Một Ngày Mưa

Chương 47: 01:00-AM (1) Ngủ xong không muốn cho danh phận




Lần này không cần nhờ đến bất kỳ sự trợ giúp nào từ bên ngoài, ngay cả rượu vang cũng không cần.

Hứa Mộc Tử hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh táo đến mức tim đập nhanh, tỉnh táo khi được Đặng Quân hôn, tỉnh táo phối hợp để anh cởi chiếc áo khoác nam rộng thùng thình và chiếc váy liền thân thoáng mát trên người cô…

Cửa trượt dẫn ra ban công đã đóng, rèm cửa hé mở một khe hở nhỏ bằng bàn tay, ánh trăng vẫn còn đó.

Hứa Mộc Tử nằm sấp trên tấm ga trải giường mới thay, cơ thể mềm nhũn, hơi thở hỗn loạn, nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn Đặng Quân quỳ trên giường, một tay kéo vạt áo cởi bỏ chiếc áo phông ngắn tay trên người.

Họ không nói gì, anh vẫn luôn nhìn cô.

Cúi người giúp cô gỡ những sợi tóc rối bên cổ rồi hôn lên.

Nụ hôn kéo dài, môi lưỡi không vội vàng mút mát, cắn xé, quấn quýt triền miên, lâu đến nỗi cơn mưa rào bên ngoài gần như đã tạnh lại bắt đầu rơi tí tách.

Kính thiên văn đứng lặng lẽ bên cửa ban công, một tia chớp màu tím đỏ xẹt qua khe hở giữa hai tấm rèm cửa.

Tiếng sấm ì ầm, mặt trăng trốn sau lớp mây, một cơn mưa mới trút xuống.

Hứa Mộc Tử cũng như đang ở trong một cơn mưa mù mịt, bên tai chỉ còn lại tiếng thở của nhau và những lời thì thầm yêu thương.

Mồ hôi thấm ướt ga trải giường và vỏ gối, tóc dính vào lưng.

Mặt cô nóng bừng chịu đựng một sức mạnh nào đó, linh hồn như cành hoa trên ban công đung đưa chao đảo.

Giọng Hứa Mộc Tử rất yếu hỏi Đặng Quân: “Ba giờ sáng, anh dùng hoa cúc trắng nấu trà dưới lầu, có phải là đang đợi hoa bia nở không?”

“Không, anh đang đợi em đến.”

Tối hôm trước Hứa Mộc Tử vừa gửi thông tin đơn đặt phòng, Hạ Hạ đã nhìn thấy ngay tại hậu trường.

Hạ Hạ run rẩy chạy lên lầu gõ cửa phòng Đặng Quân báo tên Hứa Mộc Tử cho Đặng Quân nghe.

Giữa mùa hè nóng bức không ít người đến núi tránh nóng, thời gian này nhà nghỉ luôn kín phòng.

Nhờ một trận mưa bão bất ngờ việc lên núi bất tiện, có người hủy đơn hàng tạm thời, mới có một hai phòng trống vào tối hôm trước.

Nhưng Hứa Mộc Tử gửi đơn đặt phòng đã là mười một giờ đêm hôm trước, Đặng Quân cũng biết mưa trên núi xối xả, có lẽ cô phải vất vả đến rạng sáng hôm sau mới đến được nhà nghỉ.

Nếu Hứa Mộc Tử đến vào lúc rạng sáng, căn phòng đó của cô chỉ có thể sử dụng đến mười hai giờ trưa là phải trả phòng.

Phía sau đã có khách trọ khác đặt rồi.

Theo lẽ thường Hạ Hạ gọi điện cho Hứa Mộc Tử, đáng lẽ nên khuyên cô hủy đặt phòng…

Là Đặng Quân đích thân gọi điện cho vị khách đặt phòng kia đồng ý bồi thường gấp ba tiền phòng, mới giành được.

Cuộc hội ngộ này một phần là duyên trời định.

Cũng có yếu tố con người.

Tiến vào quá sâu rồi…

Hứa Mộc Tử bất ngờ cau mày, nước mắt lăn dài từ khóe mắt vào chân tóc mai ướt đẫm mồ hôi, cô nắm chặt một góc gối, rên rỉ khi Đặng Quân hôn lên cổ cô.

Cảm giác chiếm ưu thế, chỉ có thể trì hoãn chủ đề vừa rồi cho đến khi kết thúc cuộc vận động này…

Khi họ quấn quýt nhau bên ngoài mưa xối xả.

Khi bước vào phòng tắm bên ngoài sấm chớp đùng đoàng.

Hứa Mộc Tử ngồi trên mép bồn tắm.

Cô quấn một chiếc khăn tắm lớn mềm mại, chờ Đặng Quân điều chỉnh nhiệt độ nước, nước mát bắn lên chân cô, cô ngẩng đầu cười với anh.

Anh buồn cười gõ nhẹ vào trán cô: “Ngủ với anh xong, vui rồi chứ?”

Cô kéo khăn tắm lên che mắt và mũi như đội mũ, ngẩng đầu lên chỉ để lộ đôi môi đỏ mọng bên ngoài, gật đầu: “Ừm, vui.”

Vật lộn đến tận khuya hai người thiếu ngủ nghiêm trọng ôm nhau nằm trên giường.

Trong tiếng gió mưa cơn buồn ngủ ập đến từng đợt, Hứa Mộc Tử luôn nghĩ đến việc mình phải rời đi, không chịu ngủ ngay, trên người không còn chút sức lực nào lẩm bẩm mơ màng: “Lúc em chưa đến… anh đã nghĩ đến việc lôi kéo em làm chuyện xấu rồi à?”

Đặng Quân nói: “Cũng không hẳn, trước khi em đến anh vẫn còn chút lý trí và đạo đức.”

Lúc đầu biết Hứa Mộc Tử có bạn trai cũng định giữ khoảng cách.

Chỉ là muốn tận mắt xem cô có sống tốt không.

Lòng bàn tay Đặng Quân nóng rực, nắm lấy cổ tay Hứa Mộc Tử, trên cổ tay không biết là nước hay mồ hôi chưa lau khô, ướt sũng, anh hôn lên đầu ngón tay cô: “Nhìn thấy em, không kiềm chế được nữa.”

Ý thức ngày càng mơ hồ Hứa Mộc Tử vật lộn trong cơn buồn ngủ: “Em rất thích phòng đàn, sau này là của em.”

Đặng Quân cười không trả lời ngay, bị Hứa Mộc Tử giục một câu hỏi sao anh không nói gì, có phải không vui không. 

“Anh đang nghĩ xem nên nói như thế nào. Cô Hứa Mộc Tử có thể coi trọng là vinh hạnh của phòng đàn và của anh.”

“Vậy anh không được nuốt lời.”

“Ừm, không đổi ý.”

Trán Hứa Mộc Tử chạm vào cằm Đặng Quân, có hơi giống như buồn ngủ trong lớp học buổi chiều, lúc tỉnh lúc mê mơ hồ nghe thấy lời Đặng Quân nói.

Anh nói không chỉ phòng đàn sau này nhà nghỉ cũng thuộc về cô.

Đợi cô bận xong buổi biểu diễn hai ngày tới, bất cứ lúc nào cũng có thể đến ở, sau này nhà nghỉ muốn kinh doanh như thế nào, hoặc nói có muốn tiếp tục kinh doanh hay không đều là cô nói mới tính.

Hứa Mộc Tử không có dã tâm lớn như vậy.

Cô nhiều nhất là tham lam một chút phong cảnh nơi này, trong đầu hiện lên ba chú mèo hoang nhỏ, câu nói cuối cùng trước khi hoàn toàn ngủ say là cô hỏi anh, đợi cô quay lại “Lai Tài”, “Nguyên Nguyên” và “Cổn Cổn” có phải đã được đón về từ bệnh viện thú y đúng không…

Không đợi được câu trả lời, có lẽ chính mình còn chưa nói hết câu hỏi Hứa Mộc Tử chìm vào giấc ngủ.

Ngày mưa này đã xảy ra quá nhiều chuyện, trong mơ cũng có những cảnh liên quan đến Đặng Quân.

Khi đó Hứa Mộc Tử đang đi học ở nước ngoài phải dậy sớm luyện đàn.

Thời gian sau khi thức dậy vào buổi sáng luôn rất gấp gáp, cô vội vàng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề cầm theo túi đựng bản nhạc.

Chạy đến cửa vừa xỏ một chiếc giày, lại nhảy lò cò quay lại ngậm một miếng bánh mì nướng mới ra khỏi cửa.

Trên đường nhận được điện thoại của Đặng Quân.

Bên cô là buổi sáng nắng đẹp, còn anh ở trong nước vừa bận rộn cả buổi chiều, đã vào đêm thậm chí cơm nấu xong rồi mà còn chưa ăn.

Quên mất là đang nói chuyện gì, anh cười cô nhát gan trêu chọc cô cái gan bé tí như vậy mà còn luôn muốn làm tay đua xe.

Hứa Mộc Tử đang đi trên đường đến phòng đàn, không nghĩ nhiều như vậy thuận miệng nói ra lời trong lòng ——

“Em không đi nữa, đua xe không bằng…”

Không bằng hôn anh trong phòng đàn, những lời phía sau kịp thời dừng lại, suýt nữa cắn vào đầu lưỡi.

Đặng Quân lại hiểu ý.

Giọng anh mệt mỏi, âm điệu uể oải hỏi cô có từng nghĩ đến những chuyện kích thích hơn cả hôn không.

Bánh mì nướng đã ăn xong, tim cô đập thình thịch, giơ điện thoại lên nói sang chuyện khác, cố gắng chuyển chủ đề nói chuyện với anh về những bông hoa màu trắng không tên được trồng bên đường.

Thực ra trong lòng vô cùng hoảng loạn, căng thẳng, bởi vì…

Cô thật sự đã từng tưởng tượng về chuyện đó.

Sau khi cắt đứt liên lạc, Hứa Mộc Tử lại đi ngang qua những bụi hoa màu trắng đó, nhìn những đốm hoa văn đẹp như lông đuôi công trên cánh hoa, không còn muốn biết tên của loài hoa đó nữa, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một nỗi buồn chua xót không thể xua tan.

Những tình cảm trước đây chưa kịp thực hiện đều đã xảy ra trong đêm mưa này.

Hứa Mộc Tử lười biếng nằm ngủ, không biết là mấy giờ cô tỉnh dậy một lần, trong phòng tối om mở mắt ra trước tiên nhìn thấy tia chớp qua khe hở rèm cửa.

Mưa càng lúc càng lớn, có xu hướng giống như lúc mất điện chiều hôm qua.

Hứa Mộc Tử theo thói quen nằm nghiêng sang bên phải, còn Đặng Quân ở phía sau cô, cánh tay vòng qua người cô.

Hứa Mộc Tử không hoàn toàn tỉnh táo.

Chỉ là vừa mới thoát ra khỏi giấc mơ, cảm giác chua xót vẫn chưa tan biến, cô nhớ ra, sau khi chia tay cô cũng từng nhớ anh.

Mà nỗi nhớ này cô còn chưa kịp nghiêm túc bày tỏ với Đặng Quân.

Cô sợ đánh thức anh, nhẹ nhàng đưa tay vào dưới gối lấy điện thoại ra.

Lại lặng lẽ bật màn hình, muốn lướt Weibo.

Cô đã từng đăng những dòng trạng thái chỉ mình cô nhìn thấy trong đó.

Muốn tìm ra cho anh xem.

Màn hình dừng lại ở giao diện phần mềm trò chuyện, vài hộp thoại trên cùng lần lượt là đồng nghiệp trong dàn nhạc, chị họ, mẹ......

Hứa Mộc Tử không nhìn nhiều, trong ánh sáng màn hình nheo mắt thoát khỏi phần mềm trò chuyện.

Đã lâu không dùng Weibo, phải tải lại và đăng nhập.

Màn hình sáng lâu Đặng Quân cũng tỉnh.

Anh theo bản năng co tay lại, ôm Hứa Mộc Tử chặt hơn, dùng chóp mũi cọ vào sau gáy cô phát ra âm thanh nghi hoặc: “Hửm?”

Giọng nói lười biếng của anh khiến gáy cô ngứa ngáy, vai cũng co lại theo.

Hứa Mộc Tử xoay người trong vòng tay Đặng Quân, cầm điện thoại đối diện với anh: “Anh ngủ đi, em chỉ muốn tìm một thứ…”

Đặng Quân mở mắt ra, nhìn Hứa Mộc Tử một cái, hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô: “Nóng à?”

Bên ngoài mưa quá to, không thể mở cửa sổ, hơi ngột ngạt.

Hứa Mộc Tử vén tóc dính ở cổ ra sau, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng trong bóng tối.

Đặng Quân đứng dậy đi ra cửa, tìm công tắc trên tường, bật điều hòa.

Luồng khí lạnh mát mẻ thổi qua.

Nằm lại lần nữa, Đặng Quân luồn cánh tay qua dưới mái tóc dài bên cổ Hứa Mộc Tử, kéo cô vào lòng: “Mắt đều đỏ hoe rồi, thứ em muốn tìm, đợi tỉnh ngủ rồi làm có kịp không?”

“Kịp.”

Đặng Quân rút điện thoại trong tay Hứa Mộc Tử, chống người dậy, đặt điện thoại lên bàn thấp cạnh giường phía sau cô: “Ngủ thêm chút nữa.”

Cuộc trò chuyện chỉ đơn giản vài câu như vậy, hai người lại ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Nhưng ngủ thế nào cũng không yên ổn tỉnh lại lần nữa là vì khát nước.

Đặng Quân giúp đi rót nước, Hứa Mộc Tử chống giường ngồi dậy một chút, không nhận cốc thủy tinh trực tiếp vùi đầu uống, uống xong cũng không lau miệng mơ màng cuộn chăn lăn vào trong giường.

Đặng Quân khẽ cười, vuốt nhẹ lên đôi môi ướt át của Hứa Mộc Tử.

Trời đất tối tăm cũng không ai xem giờ.

Tìm lại một tư thế thoải mái để nằm lại, cô không còn buồn ngủ nữa, đầu óc tạm thời tỉnh táo lại một chút.

Trước đó chị họ hỏi dồn cô cũng không rõ ràng lắm, không tiện nói nhiều, chỉ có thể đảm bảo không tiếp xúc với người xấu để chị họ đừng lo lắng.

Nếu lần này về nhà, bố mẹ cứ nhất quyết giới thiệu người cùng trang lứa nhà ân nhân cho cô làm đối tượng xem mắt thứ tư, cô định sẽ nhắc đến chuyện giữa cô và Đặng Quân.

Hứa Mộc Tử trở mình, chống tay lên nệm, ngồi dậy hỏi: “Đặng Quân, hiện tại có tính là anh đang theo đuổi em không?”

Đặng Quân lấy mu bàn tay che mắt khóe miệng nở nụ cười.

Anh thậm chí không cần suy nghĩ hỏi ngược lại: “Em nói xem? Bà chủ, em hiện tại có tính là ngủ xong không muốn cho danh phận không?”