Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 68




Cửa phòng không có khóa kỹ, Diệp Tuệ ở bên trong nghe được rõràng, trước đem tay trái dựng thẳng lên tính ngón, sau đem tay phải giơ lên, tính đến ngón thứ sáu, cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi: cộng thêm Mặc Kỳ cùng hai tên thị vệ, hiện tại có sáu nam nhân, đãđủ nhiều, ngàn vạn không thể thu thêm, hầu hạ sáu nam nhân sinh lý bình thường kia cần bản lĩnh bao lớn. Nàng lại không phải đại bò sữa nước Mỹ, thân thể nhỏ bé đáng thương còn muốn hay không?

Thấy đại lão công đi vòng trở vào, Diệp Tuệ mở lên đôi mắt ngập nước: “Ta hiện tại có sáu nam nhân, đã quá nhiều, về sau phàm là có người thượng cột đưa tới cửa đều phải đuổi đi ra.”

Tần Vũ Hàng cười: “thật là lời nói hài tử, nàng hiện tại chỉ là Sở Vương phi, về sau thành Hoàng Hậu, nam nhân thượng cột đưa tới cửa có rất nhiều, nhưng mà phải bị qua ta cùng Đại sư huynh kiểm duyệt, chúng ta không đồng ý, ai cũng đừng mong dính dáng, cho dù dính dáng cũng phải an thủ bổn phận, làm ra chuyện quá đáng liền thiến làm thái giám.”

“Thương thiên hại lí, vậy còn chi bằng không cần, làm gì đem người ta ra chịu tội, cái cảnh ‘xem thì được ăn không được’ chàng cho rằng rất thú vị sao?” Diệp Tuệ ánh mắt bày ra khó hiểu, khinh sân bạc nộ: “Khinh ta là cái gì à, biến thái nữ nhân chuyên môn gây tai họa cho nam nhân sao.”

“Nào có nghiêm trọng như vậy.” Tần Vũ Hàng ôm thê tử vào trong ngực, cười khẽ: “Chỉ so sánh mà thôi, quan trọng còn xem nương tử làm như thế nào, nếu nàng có thể xử lý tốt những người có quan hệ,thì sẽ không xuất hiện phiền toái.”

“Ta nhàn rỗi khó chịu hay sao mà cả ngày xử lý nam nhân các người tranh giành tình cảm.” Diệp Tuệ ngưng mắt suy nghĩ một lát, ánh mắt sáng lên: “Ta nghĩ ra rồi, về sau nếu ai dám nháo sự, ta liền phạt hắnkhông được tiếp cận ta, chàng thấy vậy được không?”

“Nương tử thật là có bản lĩnh, nhưng mà nàng yên tâm, đến lúc đó vi phu thay nàng xuất đầu là được.”

“Như vậy tốt nhất, chàng công chính vô tư mà!” Diệp Tuệ nghĩ đến Tần gia lão nương ở đế đô, bà mẫu đại nhân của mình coi chính phu như bãi kho hàng gia cụ, còn đối với sườn phu cùng con vợ lẽ kia phải gọi là quá tốt, nhưng Tần Lão Nương tuy nói tính tình quái dị, ngược lại không nhiều tâm nhãn, cùng tứ sư muội có chút giống nhau, chỉ cần sờ đúng tâm tư, gãi đúng chỗ ngứa là được.

Nhưng đại lão công một người nam nhân ưu tú như vậy, tự mình cố gắng tự lập, tính tình ổn trọng kiên định, không giống cha cũng khônggiống mẹ, có phải lúc sinh ra chờ trong phòng sanh còn có một sản phụ khác, kết quả là cùng người ta ôm sai hài tử hay không. Nhưng cũng không đúng à, đại lão công kế thừa dung mạo phụ thân, Tần lão gia tuy nói uất ức, dung mạo vẫn vô cùng tuấn lãng, nếu không lúc trước như thế nào dựa vào một thân phận chăn trâu thấp hèn ở hoa đào thôn, được nữ nhi thôn trưởng (Tần Lão Nương) coi trọng, thượng cột gả cho hắn.

Tần Vũ Hàng vỗ vỗ vai thê tử: “Nàng nghĩ gì vậy?”

“không có gì.” Diệp Tuệ cười đáp lại, không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai nói lão tử nông dân sinh không ra nhi tử ưu tú. Chu Nguyên Chương người ta là xuất thân ăn mày. Lý Căn tổng thống xuất thân là con hát. Mặc Ngôn không học qua trung học đoạt lấy giải thưởng Nobel văn học.

Diệp Tuệ tràn ngập cảm xúc cảm động đối với sự săn sóc của đại lão công, đêm đó tận tình thỏa mãn nhu cầu sinh lý hắn, từ chủ động, biến thành bị động, lại đến hưởng thụ, nói không hết ân ái.

Sáng sớm ngày kế, Tần Vũ Hàng đi thiên ưng sơn đón Hằng Đình, mộtlần ra đi đã qua thời gian vài ngày. Diệp Tuệ ở Sở Vương Cung đợi đến nhàm chán, đúng mùng mười tháng tư, chợ phiên lớn nhất năm ở Bình Châu diễn ra, trong thành không có cư dân nào không thích xem náo nhiệt.

Bởi vì có ý định muốn chơi cho đủ, nên không có chuẩn bị xe, Diệp Tuệ ăn mặc váy dài tơ lụa màu trắng bình thường, tóc không dài lắm, thả tùy ý rối tung trên vai, không mang trang sức trên đầu, chỉ khoác mộtbộ áo choàng dài chấm đất bằng sa tanh màu lục đậm xem như trang sức. Bởi vì đêm qua có một trận mưa, mặt đất còn chưa có khô ráo, A Kim không lấy giày thêu, mang tới một đôi giày da nai nhẹ nhàng mang vào cho Diệp Tuệ.

Dọc theo đường đi người rất đông, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất bồi bên người, hướng thành nam đi đến, ra khỏi thành, hàng quán hai bên bày đầy hàng xén nhìn không thấy điểm đầu cuối, chủ quầy hàng xén miệng không ngừng rao to.

Biển người tấp nập, may mắn con đường thực rộng rãi, không khó đilại lắm.

Hai tên thị vệ lo lắng nàng bị đụng trúng, một trái một phải bảo hộ, đem đám người lơ đãng hất dạt ra.

Xem một mạch xuống dưới cũng không phát hiện cái gì để mua, trênchợ bán cái gì Sở Vương Cung đều có, trên chợ không có Sở Vương Cung cũng không thiếu.

Dừng lại trước quầy hàng một thương hồ Ba Tư, trong quán bày một ít đồ chơi hiếm thấy ở thị trường Dĩnh đường, tuy nói hiếm thấy, nhưng đối với Diệp Tuệ mà nói thì không hiếm lạ, hôm qua đi kiểm kho hàng Sở Vương Cung, thì thấy trên mặt đất để một đống, lúc ấy hỏi lâm tổng quản tại sao không thu dọn.

Lâm tổng quản không thèm để ý đáp: “Vốn là đồ vật không đáng giá tiền, năm trước còn muốn quyên góp cho chùa miếu, bởi vì Vương gia vẫn luôn ở Thiên Ưng Môn nên chậm trễ.”

Ách, Sở Vương Cung thật là tài đại khí thô, ngay cả hạ nhân đều kiêu ngạo như vậy.

đã tới cùn không thể về tay không, nhặt lên một chủy thủ điêu khắc tinh mỹ, đại khái dài hơn nửa thước, nhưng vừa rút ra khỏi thấy rất là thất vọng, đáng tiếc cho một vỏ kiếm không tồi, nhưng thật ra lại sắc bén, nhưng so với thất tinh Long Uyên kiếm của Hoàng Phủ Trạch Đoan và Damascus (**kiếm Đại Mã Sĩ**) của Tần Vũ Hàng kiếm ngay cả tư cách xách giày đều không có.

Diệp Tuệ đang muốn bỏ chủy thủ xuống, Lão Thập Nhất nghĩ nàng thích, đem một thỏi bạc ném cho thương hồ, nàng nhíu mày nói: “Thập nhất ca, ta tùy tiện nhìn xem, huynh mua làm chi, ngại tiền nhiều cắn tay hả?”

Lão Thập nhất cúi đầu cười nói: “Coi như ta tặng cho nàng lễ vật, ta cao hứng.” Giống như hắn còn chưa từng tặng nàng lễ vật, nàng thân là Sở Vương phi, ăn dùng, đều có Hoàng Phủ Trạch Đoan xử lý ổn, căn bản không cần phải hắn ra tay.

Diệp Tuệ đành phải nhận lại, tùy tay cắm ở trên giày da nai. Lúc này nàng còn không biết, bởi vì Lão Thập Nhất mua chủy thủ này cho nàng, lại bất ngờ cứu nàng một mạng, có thể thấy được cuộc sống mọi việc đều có nhân quả tuần hoàn, hoàn toàn là chính xác.

Lại nói ở Bình Châu này có một đám người buôn lậu, chuyên môn tìm bắt đại cô nương tiểu tức phụ dung mạo xinh đẹp, mang đến nơi khác, bán giá cao cho người cưới không nỗi tức phụ.

Bởi vì thế gian nữ nhân quá mức quý giá, một người nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp bán rất cao tiền, cũng đủ một nhà bốn miệng ăn mấy năm sinh hoạt phí, cho nên bọn buôn người càng ngày càng lộng hành, nhiều lần không ngừng ra tay.

Đám người buôn lậu này chỉ có vài người, nhưng hoa chiêu rất nhiều, thường hay giả dạng làm thương gia thành thật thừa dịp người khôngđề phòng, bắt đi cô nương nhà người.

Bất giác đã đi dạo hai canh giờ, Diệp Tuệ từ khi xuyên tới đã khônggiống cổ nhân, nàng vẫn luôn mỗi ngày ba bữa cơm, chẳng ngại người khác đều ăn hai bửa, nàng cũng muốn ăn chút đồ ăn vặt lót dạ. Vừa vặn ngửi thấy từ một cái lều rách bay ra từng đợt từng đợt mùi thơm, càng cảm thấy đói bụng.

“Vị tiểu nương tử này nếu cảm thấy đói bụng, không bằng lại đây ăn đại vài miếng đồ ăn cũng có sức lực mà đi dạo phố.” Chủ quán là nam tử hơn ba bốn mươi tuổi, tướng mạo hòa ái, cười ha hả ra mời.

“Thập ca, Thập nhất ca, các huynh có đói bụng không, có muốn ăn chút đồ gì hay không.”

“Nương nương, đồ ăn ven đường chỉ sợ không sạch sẽ, không bằng về Sở Vương Cung ăn đồ ăn ngự trù làm.” Lão Thập Nhất sắc mặt ngưng trọng khuyên nhủ.

Diệp Tuệ lắc đầu, đồ ăn ven đường kiếp trước thường ăn, ngay cả ở Đột Quyết đại doanh cũng từng ăn chút đồ ăn vặt, nàng từ trước đến nay đối với ăn uống không phải thực chú ý. Xách theo váy đi đến sạp hàng hỗn độn, tìm một vị trí yên lặng tận cùng bên trong ngồi xuống, vừa vặn có một cây hòe lớn che nắng, chẳng những mát mẻ, mà còn thư thái.

Chủ tiệm mang một cái chén lớn bày lại đây.

Diệp Tuệ cầm cái thìa ăn một ngụm, quen ăn ngự trù làm món ngon, dân gian ăn vặt càng không giống phong vị, nhưng cảm giác thơm ngon ngào ngạt, lập tức muốn ăn thật nhiều.

Hai tên thị vệ đứng ở phía sau Diệp Tuệ, có thể là lều nhỏ hẹp, chủ quán trong chốc lát ôm cái chậu đi qua, dính bọn họ toàn thân bột mì, trong chốc lát lại ôm một ít than củi rớt trên chân hai người bọn họ.

Diệp Tuệ đành phải để cho bọn họ ra bên ngoài chờ, nhưng bọn hắn đira ngoài không bao lâu, nàng ăn trong chốc lát liền có cảm giác đầu váng mắt hoa, ngực khó chịu, cảm thấy không đúng, muốn kêu hai người lại đây, lại bị mấy cái thân ảnh khác ngăn trở, ngay sau đó trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.

Hai tên thị vệ ở bên ngoài lều chờ, khi thì chú ý nhìn người đi trênđường, khi thì nhìn bên trong lều.

Lão Thập Nhất chỉ có thể mơ hồ thấy phía sau cây hòe lớn hình dángmột người yểu điệu mặc màu lục đậm, càng nhìn càng cảm thấy nghi hoặc. hắn quen thuộc thân mình Diệp Tuệ, nhưng cái bóng dáng này cho hắn cảm giác quái dị, không kịp suy nghĩ, vội vàng đi vào xem xét, vừa thấy xong, lắp bắp kinh hãi, ai là Diệp Tuệ, rõ ràng là nam nhân dáng người nhỏ gầy.

Người nam nhân mặc áo choàng hoá trang nọ đang định chạy trốn,không nghĩ tới nhanh như vậy bị phát hiện, nhảy dựng lên muốn chạy trốn, bị Lão Thập Nhất một chân đá ngã lăn.

“Vừa rồi vị cô nương kia đâu?” Lão Thập sắc mặt âm ngoan, không đợihắn trả lời, phất tay đánh ra hai cái tát, người nọ phun ra một ngụm máu lớn, kêu rên: “đã bắt đi rồi.”

“Bắt đi đâu?” Lão Thập Nhất ác hơn, một chân dẫm lên cánh tay phải người nọ, chỉ nghe tiếng xương vỡ vụn, một cái cánh tay hoàn toàn gãy nát, người nọ đau ngất xỉu, bị Lão Thập từ lu nước múc một gáo nước tạt tỉnh, chịu đựng đau nói: “Các ngươi đáp ứng không đả thương tánh mạng ta, ta liền nói cho các ngươi tình hình thực tế.”

Lão Thập Nhất dùng kiếm chống giữa háng người nọ, mũi kiếm dí vào đùi hắn, nhất thời cắt một cái máu chảy đầm đìa, quát: “Lại không nóita khiến cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn.”

Người nọ sợ tới mức sắc mặt xanh trắng, dùng tay không bị thương che đùi lại, vội vàng nói: “Hướng nam mười dặm, đi có cái khe núi, nếu may mắn còn kịp đoàn người đang ở đàng đó hội hợp. Ta đều khai ra tình hình thực tế, các ngươi đừng giết ta.”

Lão Thập Nhất sắc mặt xẹt qua âm ngoan: “Ngươi có thể chết rồi.” Trường kiếm rút ra, một đạo hàn quang hiện lên, đầu nam nhân nhỏgầy bị động tác một đao chém rớt.

hắn đối với thi thể không đầu cũng không thèm liếc mắt một cái, cùng Lão Thập đuổi theo về phía nam.

Người trên đường phát hiện ra án mạng, đều kinh hoảng thất thố kêu lên, nhưng ai cũng không có can đảm đi bắt hai hung thủ.

Hai thị vệ ra khỏi lều, đi vào phía sau lều, thấy dấu vết hai đường bánh xe chạy qua, thực mau cùng dấu vết bánh xe khác giao hội, không còn nhìn ra nữa, hai người không cần xem xét nữa, lập tức triển khai khinh công đuổi theo phương hướng chính nam. Liên tục đuổi theo ra rất xa, cũng không phát hiện bóng dáng xe ngựa, hiểu được mắc mưu.

Hai người đều vô cùng sốt ruột, sau khi thương lượng, Lão Thập trở về tìm viện binh, Lão Thập Nhất tiếp tục tìm kiếm.

Diệp Tuệ từ trong xe ngựa tỉnh lại, phát hiện tay bị trói, chân cũng bị trói chặt, trong miệng bị chặn khăn tay.

Xe còn đang trên đường chạy như bay, cũng không biết chạy theo phương hướng nào. Nhưng chân phải khẽ nhúc nhích, an lòng chút, chủy thủ được nàng đặt ở trong giày da vẫn còn.