Một Ngày Mưa

Chương 37: 07:00-PM (2) Lòng bàn tay




Nến thơm đặt trên bàn giữa hai người, ngọn lửa lúc dài lúc ngắn, màu sắc ấm áp giống như cảnh bình minh họ cùng nhau ngắm trên đỉnh núi.

Nhưng mà nếu không nghĩ đến Trình Tri Tồn…

Hứa Mộc Tử nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Đặng Quân, gần như muốn nhìn ra một bông hoa hỏi một cách do dự: “Chẳng lẽ trước đây anh nghĩ em có bạn trai à?”

Đặng Quân chống khuỷu tay lên bàn lười biếng như một con cáo vừa ngủ dậy, ánh mắt phản chiếu ánh lửa bập bùng.

Anh trêu chọc cô: “Đúng vậy, muốn lôi kéo em làm chút chuyện xấu để xem.”

Đó thật sự là rất xấu! 

Mặt Hứa Mộc Tử lại nóng lên, hai tay che mặt nhìn Đặng Quân một lúc lâu mới thốt ra hai chữ: “Nhưng mà…”

Cô liếc nhìn về phía náo nhiệt đằng sau cây chân vịt, cẩn thận hạ thấp giọng: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy, chẳng lẽ… anh nghĩ Hình Bành Kiệt là bạn trai của em sao?”

“Không phải vậy.”

Câu trả lời của Đặng Quân lại là:

Anh nghĩ cô đang cãi nhau với bạn trai chạy ra ngoài để giải tỏa tâm trạng, trong lúc giải tỏa gặp một nam sinh viên đại học khá ưa nhìn, định tán tỉnh một chút.

Hứa Mộc Tử há hốc mồm.

Nhưng suy nghĩ của cô không giống người thường, nghĩ đi nghĩ lại cô lại thấy anh đang đánh giá cao khả năng của mình.

Hóa ra trong mắt anh, hình tượng của cô không tệ đến thế, còn có thể tán tỉnh sinh viên đại học.

Thành thật mà nói vừa rồi để thoát thân, Hứa Mộc Tử đã lấy cớ “về trí tuệ không thể hiện được gì” sau đó có chút hối hận sợ Đặng Quân thật sự tin.

Điều duy nhất khiến Hứa Mộc Tử khó hiểu là: “Em có chỗ nào giống có bạn trai đâu…”

“Lâu lắm rồi không gặp tin tức lại nghe từ phía gia đình em.”

“Ý gì, bố mẹ em nói à?”

“Ừ, nói em có bạn trai đang qua lại ổn định.”

Đầu óc Hứa Mộc Tử có chút không theo kịp, suy nghĩ mãi đột nhiên cảm thấy rất vui mừng.

Cô sáng mắt hỏi Đặng Quân ý của anh vừa rồi có phải là nói rằng người lớn hai nhà đã nối lại liên lạc rồi không.

“Họ không nói với em sao?”

“Hoàn toàn không!”

Nói xong cô lại thấy mình lỡ lời sợ bị anh hiểu lầm vội vàng giải thích vài câu –

Sau khi đầu tư thất bại bố mẹ Hứa Mộc Tử có chút thay đổi.

Có lẽ là sau khi hết tiền những chuyện không vui luôn nhiều hơn những chuyện vui. Họ ít nói hơn nhiều, trên bàn ăn không còn hứng thú so sánh với nhà ai nữa, hầu như không nói đùa.

Trong suốt hơn hai năm bố mẹ luôn thở dài.

Hoặc là vì Hứa Mộc Tử ở nhà cố ý tỏ ra thoải mái.

Sau cơn mưa bão nhà nghỉ đóng kín cửa sổ lại còn bật điều hòa khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Hứa Mộc Tử dùng đầu ngón tay gạt một lọn tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào cổ, nói: “Cuối năm ngoái công việc kinh doanh bắt đầu có khởi sắc, tâm trạng của họ mới tốt hơn nói là gặp được quý nhân gì đó nghe có vẻ rất hăng hái.”

Những người lớn tuổi trước đây tụ tập ba ngày hai bữa gần như đều đã cắt đứt liên lạc.

Mỗi người đều có những nỗi khổ riêng, đều phải vật lộn với cuộc sống. Có thể nói là oán trách lẫn nhau cũng có thể nói là không có thời gian rảnh rỗi để trò chuyện, tóm lại là cứ thế mà tản ra.

Lần cuối cùng cô nghe bố mẹ nhắc đến tin tức về gia đình Đặng Quân là không lâu sau khi xảy ra chuyện, nghe nói bố mẹ anh đã đến phương Nam để nương tựa bạn bè và làm công.

Lúc đó cô giả vờ như không nghe thấy tê liệt kéo băng dính quấn quanh thùng giấy.

Trong tầm mắt bố cô ngồi trên ghế sô pha dùng sức xoa mặt nói rằng kết cục bây giờ là do chính ông ấy.

“Đặng Quân, họ không phải vì số nợ gia đình khác nhau, sợ bị liên lụy hơn nên mới không liên lạc.”

Hứa Mộc Tử nói quá nhanh, Đặng Quân nhìn cô một cách an ủi nhắc nhở cô: “Từ từ nói.”

“Bố mẹ em, có lẽ họ cảm thấy rất có lỗi với chú dì.”

“Anh biết.”

Trong chuyện này Đặng Quân tỉnh táo như một người ngoài cuộc.

Hứa Mộc Tử hiểu việc anh sẵn lòng lắng nghe với tư cách một người ngoài cuộc đã được coi là “thiên vị” đối với cô và bố mẹ cô rồi.

Xét cho cùng gia đình của người chú đã khóc trong phòng khách nhà thuê của cô ấy sau đó còn báo cảnh sát.

Rõ ràng chỉ là đầu tư thất bại do không biết nhìn người, hoàn toàn không liên quan đến lừa đảo vậy mà còn nói với cảnh sát rằng, biết đâu bố mẹ Hứa Mộc Tử là đồng bọn với những người đó.

Giống như trước đây khi Hứa Mộc Tử gặp chuyện kể lại cho Đặng Quân nghe.

Anh luôn không chút do dự đứng về phía cô, đánh giá bên đối lập với cô là “Ánh mắt bình thường”, “Bọn họ ngốc”, “Là do họ không có mắt nhìn, không biết thưởng thức”.

Lần này cũng vậy.

Anh chỉ quan tâm đến áp lực tâm lý của cô: “Đừng lo lắng về chuyện của người lớn, chuyện tình cảm của em đã đến tai anh rồi, quan hệ của họ có thể tệ đến mức nào chứ?”

Hứa Mộc Tử cảm động gật đầu.

Sau khi nói những điều này họ im lặng.

Hứa Mộc Tử mất một lúc để tiêu hóa những thông tin này.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ, tình cảm của Đặng Quân, sự hòa giải của bố mẹ…

Một người đột nhiên gặp nhiều chuyện đáng mừng như vậy? Có phải quá suôn sẻ rồi không?

Nghĩ kỹ lại nếu bố mẹ hai bên đã nối lại liên lạc, mẹ cô đúng là có thể vì sĩ diện mà nói rằng cô có bạn trai.

Khi cô liên lạc với người đàn ông chơi violin kia hơn ba ngày, mẹ cô cũng vội vàng nói với họ hàng rồi.

Đặng Quân đã nói rồi anh chưa từng có bạn gái còn nói thích cô nữa.

Hứa Mộc Tử cảm thấy cần phải nói rõ chuyện này: “Anh cũng biết tính mẹ em, bà ấy nói chuyện hơi phóng đại, em chưa từng có bạn trai ổn định, chưa từng có…”

Vốn đang nói về tình trạng tình cảm của mình nhưng cô đột nhiên phản ứng lại, khó hiểu hỏi: “Anh thật sự nghĩ em có bạn trai à?”

“Ừ.”

“Em đã có bạn trai rồi, sao anh không chúc phúc cho em?”

“Không làm được.”

“Anh còn muốn kéo em làm chuyện xấu?”

“Không có cách nào không nhịn được.”

“Anh còn hôn em!”

Hứa Mộc Tử rất chính nghĩa, nắm chặt tay dùng ngón tay đeo máy massage gõ lên bàn: “Đặng Quân, anh muốn làm nam “tiểu tam” à?”

Đặng Quân lại rất không đứng đắn.

Anh nói bà anh coi trọng giáo dục phẩm chất nhất. Nếu anh thật sự làm như vậy, sau này chết xuống dưới gặp bà, chắc chắn bà sẽ không nhận anh, chê anh làm xấu mặt dòng họ Đặng…

Phía sau có lẽ còn có một chữ “nhưng” mang ý nghĩa chuyển ý.

Nhưng cô không để anh nói hết câu, đưa tay che miệng anh lại: “Đừng nói chuyện chết chóc.”

Sau khi ngăn lời nói không may của Đặng Quân, Hứa Mộc Tử mới nhận ra sự tiếp xúc thân thể của họ.

Cô quá vội vàng nghiêng người về phía anh, đầu gối chạm vào chiếc quần âu khô ráo của anh.

Váy áo chồng lên nhau ở đầu gối, hơi ngứa.

Và trong hành động bắt ép đối phương im lặng như vậy ngón tay của Hứa Mộc Tử che mũi và môi của Đặng Quân.

Anh dừng lại không nói gì nữa, ánh mắt rơi xuống ngón tay cô hai giây rồi ngẩng lên, xuyên qua ánh nến lập lòe để nhìn cô.

Hơi thở ấm áp phả vào ngón tay Hứa Mộc Tử, Đặng Quân nhìn chằm chằm vào cô đưa tay nắm lấy cổ tay cô, dùng một chút lực không cho cô rút lui.

Môi anh mềm mại hôn từ lòng bàn tay cô đến đầu ngón tay.

Hơi thở và nụ hôn truyền đến từ lòng bàn tay như thể mang theo dòng điện, leo dọc theo cánh tay.

Giống như những dây leo hoa bia bên ngoài cửa sổ bị nước mưa cuốn trôi, ẩm ướt át quấn quýt lấy từng dây thần kinh cuối cùng xâm nhập vào khoang ngực làm ướt trái tim cô.

Hứa Mộc Tử sắp phát điên hơi thở cũng thay đổi tần suất.

Vừa mới gom được chút ngứa ngáy thì môi anh đã rời khỏi lòng bàn tay cô.

Lại như vậy!

Cô sốt ruột muốn rút tay về nhưng anh nắm chặt hơn.

Hứa Mộc Tử giẫm lên chân Đặng Quân dưới gầm bàn nhưng cuối cùng vẫn không dùng sức.

Anh cười chịu đựng cú đánh này.

Trò chơi quay chai ở khu vực chung vẫn tiếp tục, mức độ câu hỏi đã tăng lên, mức độ điên cuồng trong câu trả lời của họ cũng tăng theo.

Hỏi: “Bộ phận nào trên cơ thể bạn hài lòng nhất?”

Trả lời: “Chắc là dạ dày vì chưa bao giờ bị táo bón.”

Người trả lời câu hỏi bị mọi người cười ầm lên và chỉ trích rằng câu hỏi này quá hóc búa, bản thân muốn làm người tốt, đổi một câu hỏi đơn giản hơn hỏi người tiếp theo: “Lần gần đây nhất bạn vui vẻ là khi nào?”

Chai rượu rỗng hình như đã quay đến Hình Bành Kiệt.

Hình Bành Kiệt nói: “Vừa nãy thôi, khi nghe cậu nói dạ dày cậu tốt không bị táo bón.”

Những cuộc trò chuyện đó rất ồn ào Hứa Mộc Tử vốn không nghe thấy.

Cảm giác tê dại trong lòng bàn tay cô vẫn chưa tan biến, tiếng ồn ào cũng chỉ lọt vào tai trái rồi ra tai phải, mơ hồ.

Nhưng Đặng Quân lặp lại câu hỏi, ngón tay cái xoa nhẹ động mạch trên cổ tay cô hỏi: “Lần gần đây nhất em vui vẻ là khi nào?”

Bóng dáng cô phản chiếu trong cửa sổ kính bên cạnh, có lẽ là do màu ấm của ánh nến trông cô thậm chí đến cả cổ cũng đỏ ửng.

Hứa Mộc Tử nghĩ rằng Đặng Quân đang trêu chọc cô vì chuyện này, cảm thấy anh có ý đồ xấu lại giẫm lên chân anh một cái.

Ăn miếng trả miếng cô hỏi ngược lại anh: “Vậy anh nói đi lần gần đây nhất anh vui vẻ là khi nào?”

Dù sao thì sự thân mật vừa rồi là của cả hai một mình không thể vỗ tay kêu to được.

Đặng Quân dùng tay kia chạm vào điện thoại, màn hình sáng lên chỉ còn vài phút nữa là đến tám giờ.

Anh đưa ra một câu trả lời bất ngờ: “Mười mấy phút trước.”

Họ đã nói chuyện qua vài chủ đề, Hứa Mộc Tử không nhớ mười mấy phút trước đang nói gì.

Cô nghi hoặc nhìn anh.

Anh nói: “Lúc đó có một cô gái nào đó đang ghen.”

Thông thường gặp chuyện như vậy Hứa Mộc Tử sẽ không ghen.

Cô có tự tin.

Trong gần ba năm qua cô không hề buông xuôi, không từ bỏ việc học, không lãng phí thời gian vì tự trách bản thân.

Cô đã luôn cố gắng hết sức để tiến về phía trước, dựa vào chính mình và vượt qua khó khăn.

Nếu quá khứ của cô xứng đáng được yêu thương, thì hiện tại cô càng xứng đáng hơn.

Nhưng vì đã lâu không gặp Đặng Quân, Hứa Mộc Tử cảm thấy anh không hiểu hết những điều này, vì vậy có chút nhạy cảm và sốt ruột, luôn lo lắng anh không nhìn thấy sự trưởng thành của mình.

Ngay khi Hứa Mộc Tử muốn bày tỏ sự không hài lòng với câu trả lời của Đặng Quân, Đặng Quân đã hôn lên đầu ngón áp út của cô.

Anh nói: “Hứa Mộc Tử, đừng lo lắng.”

Anh nói cô gái anh biết không chỉ là một cô gái dễ thương hay mất ngủ, khóc lóc, say xỉn vào ban đêm.

Mà còn là một cô gái kiên cường, sau khi gia đình gặp biến cố, không nói một lời nào đã gánh chịu áp lực, tìm mọi cách để cố gắng sống sót và hoàn thành việc học.

“Lần làm thêm ở khách sạn lâu nhất của em, gần như thức trắng đêm, kiên trì chơi đàn mười tiếng đồng hồ.”

“Tham gia biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, cùng bậc thầy nhạc phim nổi tiếng hợp tấu tác phẩm của Haydn.”

“Được giáo sư chuyên ngành đưa đến Boston để tham gia chương trình trao đổi bốn trường, làm nhạc đệm cho nhạc kịch và biểu diễn cùng các nghiên cứu sinh tiến sĩ của các trường khác.”

“Cũng đã tham gia một lễ hội âm nhạc nổi tiếng ở địa phương và… chơi Beethoven với một chàng trai chơi violin.”



Đặng Quân có trí nhớ tốt hơn cả Hứa Mộc Tử.

Chuyện đi Boston với giáo sư, vì ngay sau buổi biểu diễn mừng ngày thành lập trường, cô bận đến mức không có thời gian ngủ, gần như quên mất.

Lúc trước khi nhớ lại những sự kiện nổi bật, cô cũng không nhớ ra chuyện này.

Những việc cô đã làm anh kể lại từng chuyện một.

Hứa Mộc Tử thậm chí không thể hiểu nổi, họ đã 1075 ngày không liên lạc.

Người này rốt cuộc làm sao biết được mọi chuyện của cô?

Lắp camera theo dõi bên cạnh cô sao? Cài người nằm vùng bên cạnh cô sao?

Cuối cùng Đặng Quân nói: “Trong mắt anh, em gần như hoàn hảo.”

Hứa Mộc Tử hơi đỏ mặt, muốn khiêm tốn vài câu nhưng đầu óc trì trệ, chỉ biết lắc đầu loạn xạ, không biết nói gì.

“Không lừa em đâu, dù bà nội anh còn sống, bà là người hay tự khen mình, nửa đêm không ngủ được cũng phải nghĩ xem cháu trai mình có xứng với em không, biết không? Nên đừng suy nghĩ lung tung.”