Một Ngày Mưa

Chương 27: 02:00-PM (1) Nhất định phải nói chuyện ngay bây giờ, đúng không




Mưa rơi nặng hạt, cây cối cách đó mười mét cũng mờ mịt trong màn sương lạnh dày đặc, không ai còn nhớ đến việc đi hái nấm nữa.

Khu vực chung ở tầng một rất yên tĩnh, chỉ có Hạ Hạ đang bận rộn làm việc trên máy tính, thỉnh thoảng phát ra tiếng click chuột hoặc lật giấy tờ.

Hứa Mộc Tử liếc nhìn Đặng Quân bên ngoài cửa, ủ rũ thu hồi tầm mắt có chút không phấn chấn, chuẩn bị trở về phòng mình.

Trước khi đi cô chọn một cuốn sách từ giá sách.

Áo choàng tắm dày trên người hơi rộng, khi cô cầm sách đứng dậy, vạt áo quét rơi quả thông đặt trên bàn trà, một quả lăn vào khe hở của bàn phụ ngoài cùng.

Bàn phụ có kiểu dáng khá nghệ thuật, khung dài và mảnh, để đảm bảo tính ổn định, đế được làm bằng đá cẩm thạch màu xám của bong bóng cá rất nặng.

Hứa Mộc Tử đã thử nhưng duỗi tay mãi vẫn không thể với tới quả thông trong khe hở, cô định dùng một tay đẩy bàn phụ ra, nhưng phát hiện không thể đẩy được, đành phải đặt điện thoại xuống, đứng dậy, dùng hai tay để di chuyển.

Trời u ám, rõ ràng Hình Bành Kiệt đã buồn ngủ, nằm dài trên ghế sofa một cách vô tư, nhìn Hứa Mộc Tử xắn tay áo lên, phát ra câu hỏi nghi ngờ của người ngoài cuộc: “Nặng vậy sao?”

Hứa Mộc Tử vừa xắn tay áo vừa gật đầu qua loa.

“Có phải là cái… ờ, cái nhẫn lò xo lớn trên tay cô vướng víu không?”

Hứa Mộc Tử bị viêm bao gân, coi như là bệnh nghề nghiệp, trời mưa cổ tay khó chịu hơn bình thường.

Vừa mới bắt đầu dùng sức đã cảm thấy đau nhói ở xương, đành phải nhíu mày buông xuống, định nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục.

Cánh cửa nhà nghỉ bị đẩy ra từ bên ngoài, một luồng không khí lạnh ẩm ướt tràn vào.

Đặng Quân bước vào nhà nghỉ, điện thoại áp sát tai, giọng nói bình thản đáp lại nội dung trong điện thoại.

“Có thể gửi thẳng vào email của tôi.”

Vừa nói câu này anh vừa bước đến bên Hứa Mộc Tử, một tay nhấc mép bàn dài lên, dời ra một khoảng cách đủ để cô với tới quả thông, tiếp tục nói: “Phần này tôi giải quyết, cậu đi cập nhật code đi.”

Trong suốt quá trình Đặng Quân không ngừng nói chuyện điện thoại cũng không nhìn Hứa Mộc Tử.

Chỉ là lúc đi ngang qua khoảng trống hẹp bên cạnh cô, cánh tay vô tình chạm vào vai cô.

Người này, bản thân anh đã có sức hút rất mạnh.

Lại còn hết lần này đến lần khác chạy ra làm xáo trộn lòng người.

Hứa Mộc Tử ngồi xổm xuống nhặt quả thông lên, lúc đứng dậy Đặng Quân đã ở quầy lễ tân.

Anh vẫn đang nghe điện thoại, mượn giấy nhớ và bút chì than từ Hạ Hạ, không biết đang ghi chép gì.

Quay đầu lại lần nữa, Hứa Mộc Tử phát hiện Hình Bành Kiệt đang nhìn mình với ánh mắt ngây dại.

Hình Bành Kiệt nói: “Vừa nãy anh ta nhìn tôi.”

Ánh mắt Hình Bành Kiệt tràn đầy sự kinh ngạc, giống như có người đã đáp lại “tiêu chuẩn tình yêu sét đánh” trong đời anh ta vậy.

Hứa Mộc Tử đè nén cảm xúc bị Đặng Quân khơi dậy trong lòng, lơ đãng hỏi: “Ai?”

Hình Bành Kiệt liếc mắt về phía quầy lễ tân: “Người anh em đó, vừa nãy anh ta nhìn tôi một cái, cảm giác như đang trách tôi không giúp cô chuyển bàn, đó là đe dọa sao?”

Hứa Mộc Tử không nói gì.

Hành động của một người đàn ông họ Đặng xa lạ nào đó đã đủ khiến trái tim cô xao động, Hình Bành Kiệt vẫn tiếp tục tẩy não cô nhỏ giọng nói: “Luôn cảm thấy người anh em đó đối với cô có chút…”

Hứa Mộc Tử hít một hơi thật sâu, ôm sách và quả thông lắc đầu, một tay bịt tai chạy đi.

Cô cực kỳ cần sự yên tĩnh và phân tâm, tự tìm cho mình một số việc vặt để làm:

Đến phòng giặt lấy quần áo đã sấy khô trước đó, trở về phòng lại dọn dẹp sơ qua những đồ vật khác.

Trước đó đi hái nấm, tay áo của chiếc áo choàng tắm dày này đã bị dính bùn đất. Nhưng máy sấy trong phòng giặt mất quá nhiều thời gian, sợ thường xuyên sử dụng máy sẽ ảnh hưởng đến việc sử dụng của những người thuê phòng khác, Hứa Mộc Tử đã đến phòng giặt lấy một ít nước giặt, tự mình giặt sạch tay áo trong phòng tắm.

Khi dùng máy sấy tóc để làm khô, máy sấy tóc không biết làm sao, đột nhiên không hoạt động, thử đi thử lại mấy lần đều không được.

Cô nghĩ mình đã làm hỏng nó, thở dài “họa vô đơn chí”, cầm máy sấy tóc ra khỏi cửa chuẩn bị đi tìm Hạ Hạ để xin lỗi.

Chưa kịp đến thang máy đã đụng phải Đặng Quân đang kẹp máy tính xách tay trở về.

Đặng Quân hỏi: “Làm sao vậy?”

Hứa Mộc Tử cố gắng giữ bình tĩnh, mắt nhìn tường, như đang nói chuyện với không khí: “Máy sấy tóc hình như bị em làm hỏng rồi, đi tìm Hạ Hạ xem…”

Đặng Quân cầm máy sấy, sờ thử: “Bảo vệ quá nhiệt rồi, nếu cần gấp thì trong phòng anh có.”

Thật ra không tính là cần gấp.

Nhưng khi Đặng Quân nói chuyện với cô, cô luôn có một loại ảo giác, cảm thấy giữa họ không có gì thay đổi.

Nhất định là cô nghĩ nhiều rồi.

Đặng Quân mở cửa phòng nhìn Hứa Mộc Tử một cái.

Hứa Mộc Tử chỉ tay về phía phòng mình: “Em… đi lấy áo choàng tắm.”

Hứa Mộc Tử lấy áo choàng tắm đã giặt sạch đến, cửa phòng Đặng Quân không đóng, anh ngồi bên bàn máy tính, điện thoại đang bật loa ngoài để nói chuyện.

Họ nói những nội dung mà Hứa Mộc Tử không hiểu, nào là chương trình, nào là API…

Ngay cả những dòng code hiển thị trên máy tính dày đặc cô cũng không hiểu một chữ nào, cảm thấy giống như chữ của người ngoài hành tinh.

Hứa Mộc Tử gõ gõ vào cánh cửa đang mở, Đặng Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ tay về phía nhà vệ sinh sau đó tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Phòng của Đặng Quân và phòng của Hứa Mộc Tử không cùng loại, rõ ràng phòng anh lớn hơn, ngay cả diện tích nhà vệ sinh cũng gấp đôi phòng cô.

Thời tiết mưa ẩm ướt, mặc dù đã bật hệ thống thông gió nhưng sàn nhà tắm mà Đặng Quân vừa tắm trước đó vẫn chưa khô hoàn toàn.

Trên gạch men có vài vũng nước đọng phản chiếu ánh đèn, Hứa Mộc Tử không muốn ảnh hưởng đến công việc của Đặng Quân, chủ động đóng cửa phòng tắm lại.

Mùi hương quen thuộc của cây cà chua thoang thoảng xung quanh, được sấy khô bởi gió ấm của máy sấy tóc, cảm giác giống như cô ngửi thấy trên người anh khi anh đến gần hôn cô, khiến cô càng thêm bối rối.

Trên bồn rửa mặt có dao cạo râu và sữa rửa mặt của Đặng Quân, Hứa Mộc Tử đứng trước gương, chợt nhớ đến khoảng thời gian gia đình phá sản…

Lúc đầu, Hứa Mộc Tử biết tin gia đình gặp vấn đề trong kinh doanh là từ Đặng Quân.

Khoảng thời gian đó Hứa Mộc Tử mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, bố mẹ ít liên lạc với cô hơn, nhưng cô đang chuẩn bị cho cuộc thi vào tháng Sáu, vừa hay rất bận nên cũng không để ý nhiều đến chuyện này.

Hơn nữa lúc đó, vì Đặng Quân từng nhắc đến chủ đề “quà sinh nhật”, trong lòng Hứa Mộc Tử luôn có chút mong đợi.

Cô có linh cảm rằng anh sẽ không đùa giỡn với cô về chuyện này, cũng có linh cảm rằng mình sẽ nhận được một món quà sinh nhật đặc biệt.

Đến ngày 8 tháng 6, Hứa Mộc Tử tắt điện thoại, cùng các thí sinh khác vào sân.

Trước cuộc thi này cô chỉ bị mất ngủ nhẹ, không còn xuất hiện triệu chứng đau thần kinh, ngày thi đấu cũng khá suôn sẻ.

Chờ Hứa Mộc Tử kết thúc màn trình diễn, lại lấy điện thoại của mình ra, nhấn và giữ nút nguồn để khởi động, xem qua số ít tin nhắn chưa đọc nhưng lại cảm thấy rất khó hiểu.

Giờ trong nước sớm hơn mười hai tiếng so với thành phố cô đang ở, đáng lẽ cô đã nhận được lời chúc mừng sinh nhật từ mọi người.

Nhưng không có, không có của Đặng Quân.

Việc những người cùng trang lứa trong gia đình các cô chú bác giàu có không gửi lời chúc cũng là điều bình thường, nhưng tại sao bố mẹ và những người họ hàng khác của cô cũng quên mất sinh nhật của cô?

Hứa Mộc Tử cảm thấy rất lo lắng.

Cô gọi điện cho mẹ trước, không ai nghe máy, sau đó gọi cho bố, tiếng bận dài đến mức gần như tự động ngắt máy cuối cùng cũng có người nhấc máy.

Giọng nói của bố Hứa Mộc Tử có một sự dịu dàng kỳ lạ: “Là Mộc Mộc à, sao hôm nay con có thời gian gọi điện cho bố vậy, hôm nay không có nhiều tiết học sao?”

Mộc Mộc?

Từ khi Hứa Mộc Tử học cấp hai, bố cô đã không còn gọi cô là Mộc Mộc nữa, nói rằng cô đã là thiếu nữ rồi, luôn gọi cô là Mộc Tử giống như mẹ cô…

Tiếng ồn xung quanh rất hỗn loạn, giống như ở chợ, ồn ào.

Hứa Mộc Tử nói rằng cô đã gọi điện cho mẹ nhưng không ai nghe máy, bố Hứa Mộc Tử nói rằng họ đang ở bên ngoài, bận rộn nói chuyện làm ăn với người khác, có thể điện thoại của mẹ cô đang ở chế độ im lặng nên không nghe thấy.

“Ở nhà không có chuyện gì chứ?”

“Con bé này, có thể có chuyện gì chứ, học hành cho tốt, bố phải đi nói chuyện làm ăn rồi, có thời gian sẽ liên lạc lại với con.”

Điện thoại cúp máy, bố Hứa Mộc Tử không nhắc đến sinh nhật của cô cũng không hỏi về cuộc thi của cô.

Điều này thật kỳ lạ.

Từ rất lâu trước đó, Hứa Mộc Tử đã bắt đầu lên kế hoạch, dự định sau khi kết thúc cuộc thi sẽ về nước nửa tháng.

Vừa hay ngày thi đấu có chuyến bay thẳng về nước, không cần quá cảnh, cô mang theo vali ký gửi, rời khỏi phòng thi có thể đến sân bay luôn.

Trên đường đến sân bay, Hứa Mộc Tử vẫn không thể yên tâm, luôn cảm thấy bố mẹ có chuyện gì đó giấu mình.

Khi ký gửi hành lý ở sân bay cô mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Mở APP để xem chi tiết thu chi của thẻ ngân hàng, phát hiện tháng trước bố mẹ không chuyển tiền sinh hoạt cho cô.

Trước khi lên máy bay Hứa Mộc Tử đã gọi điện cho những người họ hàng thân thiết, không ai nghe máy đành phải gọi điện cho Đặng Quân.

Lúc này, cô không còn quan tâm đến việc hỏi Đặng Quân tại sao lại không nói một câu “Chúc mừng sinh nhật”.

Đặng Quân bắt máy, Hứa Mộc Tử cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm được chỗ dựa, thở phào nhẹ nhõm nói hết sự tình cho anh nghe.

“Đặng Quân, em cảm thấy trong nhà có chuyện gì đó, rất lo lắng, em đang xếp hàng lên máy bay rồi, anh có ở nhà không, tiện giúp em hỏi chú dì Đặng xem bố mẹ em có bị bệnh không?”

Giọng Đặng Quân vẫn rất ổn định: “Đừng lo lắng, họ không bị bệnh.”

Đêm đó Hứa Mộc Tử hạ cánh xuống sân bay trong nước.

Chuyến bay gần mười sáu tiếng đồng hồ khiến cô hơi mệt, cô đẩy hai chiếc vali lớn ra khỏi cửa, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy Đặng Quân đến đón ở ngoài đám đông, sau đó, cô vội vàng tháo chiếc băng đô hình mắt to lông xù trên đầu xuống.

Đặng Quân không trêu chọc chiếc băng đô màu xanh lá cây của Hứa Mộc Tử.

Anh trông có vẻ hơi mệt mỏi, hai tay chống lên lan can, cất điện thoại vào túi quần, khẽ giơ tay về phía cô.

“Làm sao anh biết em đến lúc mấy giờ?”

“Anh tra thông tin chuyến bay của em trên mạng.”

Ngày hôm đó, Hứa Mộc Tử ngồi vào trong xe của Đặng Quân.

Chờ đợi suốt nửa phút cũng không thấy anh thắt dây an toàn và khởi động xe.

Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh: “Chúng ta không đi sao?”

Đặng Quân liếm môi nghiêm túc nói: “Việc đầu tư của bố mẹ có chút vấn đề, anh nghĩ em nên biết trước một số việc, chuẩn bị tâm lý rồi anh mới đưa em về nhà.”

Năm đó bố mẹ Hứa Mộc Tử luôn rất phô trương, lúc Tết, họ còn khoe với họ hàng những bức ảnh chụp chung với một số diễn viên nổi tiếng.

Hứa Mộc Tử đã từng nghe bố mẹ cô mong muốn đổi căn biệt thự nhỏ thành biệt thự sang trọng có khu vườn rộng hàng trăm mét vuông, vì vậy cô chưa bao giờ nghĩ rằng gia đình sẽ đột nhiên mắc nợ.

“Làm sao có thể…”

“Còn nhớ dì họ Trần không?”

Đặng Quân nói dì họ Trần làm nghề bán bất động sản, người đã đưa bố mẹ và bà nội anh đi xem biệt thự trước đây chính là dì Trần.

Ban đầu, Đặng Quân thấy những người lớn trong nhà đang lo việc định giá, bán nhà, cũng tưởng rằng họ kiếm được tiền, muốn đổi nhà.

Nhưng mọi chuyện luôn có vẻ kỳ lạ.

Sau khi khai giảng mỗi cuối tuần Đặng Quân đều về nhà, cuối cùng phát hiện ra bố mẹ anh đã thế chấp nhà để vay tiền.

Một vài người lớn tuổi trong gia đình không biết bị ai xúi giục, đã tiếp xúc với việc đầu tư vào ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình, liên minh kinh doanh của họ đã cùng nhau góp tiền, chi hàng chục triệu nhân dân tệ để đầu tư vào một bộ phim truyền hình nào đó.

Nhà sản xuất đã kiếm được rất nhiều tiền bằng cách sử dụng các loại chi phí khác nhau, nhưng sản phẩm cuối cùng lại là một thứ rác rưởi không thể bán được, cuối cùng được bán với giá thấp chưa đến năm triệu nhân dân tệ.

Hứa Mộc Tử đã khóc rất lâu hỏi Đặng Quân: “Bố mẹ em nợ bao nhiêu tiền?”

“Anh cũng không rõ, có lẽ em cần tự mình hỏi, chắc là ít hơn nhà anh.”

“Vậy nhà anh thì sao?”

“Tám con số, cụ thể vẫn chưa hỏi được.”

Cú sốc bất ngờ gần như đè bẹp Hứa Mộc Tử, trước đó cô còn có hơn một trăm nghìn tiền thưởng cuộc thi trong thẻ, còn được chị họ gọi là tiểu phú bà.

Bây giờ thì sao?

Số tiền của cô chẳng thấm vào đâu, e rằng ngay cả học phí cũng khó mà chi trả nổi.

Hơn một giờ sáng hôm đó Hứa Mộc Tử trở về nhà, đèn trong nhà sáng trưng.

Dì Trần mà cô từng gặp trước đây đang đứng trong phòng khách chất đầy đồ đạc, giơ điện thoại, giới thiệu với một người mới nổi đang hống hách trong video: “Ngài xem mấy món đồ nội thất này, đều là đồ cổ phương Tây, rất khó mua trên thị trường…”

Hứa Mộc Tử nhìn thấy mẹ cô với đôi mắt sưng húp vì khóc.

Mẹ cô mang ra một bộ đồ gốm sứ, khẽ chạm vào dì Trần phía sau, trong cử chỉ có sự cẩn trọng và nịnh nọt.

Dì Trần cúp video lắc đầu: “Không được đâu chị ơi, người ta không chịu tăng giá nữa rồi. Chị cũng biết, những người đến mua biệt thự ở đây đều là doanh nhân. Làm ăn thì phải coi trọng phong thủy, biết được tình hình nhà chị mà vẫn chịu bỏ tiền ra mua đã là tốt lắm rồi…”

Hứa Mộc Tử không dám tưởng tượng, nếu cô không biết gì một mình trở về nhà, đụng phải cảnh tượng này liệu có trực tiếp suy sụp hay không.

May mà có Đặng Quân.

Lúc này anh còn khó khăn hơn cô, nhưng vẫn giúp cô lau nước mắt, an ủi xoa đầu cô: “Bọn họ không nghĩ quẩn đã là may mắn lắm rồi. Tiền mất rồi còn có thể kiếm lại, nhất định sẽ tìm ra cách.”

Giọng điệu của Đặng Quân quá chắc chắn nên cô cũng nguyện tin rằng câu “nhất định sẽ tìm ra cách” của anh là thật.

Máy sấy làm nóng ống tay áo choàng tắm, đầu ngón tay Hứa Mộc Tử bị bỏng một chút giật mình tỉnh lại.

Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Bên ngoài mây đen ùn ùn kéo đến, mới hơn hai giờ chiều mà trời đã âm u như đêm khuya.

Gió thổi cây xanh trên ban công thành những đường xiên song song, nước mưa đập vào cửa sổ kính dữ dội.

Trong phòng không bật đèn chiếu sáng chính, bên cạnh cửa kính ban công có một chiếc đèn sàn theo phong cách cổ điển.

Đặng Quân ngồi trước máy tính, đã không còn nói chuyện điện thoại nữa, nhưng vẫn đang gõ những dòng mã mà Hứa Mộc Tử không hiểu.

Cửa phòng không đóng, có người đi dép lê lướt qua hành lang.

Hứa Mộc Tử quay đầu lại nhìn là một vị khách lạ.

Khi làm việc chăm chú Đặng Quân cau mày, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh ở cửa.

Vẻ mặt cau mày của Đặng Quân khiến Hứa Mộc Tử nhớ lại đêm hôm đó khi nghe tin dữ.

Trước khi xe ô tô lái vào khu biệt thự, cuối cùng cô cũng lau khô nước mắt hỏi: “Đặng Quân, anh quên sinh nhật em, cũng là vì những biến cố này sao?”

Lúc đó Đặng Quân đã nhíu mày vẻ mặt như đang suy nghĩ.

Nhưng cuối cùng anh không nói gì cả.

Hứa Mộc Tử không rời khỏi phòng của Đặng Quân.

Cô vẫn quyết định nói gì đó với anh, không ngồi trên giường của anh, chỉ ngồi trên ghế đổi giày ở cửa, định đợi anh làm xong việc.

Đặng Quân chỉ cử động sau hơn nửa tiếng, vừa xoa cổ vừa gọi điện thoại, dặn dò người bên kia vài câu, sau đó xé tờ giấy ghi chú trên máy tính xách tay, vo tròn, ném vào thùng rác bên chân, cúp điện thoại đồng thời tắt máy tính.

Anh đứng dậy nhìn thấy Hứa Mộc Tử hơi bất ngờ.

Hứa Mộc Tử cũng đứng dậy theo: “Em muốn… nói chuyện với anh.”

“Nói chuyện gì?”

Muốn cảm ơn về chiếc váy đó nhưng lại không thể trực tiếp nhắc đến một cách mơ hồ.

Dù sao thì cả hai đều biết anh tặng cô món quà đó trong hoàn cảnh nào.

Hứa Mộc Tử vòng vo nhắc đến một loạt những sự giúp đỡ của Đặng Quân đối với cô trong quá khứ.

Ví dụ như cảm ơn Đặng Quân khi đó đã đồng ý cùng cô điên cuồng cùng cô nổi loạn, cảm ơn Đặng Quân đã đến nước ngoài thăm cô, cảm ơn Đặng Quân đã nói những lời an ủi đó với cô khi ra đón cô ở sân bay…

Giữa họ chưa bao giờ có từ “Cảm ơn”.

Những lời này nói ra, trong tai Đặng Quân, giống như đang phát biểu cảm nghĩ sau cuộc thi cũng giống như lời tạm biệt.

Bên ngoài vang lên một tiếng sấm trầm đục, cả nhà nghỉ như rung chuyển theo.

Âm thanh đột ngột cắt ngang lời Hứa Mộc Tử, cũng là lúc này Đặng Quân nhíu mày hỏi cô: “Em đến để nói chuyện này với anh sao?”

“Ừm, còn có một chuyện muốn cảm ơn anh…”

Ngoài hành lang vang lên tiếng thang máy chạy, Đặng Quân quay lưng về phía ánh sáng chói mắt của tia chớp, giọng nói trầm thấp gọi cô: “Hứa Mộc Tử.”

Hứa Mộc Tử ôm chặt áo choàng tắm ngừng nói.

Anh liếc nhìn cánh cửa đang mở: “Bây giờ tâm trạng của anh không tốt, không muốn nói chuyện tiếp nữa.”

Hứa Mộc Tử cảm nhận được tâm trạng tồi tệ của Đặng Quân, cũng cảm nhận được Đặng Quân rất muốn cô đi.

Nhưng cô vẫn chưa đi vào vấn đề chính, nếu bỏ lỡ lần này, không biết liệu cô có còn can đảm nữa không, vì vậy cô có chút cố chấp nói tiếp: “Anh đợi em thêm chút nữa, chỉ cần hai phút, nói xong chuyện này em sẽ đi.”

Đặng Quân nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tử: “Không đi đúng không, nhất định phải nói chuyện ngay bây giờ, đúng không?”

Anh không đợi câu trả lời của cô, đóng cửa phòng lại.

“Rầm” trong phòng thiếu đi ánh sáng của đèn hành lang, chỉ còn lại ánh đèn sàn bên cửa sổ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Đặng Quân bước đến trước mặt Hứa Mộc Tử, đột nhiên nâng tay lên giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn cô.