"Cậu đừng tự mình đa tình, hứ."
"......"
"Cậu còn chuyện gì khác muốn nói không?"
"Không có."
"Tốt, tạm biệt."
Nói xong, Ninh Lục Ly không để cho Cố Mậu Hành có cơ hội nói chuyện, ngắt máy một cách lưu loát.
Cố Mậu Hành ở bên kia cầm điện thoại dở khóc dở cười.
Ngay tại lúc này, điện thoại rung lên một cái, một dòng Wechat nhảy ra.
【Ninh Lục Ly: Thực ra, có chút xíu liên quan tới cậu, chỉ chút xíu xìu xiu thôi.】
Ý cười trong mắt Cố Mậu Hành nổi lên, cứ thế tràn ra ngoài.
Hắn nhìn ra cửa sổ, mãi sau mới nói nhẹ một câu: "Đi một bước này, có lẽ thật sự là bước đi đúng đắn."
Ninh Lục Ly gửi xong tin nhắn, cảm giác chóng mặt như bùa đòi mạng cuối cùng cũng qua đi.
Lần tua lại này đến giúp anh có chút bản mẫu với điểm phân định tua lại rồi.
Ban nãy khi Ninh Lục Ly nói mấy lời đó, rõ ràng trong lòng thấy rất tủi thân, muốn để cho Cố Mậu Hành biết năm đó anh đã hi sinh lớn đến mức nào.
Nhưng lòng tự tôn kì quặc và cái tính khí khó chịu lại khiến anh phủ nhận chuyện này.
Khi trong ngoài bất nhất thì sẽ tua ngược sống lại? Đây là quy tắc không được nói dối quần què gì thế! Piochino nói dối thì mũi sẽ dài ra, mình nói dối thì sống lại?
Ninh Lục Ly bóp điện thoại, quyết định làm một thí nghiệm.
Ninh Tu Viễn đang cau mày với đống tài liệu đột nhiên nhận được điện thoại của em trai cục cưng.
"A lô, NN."
"Anh, em đã từng nói chưa, sự càm ràm của anh không phiền phức chút nào, khiến em thấy vô cùng ấm áp, không có việc gì anh có thể quản em nhiều một chút.
Còn nữa, gọi NN em thấy trong lòng rất ấm áp, sau này anh muốn gọi NN thì cứ gọi, em không để ý."
"Thật à?"
Ninh Tu Viễn nghe em trai bày tỏ tình cảm với mình, cảm thấy những con chữ chi chít trên tài liệu đều đang nở ra từng đoá hoa nhỏ.
"Giả đấy, tạm biệt."
Ninh Tu Viễn ở bên này tức khắc rơi từ thiên đường xuống địa ngục, đoá hoa nhỏ trên tài liệu phút chốc lụi tàn.
Ninh Lục Ly bên này day chân mày, chuyện trong ngoài bất nhất dường như chỉ giới hạn trên người Cố Mậu Hành.
Ban nãy anh làm trái lòng mình, nói với anh trai một đống lời sến súa mà chẳng có tí bất thường nào xảy ra cả.
Ninh Lục Ly còn chưa mò ra được manh mối, điện thoại lại rung lên tiên lục, nhận được mấy tin Wechat.
【Cố Mậu Hành: Tôi vui lắm.】
【Anh trai: NN, em làm anh đau lòng quá, để bồi thường thì tuần này em phải về nhà ăn cơm.
】
【Chúc Giai Giai: Mình chỉ không chú ý tới chuyện trong nước một thời gian thôi mà trên Weibo đã long trời lở đất rồi! Cậu cứ thế mà làm lành với Cố Mậu Hành à?】
Hai tin trước Ninh Lục Ly không tính để ý, cầm điện thoại trả lời tin cuối cùng.
【Ninh Lục Ly: Đâu có, hợp tác trong công việc mà thôi.
】
【Chúc Giai Giai: Mình biết mà, chuyện cậu ta làm năm đó sao cậu có thể dễ dàng tha thứ cho cậu ta như vậy được, mình còn tưởng cậu đổi tính rồi cơ.
】
【Ninh Lục Ly:......】
【Chúc Giai Giai: À đúng rồi, cậu đoán xem hôm nay mình đụng phải ai, Khương Vũ Huyên đó.
】
【Ninh Lục Ly: Ồ】
【Chúc Giai Giai: Thực ra cô ta cũng ở nước A, giới người Hoa ở nước A thật nhỏ, cậu du học bên này hai năm thế mà chưa từng gặp cô ta?】
【Ninh Lục Ly: Gặp rồi: còn nói chuyện mấy câu.】
【Chúc Giai Giai: Sao thế, không cảm thấy như nắng hạn gặp mưa rào, thử tiếp giấc mơ cũ à? Qua bao nhiêu năm Khương Vũ Huyên càng đẹp hơn đó.
】
【Ninh Lục Ly: Đó đều là chuyện nhiều năm trước rồi, một chút thiện cảm thời thiếu niên mà thôi, đâu thể nhớ nhung mãi đến giờ.
】
【Chúc Giai Giai: Mình còn tưởng rằng là tình yêu đích thực, dù sao cậu vì cô ta mà đánh nhau với Cố Mậu Hành......】
【Ninh Lục Ly: Có thể không nói chuyện này được không? Phiền.
】
Gửi xong tin này, Ninh Lục Ly cũng lười nói thêm lời vô nghĩa với Chúc Giai Giai.
Có lẽ Chúc Giai Giai cũng cảm thấy bản thân lỡ lời, cũng không trả lời tin nhắn.
Thực ra lúc trước Ninh Lục Ly cũng không phải vì Khương Vũ Huyên mà nổi lên tranh chấp với Cố Mậu Hành, đó chỉ là mọi người hiểu lầm mà thôi, nhưng anh cũng không muốn nhiều lời về chuyện giữa Cố Mậu Hành và anh với Chúc Giai Giai.
Tuy Chúc Giai Giai cũng được coi là bạn thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, sau khi Ninh Lục Ly và Cố Mậu Hành cắt đứt quan hệ thì kiên quyết đứng về phía Ninh Lục Ly.
Nhưng đối với Chúc Giai Giai, từ đầu tới cuối anh không thể đối đãi với cô như đối với Cố Mậu Hành lúc trước, chuyện gì cũng có thể nói hết ra được.
Lời giải thích lúc ấy của Ninh Lục Ly có lẽ là một lần bị rắn cắn sợ dây thừng 10 năm, chuyện Cố Mậu Hành khiến anh có bóng ma tâm lý.
Suy cho cùng việc bị người bạn mình hết lòng tin tưởng phản bội, anh không muốn trải nghiệm nó một lần nữa.
Nhưng mà nghĩ tới hiện tại, cách thức ở chung với Cố Mậu Hành càng ngày càng giống trước đây, lại chẳng hiểu ra làm sao.
Ôi, sao mày không ghét nổi Cố Mậu Hành vậy.
Ninh Lục Ly ném điện thoại đi, cảm thấy chuyện này phiền rồi đây.
Đồ khốn Cố Mậu Hành, độc tính nặng thật đấy, vẫn nên nhanh chóng quay xong chương trình thực tế này rồi cách cậu ta xa chút mới an toàn.
Độc tính Cố Mậu Hành nặng được biểu hiện ở chỗ, tối hôm đó Ninh Lục Ly mơ một giấc mơ.
Đó là, chuyện cũ rất lâu không mơ thấy, chuyện năm mười bảy tuổi.
Ninh Lục Ly co lại trên ban công, nghe tiếng tranh cãi truyền đến từ căn phòng đối diện.
Công việc của bố Cố Mậu Hành rất bận, hắn sống với ông nội từ nhỏ, ông nội hắn là cán bộ cao cấp đã từ chức và chuyển sang công tác cố vấn, ông sống tại khu nhà của cơ quan.
Nhà trong cơ quan là kiểu nhà lầu nhỏ, thống nhất một kiểu, nhà lầu hai tầng, phía trước có sân, Ninh gia và Cố gia vừa khéo là hàng xóm.
Phòng của Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly đều ở tầng hai, khoảng cách giữa ban công rất gần, cách nhau không đến nửa mét.
Có lúc Ninh Lục Ly lười không muốn xuống lầu thì sẽ trực tiếp nhảy từ ban công sang bên Cố Mậu Hành.
Tuy lần nào cũng bị Cố Mậu Hành chọc trán dạy dỗ, nhưng anh nhận sai xong lại không hối cải.
Cho nên chỉ cần cửa sổ bên nào không đóng kĩ, bên kia có thể nghe rõ động tĩnh bên trong.
Ví như bây giờ, Cố Mậu Hành và bố hắn, đang cãi nhau.
"Bố đã tìm người chuẩn bị xong thư giới thiệu rồi, bây giờ con lại nói với bố là muốn ở lại nước thi đại học?"
"Chuyện này con đã quyết định rồi, học đại học trong nước cũng không có gì khác biệt."
"Con không muốn ở nước ngoài, vậy tốt nghiệp xong thì quay về là được, Norsk là học viện thương mại hàng đầu, không phải con luôn muốn đi xem thử sao?"
Ninh Lục Ly co vào trong góc, nghe thấy toàn bộ.
Cho dù bác Cố tận tình khuyên bảo hay trách mắng nghiêm khắc, Cố Mậu Hành vẫn hạ quyết tâm muốn học đại học ở trong nước.
Sau đó bác Cố đạp cửa rời đi, Ninh Lục Ly lén nhìn bóng dáng phía đối diện.
Rèm cửa sổ chưa kéo kín, anh có thể nhìn thấy Cố Mậu Hành ngồi trên giường, ngây ngốc nhìn một thứ trong tay rất lâu.
Ngay tại lúc này, một cơn gió thổi qua khiến khe hở rèm cửa sổ lớn hơn một chút.
Thị lực Ninh Lục Ly rất tốt, dù chỉ là thoáng qua cũng nhìn rõ một giấy thể lệ chiêu sinh trong tay Cố Mậu Hành.
"Tiểu Ly?"
Cố Mậu Hành quay đầu sang, phát hiện ra người nhìn trộm rúc trong góc ban công.
Ninh Lục Ly giật mình, tỉnh khỏi giấc mơ.
Anh mở choàng mắt, nhìm chằm chằm trần nhà ngây người, tinh thần còn có chút hốt hoảng.
Không biết bản thân bây giờ đang là Ninh Lục Ly 17 tuổi hay Ninh Lục Ly 27 tuổi.
Ninh Lục Ly nhìn về phía cửa sổ theo bản năng.
Qua khe hở của rèm cửa chưa kéo kín, anh nhìn thấy thành phố với ánh đèn thông minh mà không phải chàng thiếu niên đứng thẳng như cây tùng bên ban công đối diện.
Cuối cùng Ninh Lục Ly cũng hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Anh xách chai rượu vang đi tới ban công, vừa uống vừa ngây ngốc nhìn ra bên ngoài.
Ninh Lục Ly rất ít uống rượu, tủ rượu trong nhà hầu như chỉ để làm cảnh mà thôi, chỉ là lúc này, anh cảm thấy cần có chút kích thích.
Tâm tư của anh, vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ cũ.
Ngày đó sau khi bị Cố Mậu Hành phát hiện, Ninh Lục Ly chỉ ha ha một cái rồi nói bản thân vừa mới về, vốn muốn nhảy qua doạ Cố Mậu Hành một cái nhưng lại bị phát hiện.
Anh không nói cho Cố Mậu Hành biết anh nghe thấy cuộc cãi nhau, Cố Mậu Hành cũng không nhắc chuyện Norsk.
Thế nhưng Ninh Lục Ly biết, trong sâu thẳm trái tim Cố Mậu Hành vẫn muốn tới Norsk học.
Mà nguyên nhân Cố Mậu Hành kiên quyết thi đại học trong nước, Ninh Lục Ly cũng có thể đoán được, chính là vì anh.
Cố Mậu Hành vì chuyện năm đó mà vẫn luôn mang cảm giác áy náy không cần thiết, luôn coi bản thân là người bảo vệ của Ninh Lục Ly.
Ninh Lục Ly từng nói, không định ra nước ngoài, học đại học cũng không tính ở kí túc xá, muốn ra bên ngoài ở.
"Bà già" Cố Mậu Hành đã lo lắng bao nhiêu năm làm sao có thể yên tâm, ở lại trong nước để chăm sóc Ninh Lục Ly là cách nghĩ bình thường của hắn.
Thực ra chuyện năm đó thật sự không thể trách Cố Mậu Hành được, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi mà thôi, muốn đi chơi chứ không muốn luyện đàn cùng với Ninh Lục Ly chỉ là thiên tính, người sai là lão cặn bã kia.
Lúc đó Ninh Lục Ly cảm thấy, vì người bạn thân nhất của mình nên thay đổi một chút.
Anh biết nếu anh ở lại trong nước hoặc đến một ngôi trường khác, bất kể thế nào, Cố Mậu Hành đều sẽ đi theo.
Thế là anh giấu giếm mọi người, lén xin vào học viện âm nhạc Munster cùng một thành phố với Norsk, dưới sự giúp đỡ của anh trai Ninh Tu Viễn, ra nước ngoài tham gia cuộc thi.
Chỉ là còn chưa đợi được kết quả thì giữa anh và Cố Mậu Hành đã xảy ra chuyện kia.
Sau đó, Cố Mậu Hành không nói một lời đi tới Norsk, sau khi Ninh Lục Ly lấy được giấy thông báo của Munster, nâng cao dũng khí đi tìm Cố Mậu Hành để làm lành, nhưng lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Thật ra rất lâu Ninh Lục Ly rồi không nhớ tới những chuyện này, thời thơ ấu và thời niên thiếu thân thiết với Cố Mậu Hành như hình với bóng, cũng sắp trở thành bức tranh phong cảnh đang dần phai màu trong miền ký ức.
Nhưng lại không ngờ tới, vì một bản hợp đồng "cstn", Ninh Lục Ly lại có liên hệ với Cố Mậu Hành, lại thêm cái hệ thống tua lại kỳ quái, hai người họ lại dính vào nhau.
Ninh Lục Ly không ngốc.
Tuy ngoài mặt Cố Mậu Hành lúc này luôn là dáng vẻ thành thục, nhưng anh có thể nhìn rõ trong đáy mắt của đối phương che giấu sự cẩn thận dè dặt và thấp thỏm bất an.
Nếu muốn làm lành, vậy sao lúc đó lại từ chối; nếu không muốn làm bạn nữa, sao bây giờ lại quay về cầu hoà.
Ninh Lục Ly cảm thấy anh có chút không hiểu Cố Mậu Hành.
____
Tác giả có lời muốn nói: Thanh minh một chút.
Cố Mậu Hành không thích Khương Vũ Huyên, còn Ninh Tiểu Ly là thiện cảm thời thiếu niên chưa được tính là thích, nguyên nhân chủ yếu hai người bọn họ đánh nhau không phải là Khương Vũ Huyên..