Một Ngày Mưa

Chương 7: 05:00-AM (2) Mơ hồ khó hiểu




Trong khi Hứa Mộc Tử chậm rãi trả lời “Vừa mới tỉnh” thì Đặng Quân đã cầm lon trà lạnh phủ đầy sương ngửa đầu uống hai ngụm.

Yết hầu trượt lên xuống, những giọt nước ngưng tụ từ sương lạnh lướt qua cằm anh rơi xuống đất.

Nghe thấy giọng nói của Hứa Mộc Tử, Đặng Quân phân tán sự chú ý của mình cho cô trong khi vẫn đang ngửa đầu uống trà.

Anh cụp mắt xuống nhìn cô.

Nhiều năm qua Hứa Mộc Tử đã quen sử dụng một dòng sản phẩm tắm hương hạnh nhân ngọt ngào của một thương hiệu nào đó, có một mùi hương đặc biệt thoang thoảng trong không khí.

Mà cô không biết rằng mùi hương thoang thoảng đó hòa quyện với mùi dầu thuốc đã từng vương vấn trên quần áo của Đặng Quân khi cô sợ ma và lao vào anh, thoắt ẩn thoắt hiện mãi không tan biến.

Trong ánh sáng mờ ảo của máy chiếu Hứa Mộc Tử ôm chiếc gối ôm hình nấm, gật gù như gà mổ thóc vài lần thì cuối cùng cũng ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi.

Mà cô không biết rằng khi Đặng Quân đắp chăn cho cô anh đã bị cô vô thức nắm chặt tay.

Tất nhiên cô cũng không biết rằng khi cô tìm thấy hơi ấm và cuộn mình trong chiếc chăn mỏng đó chỉ có mắt cá chân của cô lộ ra bên ngoài.

Mắt cá chân của cô bị bánh xe vali làm trầy xước trên đường lên núi, sau khi bị nước tắm kích thích nó đỏ ửng.

Khiến anh nhíu mày liếc nhìn thêm một lần.

Hứa Mộc Tử không biết gì cả chỉ cảm thấy ánh mắt của Đặng Quân tĩnh lặng, những lời nói tiếp theo của cô đột nhiên bị nghẹn lại.

Một bầu không khí khó nói trôi nổi trong không khí, giống như trong mơ cô đứng trước cửa nhà Đặng Quân, đối diện với người mặc áo ngủ rộng thùng thình, mơ hồ khó hiểu.

Nhưng khi chuyện đó xảy ra trong thực tế không có tình cảm mơ hồ nào giữa họ.

Có lẽ là… không có?

Hứa Mộc Tử quay mặt đi.

Nước mưa xối xả trên cửa sổ kính, một con ốc sên đang bò chậm chạp trên bức tường ẩm ướt bị những giọt nước rơi xuống làm cho co rúm lại.

Một cánh cửa trong hành lang mở ra.

Một cô gái bước ra khỏi phòng, lầm bầm: “Thời tiết như thế này chắc chắn không thể ngắm bình minh được”.

Cô gái nhìn về phía xa xăm, nơi màu đỏ nhạt của bầu trời bị chôn vùi trong những đám mây đen thở dài tiếc nuối.

Một chàng trai cũng bước ra từ cùng một cánh cửa dừng lại bên cửa sổ nhìn lên bầu trời.

Chàng trai an ủi cô gái: “Nếu tối nay tạnh mưa, anh sẽ cùng em ngắm hoàng hôn nhé”.

Sự xuất hiện của người khác đã phá vỡ bầu không khí kỳ lạ mơ hồ giữa họ.

Cuối cùng Hứa Mộc Tử cũng có cơ hội nói hết câu: “Em định về phòng nghỉ ngơi, còn anh?”

Đặng Quân lắc lắc lon trà lạnh gần như đã hết trong tay, gật đầu: “Anh cũng vậy.”

Cô là người đề nghị xem phim cũng là người cần người ở bên cạnh vì sợ ma, bây giờ cô lại bỏ đi trước để về phòng không biết Đặng Quân có không vui vì điều đó không?

Hứa Mộc Tử vẫn hỏi thêm một câu: “Anh cũng buồn ngủ à?”

“Không buồn ngủ về tắm.”

“… Ồ.”

Họ không nói gì thêm, cùng nhau đi xuống lầu.

Nhà nghỉ này có rất nhiều người ở, mới hơn năm giờ sáng mà đã bắt đầu mất đi sự yên tĩnh.

Từ những cánh cửa màu trắng sữa những âm thanh mơ hồ phát ra:

Tiếng nước chảy róc rách của việc rửa mặt, tiếng tivi, còn có cả tiếng trò chuyện của khách cư trú…

Có người mặc áo mưa đẩy hai chiếc vali lớn ra ngoài, có vẻ như họ định trả phòng và rời đi.

Người đó có quá nhiều hành lý, Hứa Mộc Tử và Đặng Quân không có ý định chen chúc trong thang máy với họ mà lặng lẽ đi về phía cầu thang.

Có các biển chỉ dẫn bên cạnh thang máy và cầu thang ở mỗi tầng, cô liếc thấy chữ “phòng trò chơi” và buột miệng hỏi: “Phòng trò chơi để chơi gì vậy?”.

Đặng Quân nói: “Những thứ mà em am hiểu.”

“Những thứ am hiểu…”

Hứa Mộc Tử lặp lại, nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Đặng Quân, thấy một nụ cười thoáng qua trên môi anh cô mới hiểu ra anh đang nói đến điều gì.

Chơi piano từ nhỏ có một lợi ích đó là rèn luyện sự phối hợp tay mắt rất tốt, hầu hết các thao tác trò chơi đều đòi hỏi phản xạ và tốc độ tay, những điều này Hứa Mộc Tử đều rất giỏi.

Là một cô gái có thể chơi thuần thục bản nhạc “Flight of the Bumblebee”, ngay cả khi không có kinh nghiệm thực tế cô cũng có thể dễ dàng giành chiến thắng trong các trò chơi như bóng đá trên bàn, khúc côn cầu trên bàn, đập chuột chũi.

Thậm chí cô còn từng thắng Đặng Quân.

Hiếm khi có được chiến thắng trước mặt anh, Hứa Mộc Tử cảm thấy vui vẻ mắt cũng cong lên.

Tiếng bước chân liên tục vang lên từ dưới lầu, đó là Hạ Hạ đang dẫn khách mới đi tham quan trước khi nhận phòng, họ gặp nhau trên cầu thang ở tầng hai rưỡi.

Hành lang cầu thang hẹp, ban đầu Hứa Mộc Tử và Đặng Quân mỗi người dựa vào một bên chừa một khoảng trống ở giữa.

Khi gặp Hạ Hạ và những người khác cả hai buộc phải cùng dựa vào bên phải.

Bóng của họ chồng lên nhau được kéo dài bởi ánh sáng từ cửa sổ sát đất, hai người nghiêng người nhường đường cho Hạ Hạ và bọn họ đi trước.

Hứa Mộc Tử thường xuyên chơi đàn piano, vai và cổ mắc một số bệnh nghề nghiệp do ngồi lâu và làm việc quá sức, gặp không khí lạnh vào những ngày mưa sẽ càng khó chịu hơn, động tác thường làm khi nghỉ ngơi là đưa tay vào tóc sau gáy xoa bóp cổ.

Sau khi lách qua nhau và đi xuống vài bậc thang, Hạ Hạ gọi cô: “À phải rồi, cô Hứa.”

Hứa Mộc Tử quay lại: “Hửm?”

Đặng Quân đi ngay sau cô, không gian hạn chế, cô đột ngột dừng lại và nghiêng người khuỷu tay đụng vào anh.

“Trên núi có nhiều muỗi và côn trùng, chai tinh dầu đuổi muỗi để ở quầy lễ tân là dành cho cô, tôi thấy cô không mang theo khi lên lầu, vẫn nên dùng đi vì muỗi ở đây rất độc.”

Hứa Mộc Tử nhìn Đặng Quân, biết rằng anh sẽ không để ý đến cú va chạm nhẹ như vậy, cô mới buông tay xuống và nói: “Được, cảm ơn, tôi sẽ xuống lấy ngay bây giờ.”

Đi theo sau Hạ Hạ là một chàng trai, làn da rám nắng, không biết đến từ vùng nóng nào, ăn mặc rất mát mẻ, quần đùi và áo ba lỗ, chiếc khăn tắm khoác ngoài có lẽ cũng là do Hạ Hạ đưa cho.

Chàng trai xen vào: “Có chuẩn bị tinh dầu đuổi muỗi cho tôi không? Tôi rất thu hút muỗi, rất cần.”

Hạ Hạ tiếp tục dẫn mọi người lên lầu: “Đã chuẩn bị rồi, lát nữa làm thủ tục nhận phòng và đưa thẻ phòng cho anh luôn nhé.”

Bọn họ không trở lại vị trí đi cạnh nhau nữa, một trước một sau đi đến góc cua ở tầng hai.

Đặng Quân vỗ vào vai Hứa Mộc Tử từ phía sau. Cô quay lại, anh cúi đầu về phía cô ý là anh đã đến nơi.

Hứa Mộc Tử gật đầu, Đặng Quân quay người bỏ đi.

Đặng Quân cũng ở tầng hai sao?

Hứa Mộc Tử xuống lầu lấy tinh dầu đuổi muỗi, vừa về phòng đã ngã vật ra giường.

Trước đây vì công việc kinh doanh hoặc sự ganh đua, hai gia đình Hứa và Đặng đã thân thiết với nhau.

Lúc đó không cần phải đặc biệt chú ý, vẫn luôn có thể nghe được tin tức về Đặng Quân.

Hoặc vô tình có một số tiếp xúc với Đặng Quân.

Giống như lần cô đi trả đồ gốm sứ đó.

Năm đó mẹ của Đặng Quân mang thức ăn quê nhà đến nhà cô, rõ ràng đã nói rằng những đồ đựng thức ăn đó nếu mẹ của Hứa Mộc Tử thích thì cũng có thể giữ lại để dùng.

Đó đều là những món đồ được gia đình Đặng đặt hàng từ nhà sản xuất gốm sứ chất lượng rất tốt.

Có lẽ mẹ của Hứa Mộc Tử cảm thấy mẹ của Đặng Quân đang khoe khoang nên tất nhiên không muốn giữ lại những đồ gốm sứ đó.

Không chỉ không giữ lại, bà còn dùng một chút tâm cơ, trong số những đồ gốm sứ được gửi trả lại có một chiếc đĩa được mẹ của Hứa Mộc Tử lựa chọn cẩn thận.

Như thể cố ý cho người ta thấy: “Bà xem những đồ gốm sứ chất lượng tốt gia đình chúng tôi cũng có rất nhiều.”

Khi mẹ của Đặng Quân gọi điện cho mẹ cô mẹ cô chắc chắn đã giả vờ nói một cách thờ ơ rằng: “Chắc chắn là tôi đã sơ ý đặt nhầm”, “Nếu bà thích thì cứ giữ lại đi”, “Nhà tôi còn rất nhiều” những lời tương tự như vậy.

Vì vậy mới có chuyện tối hôm đó, khi người lớn chưa về Đặng Quân đã bấm chuông cửa nhà cô với chiếc đĩa trong tay.

Tuy nhiên kể từ khi công việc kinh doanh của gia đình gặp vấn đề, Hứa Mộc Tử không còn nghe thấy bố mẹ nói về bất cứ điều gì liên quan đến gia đình Đặng Quân nữa.

Năm đó vận may không tốt ngành công thương nghiệp bị ảnh hưởng không nhỏ.

Đặc biệt là những người mới giàu có như gia đình cô, những người thường không lập kế hoạch quản lý rủi ro cho bản thân, khi ăn chơi hưởng thụ không ai nghĩ rằng sẽ có một ngày tòa nhà sụp đổ.

Liên minh giữa họ tan rã, những người hàng xóm tốt bụng ngày nào, cùng với sự phá sản hầu như tất cả các mối liên hệ đều bị cắt đứt.

Biệt thự đã được bán đi gia đình cũng đã trải qua những ngày tháng thiếu thốn trong vài năm.

Mãi đến năm nay công việc kinh doanh của gia đình Hứa Mộc Tử mới bắt đầu có chút khởi sắc. Nghe bố mẹ nói là nhờ gặp được quý nhân.

Không biết gia đình Đặng Quân hiện tại thế nào.

Cũng không biết Đặng Quân có trở thành nhà nghiên cứu học thuật như bố mẹ anh mong đợi không?

Nhưng Đặng Quân đã ở tại nhà nghỉ được một tuần rồi có lẽ cũng có điều gì đó khó giải quyết trong lòng?

Gặp Đặng Quân là một điều quá bất ngờ khiến Hứa Mộc Tử luôn suy nghĩ về những điều liên quan đến anh.

Đến khi cô kịp phản ứng vội vàng vỗ vào trán mình.

Trong lòng tự nhủ, thật là bị ma ám rồi, Đặng Quân hiện tại sống như thế nào thì có liên quan gì đến mình?

Hứa Mộc Tử âm thầm cảnh báo bản thân đừng bao giờ trở thành kiểu người lớn thích buôn chuyện.

Nghĩ đến những điều này cô lật người đè lên một chồng giấy, rồi cầm cuốn sách hướng dẫn truyện tranh lên nghiên cứu, cuối cùng cũng phân tán được sự chú ý, phát hiện ra có rất nhiều thứ thú vị để chơi ở gần đây.

Toàn bộ thung lũng là địa bàn của nhà nghỉ của họ.

Có khu rừng tre có thể đào măng, cũng có khu rừng thông có thể bắt gặp sóc.

Vào mùa này ở khu rừng thông có thể hái nấm. Nhưng nếu muốn ăn vẫn phải mang về nhờ nhân viên kiểm tra xem có độc hay không.

Ngoài ra còn có vườn dâu giữa khu rừng tre và rừng thông, có một số dâu tây dại, quả mâm xôi, dâu tằm và quả mâm xôi đen…

Nhân vật hoạt hình mắt to trong truyện tranh đặc biệt chú thích hình ảnh nói:

“Lưu ý đây là quả dâu rắn ăn vào sẽ bị tiêu chảy và đau bụng, xin đừng ăn nhé.”

Hứa Mộc Tử rất thích những quả mọng này nhưng cơn mưa bên ngoài vẫn không ngừng.

Nhìn lại chiếc vali mở trên sàn bên trong toàn là quần áo mỏng mùa hè, hoàn toàn không có chống lạnh.

Nhưng thật ra cô có thể nhờ Đặng Quân giúp đỡ hỏi xem anh có áo khoác dày nào có thể cho cô mượn không.

Nhưng cô không có cách nào liên lạc với anh.

Nghĩ kỹ lại thật ra có liên lạc cũng vô dụng, không thể thật sự gọi cho Đặng Quân.

So với việc xem phim cùng nhau trong phòng chiếu phim công cộng của nhà nghỉ thì việc mượn quần áo sẽ thân mật hơn nhiều.

Đặc biệt là lần trước cô mặc quần áo của anh lại là trong tình huống như vậy.

Vẫn nên đợi tạnh mưa có lẽ nắng lên sẽ ấm hơn một chút.

Hứa Mộc Tử kiểm tra dự báo thời tiết.

Tuyệt vời nó nói rằng sẽ có mưa trong vài ngày tới.

Hôm nay sẽ không có lúc nào tạnh mưa, chỉ có khoảng thời gian từ hơn mười giờ sáng đến trưa thì mưa sẽ nhỏ hơn một chút.

Khi Đặng Quân xuống lầu Hứa Mộc Tử đang ở quầy lễ tân, bên ngoài chiếc váy trắng cô mặc trước đó đã thêm hai chiếc áo phông ngắn tay, cồng kềnh nhưng không có tác dụng lắm.

Hạ Hạ đang khuyên cô nên mặc thêm quần áo.

Hứa Mộc Tử thảo luận với Hạ Hạ, nếu Hạ Hạ yên tâm về cô, liệu cô có thể mặc áo choàng tắm trong phòng như áo khoác ra ngoài không.

Hoàn toàn được.

Hạ Hạ thậm chí không cần phải khó xử về việc này, trên núi này chỉ có một nhà nghỉ của họ, hành lý của Hứa Mộc Tử đều ở đó, chẳng lẽ còn sợ cô thèm muốn một chiếc áo choàng tắm không đáng giá chứ?

Nhưng trước khi Hạ Hạ mở miệng cô ấy đã liếc thấy Đặng Quân ở đầu cầu thang.

Nhân viên kỳ cựu thông minh lanh lợi liền đổi giọng: “Áo choàng tắm không chắn gió hoặc là cô có thể mượn quần áo của bạn bè để mặc được không?”

“Bạn bè?”

“Tôi thấy cô và anh Đặng quen nhau.”

Hứa Mộc Tử nằm sấp trên bàn quầy lễ tân kiên quyết xua tay: “Vẫn mặc áo choàng tắm đi, tôi và Đặng Quân không phải bạn bè.”