Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Chương 6: Cấp hai đã thích cô




Hôm nay là thứ sáu, cuối cùng lại mong chờ đến cuối tuần.

Giờ ra chơi, mọi người đều xuống dưới sân tập thể dục, Tưởng Tiểu Mễ cầm chai soda nằm sấp lên lan can chỗ hành lang nhìn ra phía xa. Cô có thể nhìn thấy mấy bạn nam lớp mình đứng ở hàng cuối lớp bên kia sân.

Quý Vân Phi cao nhất, đứng ở cuối cùng.

Cậu tập thể dục chỉ tập cho có, tay chân đấm đá cùng với nhóc mập.

Lúc giáo viên chủ nhiệm đi qua trước hàng bọn họ mới tém tém lại.

Sau khi giải tán, học sinh lần lượt quay lại. Trong nhóm người, Tưởng Tiểu Mễ vừa liếc đã nhìn thấy Quý Vân Phi, có lẽ là do chiều cao nổi trội nhất.

Cậu và mấy người Đằng Tề chậm rãi đi về phía giảng đường, thỉnh thoảng nhóc mập và Đằng Tề lại đánh nhau.

Đằng Tề chơi xấu, nắm lấy vai nhóc mập, dùng sức nhảy một cái, trực tiếp trèo lên lưng nhóc mập.

Bọn họ cười đùa vui vẻ.

Khác hẳn với cuộc sống bình lặng như nước của cô, cô ngoại trừ học tập làm đề thỉnh thoảng nói mấy bí mật nhỏ và mấy lời phàn nàn của bố mẹ với Tăng Kha ra thì không còn chuyện gì khác.

Ba năm cấp hai* cũng trải qua như vậy.

(Bên Trung tiểu học từ lớp 1 đến lớp 6, trung học bắt đầu từ lớp 7)

Thật ra nội tâm cô rất p h ản nghịch chỉ là bị bố mẹ áp đặt quá mức mạnh mẽ nên chỉ có thể làm một cô gái ngoan ngoãn.

Quý Vân Phi đi đến dưới tầng của bọn họ, Đằng Tề nhìn thấy cô đứng ở hành lang. Cậu ta huýt sáo với cô, nụ cười trên môi vừa tùy tiện lại phô trương.

Bạn học xung quanh cùng nhau trêu đùa.

Quý Vân Phi không có biểu cảm gì, đi lên cầu thang với nhóc mập.

“Đằng Tề, cậu đợi một chút.” Tưởng Tiểu Mễ gọi cậu ta.

Vốn dĩ Đằng Tề vẫn luôn nhìn cô, cũng không có ý định vào lớp học, cậu ta cười: “Cậu bảo tớ đợi hai chút tớ cũng đợi.”

Tưởng Tiểu Mễ lười để ý cậu ta, “Nước của cậu, cầm lấy.” Lon soda cô cầm trong tay chính là lon nước ngày hôm qua Quý Vân Phi đưa cho cô.

Tưởng Tiểu Mễ đưa tay xuống, khoảng cách không tính là cao, cô ném nhẹ xuống. Đằng Tề tiến về phía trước một bước trong vô thức, lấy áo đồng phục đỡ lấy lon nước.

Nước bị trả lại, trong lòng cậu ta đã sớm chuẩn bị tinh thần, có điều chuyện này chung quy rất mất mặt, còn có bao nhiêu người nhìn như vậy, cậu ta cầm lấy chai nước: “Cảm ơn cậu nhé, tớ nhận rồi.”

Mấy bạn học không biết chuyện còn tưởng rằng Tưởng Tiểu Mễ chủ động tặng nước cho Đằng Tề.

Cô vội giải thích: “Sau này cậu đừng đưa…” nước cho tớ nữa. Mấy chữ phía sau còn chưa nói ra Đằng Tề và mấy bạn học khác đã đi về phía lớp học của bọn họ, cô đứng trên hành lang tầng hai không nhìn thấy bóng dáng bọn họ.

Ban đầu Tưởng Tiểu Mễ còn cho rằng trả nước cho Đằng Tề ở trước đám đông cậu ta sẽ hiểu đó là ý gì, nào biết được cậu ta mặt dày, ở trước mặt nhiều người như vậy đổi trắng thành đen.

Quý Vân Phi đi từ bên hành lang bên kia qua, tận mắt chứng kiến mọi chuyện, cậu liếc nhìn Tưởng Tiểu Mễ, đúng lúc cô đang cúi đầu ỉu xìu quay người lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

“Đối phó với những người mặt dày như vậy, cậu không để ý là được.” Quý Vân Phi nói.

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Ồ.” Dáng vẻ ngoan ngoãn lại nghe lời.

Chống nạng đi qua người cậu, đi thẳng vào trong lớp học.

Quý Vân Phi không đi vào, dựa người vào lan can, chống khuỷu tay lên đó, xuyên qua cửa sổ, nhìn vào người ở trong lớp học. Tưởng Tiểu Mễ bắt đầu đọc sách, một quyển sách tiếng Anh bản gốc.

“Này, sao tớ cảm thấy mặt cậu còn dày hơn Đằng Tề nhỉ?” Vừa rồi nhóc mập mới hiểu ra bây giờ Quý Vân Phi đang nghĩ gì.

Cậu ta ăn màn thầu tí hon, cười đùa nhìn Quý Vân Phi.

Thỉnh thoảng có bạn học đi qua trước bọn họ, Quý Vân Phi không nói chuyện.

Im lặng một lúc, hành lang ít người Quý Vân Phi mới thấp giọng nói: “Tôi không giống với Đằng Tề.”

“Chỗ nào không giống chứ?” Nhóc mập ngẩng đầu, đổ hết nửa gói màn thầu tí hon vào trong miệng.

“Chỗ nào cũng không giống, lớp 7 tôi đã thích cô ấy rồi, Đằng Tề tính là cái gì chứ?”

“Đệch mợ, cái gì cơ? Bắt đầu từ lớp 7?” Nhóc mập suýt nữa bị sặc.

Quý Vân Phi không nói chuyện, đứng dậy đi vào trong lớp học.

Buổi trưa tan học, Quý Vân Phi biết cô có dì đưa đồ ăn đến, nhưng cậu vẫn muốn tìm cô nói một câu: “Có muốn tớ mang đồ ăn về cho cậu không?”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Không cần, mẹ Đằng Tề đưa đến cho tớ.”

Quý Vân Phi nhíu mày: “Mẹ Đằng Tề?”

Tối qua về nhà Đằng Tề thật sự viết thư tình, chỉ là nghĩ đến nửa đêm cũng không nghĩ ra, viết được có mấy dòng, đến mình nhìn còn thấy xấu hổ.

Cậu ta biết Tưởng Tiểu Mễ không dễ theo đuổi, không giống như những bạn nữ khác, nói vài câu dễ nghe, tặng chút quà là được. Hình như nhà cô không thiếu tiền.

Sáng ngày hôm sau cậu ta liền nảy ra một suy nghĩ khác, đi đường vòng nói với mẹ rằng bây giờ Tưởng Tiểu Mễ ăn cơm trưa không tiện, nhà bọn họ nên bày tỏ một chút.

Mẹ dễ nói chuyện, nói rằng vậy sau này sẽ để dì trong nhà làm đồ ăn đưa đến cho Tưởng Tiểu Mễ, tiết kiệm thời gian cô chạy đi chạy lại đến căng tin.

Trong lòng Đằng Tề phấn khích không nói nên lời, cậu ta chủ động đảm nhận chân chạy vặt, buổi trưa cậu ta sẽ ra cổng trường lấy đồ ăn, bảo dì đợi cậu ta ở cổng trường.

Sáng sớm Tưởng Tiểu Mễ đã nhận được điện thoại của mẹ Đằng, nói buổi trưa mang đồ ăn đến cho cô, Tưởng Tiểu Mễ không cần nghĩ đã từ chối: “Cô ơi, cháu cảm ơn cô, dì nhà cháu đưa cơm cho cháu là được rồi, không cần làm phiền cô ạ.”

Mẹ Đằng: “Cái này có gì là phiền phức chứ, dì cháu còn phải đi làm, cũng không có thời gian mang cơm đến cho cháu suốt được, cái này cháu không cần khách sáo đâu. Đến lúc đó Đằng Tề sẽ mang cơm đến lớp học cho cháu, để cho nó một bài học.”

Tưởng Tiểu Mễ không muốn gặp mặt Đằng Tề chút nào, “Cô ơi, cháu thực sự không khách sáo mà. Trước đó ở viện đã làm phiền cô và chú đủ rồi, Đằng Tề cũng không cố ý đụng phải cháu, mọi người làm như vậy cháu sẽ có gánh nặng.”

Đã nói đến như này mẹ Đằng Tề cũng không miễn cưỡng nữa, giọng điệu thành khẩn: “Vậy như này đi, chỉ đưa một buổi trưa nay thôi, cô bày tỏ một chút tấm lòng có được không? Bây giờ cháu làm gì cũng không tiện, cô thật sự áy náy. Canh sườn lần trước nấu cho cháu không phải cháu khen ngon sao? Hôm nay cô lại làm cho cháu.”

Tưởng Tiểu Mễ không tiện từ chối thẳng mặt, đồng ý.

Vậy là trưa nay sau khi tan học, chân Đằng Tề như được gắn động cơ, chạy thẳng về phía cổng trường.

Cầm lấy hộp giữ nhiệt chạy về phía tòa nhà giảng đường, trên đường đi gặp bạn học, “Cậu làm gì vậy?” Có người hỏi cậu ta.

Đằng Tề nhếch mày cười: “Đưa cơm cho vợ tôi.”

Dáng vẻ đắc ý.

Trùng hợp Phan Nhân Nhân - bạn gái cũ của cậu ta cũng ở trong nhóm những người tan học, mọi người xung quanh đều nhìn cô ấy, cô ấy nhìn lại: “Nhìn cái gì mà nhìn! Trên mặt bà đây có gì à?”

Mấy bạn nam đưa mắt nhìn nhau, chen chúc rời đi.

Đằng Tề chạy lên tầng hai, trùng hợp Quý Vân Phi và nhóc mập từ trong lớp học đi ra, chuẩn bị đi ăn cơm.

“Này, đợi đã, đưa hộp giữ nhiệt này cho vợ tớ với.” Đằng Tề đưa hộp giữ nhiệt cho Quý Vân Phi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn vào lớp học, “Tưởng Tiểu Mễ, cơm đến rồi này.”

Sau đó vỗ vai Quý Vân Phi, “Cảm ơn nhé người anh em.”

Quý Vân Phi nhìn cậu ta, không nói chuyện, đi vào trong lớp học.

Nhóc mập nhìn gương mặt sầm sì của Quý Vân Phi, không khỏi bật cười.

Anh chàng shipper miễn cưỡng nhất trong lịch sử.

Quý Vân Phi để hộp giữ nhiệt lên bàn Tưởng Tiểu Mễ, bình tĩnh nói: “Cậu ngồi cả ngày không hoạt động, ăn một chút đi, ăn nhiều khó tiêu.” Lại nói thêm: “Coi chừng nghẹn.”

Tưởng Tiểu Mễ: “...”

Cậu quay người đi.

Quý Vân Phi vừa ra khỏi lớp học, Đằng Tề đã đặt tay lên vai cậu, “Không phải cậu viết văn được lắm à? Dạy tôi làm sao viết thư tình đi.”

Quý Vân Phi liếc nhìn cậu ta, “Sao cậu không lên trời luôn đi?”

Nhóc mập không nhịn được, bật cười ha hả.

Bọn họ đi xa, Tăng Kha gập sách lại, trong lớp học chỉ còn lại hai người.

Cô ấy ngồi xuống phía trước Tưởng Tiểu Mễ, hất cằm, dáng vẻ nghiêm túc: “Bạn học à, nghe nói cậu có xu hướng yêu sớm. Nào, nói cho tớ nghe rốt cuộc là chuyện gì, thành thật sẽ được khoan dung.”

Tưởng Tiểu Mễ ngước mắt lên, “Cậu cũng tin à?”

Tăng Kha nằm xuống chồng sách của mình, “Chắc chắn tớ không tin rồi, nhưng ở trong nhà vệ sinh nghe bọn họ nói bịa như thật, nói cậu với Đằng Tề đang cãi nhau kịch liệt. Này, rốt cuộc chuyện là sao thế?”

Tưởng Tiểu Mễ cất sách ở trên bàn đi, để chồng sách đó sang bên bàn của Quý Vân Phi. Trải mấy tờ giấy nháp lên bàn, mở nắp hộp giữ nhiệt ra.

Mùi thơm xộc thẳng vào mũi, cô kể câu chuyện đơn giản cho Tăng Kha nghe.

Tăng Kha gật đầu, “Tớ bảo mà, làm sao cậu lại đột nhiên to gan, dám kháng chỉ triều đình yêu sớm chứ.”

Dì nhà Đằng Tề mang đủ loại dụng cụ đồ ăn cho cô, thìa nĩa đũa đều đủ cả, Tưởng Tiểu Mễ đưa đũa cho Tăng Kha: “Ăn cùng tớ đi, nhiều như này tớ ăn không hết.”

Lượng đồ ăn đủ cho hai người ăn, hộp giữ nhiệt này cỡ cực lớn.

Tưởng Tiểu Mễ gắp một nửa đồ ăn ra nắp hộp giữ nhiệt, chỗ còn lại trong bát đưa cho Tăng Kha.

Từ cấp hai Tăng Kha đã bắt đầu ăn cơm cùng cô, hai người thường xuyên ăn cùng một phần cơm, cũng không có gì phải thận trọng hết.

“Một mình tớ cũng không muốn đến căng tin ăn.” Tăng Kha trước giờ không khách sáo với cô, nhận lấy đồ ăn bắt đầu ăn.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Tăng Kha: “Sau này cậu giữ khoảng cách với Đằng Tề đi, bây giờ cả khối đều biết cậu đang theo đuổi Đằng Tề rồi, còn chủ động đưa nước cho người ta nữa. Bây giờ cậu ta lại đưa cơm cho cậu, trong mắt các bạn học khác, hai người chắc chắn là thích nhau.”

Tưởng Tiểu Mễ: “... Cậu có muốn ăn nữa không đấy?”

Tăng Kha cười: “Ăn ăn ăn, không phải tớ lấy ví dụ à.”

“Này, bác Tưởng biết điểm thi giữa kỳ của cậu được bao nhiêu chưa?” Cô nàng hỏi Tưởng Tiểu Mễ.

Trong lớp, chỉ có Tăng Kha biết bố cô là ai, bố Tăng Kha và bố cô hồi trẻ từng làm cộng sự với nhau, sau này điều chuyển đến nơi khác nhau.

Tưởng Tiểu Mễ thở dài, lắc đầu: “Gần đây bố tớ bận, không hỏi, mẹ tớ bây giờ cũng lười hỏi, gần đây bà ấy đang đi giao lưu bên nước ngoài, chênh lệch múi giờ nên cũng không hỏi.”

Tăng Kha cho cô một ánh mắt đồng cảm, không khỏi cảm thán: “Ông trời đúng là công bằng, cho cậu gia thế, cho cậu khuôn mặt này nên không cho cậu chỉ số thông minh nữa.”

Tưởng Tiểu Mễ bất mãn: “Tớ ngốc chỗ nào chứ? Không phải chỉ hơi qua loa với môn toán thôi à!”

“Qua loa?” Tăng Kha không nhịn được đả kích cô: “Sau khi cậu lên cấp ba đến giờ, có khi nào đủ điểm qua chưa?”

“....” Tưởng Tiểu Mễ nheo mắt lại: “Không muốn ăn nữa chứ gì?”

Tăng Kha gắp miếng sườn cho vào miệng, phồng má lên: “Cậu nỡ để tớ đói sao?”

Sau đó nghiêm túc: “Bây giờ cậu ngồi gần Quý Vân Phi rồi, vừa hay có thể bù môn toán, nói không chừng còn c ứ u được. Bằng không nếu cậu mà cứ như này mãi, tớ thật sự sợ bác Tưởng sẽ chuyển cậu về lại Bắc Kinh mất, đến lúc đó chắc chắn có thời gian quản cậu.”

“Chắc không đâu.”

Cô còn lâu mới không muốn quay về, ở đó ai cũng không quen.

Năm ngoái bố đã điều chuyển từ Thượng Hải về Bắc Kinh, khi đó muốn chuyển trường cho cô về đó, cả nhà cô đều ở Bắc Kinh, tiện chăm sóc cô.

Cô đã quen với cuộc sống ở Thượng Hải, không muốn về.

Sau đó cô đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi thi vào cấp ba, đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, người nhà mới đồng ý cho cô ở lại đây.

Trong lớp có bạn học ăn cơm nhanh, đã từ căng tin về lớp, bọn họ chuyển chủ đề nói chuyện, nói mấy chuyện linh tinh của con gái.

Buổi chiều đều là tiết Tưởng Tiểu Mễ thích, thời gian trôi qua rất nhanh.

Khó khăn lắm mới đến thứ sáu mong chờ, giờ ra chơi mọi người đều đang bàn nhau xem cuối tuần làm gì.

Số người chạy cự ly dài cuối cùng đã có quyết định, Tăng Kha thở phào nhẹ nhõm.

Bạn bàn bên cạnh, “Tiểu Mễ, nhận lấy này.”

Tưởng Tiểu Mễ còn chưa nhìn rõ là cái gì, một gói đồ ăn bay qua.

Trường học có quy định không được phép ăn trong lớp, bọn họ lại coi như không.

Lần nào cũng trộm để trong cặp sách hoặc là để vào trong túi mang vào.

Là một gói kẹo chíp chíp vị dâu tây.

Tưởng Tiểu Mễ vừa ăn vừa xem lại đề, đột nhiên trước mặt có thêm một cánh tay, cô bị dọa, tức giận quay về phía Quý Vân Phi: “Cậu nói một tiếng không được à? Như này dọa ch ế t kh iế p người khác đấy có biết không?”

Quý Vân Phi ôm đầu, coi như không nghe thấy, nói: “Hôm qua tớ còn cho cậu màn thầu tí hon mà.”

Tưởng Tiểu Mễ: “... Tớ không ăn.”

“Dù sao tớ cũng cho rồi, cậu không ăn không trách tớ được.”

“...”

Tưởng Tiểu Mễ đổ mấy viên kẹo vào lòng bàn tay cậu, Quý Vân Phi bỏ từng cái vào trong miệng, cậu g h é t ăn kẹo vị này nhất, từ nhỏ đã không thích.

Mấy viên chả mấy mà ăn xong, cậu lại chìa tay ra.

Tưởng Tiểu Mễ không cách nào tập trung làm bài, lần này cô cố ý chỉ đổ cho cậu một viên.

Quý Vân Phi bỏ vào miệng, nhưng tay vẫn dang ra để lên tờ đề của cô.

Cô bất lực, cậu im lặng cười.

Tưởng Tiểu Mễ biết cậu đang đùa, không cho cậu nữa, cầm tay đánh một cái vào lòng bàn tay cậu, “Bỏ ra! Tớ muốn làm đề.”

Lúc cô đánh cậu, lòng bàn tay Quý Vân Phi khép lại trong vô thức.

Tưởng Tiểu Mễ chậm, cậu nhanh, vô tình nắm lấy tay cô.

Ngón tay của cô nhẹ lướt qua lòng bàn tay cậu.

Giống như bị điện g i ật, tê dại.

Hai người đều ngây ra, gần như là ho cùng một lúc.

Không ai nói chuyện nữa, Tưởng Tiểu Mễ tiếp tục giả vờ làm đề, Quý Vân Phi mở một quyển sách ra, cũng không biết mình đang xem cái gì.

Thời gian sau đó đều im lặng.

Thứ sáu buổi chiều không có giờ tự học, sau tiết ba liền tan học.

Chuông vang lên, mọi người đều vội vàng thu dọn sách vở.

Quý Vân Phi bình tĩnh cất sách vào, thỉnh thoảng liếc nhìn Tưởng Tiểu Mễ bên cạnh, “Cuối tuần cậu có lớp học thêm không?”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Mẹ tớ bảo cuối tuần nghỉ ngơi cho tốt, không đăng ký cho tớ.”

Quý Vân Phi ‘ừ’ một tiếng, suy nghĩ nửa giây, “Vậy gặp phải bài toán không biết làm cậu làm thế nào?”

Tưởng Tiểu Mễ nhìn cậu: “Gom lại, đợi thứ hai lại hỏi cậu.”

Quý Vân Phi đặt tay lên bàn của bạn học ngồi phía sau, nói bằng giọng thuyết giáo: “Để đến thứ hai thì nguội mất rồi, có bài nào không hiểu phải hỏi ngay, lập tức củng cố, có biết không? Điều cấm kỵ nhất trong học hành là gom lại.”

Cậu mở wechat ra, thản nhiên nói: “Thêm bạn với tớ đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi tớ, đây mới là thái độ học tập nên có.”

Tưởng Tiểu Mễ: “...”