Một Ngày Mưa

Chương 56: Ngoại truyện 4 - Góc nhìn của Hạ Hạ | Ông chủ và bà chủ




1. Ông chủ của tôi, người luôn chín chắn và điềm tĩnh, gần đây lại giống như một con công đang xòe đuôi.

2. Tôi tên là Hạ Cẩn Hòa, người thân và bạn bè thân thiết thường gọi tôi là Hạ Hạ.

Tôi cũng thích được gọi như vậy, cảm thấy rất thân mật.

Tôi luôn rất may mắn.

Học trung học cách nhà chưa đầy ba nghìn mét, rồi thi đỗ vào trường đại học ở tỉnh bên cạnh mà tôi luôn ao ước.

Nửa tháng lại về nhà ăn thịt kho tàu mẹ nấu, ăn tôm chiên bố làm, ăn bánh chẻo cô ruột cùng khu nhà làm, trước khi về trường còn được ông bà nội ngoại cho tiền tiêu vặt gấp đôi….

Học tập, xem phim, đi dạo phố với bạn bè, gọi video trò chuyện với bố mẹ.

Cứ như vậy tôi đã trải qua bốn năm đại học một cách suôn sẻ.

Nhưng có thể làm việc tại nhà trọ này chắc chắn là một trong ba điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi.

Nhà trọ nằm trên núi, không khí và môi trường đều siêu tuyệt vời.

Ông chủ lại rất chịu khó đầu tư tiền bạc, dù trong nhà hay ngoài trời, mọi nơi đều ấm áp.

Tôi dám nói, những nhân viên văn phòng thành phố kiếm được hàng trăm nghìn tệ mỗi năm, hầu hết đều không có môi trường làm việc thoải mái như tôi.

Xung quanh nhà trọ có đủ loại động vật nhỏ, đồng nghiệp đều rất tốt bụng.

Ông chủ còn siêu đẹp trai!!!

Lúc đầu khi được thông báo trúng tuyển, tôi cầm điện thoại, thậm chí có vài phút nghi ngờ đây là lừa đảo.

Xét cho cùng, đây là công việc đầu tiên tôi phỏng vấn, tất nhiên cũng là công việc tôi khao khát nhất.

Có thể nhiều người cho rằng tôi không có chí lớn, nhưng tôi chỉ muốn tìm một nơi gần nhà để làm việc.

Ai có thể từ chối một công việc kiếm tiền ở chốn bồng lai tiên cảnh chứ?

Vì vậy, khi nhận được điện thoại thông báo đi làm vào ngày hôm đó, tôi thật sự đã sững sờ một lúc lâu và còn hỏi một câu ngớ ngẩn –

“Tại sao các anh chị lại chọn tôi?”

Bởi vì tôi nhớ lại quá trình phỏng vấn, luôn cảm thấy mình không có cơ hội thể hiện đặc biệt nào.

Trong buổi phỏng vấn không có những câu hỏi hóc búa như trên mạng, người phụ trách phỏng vấn chỉ dẫn tôi đi tham quan nhà trọ, rồi trò chuyện khoảng mười hoặc hai mươi phút.

Thật sự là trò chuyện phiếm, còn nói về bộ phim mới ra rạp.

Về nhà còn nói với bạn thân, cảm thấy chắc chắn sẽ mất công việc tốt đẹp này

Có lẽ nghe ra sự lo lắng và thiếu tự tin trong câu hỏi của tôi, câu trả lời mà họ đưa ra là –

Bởi vì tôi rất hay cười, trông rất thân thiện, rất giống như mặt trời nhỏ.

Bởi vì đó là tôi.

Câu nói này khiến tôi sững sờ hồi lâu.

Đầu dây bên kia là giọng nữ.

Vì vậy, lúc đầu tôi nghĩ rằng, ông chủ của tôi rất có thể là người phỏng vấn tôi.

Một người phụ nữ dịu dàng, hiểu biết, tốt bụng và ấm áp.

Trong những ngày đầu mới đi làm, tôi không gặp ông chủ.

Thay vào đó, tôi phát hiện ra một chàng trai thích mặc quần áo tối màu thường xuyên xuất hiện trong nhà trọ.

Lúc đó, góc nhà trọ vẫn chưa có cây chân vịt, cây xanh trang trí vẫn đang được đặt hàng, bên ngoài chỉ có một bông hồng màu cam phấn động lòng người đang nở rộ.

Phong cách cực kỳ phức tạp đang được xây dựng, chỉ có một hình thức sơ khai.

Tôi ngân nga một giai điệu nhỏ, đi đi lại lại trong khu vực chung chưa được lấp đầy, và luôn có thể nhìn thấy chàng trai đó.

Anh ấy im lặng, vài lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi thậm chí còn không nghe thấy giọng nói của anh ấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng anh ấy gõ bàn phím máy tính xách tay lách cách.

Nhận ra rằng đối phương không phải là khách bình thường, mà là trong thời gian đóng cửa để cải tạo.

Khách của nhà trọ trong thời gian kinh doanh thử nghiệm đã rời đi, chỉ còn anh ấy vẫn ở lại.

Tôi tình cờ gặp anh ấy một lần, anh ấy cầm bản thiết kế, vẻ mặt trầm ngâm, lắng nghe nhân viên thi công trao đổi.

Tôi đoán rằng chàng trai này có lẽ là nhà thiết kế chính phụ trách việc cải tạo nhà trọ.

Một nhà thiết kế chính trẻ như vậy?

Tuy nhiên, sự tập trung của người này thật sự rất tuyệt vời.

Tiếng ồn xây dựng leng keng, to nhỏ không dứt bên tai, anh ấy thậm chí không đeo tai nghe, có thể ngồi liên tục vài giờ trong môi trường ồn ào, nghiêm túc gõ máy tính.

Cũng không phải là loại tư thế ngồi thẳng lưng.

Anh ấy rất thoải mái, khi suy nghĩ sẽ dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Chiếc bàn đó có chất liệu và màu sắc rất tốt, chỉ là diện tích bên dưới không được rộng rãi lắm, những chàng trai cao như anh ấy ngồi vào, chân sẽ hơi khó chịu.

Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ –

Cảm giác chiếc bàn đó, dường như phù hợp hơn với những cô gái cao từ 165cm-170cm.

Vào một buổi sáng mờ sương, tôi đến làm việc.

Khoảng bảy giờ bốn mươi lăm phút, vừa đẩy cửa nhà trọ, tôi đã thấy anh ấy đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bóng lưng có chút cô đơn.

Những bông hồng được bao phủ trong màn sương mỏng như lụa vào buổi sáng sớm, là một khung cảnh rất lãng mạn.

Tôi đã tra cứu, loại hoa hồng đó tên là London Eye, có ý nghĩa là mối tình đầu.

Cảnh tượng này đủ để cầu hôn rồi.

Nếu bạn trai tôi cầu hôn tôi trong khung cảnh này, tôi chắc chắn sẽ đồng ý.

Tiếc là bạn trai tôi là một cục gỗ không có gen lãng mạn.

Từ nhỏ tôi đã rất hay quan tâm, luôn có thể phát hiện ra những chi tiết nhỏ mà người khác không để ý.

Hít thở không khí, cảm thấy đá khuếch tán hương ở tầng dưới nên thêm tinh dầu, nếu không sẽ không át được mùi sơn.

Thợ sơn lại chất thùng sơn ở tầng dưới, nắp còn mở, ngay bên cạnh chân khách.

Giữ cho khu vực chung của nhà trọ sạch sẽ, chăm sóc khách là trách nhiệm công việc của tôi.

Tôi bước tới, cố gắng mở lời một cách lịch sự nhất có thể: “Xin chào, anh có thể tránh sang một chút được không, tôi muốn dời thùng sơn đi…”

Dường như anh ấy không nghe thấy, vẫn im lặng nhìn những bông hồng.

“Cái đó… xin chào?”

Khi tôi nghĩ rằng người trước mặt có vấn đề về thính giác và vô thức nhìn vào tai anh ấy, cuối cùng anh ấy cũng nhận ra sự hiện diện của tôi, quay đầu lại nhìn.

Tôi nghi ngờ anh ấy đã thức cả đêm.

Trong đôi mắt anh ấy có một ít tia máu, hơi nhíu mày, không hung dữ, trong đôi mắt mệt mỏi thậm chí còn có một chút dịu dàng không kịp che giấu.

Tôi chắc chắn đã làm gián đoạn người hoặc điều quan trọng mà anh ấy đang nghĩ đến, vì vậy tôi cảm thấy rất xấu hổ: “Xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi đang nghĩ… nên cất thùng sơn vào nhà kho để tránh làm bẩn quần áo của anh.”

Tôi đang chuẩn bị cúi xuống nhấc tay cầm của thùng sơn.

Anh ấy giơ tay ra hiệu ngăn cản: “Để tôi.”

Tôi rất bối rối.

Nhưng khí chất nào đó trên người anh ấy đã trấn áp tôi, khiến tôi cảm thấy anh ấy quen thuộc với nhà trọ hơn cả tôi.

Lúc đó tôi vẫn là nhân viên mới làm việc chưa đầy một tháng, thiếu kinh nghiệm nên buột miệng nói: “Anh nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Không có ý gì khác.

Chỉ là cảm thấy tình trạng của khách không được tốt lắm.

Nhưng mà…

Ngay khi tôi vừa dứt lời, trên lầu truyền đến tiếng khoan điện chói tai, cứ bốn, năm giây lại có một lần, không dứt bên tai.

Giống như âm thanh vòm 3D.

Anh ấy làm ngơ trước tiếng ồn: “Lời khuyên hay đấy, cảm ơn.”

Vị khách dùng một tay, dễ dàng nhấc hai thùng sơn, đi ngang qua quầy lễ tân, gõ nhẹ lên mặt bàn.

Anh ấy hỏi đồng nghiệp của tôi: “Lấy cho tôi một cặp nút bịt tai.”

Đồng nghiệp tìm trong ngăn kéo một cặp mới, sau khi anh ấy dùng khăn ướt lau tay rồi quay lại mới đưa cho anh ấy.

Anh ấy cảm ơn, rất lịch sự.

Sau đó vừa đi vừa đeo nút bịt tai, khoanh tay dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại.

Nút bịt tai không có hiệu quả đến thế, tôi đã thử, tiếng ồn khi sửa chữa lớn như vậy không thể ngăn được.

Nhưng anh ấy như thể đang ở một nơi khác, cũng như thể thật sự cảm thấy yên tĩnh, bắt đầu nghỉ ngơi.

Khi tôi thay đồng phục làm việc ra, đồng nghiệp vừa ký nhận một vài thùng giấy lớn.

Chúng tôi sắp xếp sách và đồ trang trí trong thùng chuyển phát nhanh, quay đầu lại thấy anh ấy đã tỉnh, đang ôm máy tính gõ.

Không chỉ khả năng tập trung cao, anh ấy còn không cần ngủ?

Thật là lợi hại….

Trước khi đi làm, các bậc trưởng bối trong nhà đã nói với tôi, nơi làm việc như chiến trường.

Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi, những gì không nên nhìn thấy thì phải giả vờ như không nhìn thấy….

Nhưng hôm đó tôi thật sự tò mò, không nhịn được hỏi nhỏ đồng nghiệp, vị khách đang ngồi trên ghế sô pha có phải là nhà thiết kế chính của nhà trọ chúng ta không.

Đồng nghiệp nhìn tôi ngạc nhiên: “Nhà thiết kế gì chứ, đó là ông chủ của chúng ta!”

Tôi còn ngạc nhiên hơn: “Ông chủ của chúng ta không phải là nữ sao?”

Ban đầu, nhà trọ không đông khách, trong thời gian đóng cửa thì càng vắng vẻ hơn.

Trong thời gian sắp xếp đồ đạc với đồng nghiệp, tôi đã nói về người phụ nữ xinh đẹp có khí chất đã phỏng vấn tôi.

Tôi mô tả bằng cử chỉ:

Cô ấy mặc áo vest, tóc dài, rất năng động.

Theo đồng nghiệp, người đẹp đó là bạn của ông chủ, học chuyên ngành tâm lý, chỉ giúp tuyển dụng nhân viên thôi.

“Bạn gái của ông chủ?”

“Hình như không phải, có lẽ là bạn gái của bạn ông chủ thì đúng hơn.”

“Chị ơi, ông chủ tên là gì, em nên xưng hô thế nào cho phù hợp?”

Đặng Quẫn.

Họ thường chỉ gọi anh ấy là ông chủ.

Nhưng đồng nghiệp cũng nói, ông chủ quá bận, hiếm khi có cơ hội nói chuyện với họ.

Đồng nghiệp là nhân viên đầu tiên vào làm, biết rất nhiều chuyện về nhà trọ, còn hóng hớt nói với tôi rằng luống hoa hồng bên ngoài là do ông chủ tự tay trồng.

Tôi rất thích tính cách cởi mở của đồng nghiệp, nhưng vì một số lý do cá nhân, đồng nghiệp phải nghỉ việc.

Vì thiếu người nên mới tuyển tôi vào.

Vì vậy, vào tuần thứ hai đi làm, cuối cùng tôi đã nhìn thấy diện mạo thật của ông chủ.

Buổi tối khi gọi điện thoại cho bạn trai, tôi đã đề cập đến ông chủ vừa đẹp trai vừa bí ẩn này.

Chưa kịp nói đến phỏng đoán về luống hoa hồng, bạn trai đột nhiên ghen tuông, cãi nhau vô cớ với tôi, rồi cúp điện thoại.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ bạn trai ghen vì quan tâm đến tôi.

Tôi thật ngốc.

3. Suy đoán của tôi về hoa hồng có lẽ là đúng.

Trong lòng ông chủ nhất định có một người, một cô gái mà anh ấy rất thích.

4. Nửa năm sau khi tốt nghiệp, bạn bè bắt đầu bày tỏ sự ghen tị với công việc của tôi.

Họ nói tôi giống như vừa kiếm tiền vừa được nghỉ dưỡng.

Bạn bè than phiền rằng mình bị bóc lột, áp bức, bị tư bản hút cạn sức lực cuối cùng.

Thật là thảm.

Tôi chỉ có thể nói sẽ mời mọi người đi ăn, có chút ngại ngùng khi nói rằng, thật ra tôi chưa từng trải qua thời khắc đen tối nhất của nơi làm việc….

Bầu không khí giữa các đồng nghiệp ở nhà trọ rất tốt, tính cách của mọi người đều rất vui vẻ và lạc quan.

Ông chủ không thường xuyên xuất hiện, nhưng tuyệt đối là cấp bậc thần tiên, không bao giờ đặt ra những quy tắc kỳ quái để áp bức chúng tôi, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.

Về sau, tôi thậm chí còn cảm thấy ông chủ có chút kỳ lạ.

Dường như ông chủ không quan tâm đến việc nhà trọ có sinh lời hay không.

Mỗi lần doanh thu vượt quá mong đợi và được thưởng, chỉ có chúng tôi vui mừng như Tết.

Không phải là nói ông chủ không quan tâm đến nhà trọ.

Anh ấy rất quan tâm, chức năng của mỗi khu vực chung đều do anh ấy tự lên kế hoạch.

So với các đồng nghiệp, nhiều vật dụng của nhà trọ có thương hiệu và chất liệu vượt xa khoảng chi phí mà lợi nhuận đáng lẽ phải có, lựa chọn sản phẩm trực tiếp theo tiêu chuẩn của khách sạn năm sao, giá phòng lại rất bình dân.

Nói như thế nào nhỉ….

So với việc kinh doanh, dường như anh ấy đang đợi ai đó hơn.

Thật ra loại cảm giác này, tôi đã phát hiện ra manh mối ngay sau khi vào làm.

Mọi món đồ mà nhà trọ mua vào, dù là một lọ thủy tinh nhỏ hay một bức tranh trang trí nhỏ bằng lòng bàn tay theo phong cách Monet, ông chủ đều có kế hoạch sắp xếp chi tiết.

Cô Trình Tri Tồn, người đã phỏng vấn tôi, đã nói rằng ông chủ không phải là người học thiết kế.

Anh ấy chỉ đang tái tạo.

Cô ấy không nói rõ là tái tạo cái gì, lúc đó tôi không hiểu.

Sau này mới dần dần nhận ra, ông chủ tâm huyết như vậy, nhưng mục đích vụ lợi không mạnh mẽ, giống như đang sắp xếp theo sở thích của ai đó.

Tôi nhớ trước khi chị gái tôi kết hôn, anh rể tương lai đã đưa chúng tôi, những đứa em trai em gái, đi chọn đồ trang trí cho ngôi nhà mới.

Anh rể tương lai lo lắng chị gái tôi sẽ không hài lòng, nên cầm từng món đồ lên hỏi ý kiến của chúng tôi, hỏi chúng tôi thấy màu nào đẹp hơn, chị gái có thích không.

Phong cách hành động của ông chủ giống như cảm giác mà anh rể tương lai đã cho tôi ngày hôm đó.

Chúng tôi bí mật đoán:

Trong lòng ông chủ hẳn là có một mối tình đầu khó quên.

Có lẽ cô ấy đã từng nói rằng cô ấy thích một ngôi nhà và cuộc sống như một nơi thoát ly khỏi thế giới này, đó là lý do tại sao chúng tôi có nhà trọ này.

5. Vào thời điểm giao mùa, một vài người bạn của ông chủ đã đến ở tại nhà trọ một thời gian ngắn.

Lúc đó tôi đã làm việc ở nhà trọ được chín tháng, đã quen với công việc.

Có lẽ vì tôi đã đọc quá nhiều sách nước ngoài khi còn đi học, tôi thường tự hào tưởng tượng mình là một quản gia có năng lực, độc lập trong một trang viên rộng lớn.

Tất nhiên, dù là quản gia có năng lực đến đâu, cũng không thể hiểu hết được ông chủ bí ẩn của chúng tôi.

Ông chủ giấu kín mọi thứ quá tốt, lại rất bận rộn, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.

Đến nhà trọ thức trắng đêm, hoặc xuất hiện vào lúc rạng sáng, là chuyện thường tình.

Những điều thật sự biết về ông chủ, là trong những ngày bạn bè anh ấy đến nhà trọ.

Nghe nói ông chủ và những người bạn này đang khởi nghiệp, làm về phát triển phần mềm;

Lại nghe nói gia đình ông chủ gặp vấn đề trong việc đầu tư kinh doanh, nên đang có khó khăn về tài chính;

Lại lại nghe nói ông chủ đã từ bỏ cơ hội học lên thạc sĩ….

Mối liên hệ logic giữa những điều này rất dễ suy ra trong cuộc trò chuyện của họ.

Lúc đó tôi đang viết bảng tên nhỏ cho các loại cây trong nhà trọ, vừa viết vừa nghe lén một cách thích thú.

Trong lòng có một tiểu nhân đang gật đầu, cảm thán nói: Quả nhiên, quả nhiên quả nhiên….

Một trong những người bạn của ông chủ đột nhiên quay lại, búng tay về phía quầy lễ tân.

Anh ấy gọi tôi: “Hạ Hạ, đừng nghe lén nữa.”

Tôi giật mình.

“Làm phiền giúp tôi đặt một chiếc xe về thành phố vào sáng mai được không? Cảm ơn nhé.”

“Vâng ạ! Xin anh vui lòng đợi một chút!”

Tim tôi đập nhanh, có cảm giác làm sai bị bắt quả tang.

Nhưng nhanh chóng nhận ra, không ai trong số họ quan tâm đến việc tôi có nghe thấy hay không, tiếp tục trò chuyện rôm rả.

Một nhóm các chàng trai đẹp trai đủ loại ngồi trò chuyện ở khu vực chung, khung cảnh này, ít nhiều cũng có chút mãn nhãn.

Nó đã làm dịu đi một chút nỗi buồn của tôi khi chiến tranh lạnh với bạn trai.

Chỉ có thể làm dịu đi được chừng đó thôi.

Gió lạnh thổi vù vù ngoài cửa sổ, thậm chí có chút tuyết rơi, điện thoại im lặng.

Bạn trai không hỏi tôi cơn sốt nhẹ của tôi có đỡ hơn không.

Tất nhiên, anh ấy cũng không trả lời tin nhắn “Nếu anh cứ nói chuyện như vậy thì em sẽ không để ý đến anh nữa” của tôi.

Trong nhà bật lò sưởi, nhiệt độ ở mức 25 độ C thoải mái.

Ông chủ và bạn bè của anh ấy đều mặc áo phông ngắn tay, ngồi trên ghế sofa uống rượu trò chuyện.

Nội dung trò chuyện của họ, chỉ cần liên quan đến công việc, tôi sẽ không hiểu gì cả.

Trước mười giờ, tôi đã treo bảng tên nhỏ đã viết lên một cây lan vũ nữ.

Tuyết và gió bên ngoài lại lớn hơn một chút.

Ông chủ đặt ly rượu xuống: “Hạ Hạ, thu dọn đồ đạc và tan làm đi.”

“Nhưng hôm nay em trực đêm mà.”

Ông chủ không nói nhiều, chỉ bảo tôi đi nghỉ ngơi.

Chàng trai đã nhờ tôi gọi taxi lên tiếng: “Không phải em đang bị sốt à, ý của Đặng Quân là cho em nghỉ ngơi sớm, chúng tôi có nhiều người ở đây, khách có việc gì cũng không sợ không tìm được người.”

Họ đều rất dịu dàng.

Tôi muốn khóc.

Tầm nhìn có chút mờ đi, tôi vội vàng gật đầu cảm ơn, giả vờ tìm đồ trong tủ quầy lễ tân, ngồi xổm xuống, kìm nén nước mắt.

Khi tôi bình tĩnh lại và đứng dậy, họ cũng bị cuộc trò chuyện vừa rồi làm gián đoạn cuộc thảo luận về công việc, chuyển sang trò chuyện phiếm.

Một chàng trai đeo kính nói, có phải bia ở đây trâu bò hơn không? Sao tôi uống hai chai đã thấy hơi choáng rồi?

Một chàng trai khác có ngoại hình giống chó con cũng nói, chết tiệt, thì ra anh cũng say à, tôi thấy mọi người không nói gì, cứ tưởng mình gà mờ.

Có người đẩy ông chủ một cái, giọng điệu rất đùa cợt: “Anh biết từ trước rồi đúng không.”

Ông chủ cười: “Gà mờ thì nhận đi.”

Sau đó, có người nói đùa rằng không thể uống thêm nữa, nếu uống thêm thì anh Cẩu sẽ hát, tiếng sói tru ma khóc, sẽ dọa những vị khách khác chạy mất.

Không khí trò chuyện của họ rất tốt, bạn bè trêu chọc nhau, nói chuyện rất sôi nổi.

Ông chủ cũng đang cười.

Tôi do dự không biết có nên chuẩn bị thuốc giải rượu cho họ không, có nên ngắt lời cuộc trò chuyện sôi nổi của họ, chào tạm biệt họ không.

Chàng trai có ngoại hình giống chó con dựa vào ghế sofa thật sự say rượu, cả người mềm nhũn như một miếng gà rán không xương.

Anh ta nhắm mắt lắc đầu: “Tôi hát… là có thể tùy tiện cho các người nghe à? Phải có người đệm đàn, phòng piano của Hứa Mộc Tử còn không…”

Phòng đàn tôi biết.

Giống như căn phòng bí mật cốt lõi của nhà trọ, không bao giờ mở cửa cho người ngoài.

Khi dọn dẹp phòng chiếu phim, tôi đã nghe thấy ông chủ chơi đàn trong đó.

Có lẽ khi sửa chữa đã làm cách âm, âm thanh rất nhỏ, như được bao phủ bởi một lớp sương mù, cũng như ảo giác.

Không biết ông chủ đang chơi bản nhạc gì.

Cũng luôn nghĩ rằng, đó chỉ là sở thích cá nhân của ông chủ.

Tôi chưa kịp suy nghĩ kỹ về cái tên “Hứa Mộc Tử”, không khí bên đó lập tức trở nên ngưng trọng.

Chàng trai đã nói chuyện với tôi trước đó phản ứng nhanh nhất, ngay lập tức nhét một miếng táo vào miệng chàng trai có ngoại hình giống chó con, rồi nhanh chóng nhìn về phía ông chủ.

Ông chủ cụp mắt xuống, không nhìn rõ biểu cảm.

Bên ngoài cửa sổ gió tuyết đan xen, có người cầm ly rượu lên, khéo léo chuyển sang một chủ đề khác để nói đùa.

Trên bàn trà không chỉ có rượu, còn có mấy chiếc máy tính xách tay, màn hình máy tính chi chít những đoạn mã mà người khác không hiểu.

Những cuốn sách trên giá sách là đồ cũ của ông chủ từ nhà cũ, ông chủ nói khi buồn chán đã đọc một phần trong số đó.

Ông chủ hiểu về phần mềm, hiểu về trang trí, hiểu về hoa cỏ, hiểu về kinh doanh, rõ ràng còn đang ngồi trong một bầu không khí náo nhiệt, thế giới tinh thần lại phong phú và tràn đầy đến vậy….

Nhưng không biết tại sao anh ấy lại cô đơn như vậy.

Tôi dùng cái đầu đang sốt 37,5 độ C suy nghĩ lung tung, nỗi cô đơn thoáng qua của ông chủ, là vì cái tên chưa bao giờ được anh ấy nhắc đến –

Hứa Mộc Tử.

6. Sau đêm tuyết đó, tôi không còn tâm trí nào để đoán về chuyện tình cảm của người khác.

Vì tôi không thể tự lo cho bản thân mình.

Trong vòng nửa tháng, bạn trai đã chiến tranh lạnh với tôi, làm hòa, rồi lại cãi nhau lớn hai lần, cãi nhau rất dữ dội.

Bạn trai nói rằng đó là vì môi trường làm việc hiện tại của tôi quá tốt, nên không thể hiểu được những gì anh ấy đã trải qua, không thể hiểu được những khó khăn của anh ấy…

Nhưng điều tôi thật sự không thể hiểu là:

Chẳng lẽ mỗi người làm việc vất vả đều sẽ cau mày buồn bã khi hẹn hò?

Chẳng lẽ mỗi người làm việc vất vả đều sẽ mất kiên nhẫn đánh giá cốt truyện khi xem phim được nửa chừng?

Chẳng lẽ mỗi người làm việc vất vả đều sẽ làm vỡ món quà do bạn gái tự tay làm?

Chẳng lẽ mỗi người làm việc vất vả đều sẽ chiến tranh lạnh với người kia một tuần mà không chịu giao tiếp?

Chắc chắn là không.

Tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Ngày chia tay, tôi sợ bố mẹ lo lắng, biết rõ không phải ca trực đêm của mình, nhưng vẫn đến nhà trọ vào đêm khuya, ngủ trong ký túc xá, muốn đợi đến khi tâm trạng tốt hơn rồi mới về nhà.

Rất khó để ngủ.

Nửa đêm bị đánh thức bởi những giấc mơ hỗn loạn và tiếng gió, đồng nghiệp vẫn đang ngủ, chăn phồng lên rất dễ thương.

Tôi quyết định không đánh thức đồng nghiệp, thay cô ấy xuống kiểm tra cửa sổ.

Ánh trăng lặng lẽ tràn ngập khu vực chung, nghĩ đến lời phủ nhận hoàn toàn “Tại sao phải nói chuyện” của đối phương khi chia tay, tôi bất lực ngồi trên ghế sofa khóc một lúc.

Khi tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, có người xuống nhà.

Là ông chủ của chúng tôi.

Anh ấy kẹp máy tính xách tay, có lẽ muốn làm việc ở góc mà anh ấy thường ngồi.

Nhìn thấy tôi, ông chủ sững sờ.

Ông chủ hỏi tôi có khó chịu ở đâu không, có cần đi bệnh viện không.

Tôi buồn bã nói tôi đã thất tình.

Ông chủ không nói gì, lấy một lon nước ngọt đặt lên bàn trà, rồi mang máy tính lên lầu.

Để lại cho tôi không gian ấm áp và thoải mái này để tiêu hóa cảm xúc.

Nhà trọ thật sự có thể chữa lành.

Bởi vì quá tâm huyết, rất nhiều nơi đều rất đẹp, ngay cả cơn gió mạnh giữa đêm khuya cũng chỉ có thể tan biến trong bóng hoa rơi run rẩy.

Một bó hoa loa kèn trong bình thủy tinh tỏa hương thơm ngát, khi trời sáng vào lúc bình minh, tôi đã có một chút cảm ngộ mới.

Đột nhiên cảm thấy, chỉ là thất tình cũng không sao, không phải vấn đề sức khỏe liên quan đến sống chết thì đều ổn.

Sau vài ngày buồn bã, tôi bắt đầu hồi phục.

Lúc này, ông chủ giao cho tôi một nhiệm vụ, bảo tôi giúp nghĩ ra nội dung lời nhắc về các thành phần gây dị ứng và hướng dẫn du lịch nhà trọ.

Tôi đã biến nỗi buồn thành động lực.

Sau đó, ông chủ đã biến hướng dẫn nhà trọ thành phiên bản truyện tranh dễ thương, mỗi món ăn sẽ được ghi rõ thành phần nguyên liệu.

Tâm trạng tốt hơn, tôi có thời gian rảnh để suy nghĩ về câu chuyện của ông chủ và Hứa Mộc Tử.

Tôi tò mò đoán:

Hứa Mộc Tử có lẽ là một cô gái biết chơi đàn piano, thích truyện tranh và hơi dị ứng.

7. Lần đầu tiên tôi nói đùa với ông chủ, nói rằng nhất định có người rất thích xem truyện tranh.

Ông chủ nhướng mày.

Tôi nghĩ anh ấy sẽ không quan tâm đến suy đoán táo bạo của tôi, nhưng anh ấy im lặng lật xem thiết kế ban đầu của cuốn sách hướng dẫn phiên bản truyện tranh, sau vài phút, anh ấy mới nói: “Nhưng trước đây cô ấy không có nhiều thời gian để đọc.”

Chắc chắn là chữ “cô ấy”.

8. Năm mới.

Ông chủ đi công tác ở Megalos và mang về một chiếc đồng hồ âm nhạc rất đẹp.

Kiểu dáng cổ điển.

Ông chủ treo đồng hồ lên tường phía sau quầy lễ tân, sau khi treo xong thì nhận một cuộc điện thoại.

Tuyết rơi nhiều trong những ngày đó, không có nhiều khách.

Nhà trọ rất yên tĩnh, tôi nghe thấy giọng một người đàn ông trong điện thoại hỏi ông chủ tại sao lại đến núi vào dịp Tết Nguyên Đán.

Ông chủ nói: “Bất chợt nổi hứng.”

Nhưng cách anh ấy nhìn chằm chằm vào đồng hồ rất giống cách anh ấy nhìn những bông hồng nở rộ trước đây.

Có chút cô đơn, cũng có chút lạc lõng.

Giống như đang nói chúc mừng năm mới với ai đó ở xa.

Ngay cả khi tính toán thời gian, họ đã không liên lạc với nhau trong hai năm.

Cây đàn piano đã được thay thế.

Việc kinh doanh của nhà trọ ngày càng phát đạt, sự nghiệp kinh doanh của ông chủ cũng có lãi.

Tôi thích tất cả những câu chuyện lãng mạn về số phận, vì vậy tôi thường tự hỏi: Liệu người mà ông chủ đang chờ đợi có đến không.

Tình yêu của chính tôi đã kết thúc tồi tệ.

Tôi luôn hy vọng tình yêu của người khác sẽ tốt đẹp.

Bố mẹ tôi luôn nói tôi may mắn.

Ngay cả khi tôi thất tình, họ cũng nói như vậy:

Nhìn rõ đối phương không phải là người phù hợp sớm cũng tốt, nhỡ sau này định kết hôn sinh con mới phát hiện ra không hợp thì rất phiền phức.

Coi như là may mắn.

Trong dịp Tết, những người chúng tôi trực ca nhận được gấp ba tiền lương và thêm một bao lì xì năm mới.

Bao lì xì năm mới có 1666 nhân dân tệ tiền mặt, có nghĩa là mọi việc sẽ suôn sẻ.

Vì vậy, khi tôi cầu nguyện sinh nhật, tôi cũng cầu nguyện cho ông chủ và Hứa Mộc Tử.

Nếu họ là người phù hợp của nhau, xin hãy cho họ cơ hội gặp lại nhau.

Càng sớm càng tốt.

Sau đó, vào một ngày mưa, cô Hứa Mộc Tử đã xuất hiện.

8. Khoảnh khắc cô Hứa Mộc Tử rung chuông cửa đồng của nhà trọ, tôi thật sự rất rất phấn khích.

Trước đó, chúng tôi đã đợi cô ấy rất lâu.

Cô ấy thật xinh đẹp.

Tóc bị ướt mưa, vẫn đẹp lắm.

Hứa Mộc Tử là kiểu người có vẻ đẹp lạnh lùng, trên người có một sức hút khó tả, vừa ngầu vừa có khí chất.

Ngay cả chiếc nhẫn cũng khác biệt, giống như một vòng lò xo.

Đi ngang qua cô ấy, có thể ngửi thấy một chút mùi hương của hạnh nhân ngọt và dầu thuốc trộn lẫn, rất thơm.

Trước khi cô Hứa Mộc Tử đến, tôi nghĩ ông chủ có thể sẽ chịu đựng được.

Nhưng cô ấy đã đến.

Cô ấy đội khăn tắm trên đầu, ngồi trên vali nói chuyện điện thoại.

Tôi đã lén nhìn nhiều lần.

Trong lòng có một niềm vui mừng khi quản gia cuối cùng cũng đợi được bà chủ, cũng sẽ kích động nghĩ khi ánh mắt cô ấy dừng lại ở một nơi nào đó –

Có phải rất thích nơi này không? Có phải cảm thấy nơi này rất thoải mái không?

Tất cả đều là của chị đó, Hứa Mộc Tử!

Nhưng tôi lại không biết có nên vui mừng cho ông chủ hay không.

Xét cho cùng, ông chủ đến nhà trọ lần này là vì thất tình, nghe nói cô Hứa Mộc Tử đã có bạn trai ổn định rồi.

Thật đáng tiếc.

Thật sự rất đáng tiếc….

Ba giờ sáng.

Ông chủ tất nhiên không ngủ, đang uống trà ở góc phòng.

Tôi định nhường không gian cho họ, nhưng trước khi về phòng, tôi nghe rõ Hứa Mộc Tử nói một câu kiên quyết vào điện thoại “Em có thể tự chăm sóc bản thân tốt”.

Tôi gần như nhảy lên vì phấn khích.

Cô Hứa Mộc Tử chắc chắn đang cãi nhau với bạn trai, nếu không cô ấy sẽ không chạy đến nhà trọ một mình trong cơn mưa lớn.

Ông chủ ơi, cơ hội hiếm có, hãy nhanh lên!!!

Sau khi làm việc ở nhà trọ một thời gian, tôi dần dần biết được rằng nhà trọ này là món quà mà ông chủ định tặng cho cô Hứa Mộc Tử.

Món quà tỏ tình.

Tiếc là ông trời không chiều lòng người, họ đã không thể đến được với nhau.

Đêm mưa này khiến tôi trằn trọc, tôi cứ suy nghĩ mãi, ông chủ sẽ hành động chứ?

Dù sao hôm nay anh ấy đã thay đổi phong cách ăn mặc bằng cách mặc trang phục màu sáng;

Dù sao ngay khi biết cô ấy đến, anh ấy đã đặc biệt chuẩn bị đồ uống nóng để xua tan cái lạnh cho cô ấy, đội mưa xuống núi mua pizza để ăn, thay đổi thực đơn cho ngày hôm sau, thậm chí anh ấy còn tự mình gửi tin nhắn liên lạc cho cô ấy bằng tài khoản của nhà trọ…

Tài khoản nhà trọ hỏi cô ấy về số lượng người và phương tiện di chuyển với giọng điệu công việc.

Cũng là do ông chủ làm.

Sau khi biết một mình cô ấy bắt taxi đến nhà trọ, ông chủ đã tính toán thời gian Hứa Mộc Tử đến, rồi cau mày nhìn màn hình máy tính.

Cảm xúc của anh ấy khi mím môi giống như nuốt một vạn câu chửi thề.

Mặc dù tôi chưa bao giờ nghe thấy ông chủ chửi thề.

Nếu dịch một cách văn minh, tôi nghĩ đó là một kiểu oán thầm cực kỳ bất mãn.

Tương tự như –

Bạn trai mà cô ấy đang hẹn hò ổn định đang nghĩ gì vậy? Thời tiết như thế này mà để cô ấy lên núi vào sáng sớm? Một mình? Đi taxi?

Khi gió và mưa lớn hơn vào lúc rạng sáng, tôi không yên tâm nên đã ra ngoài kiểm tra xem cửa sổ có đóng chặt không.

Bất ngờ là, khu vực chung đã bật máy sưởi và cửa sổ đóng kín.

Hình ảnh tôi xuất hiện với mái tóc rối bù có lẽ đã khiến cô Hứa sợ hãi, nhưng tôi rất vui khi thấy phản ứng đầu tiên của cô ấy sau khi sợ hãi là lao vào vòng tay ông chủ.

Hãy ôm chặt hơn nữa!

Theo tôi, cô Hứa Mộc Tử cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác với ông chủ.

Khi cô ấy giải thích cô ấy và ông chủ không phải là bạn bè;

Khi cô ấy nghiêng tai lắng nghe ban nhạc Cigarettes After Sex đang phát trong nhà trọ;

Khi cô ấy vô tình tìm kiếm bóng dáng của ông chủ.

Rất nhiều cảm xúc phức tạp, nó nhất định đã xảy ra.

Ngay khi tôi nghĩ rằng mọi thứ đều có thể xảy ra, khi tôi tưởng tượng rằng họ sẽ bất chấp tất cả để thân mật ở một nơi nào đó không ai biết trong nhà trọ, hai người đột nhiên không nói chuyện nhiều nữa.

Thậm chí còn xuất hiện một đối tượng tán tỉnh mới, Hình Bành Kiệt.

Hình Bành Kiệt rủ cô Hứa Mộc Tử vào góc trò chuyện, tôi không hiểu tại sao ông chủ vẫn có thể bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha nhìn cô ấy nhặt mấy quả thông.

Tôi sắp phát điên lên được.

Tôi có thể thấy khi đến nhà trọ lần này cô ấy không vui, chẳng lẽ ông chủ không nhìn ra sao?

Tôi có thể nhận ra cô ấy vẫn còn thiện cảm, chẳng lẽ ông chủ không nhận ra sao?

Tôi đã làm một hành động nhỏ.

Biết rõ Hình Bành Kiệt có thể đang xin số liên lạc của Hứa Mộc Tử, nhưng vẫn định lấy cớ đi đón bác sĩ thú y, để cô ấy lấy điện thoại di động đặt ở khu vực chung, ngắt lời họ.

Ông chủ đã nhìn thấu tôi.

Anh ấy ngắt lời tôi trước, lắc đầu, rồi đưa điện thoại của cô ấy qua.

Tôi đột nhiên rất chán nản, vì tôi đoán, ông chủ không muốn Hứa Mộc Tử khó xử khi đã có bạn trai.

Anh ấy chắc hẳn đã từ bỏ tình yêu của mình một lần nữa.

Ôi.

Sau đó…

Mưa xối xả, mất điện.

Trong nửa giờ đầu tiên mất điện, nhà trọ rất bận rộn, tôi không muốn làm phiền ông chủ, nhưng thật sự không thể phân thân được, chỉ có thể chạy lên lầu gõ cửa phòng ông chủ.

Cánh cửa mở ra, tôi thấy cô Hứa Mộc Tử phía sau ông chủ.

Họ đan tay vào nhau.

Trong ánh nến mờ ảo, tôi vẫn có thể thấy cô ấy đỏ mặt.

Tôi mới ngộ ra mình là thái giám sốt ruột thay vua, lại còn phát hiện mình là chó bắt chuột.

Hóa ra ông chủ không từ bỏ, anh ấy đang quyến rũ.

10. Một sự quyến rũ phức tạp với sự kiềm chế và chịu đựng.

m thầm lặng lẽ.

Giống như ngọn nến rung rinh lặng lẽ.

11. Tôi đã tận mắt nhìn thấy ông chủ quyến rũ cô Hứa Mộc Tử.

Thật lợi hại, thật sự rất lợi hại.

Lúc đó họ đang ăn tối, nhà trọ vẫn chưa có điện. Bên ngoài mưa gió ảm đạm, sấm sét, bên trong ánh nến lung lay khắp nơi.

Ông chủ ngồi dựa vào ghế ăn bên cạnh Hứa Mộc Tử, ánh mắt phản chiếu ánh nến lung linh.

Anh ấy mỉm cười nhìn cô ấy, không rời mắt, từ từ giơ ba ngón tay lên, không biết đang nói gì với cô ấy…

Tôi không biết liệu ông chủ có thề hay không.

Nhưng tôi xin thề, tôi chưa bao giờ thấy ông chủ nhìn ai bằng ánh mắt như vậy.

Vì mất điện, vì mưa quá lớn, nhiều du khách vốn định xuống núi tự lo cơm nước, cũng tạm thời chuyển sang ăn uống tại nhà trọ.

Hầu như tất cả khách của nhà trọ đều ở trong phòng ăn.

Tuy nhiên, ông chủ có cách, chỉ bằng một cái nhìn vừa xấu xa vừa dịu dàng cưng chiều, đã cách ly sự tồn tại của những người khác, khiến cô ấy chỉ nhìn mình anh ấy.

Sau đó, tôi nghe Hình Bành Kiệt nói cô Hứa Mộc Tử đến nhà trọ để thư giãn vì chán xem mắt.

Tôi hơi bối rối.

Nếu gia đình vẫn đang sắp xếp xem mắt cho cô ấy…. chắc chắn là cô ấy chưa có bạn trai rồi!

Tôi hỏi: “Ông chủ của chúng ta… không, Đặng Quân có biết không?”

Hình Bành Kiệt nói: “Chắc là biết, lúc nãy Hứa Mộc Tử nói về chuyện xem mắt, chẳng phải anh ấy đang ngồi cạnh cô ấy sao.”

Đúng vậy.

Từ khi nào, họ làm gì cũng phải ngồi cạnh nhau?

Khi chơi trò nói thật hay thử thách, ông chủ và cô Hứa Mộc Tử cũng ngồi cùng nhau.

Chơi được một lúc, khi tôi nhận một cuộc điện thoại hỏi thăm không biết là lần thứ mấy trong đêm mưa này, cô ấy đứng dậy, anh ấy cũng đứng dậy theo,

Họ tránh xa đám đông.

Ngoài việc đặt taxi và cho họ xem ba con mèo, tôi không gặp lại ông chủ và Hứa Mộc Tử cho đến khi có điện trở lại.

Đây là một tin tốt.

m thầm hy vọng cô Hứa Mộc Tử sẽ thay đổi hành trình rời đi vào sáng mai, nhưng cô ấy không.

Nhưng họ trông có vẻ rất tình cảm.

Về việc làm thế nào để thấy họ tình cảm, chỉ cần nhìn thấy chiếc áo khoác nam trên người cô Hứa Mộc Tử, tôi đã biết mọi thứ.

Tôi rất vui cho họ.

Cũng biết rằng cảnh tượng này, tôi có thể sẽ thấy vô số lần trong tương lai.

12. Lần tiếp theo khi ông chủ đưa Hứa Mộc Tử trở lại nhà trọ, tôi đã đưa cho cô ấy bức thư trong sách của ông chủ.

Sau đó, tôi đang rửa một giỏ quả mọng trong nhà hàng, ông chủ bước tới, mở tủ lạnh lấy một ít đá.

Ông chủ nói đùa: “Tiền lì xì đã cho rồi, nhanh như vậy đã theo phe bà chủ rồi?”

Tôi biết, ông chủ đang nói đến việc tôi đã nhận tiền lì xì nhưng lại đưa thư cho Hứa Mộc Tử.

Nhưng tôi nói: “Tôi không ngốc, nhà trọ vốn là tặng cho cô Hứa, sau này gọi ai là ông chủ còn chưa biết đâu.”

Ông chủ nghe xong liền cười, rồi hỏi tôi: “Bưu phẩm nhận được sáng nay ở đâu?”

Tôi vội vàng hạ giọng nói, theo lời anh ấy dặn, tôi đã cất vào tủ có khóa ở quầy lễ tân.

Sau đó tôi mới biết đó là hai chiếc điện thoại.

Điện thoại đôi.

Chà chà.

Không ngờ ông chủ lại giống như con công xòe đuôi khi yêu đương, hận không thể dâng hết những gì tốt đẹp nhất cho bà chủ.

Bà chủ đi chơi vườn dâu mà không có ông chủ, ông chủ đã tự tay pha trà trái cây và cất vào tủ lạnh.

Sử dụng nước suối trên núi.

Đợi cô ấy chạy về từ trời nắng chang chang, vừa đúng lúc dùng ấm trà hoa quả đó để giải nhiệt.

Cô ấy ngồi đó ngẩn người, anh ấy dịu dàng nhìn cô ấy.

Rất yên tĩnh.

Nhưng bầu không khí ấm áp và thoải mái khi họ ở bên nhau rất động lòng người, thỉnh thoảng có những hành động thân mật cũng rất cảm động.

Thật tốt.

13. Buổi chiều, cô Hứa Mộc Tử đang trêu mèo bên ngoài nhà trọ.

Dường như cô ấy không thích dùng ô che nắng, cũng không sợ nắng, cứ ngồi xổm dưới ánh nắng chói chang, mỉm cười tương tác với Lai Tài và ba người bạn của nó.

Ông chủ là một chiếc ô che nắng hình người.

Anh ấy đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài xem tài liệu, vị trí vừa đủ để che nắng cho cô ấy.

Tôi đang bận kiểm tra số lượng người ăn tối, nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, theo bản năng nhìn sang –

Cô ấy nắm lấy ngón tay anh ấy, đi về phía nơi cô ấy vừa ngồi xổm, vừa đi vừa nói rằng cô ấy nhìn thấy một con chim ruồi.

Anh ấy dùng tập tài liệu trên tay che nắng trên đầu cho cô ấy, nói rằng ở trong nước không có chim ruồi.

Cô ấy nói không thể nào, dẫn anh ấy vào bụi hoa, chỉ vào một hướng và hỏi một cách hùng hồn: “Đó không phải là chim ruồi sao?”

“Bướm đêm ruồi.”

Cô ấy cau mày không tin: “Chim ruồi còn có thể thuộc họ bướm?”

Anh ấy ở ngay bênh cạnh cười: “Là con bướm đêm.”

Cô ấy không phản ứng kịp: “Chữ nào vậy?”

Anh ấy lấy điện thoại gõ cho cô ấy.

Cô ấy “Ồ” lên một tiếng, sợ hãi nhìn vào bụi hoa, không thể tin được mà xác nhận lần cuối: “Thật sự là bướm đêm sao? Không phải chim ruồi? Đặng Quân, anh không lừa em đấy chứ?”

“Ở trong nước không có chim ruồi.”

Cô ấy lập tức trốn sau lưng anh ấy, vừa trốn vừa đánh vào lưng anh ấy: “Anh còn cười, bạn trai không phải nên bảo vệ em sao?”

“Bướm đêm không ăn thịt người.”

“Em biết nó không ăn thịt người!”

Bọn họ ở trong một bụi hoa như tranh vẽ, “cãi nhau” hồi lâu vì một con bướm đêm giống chim ruồi.

Tôi nhấp chuột, nghe thấy âm thanh của tình yêu sau một thời gian dài.

14. Bà chủ cũng rất bận rộn, lần này đến lại vội vàng, trưa hôm sau phải đi.

Ông chủ pha trà bằng nước suối trên núi cho cô ấy mang theo trên đường;

Cho quả mọng đã rửa sạch vào hộp thủy tinh Lock & Lock để cô ấy ăn trên đường.

Ánh nắng mặt trời buổi trưa rất chói chang, hơi nước ẩm bốc lên từ đất.

Trước khi khởi hành, bọn họ ngồi trên ghế sofa trò chuyện.

Hai chiếc điện thoại di động, một đen một trắng, nằm cạnh nhau trên mặt bàn, vai của họ cũng gần như chạm vào nhau.

Thỉnh thoảng khi cử động, vai nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Cô ấy cúi xuống lấy điện thoại, mái tóc đen nhánh trượt khỏi vai, đuôi tóc lướt qua cánh tay anh ấy.

Họ đang lên kế hoạch cho bữa ăn với người lớn tuổi, lên kế hoạch đi bè với bạn bè…

Bà chủ có lẽ không chắc về thời gian, cứ lướt điện thoại, miệng đếm ngày và thứ trong lịch, vừa đếm vừa xác nhận với ông chủ.

Ông chủ dựa vào ghế sofa, lắng nghe, gật đầu, rồi dùng ngón trỏ cong cong gõ vào vai Hứa Mộc Tử.

Cô quay lại nhìn anh: “Sao vậy, ngày này anh không được à?”

Ông chủ mỉm cười trong mắt: “Ngày không có vấn đề gì. Đột nhiên anh muốn hỏi em, tối nay có thể trèo cửa sổ sang tìm em được không.”

Xin thề, tôi không cố ý nghe và nhìn thấy.

Chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.

15. Tôi đang nghỉ phép, nghỉ phép năm.

Ở nhà ăn uống no say, còn dẫn cháu trai con chị gái cùng xem bộ phim truyền hình Hồng Kông “Phong Thần Bảng” mà tôi đã từng theo dõi khi còn nhỏ.

Có một Đát Kỷ rất xinh đẹp trong đó.

Đứa trẻ hỏi: “Người này là hồ ly đúng không?”

Tôi vừa nhai khoai tây chiên vừa tập trung vào cốt truyện trả lời: “Ừm ừm.”

Đứa trẻ lại nói: “Hồ ly trông thật xinh đẹp.”

Tôi tiếp tục nhai khoai tây chiên, tiếp tục tập trung vào cốt truyện: “Đúng rồi, cô ấy rất xinh đẹp.”

“Có hồ ly đực không ạ?”

“Có có có…”

“Xung quanh chúng ta cũng có ạ?”

Tôi đột nhiên nhớ đến vẻ mặt của ông chủ khi hỏi bà chủ có thể trèo cửa sổ sang tìm cô ấy không…

Ánh mắt, giọng điệu đó, tuyệt vời.

Tôi đặt khoai tây chiên xuống, nói một cách sâu xa: “Có lẽ có đấy, dì nghĩ ông chủ của dì là người đó, mánh khóe quyến rũ rất lợi hại, chậc chậc chậc…”

Chưa kịp “chậc” xong, đã bị chị gái mắng: “Hạ Cẩn Hòa, em đang dạy con chị cái gì thế!”

16. Ông chủ trưởng thành và điềm tĩnh của tôi, gần đây không chỉ giống như một con công xòe đuôi.

Cũng giống như một loài động vật thành tinh khác.

Over.