấn Khải lần đầu tiên đuổi kịp người khác do người nọ không thèm chạy, đứng ở một khoảng cách an toàn, điều chỉnh nhịp thở.
"Anh tại sao phải đi theo tôi?" Áo đen lạnh lùng nói, âm thanh xử lí qua thiết bị biến âm, vô cùng máy móc: "Đã ba ngày liên tiếp."
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu là ai."
"Cảnh sát không có lệnh thì không được điều tra công dân."
"Tôi dùng danh nghĩa bản thân."
Người kia im lìm một lát, nói: "Không cần thiết phải biết tôi là ai, dù sao tôi cũng không liên quan đến cuộc sống của anh."
"Cậu..." Vương Tuấn Khải ngập ngừng một chút, khai thật: "Cậu rất giống một người tôi quen."
"Sẽ không." Người áo đen bình tĩnh đáp: "Chắc chắn không phải tôi, tôi không quen biết anh."
Vương Tuấn Khải há mồm muốn nói, đột nhiên nghe thấy trong tai nghe tiếng Tiêu Bắc gấp gáp kêu lên: [Boss, vị trí cách anh ba mươi mét hướng tám giờ có sát thủ phục kích!!!]
Vương Tuấn Khải chỉ kịp ngẩng đầu lên, đồng tử co rút, chấm đỏ nhỏ rọi thẳng vào ngực thanh niên áo đen, "đoàng" một tiếng khoét một lỗ máu trên người đối phương.
Người kia chẳng thể kêu lên tiếng nào đã rơi xuống cầu vượt, bọt nước trắng xóa tung lên, biến mất sau dòng nước đen đặc đục ngầu.
Trong quán cà phê cách đó không xa, Thâm Lam nhướng mày nhìn Vương Tuấn Khải ngây ngẩn đứng trên cầu, vẻ mặt xem kịch vui: "Nhìn không ra anh ta vậy mà chấp nhất đến thế...Cậu đoán anh ta có nhảy xuống nước không?"
"Có."
"Khẳng định?"
Thâm Lam còn muốn hỏi thêm, đã nghe thấy tiếng nước lần hai, người bên đường tụm năm tụm bảy chỉ chỏ huyên náo, có người gọi cảnh sát, có người nháo nhào, nhưng hẳn là Vương Tuấn Khải đã ở dưới nước rồi.
Vương Nguyên cầm cái ly giấy trong tay, rũ mi mắt, trong ngực đau xót không nói nên lời.
Bởi vì không thể tìm ra danh tính của đối phương, nên sự cố này bị liệt vào hàng ngũ án kiện mất tích. Vương Tuấn Khải một thân ướt nhẹp về cảnh cục ghi chép, chẳng nhận khăn lông từ cấp dưới đã thẫn thờ về nhà.
Nơi hắn sống cách cảnh cục gần hai mươi phút đi xe, chung cư ít người, môi trường cũng không được tốt lắm. Một căn nhà một phòng khách một phòng bếp hai phòng ngủ tiêu chuẩn, chẳng mấy tiện nghi mà cũng không quá khó ở, nhưng ắt hẳn chả ai lại nghĩ ra Vương đội trưởng uy danh lẫy lừng lại sống ở đây.
Vương Tuấn Khải đổi giày, chân chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, chậm rãi bật đèn. Trong nhà không ám trầm, nhưng cũng chẳng ấm áp gì, ngược lại có phần u quang tịch mịch, khiến tâm trạng người ta không vui lên nổi.
Chỉ có nụ cười của cậu bé đó mới đủ sức vực dậy sức sống ở cái chốn vắng lặng này.
Vương Tuấn Khải bước tới phòng ngủ, chần chừ một chút, mở ngăn kéo lấy ra một bức ảnh bị hắn cố tình giấu đi. Nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong hình, hắn đột nhiên ngồi xuống đất, tay nhẹ bóp trán phì cười: "Sao anh hai lại nghĩ cậu ta là em chứ...Sao có thể..."
"Tiểu Nguyên, anh hai hôm trước gặp được một thanh niên áo đen có bóng lưng rất giống em, chạy cũng rất nhanh, thiếu chút nữa anh lại nhầm người đó là em..."
"Nhưng mà cậu ta thoát nhanh lắm, chắc chắn không phải em, em thì có bao giờ chạy khỏi anh hai đâu, đúng không, Tiểu Nguyên..."
"Tiểu Nguyên, em đi lâu như vậy, bên này xảy ra rất nhiều chuyện. Nam Cung Liệt ra tù rồi, anh cũng thăng chức được một năm rồi, ngay cả "cậu ta" cũng về nước, còn chạm mặt anh thường xuyên..."
"Tiểu Nguyên, cậu ta muốn giả làm em, muốn biến thành em, muốn thay thế vị trí của em trước mặt anh..."
"Tiểu Nguyên, em có thể nói cho anh hai biết, tại sao "cậu ta" ngày càng giống em, giống đến mức anh hai hoa mắt, vẫn luôn tưởng là..."
Vương Tuấn Khải ôm chặt tấm ảnh, cúi gằm mặt, đắng chát mà cười: "...Tưởng là, em còn sống..."
Người ta vẫn thường nói, có mà không biết giữ lấy, lúc mất rồi đừng chạy đi tìm.
Nhưng là, Vương Tuấn Khải hắn rõ ràng giữ không được đối phương.
Cậu bé như gió, sinh mạng như sương, cứ tưởng đã nắm được trong lòng bàn tay là đủ, hắn lại quên bảo hộ.
Cho nên gió bay đi, mà sương, tan biến rồi...
"Đều do anh không đủ mạnh..."
"Đều do anh..."
Người đàn ông co người trong góc, im lặng hưởng thụ một phần thần hồn máu chảy đầm đìa, bất động như một con rối, mặc cho nước ướt đẫm dần thấm qua da thịt cô hàn, mặc cho xung quanh tiêu điều nhợt nhạt như màu pha loãng.
Năm tháng qua đi cũng không đủ làm cho con người ta nguôi ngoai, khi mà vết thương đã không thể lành lại, dần hoại tử hư thối, lở loét tràn lan. Thường thì bản thân sẽ cẩn thận giấu đi, đau đớn khóa lại, hoặc đi tìm thứ gì đó có thể khỏa lấp bù đắp thiếu sót. Nhưng Vương Tuấn Khải hắn, tâm đã sớm mục rữa, từng ngày từng ngày bóc đi lớp da trên miệng vết thương, tầng tầng sung huyết.
Hắn chỉ có thể, tìm đến thứ đau đớn hơn để quên đi vết thương kia. Nhưng là, thượng thiên không cho, cậu bé kia không muốn, hắn liền phải như vậy.
Mãi cho đến khi đồng hồ điểm mười giờ đêm, Vương Tuấn Khải mới sực tỉnh, mang di ảnh cẩn thận lau sạch, tiếp tục đặt vào tủ. Hắn tần ngần một lúc, không hiểu sao lại lấy ra, để trên gối đầu nằm, còn mang chăn đắp lên.
Vương Tuấn Khải không cười, ánh mắt lại vô vàn ôn nhu, rồi tiu nghỉu tắt lịm cực kỳ nhanh.
Chuông điện thoại đến không đúng lúc, Vương Tuấn Khải cũng không cáu kỉnh, chỉ là khàn giọng bắt máy.
Hoàng Kỳ Lâm thở hổn hển, xem chiều rất là nghiêm trọng. Bọn họ đang ở hiện trường vụ án, nói Vương Tuấn Khải mau tới.
"Tìm ra hung khí?"
[Không phải, sếp! Trong sàn sân khấu không có cơ quan nào, thật!!]
Hết Chương 32