Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Chương 40: Khai giảng đại học




Lúc Tưởng Tiểu Mễ nhìn thấy ba người bọn họ cảm giác như đang quay ngược lại thời gian.

Lớp 10 năm đó bọn họ cũng đến Bắc Kinh thăm cô như này.

Ngoại trừ Quý Vân Phi, cô và Tăng Kha, còn có Đằng Tề đã hai năm rưỡi không gặp.

Gặp lại vẫn là dáng vẻ trước kia.

Tưởng Tiểu Mễ nghiêng mặt qua, dùng ngón tay ấn mắt kiềm chế không cho nước mắt rơi.

“Cậu nhớ tớ thì cứ nói thẳng ra đi, khóc không tốt đâu.” Đằng Tề rút giấy đưa cho cô, “Nói cho cậu biết, cơm cậu nợ tớ còn chưa mời đâu, hôm nay tớ đến là để cậu mời khách đấy.”

Tăng Kha kéo Đằng Tề qua một bên, “Qua bên kia đi, không phải cậu cũng muốn đăng ký trường đại học ở Bắc Kinh à? Đợi đến lúc đó đến căng tin của Tiểu Mễ ăn, bây giờ đừng có mà nói nữa, tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Mễ.”

Đằng Tề búng ngón tay, “Nhắc nhở cậu chút, tôi sẽ đăng ký trường gần trường đại học của Tiểu Mễ, sau này ngày nào cũng đến bên chỗ cậu ấy ăn cơm.”

Cậu ta quay đầu lại bắt gặp ánh mắt không thiện cảm của Quý Vân Phi, Đằng Tề ‘hừ’ một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi biết cậu vẫn luôn ngưỡng mộ, đ ố k ỵ, h ậ n t h ù với tôi.”

Quý Vân Phi: “Tôi ngưỡng mộ, đ ố k ỵ cậu? Ngưỡng mộ, đ ố k ỵ kỳ dậy thì của cậu dài hơn người thường à?”

“...... Biến!”

Tưởng Tiểu Mễ và Tăng Kha đi đến bên cửa sổ thì thầm to nhỏ, Tiểu Mễ hỏi cô nàng: “Đằng Tề thi thế nào?”

Tăng Kha: “Cũng được, cao hơn điểm sàn mười điểm, cậu ta nhất định phải đăng ký đại học ở Bắc Kinh, nói chúng ta đều ở bên này, một mình cậu ta ở Thượng Hải chán.”

“Cậu ấy không ra nước ngoài à?”

“Học đại học tạm thời không đi, bố cậu ta biết điểm cậu ta cao hơn điểm sàn vui đến mức cả đêm không ngủ.”

Tiểu Mễ không nói về Đằng Tề nữa: “Cậu thì sao? Đăng ký chuyên ngành gì?”

Tăng Kha cười, ghé vào tai Tưởng Tiểu Mễ: “Xem Hoắc Dương đã, tớ điền nguyện vọng theo cậu ấy.”

“Điểm hai người ngang nhau à?”

“Ừ, cậu ấy cao hơn tớ mấy điểm.”

Tiểu Mễ còn kích động hơn cả Tăng Kha, “Vậy cậu chuẩn bị khi nào tỏ tình? Với tính cách đó của Hoắc Dương, xem ra sẽ không chủ động theo đuổi con gái đâu.” Hoắc Dương có hơi ngoài lạnh trong nóng.

Tăng Kha: “Bây giờ không muốn tỏ tình, cũng không quá thân, ở trường học cũng chả nói được mấy câu, đợi đến lúc đại học quen rồi lại nói.”

Tưởng Tiểu Mễ nhắc nhở: “Với vẻ bề ngoài đó của Hoắc Dương, lên đại học còn có nhiều người vây quanh hơn, cậu phải nắm chắc vào đó.”

Tăng Kha: “Cậu không cần phải lo lắng cho tớ, ngược lại là cậu đấy. Với tính cách đàn ông đó như Quý Vân Phi, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái xem cậu ấy là nam thần, cậu còn có nguy cơ hơn đấy.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Tớ chẳng lo đâu, tớ phải để cậu ấy lo lắng vì tớ.” Nói rồi cười.

Tăng Kha nói: “Không nói cái này nữa, cậu với Quý Vân Phi nói chuyện đi.”

Tối nay cô ở nhà Tưởng Tiểu Mễ, có thời gian tám chuyện với nhau hơn.

Quản lý biết bạn trai Tưởng Tiểu Mễ từ Thượng Hải đến thăm nên cho cô nghỉ nửa tiếng.

Dưới studio nhiều người qua lại, đi chỗ khác thì không đủ thời gian, Tưởng Tiểu Mễ dẫn Quý Vân Phi đi thang máy lên tầng thượng.

“Lên sân thượng sao?”

“Không phải, đến lối đi khác, bình thường ở đây ít người qua lại hơn.”

Cửa đóng lại, bên này giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, yên lặng chỉ có hơi thở của hai người.

Hai người nhìn nhau cười, Quý Vân Phi ôm cô vào lòng.

Tưởng Tiểu Mễ ôm lấy eo cậu, vùi cả mặt vào hõm vai cậu.

“Tớ tưởng cậu đợi đến lúc điền nguyện vọng xong mới đến thăm tớ.” Cô dịu dàng nói.

Quý Vân Phi không biết mình có cần điền nguyện vọng hay không nữa, có thể cũng phải đến trường điền, cậu nói: “Đợi sau khi đến trường một chuyến tớ lại đến.”

“Không cần phải chạy đi chạy lại, đến lúc đó trời nóng rồi.”

“Nếu không ở nhà cũng chán.” Quý Vân Phi hỏi cô làm thêm bao lâu.

Tưởng Tiểu Mễ nói cái này tùy vào mình, một tháng hai tháng đều được, dù sao thì ở nhà cũng không có việc gì làm, định làm tròn hai tháng, như vậy có thể kiếm được 3000 tệ.

Nếu không tiền lương một tháng không đủ để cô mua quà, cô không chỉ mua quà cho Quý Vân Phi mà còn muốn mua cho bố mẹ, mua cho chú Tư, chú Năm, còn có cậu.

Suýt thì quên mất, còn có mấy anh nữa.

Tưởng Tiểu Mễ hỏi: “Cậu có muốn ra ngoài chơi không?”

Quý Vân Phi lắc đầu, “Muốn chụp ảnh, đợi tháng 7 trường nghỉ hè rồi chúng ta về trường chụp chân dung, nếu không chụp trong nhà không có ý nghĩa.”

Tưởng Tiểu Mễ nghe muốn quay về trường học trước đây của hai người liền vui ch ế t đi được, “Vậy cậu về hẹn với studio bên Thượng Hải nhé, đến lúc đó tớ bảo chú Năm dẫn tớ qua.”

Quý Vân Phi: “Chú Năm cậu không bận sao?”

“Bận chứ, có điều chú ấy điều chỉnh thời gian được.” Tưởng Tiểu Mễ suy nghĩ: “Nếu không để tớ hỏi trước chú Năm xem hôm nào chú rảnh thì chúng ta hẹn ngày đó đi chụp.”

Quý Vân Phi thấy như này được, đến lúc đó đợi điện thoại của cô.

Chuyện chụp ảnh đã quyết định, Quý Vân Phi nhớ ra có mang quà đến mà chưa đưa cho cô, đeo vòng tay lên cho cô.

“Sao lại tặng quà tớ nữa?”

“Phần thưởng cậu thi toán tốt.”

“Ánh mắt cậu ngày càng tốt hơn rồi.” Tưởng Tiểu Mễ thích vòng tay này, yêu thích không buông.

Quý Vân Phi: “Mắt tớ chắc chắn phải tốt rồi, nhìn bạn gái tớ là biết ánh mắt tớ như nào.”

Tưởng Tiểu Mễ cười, “Tự luyến.”

Quý Vân Phi cúi đầu, hôn nhẹ lên dái tai cô, Tưởng Tiểu Mễ co người lại, cậu lại hôn xuống, “Đừng hôn mà, ngứa.”

Cậu nào có nghe lời, sau đó ngậm vào trong miệng.

Toàn thân Tưởng Tiểu Mễ không khỏi ôm chặt lấy cậu.

Nụ hôn của Quý Vân Phi từ dái tai chuyển đến má cô, sau đó là môi, nhẹ nhàng hôn vài cái.

Hôm nay Tưởng Tiểu Mễ chủ động hôn cậu, m/út lấy môi dưới của cậu, hôn xong vành tai đỏ bừng.

Hai người không biết hôn sâu, chỉ hơi dùng đầu lưỡi để khám phá lưỡi của đối phương, hai người ôm hôn nhau mười mấy phút vẫn không muốn buông ra.

Có điều cổ Tưởng Tiểu Mễ không chịu được, “Tớ mệt rồi, nghỉ chút đã.”

Quý Vân Phi bắt đầu hôn cổ cô: “Tớ không mệt.”

“Còn năm phút nữa tớ phải làm việc rồi.”

“Vậy thêm hai phút nữa, ba phút đủ để chúng ta xuống dưới.”

Quý Vân Phi lại ôm chặt lấy cô, hôn lên trán cô, “Còn hai tháng nữa thôi, đợi đến lúc học đại học ngày nào chúng ta cũng có thể gặp nhau. Đến lúc đó chỉ cần có thời gian tớ sẽ đến trường các cậu tìm cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Ừ, ngồi tàu điện ngầm rất tiện, xe bus cũng tiện, cũng có thể đạp xe đạp, đều rất tiện.” Nghĩ đến cuộc sống đại học khóe miệng cô lại cong lên.

Thời gian tương đối, Quý Vân Phi nắm tay cô xuống lầu.

Gặp Quý Vân Phi làm việc cũng có động lực hơn, lúc tan làm không mệt chút nào.

Tháng 7 tháng 8, mỗi ngày Tưởng Tiểu Mễ đều trải qua rất phong phú.

Đến trường điền nguyện vọng, cùng bạn bè tụ tập mấy lần, sau đó còn đến Thượng Hải mấy ngày, chụp xong ảnh tình nhân ở trường, thời gian còn lại đều trôi qua ở studio.

Giữa tháng 8, Tưởng Tiểu Mễ làm thêm tròn hai tháng.

Bố nói thời gian còn lại không đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi, lại đi mua thêm đồ dùng cho khai giảng.

Tiền trong thẻ của cô và Tô Dương đều rút ra hết.

Hai tháng, 3000 tệ tiền lương, cầm trong tay vô cùng nặng.

Từ cây rút tiền đi ra, Tô Dương lật phong bì, cảm thán: “Còn nặng hơn cả một vạn.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Em thấy còn nặng hơn cả mười vạn.”

Đây là tiền mình tự kiếm được.

Cô hỏi: “Chị muốn mua cho anh em nhẫn như thế nào?” Không ngờ được cô và Tô Dương lại có chung suy nghĩ, đều muốn mua nhẫn.

Tô Dương: “Mua cái khoảng một ngàn, chị còn mua cho bố mẹ, ông bà nội còn có cả ông bà ngoại nữa, đợi anh em về chị còn muốn mời anh em ăn một bữa thật ngon.”

Tưởng Tiểu Mễ cũng bắt đầu phân tiền của mình, cô muốn tặng nhiều người, không thể nào tặng đồ đắt được.

Tô Dương nói: “Nhà em nhiều người, chúng ta tìm chỗ nào đó tính đi.”

Hai người tìm một tiệm bánh ngọt gọi nước ngồi xuống, Tô Dương đưa giấy và bút cho cô: “Em tính đại khái đi, đừng để đến lúc đó còn sót lại ai.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Quý Vân Phi mua nhẫn cho em hơn một ngàn, em không thể nào tặng cậu ấy tốt hơn được.”

Tô Dương nói, “Ừ, tặng cái nhỏ rẻ thôi, nếu không cậu ấy sẽ không có cảm giác thành tựu.”

Tưởng Tiểu Mễ viết hết ra giấy, tặng bố một chiếc áo sơ mi, nhẫn và áo sơ mi tính vào khoảng một ngàn hai.

Còn thừa một ngàn tám.

Tô Dương nhìn: “Vậy còn bác gái?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Tặng son đi, khoảng hai ba trăm tệ.” Cô còn lén tô son của mẹ, lần này bù lại.

Tô Dương: “Vậy em còn thừa hơn một ngàn, nhà em nhiều người như vậy… như nào cũng không đủ.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Ông bà nội em ở nước ngoài, đợi khai giảng em có thể kiếm được việc làm thêm đến lúc đó lại mua cho hai người, bây giờ không vội. Quà cho ông bà ngoại em có rồi, tặng hai người gói chụp ảnh cưới.”

Vốn dĩ là quản lý tặng cho cô một gói chụp ảnh chân dung, nói hai tháng qua biểu hiện của cô tốt, còn kéo được về cho studio rất nhiều đơn hàng.

Nhưng cô và Quý Vân Phi đã chụp ở bên Thượng Hải nên đã thương lượng lại với quản lý có thể nào để cho ông bà ngoại cô chụp. Hồi trẻ hai người không chụp ảnh cưới, lúc kết hôn cũng chỉ chụp ảnh chung giữ làm kỉ niệm.

Bây giờ lớn tuổi rồi, sắp tám mươi tuổi, trước giờ hai người chưa từng nghĩ đến việc chụp ảnh cưới gì đó.

Mấy hôm trước lúc đến nhà bà ngoại cô nói chuyện này với hai người, ngoài miệng thì hai người nói già rồi chụp cái gì mà chụp nhưng cô có thể nhìn ra là bà ngoại rất vui.

Tô Dương nói: “Nhưng cho dù có tính như vậy thì em vẫn còn mấy người nữa phải tặng, mấy người quan hệ tốt với em như cậu Ba, chú Tư, chú Năm em, còn có mấy người anh nữa.”

Tưởng Tiểu Mễ: “...” Cô định mua áo phông của mấy thương hiệu thể thao cho bọn họ.

Cho dù giảm giá xuống hơn hai trăm một cái thì tiền vẫn không đủ.

Cô nhìn Tô Dương: “Em chỉ định tặng cho mấy người không có bạn gái.”

Tô Dương: “Ý gì?”

Tưởng Tiểu Mễ chớp chớp mắt: “Giống như anh họ em đó, anh ấy có chị mua rồi, có người quan tâm có người đau lòng, không giống như cậu Ba với hai chú em, bọn họ không có bạn gái.”

Tô Dương: “Mấy người chú với cậu đó của em, em nhìn xem bọn họ có chỗ nào giống thiếu bạn gái chứ? Bọn họ không dẫn về nhà không có nghĩa là không có bạn gái, hiểu không?”

Xoa đầu cô: “Còn có em mua cho anh em là tấm lòng của em, chị mua là tấm lòng của chị, đừng có đánh tráo khái niệm.”

Tưởng Tiểu Mễ cười: “Anh em có chị rồi, em phải phân chia rạch ròi với anh ấy, quần áo không thể nào tặng bừa được.”

Tô Dương cũng cười: “Chị không để ý.”

“.......” Tưởng Tiểu Mễ: “Nhưng em để ý mà, nếu như tặng anh em, tiền của em không đủ nữa.”

“Chị không quan tâm, chị phải thay Tưởng Bách Xuyên nhà chị đấu tranh quyền lợi thuộc về anh ấy, nếu không thì chú Năm lại nhận được quà của em rồi chắc chắn sẽ khoe khoang, chị không thể để Tưởng Bách Xuyên thất vọng được.”

Tưởng Tiểu Mễ chỉ đành giảm hai trăm tiền mua nhẫn theo dự tính, sau khi bớt tiền sẽ mua thêm cho anh họ một phần.

Hai người tính toán xong, uống hết nước rồi đi dạo.

Tưởng Tiểu Mễ và Tô Dương mỗi người nhìn trúng một kiểu, Tô Dương hỏi cô: “Em có biết chu vi của Quý Vân Phi không?”

“Có, trước đó em có dùng một sợi dây nghịch đo qua rồi.”

“Chị cũng vậy.”

Nhẫn hai người chọn đều có giá tương đối nhau, sau khi giảm giá còn tám trăm.

Từ trung tâm thương mại đi ra, Tô Dương hỏi Tưởng Tiểu Mễ khi nào tặng cho Quý Vân Phi.

Tưởng Tiểu Mễ: “Một ngày rất đặc biệt, em muốn bù đắp cho cậu ấy.”

Tối đó về nhà, Tưởng Tiểu Mễ tặng áo sơ mi cho bố, tặng son cho mẹ.

Nhậm Ngạn Văn khoe khoang với Tưởng Mộ Bình: “Tôi đang thiếu son, vẫn luôn muốn mua màu này, vẫn là con gái chu đáo.”

Tưởng Mộ Bình cầm áo sơ mi đi vào phòng, “Này, ông làm gì thế?” Nhậm Ngạn Văn hỏi.

“Tôi đi thử.”

“Không cần thử, ông vẫn luôn mặc size này còn gì.”

Nhưng Tưởng Mộ Bình vẫn mặc thử, không chỉ mặc thử, còn mặc ra hỏi Nhậm Ngạn Văn: “Thế nào?”

“Không đẹp bằng son của tôi.”

“Tầm bậy, rõ ràng áo của tôi đắt hơn áo của bà.”

Hai người tranh cãi, không ai chịu nhường ai.

Bên này Tưởng Tiểu Mễ vừa ăn socola vừa xem TV, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người họ.

Cô biết chiếc áo đó có lẽ là chiếc áo rẻ nhất bố từng mặc, là một nhãn hiệu rất bình thường, đắt hơn cô không mua nổi, nhưng bố lại xem như là bảo bối.

Bố mặc xong còn nhìn vào gương soi, đây có lẽ là lần bố giống bố nhất, sự nghiêm khắc trong công việc đã tan biến.

Mấy ngày sau đó Tưởng Tiểu Mễ đem từng món quà còn lại tặng cho mọi người.

Một chiếc áo hơn hai trăm mà bọn họ đều vô cùng vui vẻ.

Đây là lần đầu cô cảm nhận được sự vui vẻ mình bỏ ra.

Mọi người đều nói cô lớn rồi, hiểu chuyện rồi.

Có lẽ vậy, trong mấy năm ở bên Quý Vân Phi thật sự cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Cậu dùng hết niềm vui của mình truyền cho cô.

Mùa hè đó cứ như vậy mà kết thúc, cuối tháng 8, các trường đại học lần lượt khai giảng, một hành trình mới trong cuộc đời đã bắt đầu