TIẾP TỤC VỚI THIÊN TỶ VÀ VƯƠNG NGUYÊN- 6H rồi, chúng ta đến cty thôi!-Annie nói
- A không bk anh có thể giữ bình tĩnh khi găp cô ta ko nữa!- Vương Nguyên vừa nói, tay siết lại thành nắm đấm
- Bình tĩnh đi anh, bây h nếu chúng ta đánh cô ta thì xảy ra chuyện lớn đấy, với lại chũng ta xem xét tình hình cô ta bây h ra sao đã!-Annie nói rồi quay qua Thiên Tỷ ra hiệu anh cũng nói giúp cô
- Annie nói đúng đó Nguyên nhi à, cậu hãy tỏ ra vẻ bình thường khi gặp cô ta đi, Annie cũng đã tìm ra Tuấn Khải rồi!-Thiên tỷ nói rồi đặt tay lên vai Vương Nguyên
- Được, tớ sẽ cố gắng!- Vương Nguyên nói
- Đi thôi chị!-Annie quay qua nói với tiểu Hồng
TỚI CTY
- Xin dành ra 5 phút trả lời phỏng vấn được ko ạ?-1 nhóm phóng viên ào tới
- Xin tránh đường, Xin tránh đường giúp ạ!- STAFF cản nhóm phóng viên
- Sự việc về Tuấn Khải có đúng như m.n nói ko ạ? Việc bắt cóc tại sao m.n bk?- Nhóm phóng viên vẫn cứ cố gắng hỏi cho bằng được
- Nếu m.n nghĩ nó đúng thì đung thôi, chúng tôi bk và nhất định sẽ truy tìm ra hung thủ bắt cóc Tuấn Khải cho bằng được!- Annie nói rồi cùng m.n vào trong
TRONG SẢNH CTY
- Này đám ảo tưởng, mấy người vẫn chưa chịu bỏ cuộc sao, anh ta h sống có thèm quan tâm tới mấy người đâu mà phải nỗ lực tìm kiếm hắn thế! Vương Nhi từ đâu bước ra
- Nếu tôi nghĩ ko sai thì cô về đây để ngăn cản chúng tôi sao? Có cần nhanh vậy ko, đây chỉ mới là khởi đầu thôi, cô tiểu thư của tôi ạ!-Annie nói
- Cô... Cô đợi đó! Mấy người đừng hòng làm j khi tôi đã về đây rồi!- Vương Nhi tức giận nói
- Ô chưa đánh đã khai à, nãy h tôi có nói j đâu mà cô cuống lên vậy? Nhột hả?- Annie hất mặt lên hỏi
- Cô...! Tôi giết chết cô!!! Vương Nh bay ngay lại chỗ Annie đang đứng, tức thì
- Cô đừng hòng làm j Annie khi tôi ở đây!- Vương Nguyên chạy lên chụp tay Vương Nhi lại
- Mấy người ỷ đông ăn hiếp tôi hả? Đừng quên ba tôi là Tổng Giam Đốc ở đây?-Vương Nhi vừa nói vừa khinh
- Nãy h chúng tôi chả làm j cô cả với lại đừng có đụng 1 chút là đưa ba cô ra hù bọn tôi!- Annie đáp trả
- Mấy... mấy người được lắm, cứ chờ đi!- Vương Nhi tức giận bỏ đi
- Nếu ko phải e nói bọn anh đến đây, anh cũng chẳng muốn đến, nhìn thấy bộ mặt đáng kinh tởm của cô ta mà còn phải tham gia cái tiệc quái quỷ này, mắc mớ j anh phải ở đây chào đón cô ta về chứ?- Vương Nguyên tức nói
- Thôi nào, đến đây thì cũng phải vô 1 chút cho có lệ chứ!- Tiểu Hồng nói rồi đưa mắc liêc nhìn Vương Nhi đang bỏ đi
-Chị ấy nói đúng đấy, ko là chúng ta lại bị nói ko lễ phép nữa khổ, chúng ta đã gặp nhiêu chuyện rôi mà!- Annie nói
- Được thôi, vậy vô nhanh rồi về ngủ, anh thấy mệt lắm rồi!-Thiên Tỷ nói
- OK!- Annie nói
KÍ TÚC XÁ
- Annie à em có thể cho anh coi hình Tuấn Khải bây h ra sao được ko?-Vương Nguyên hỏi,có lẽ anh ngủ ko được vì những hình ảnh của Tuấn Khải tiều tụy thế nào làm anh cảm thấy buồn
- Được nhưng anh hứa với e là anh nhất định ko mất bình tĩnh được ko?-Annie hỏi
- Được- Vương Nguyên gật đầu
- Đây!- Annie nói rồi mở cho Vương Nguyên coi
- A ây bây h tiều tụy như thế sao, a vẫn ko thể tin được, nhưng tại sao chứ, a ko thể hiểu, a ấy đã làm j sai?- Vương Nguyễn mất bình tĩnh
- E bk thế nào anh cũng sẽ như vây, chúng ta phải đợi đúng lúc mới có thể hành động được, a và Thiên Tỷ phải chịu đựng thêm 1 thời gian nữa...- Annie nói giọng an ủi
- Bắt cô ta còn phải đợi sao?-Vương Nguyên hỏi
- A nói đúng, bắt cô ta hk cần phải bàn nhưng chúng ta phải nhịn 1 chút, a cứ đợi đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, cuộc chiến sắp bắt đầu rồi!-Annie nói rồi đặt tay lên vai Vương Nguyên
TRỞ LẠI VỚI TUẤN KHẢI
- Vú, con nhất định sẽ không quên ơn này của vú, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, con nhất định sẽ quay lại tìm vú!-Tuấn Khải nắm tay bà vú không nỡ đi
- Được rồi con mau đi đi, nhân lúc bọn chúng cò ngủ!- Bà vú vừa nói vừa đầy Tuấn Khải đi nhanh
- Tạm biệt vú- Tuấn Khải nói rồi chạy vụt đi
- Con đi bình an nhé...!-Bà vú chưa kịp nói hết câu thì cả căn nhà vụt sáng lên rồi bà vú bị bắt nhốt lại, trước khi nhắm mắt bà chỉ suy nghĩ đến Tuấn Khải có chạy trốn được không và sau đó.... bà biến mất không lời giải thích...
Lúc này Tuấn Khải đã kịp chạy thoát ra ngoài đường và bây h đang ngồi trên xe đi nhờ ra sân bay
- Cậu tính đi đâu chơi hả, cậu nhóc?-Bác cho đi nhờ xe hỏi
- Cháu cũng không biết nữa!-Tuấn Khải đáp bằng 1 thứ tiếng Anh mà cậu đã quen thuộc 5 năm qua rồi suy nghĩ mơ màng: 5 năm qua, anh đã sống ở 1 đất nước xa lạ, xung quanh toàn những con người giả dối trừ bà vú anh yêu thương nhất, người anh tin tưởng nhất là Vương Nhi cũng phản bội anh, tại sao lại bắt anh đến nơi quái quỷ này, tại sao lại làm như vậy với anh, anh rất muốn hỏi cô ta những câu hỏi đó ngàn vạn lần
- Này cháu ơi, cháu bị sao thế?-Bác lái xe hỏi
- Cháu không sao ạ! Mà bác hỏi cháu j thế ạ?-Tuấn Khải đáp
- Bác hỏi cháu sao cứ đeo nón đội khẩu trang hoài vậy, không thấy nóng sao?-Bác lái xe hỏi
- Cháu ổn ạ!- Tuấn Khải nói rồi chỉnh khâủ trang lại, anh nói rồi: a sẽ không bao h tin ai nữa đâu, bất cứ ai...
2 tiếng sau
- Tới rồi, cháu đi vui nhé!-Bác lái xe nói với Tuấn Khải
- Cảm ơn bác đã cho cháu đi nhờ ạ!- Tuấn Khải cúi gập người xuống cảm ơn rồi quay lưng đi
TRÊN MÁY BAY
Tuấn Khải bây h đã ngồi yên vị trên máy bay, nhắm mắt lại thấy hình ảnh 2 con người đó đang nở nụ cười vẫy tay về phía anh rồi những hình ảnh đó bắt đầu méo mó, 2 người đó đâu mất rồi, đừng đi, đừng đi mà, đừng để tôi lại 1 mk-Tuấn Khải giật mình,ngồi dậy, nước mắt chẳng biết đã chay ra tự lúc nào, a không ngủ nữa, vì sợ..., vì sợ sẽ lại mơ thấy ác mộng lần nữa....
END CHAP
Chap hơi ngắn, m.n thông cảm:)