Kỳ thi cuối kỳ cũng đã đến, trong sân trường học khắp nơi
tràn ngập bầu không khí "Sầu vân thảm đạm vạn dặm ngưng" (Tình cảnh
vô cùng bi thảm). Nhưng Lâm Thư được Tô Mặc chỉ cho những chỗ trọng tâm, lại ôn
tập đến các bài chuyên ngành nâng cao, quản thực giống như có thần giúp.
Lúc hội con gái trong phòng ký túc xá nhìn thấy Lâm Thư cầm
trong tay quyển sách đầy đủ trọng tâm trở
về, quả thực điên cuồng, tôn sùng cô giống như là "Thần thánh".
Lâm Thư suy nghĩ một chút, cảm giác thiếu Tô Mặc một câu
"Cảm ơn", lúc ở nhà Tô Mặc, nghĩ đến anh ta đang ngủ, nên lặng lẽ rời
đi.
Sau đó, Tô Mặc cũng không để cho cô đến chăm sóc Bánh Bao nữa.
Có lẽ nghĩ đến kỳ thi cuối kỳ của cô, hoặc là muốn kết thúc trò chơi vô nghĩa
này, Cho dù là nguyên nhân nào đi nữa, Lâm Thư đều có một chút cô đơn.
Mặc dù, cô giải thích sự cô đơn này là vì nhớ nhung đồ ăn vặt
trong ngăn tủ của Bánh Bao.
Nói chung môn thi cuối cùng "Có sự chuẩn bị mà đến"
với người "có tiếng mà không có miếng" luôn giống nhau. Thi xong môn
cuối cùng, Lâm Thư hát khúc hành quân, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà,
trải qua một kỳ nghỉ đông tốt đẹp.
Ăn ngủ, ngủ ăn. Hai chữ này khiến cho con người ta cảm thấy
thật hạnh phúc thật tốt đẹp, lắp ghép lại với nhau càng khiến người ta cảm thấy
giống hệt như mình được sống trên thiên đường vậy. Nằm đệm êm ôm chăn ấm, hưởng
thụ sở trường nấu ăn ngon của mẹ già, Nghĩ tới đây, Lâm Thư không khỏi bất cười
"Hắc hắc".
Đúng lúc Tiếu Đồng bước vào ký túc xá, liền nghe thấy tiếng
cười đắc chí "Chói tai" đó: "Đồ ngốc kia, cậu có thể có chút tiền
đồ cho tớ nhờ được không?"
"Cậu chính là đang hâm mộ ghen ghét đó, nửa tiếng nữa
là chị đây có thể về đến nhà rồi, còn cậu phải ngồi tám tiếng trên xe lửa. Được
rồi, hôm nay tâm trạng tớ đây rất tốt, không so đo với cậu"
Tiếu Đồng giận, ai có thể tới lôi con nha đầu không biết tốt
xấu này ra ngoài chém cho cô nhờ với!
Lúc Liễu Yên Nhiên bước vào cắt ngang những lời tự sướng của
Lâm Thư: "Cha cậu đến trường mình đó, đang ở dưới ký túc xá chờ cậu"
"Hả?" Lâm Thư kinh ngạc, cô nhớ rõ là có bảo cha đến
đón mình đâu, không lẽ cha đã trở nên khéo hiểu lòng người rồi?
Từ xa, đã nhìn thấy ông Lâm, cô vô cùng vui vẻ mà vẫy vẫy
cánh tay, Lâm Thư chạy tới chỗ ông Lâm, cho ông một cái ôm mạnh mẽ: "Cha,
đồ con mang về nhà cũng không nhiều lắm, sao dám làm phiền ngài ngự giá thân
chinh?"
Ông Lâm liền lắc lắc tay: "Vì thế, cho nên không phải
là cha đến đón con về nhà?"
Lâm Thư: "..... Cha à, cha thật biết nói đùa"
Ông Lâm không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Thư, kèm
theo vẻ mặt trách trời thương dân, Lâm Thư đột nhiên hiểu ra: "Cha, không
phải là cha nói thật chứ?"
Đưa hai cái móng vuốt ra, an ủi vỗ vỗ vai Lâm Thư: "Mẹ
con bảo cha nhắn với con một câu. Có bạn trai, vào cửa nhà, không có bạn trai,
ngủ ký túc xá"
Mẹ, rốt cuộc nguyện vọng muốn gả con gái ra ngoài của mẹ lớn
từng nào vậy, xem mắt thì thôi, hôm nay còn sử dụng thủ đoạn độc ác này, mẹ tuyệt
đối không phải là mẹ ruột của con, chắc chắn không phải?
Nước mắt sợi mỳ của Lâm Thư chảy xuống, lấp lánh nhìn về
phía Ông Lâm: "Chuyện này, cha, cha có thể lấy một chút quả cảm của người
cảnh sát nhân dân ra dùng được không?"
"Không lẽ cha cứ như vậy nhìn con gái có nhà mà không
thể về, ở ngoài đầu đường trong gió bắc rét lạnh run lẩy bẩy sao? Ngộ nhỡ con
biến thành cô bé bán diêm chết rét đầu đường, chẳng lẽ cha muốn người đầu bạc
tiễn người đầu xanh sao?"
"Cha....! Lấy dũng khí ra, thay con cầu cạnh với mẹ
đi"
Lâm Thư nói xong hai mắt lưng tròng, nhưng Ông Lâm vẫn bất đắc
dĩ nhún vai: "Con gái à, cha con cũng có tuổi rồi, ngay cả con cũng nhẫn
tâm giầy vò cha sao?"
Hi vọng cuối cùng "Phằng" một tiếng vỡ tan, Lâm Thư
ba hồn chín vía bị đả kích, một lúc lâu nguyên thần không có cách nào trở về.
Ông Lâm thở dài, thấy bốn bề vắng lặng, len lén kéo Lâm Thư, từ trong ví lấy ra
một xấp tiền giấy đưa cho cô: "Con gái, mẹ con từ chối tiếp tế cho con
trong một khoản thời gian, đây là tiền sinh hoạt phí, đó là tiền riêng của cha,
con chi tiêu tiết kiệm một chút"
Lâm Thư kích động cầm móng vuốt của cha, khóe mắt lóe sáng cảm
động, ra sức một cái, "Đoạt" lấy số tiền giấy trên tay cha cô, xem ra
lại càng thêm tuyệt vọng.
"Cha, cha lấy ở đâu nhiều tờ một tệ như vậy?"
"Là tiền tiết kiệm mỗi lần ra ngoài mua nước tương
đó"
Lâm Thư: ........... -_- #
Trở lại ký túc xá, Lâm Thư chỉ cảm thấy tức cảnh sinh tình,
càng phiền muộn hơn. Tiếu Đồng thấy cô ngơ ngác ngồi một chỗ: "Cậu không
thu dọn tiếp à?"
Lâm Thư nói ra căn nguyên sự việc, vỗn dĩ hy vọng Tiếu Đồng
có thể an ủi cô một chút, kết quả Tiếu Đồng lại cười rất vui vẻ: "Tớ tám
giờ là có thể về đến nhà, còn cậu đến kỳ nghỉ đông cũng không thể nào có rồi....."
Lòng dạ hẹp hòi! Lâm Thư chu mỏ, khinh bỉ vô hạn
Cuối cùng, Lâm Thư tìm được một công việc nuôi sống bản thân
trong một nhà hàng KFC ở trung tâm thành phố. Ngày làm tám tiếng, nhất là vào
buổi trưa dòng người ùn ùn kéo đến, cho dù Lâm Thư có xúc động với cuộc sống,
cũng không còn sức lực nữa.
Nhưng mà, nói chung Lâm Thư vẫn rất thích công việc này.
Trước đây chủ tịch Mao từng nói: "Muốn hiểu cuộc sống,
thì cần phải gần gũi với quần chúng nhân dân"
KFC, mỗi ngày người đến người đi, sẽ gặp đủ các loại người,
khiến cho mỗi ngày đi làm cũng trở nên sinh động hơn.
Ví dụ như một ngày, có một cô gái tết tóc đuôi sam nói:
"Tôi muốn một dâu tây vùng đất mới"
"Em gái à, muốn ăn vùng đất mới, đi sang quán MacDonald
bên cạnh đi, trong KFC là Sundae (món kem có pha trái cây)"
Cô gái kia hiểu ra "A..." một tiếng, đứng bất động
tại chỗ.
"Em gái, em còn đang đợi cái gì?"
"Chờ cô đi sang quán bên cạnh mua"
Lâm Thư im lặng....
Một ví dụ nữa, một ngày có một đôi tình nhân, nam "thẹn
thùng" kéo tay bạn gái: "Cưng à, anh muốn ăn khoai tây chiên"
"Được, em đi mua, nhưng lát nữa muốn em không?"
"Đang ban ngày ban mặt, cưng cứ đùa anh"
Lâm Thư trợn trắng mắt nhìn, trong lúc này hồn phách chưa kịp
trở về. Người con gái đó không kiên nhẫn gõ gõ bàn: "Cho một suất khoai
tây chiên, nghe thấy không, Tôi không lấy sốt cà chua, cho Tôi nước tương thịt
nướng"
"Nước tương thịt nước là kết hợp với gà chiên....
"Lâm Thư có lòng tốt nhắc nhở.
"Vậy thì cho tôi một suất gà chiên đi, tôi chỉ muốn nước
tương thịt nướng, gà chiên, cô để lại ăn đi" Người con gái đó vung tay
lên, tương đối tiêu sái.
Lâm Thư không nói gì nhìn hộp gà chiên, trong lòng thật lâu
sau vẫn không thể trở về bình thường....
Cuộc sống, không phải là người khác lôi kéo mày, mà là mày
lôi kéo người khác, Lâm Thư dần dần cũng quen với những loại tình huống này.
Cho nên lúc Lâm Thư nhìn thấy Tô Mặc trong quán KFC, cô chỉ
tốn hai giây để bình phục cái tính dễ nổi nóng của mình. Quán KFC là nơi cả già
trẻ đều có, cho dù là Tô Mặc cũng phải đi theo bước chân của quần chúng thôi!
"Tôi muốn một suất thịt gà cuốn Mexico, một gói khoai
tây chiên lớn và một ly Kem sô cô la pha trái cây"
Kể từ sau khi ở nhà Tô Mặc lần trước, hai người không hề gặp
lại nhau, nhưng Tô Mặc vẫn có dáng vẻ một yêu nghiệt, cho dù chỉ mặc một chiếc
áo sơ mi trắng đơn giản, cũng có thể nhanh chóng thu hút được ánh mắt của người
khác. Lâm Thư nhìn chằm chằm Tô Mặc, bất tri bất giác rơi vào suy nghĩ của
mình.
Tô Mặc nhìn Lâm Thư sững sờ, không tự chủ "Xì" một
tiếng: "Xin hỏi, có thể gọi đồ ăn không?"
Lúc này Lâm Thư mới phát hiện bản thân mình thất lễ, mặt đỏ
tai hồng: "Thật ngại quá, có thể gọi lại lần nữa không ạ?"
Đợi đến khi Tô Mặc bưng đĩa rời đi, ở đằng sau lâm Lâm Thư vừa
tiếp khách, vừa nhìn về phía Tô Mặc. Nhưng vừa nhìn đã thấy ngay chuyện vô cùng
khủng khiếp - Tô Mặc đang tươi cười "Phục vụ" một vị tiểu chính thái
dùng cơm. Quan trong nhất là...... tại sao vị tiểu chính thái kia, cũng có chút
gì đó giống với Tô Mặc .
Trong chớp mắt đó, cô thấy bối rối....
Anh ta kết hôn rồi sao? Không đúng nha! Anh ta chưa cưới vợ,
đây là chuyện đã được chứng thực qua, nếu không thì làm sao có thể khiến cho
nhiều phụ nữ si mê nhộn nhạo như vậy. Nhưng nếu nói vị tiểu chính thái kia và
Tô Mặc không có quan hệ gì, chuyện như vậy ai cũng không tin. Chẳng lẽ, là con
riêng?!
Đúng lúc Lâm Thư đang cực kỳ rối rắm, Tô Mặc lại ngồi xuống
bên cạnh một người, hơn nữa..... một người phụ nữ!
Rất xinh đẹp, lại còn vô cùng hồn nhiên ngây thơ, quả thực
là một mỹ nữ. Lâm Thư nhanh chóng đưa ra kết luận. Hơn nữa, nhìn sắc mặt của
người phụ nữ này, chắc là rất thân quen với Tô Mặc, rốt cuộc là có chuyện gì xẩy
ra ở đây vậy?
Lâm Thư cho rằng tất cả mọi người đều có tinh thần vui chơi
giải trí (tức tính bà tám đó), vì thế tranh thủ thời gian nghỉ thay ca vụng trộm
chạy tới chỗ những nhân viện phục vụ mà mình quen, "Này này, nói chuyện một
chút đi, đi nghe xem bàn số hai tám kia đang nói chuyện gì"
Một người phục vụ quỷ dị liếc mắt nhìn Lâm Thư một cái:
"Cậu quen à?"
Lâm Thư gật đầu
"Quen người đàn ông kia?"
Lại gật đầu lần nữa
"Có quan hệ thắm thiết không rời với người đàn ông
kia?"
Ôi trời? thầy giáo và sinh viên có thể xem là quan hệ thắm
thiết không rời sao? tục ngữ có câu, kiếp trước chờ đợi năm trăm năm, đổi lấy
kiếp này sẵn sàng quay đầu nhìn lại, cô và Tô Mặc cũng có đến mấy lần nhìn thẳng
vào mắt nhau, nên chắc không phải là chỉ có năm trăm năm duyên phận chứ?
Lâm Thư lặng lẽ tự suy nghĩ vấn đề này, người phục vụ kia lại
vung tay lên: "Giao cho tớ đi, trên đời này hận nhất đàn ông không chung
tình"
Hả..... Lâm Thư không nói gì nhìn bóng lưng kiên quyết của
người phụ vụ kia, không phải là cô ấy hiểu lầm điều gì đó chứ?
Một lúc sau, người phục vụ kia trở lại, vui rạo rực:
"Yên tâm đi, tớ nghe thấy người phụ nữ kia gọi một tiếng anh, chắc là anh
em họ hàng, chồng của cậu trong sạch"
Chồng của cậu.... Lâm Thư bị ba chữ này bị làm cho quẫn bách
một lúc lâu không nói ra lời.
Nhưng mà, không tồi....
A? Đợi chút, tại sao chuyện này lại khiến cô thở phào nhẹ
nhõm như vậy chứ? Cô có tính tò mò như vậy từ bao giờ thế?
Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc Lâm Thư đưa ra kết luận, đó
là do cô vì đảm bảo cho lợi ích của nữ sinh của toàn trường cho nên mới trở nên
vô cùng kích động!
Chính là như vậy, meo meo....
Trải qua một ngày làm việc, lúc trở về ký túc xá, càng lúc
Lâm Thư càng cảm thấy lạnh. Trong ký túc xá không có máy điều hòa không khí, ở
trong thời tiết này, khiến cho người ta cảm thấy âm u lạnh lẽo, chăn cũng vì
trong thời gian dài không được tắm dưới ánh mặt trời mà có vẻ ẩm mốc
Mấy hôm trước cũng phải chịu đựng như vậy, nhưng không biết
tại sao, hôm nay nhìn thấy Tô Mặc, khi trở về ký túc xá thậm chí có một chút
không thể chịu được cái rét lạnh này.
Lâm Thư ôm chăn, cuộn mình một lúc, lại lăn lộn một lúc, cuối
cùng, đưa ra một quyết định trọng đại.
Đã lâu rồi cô không gặp Bánh Bao, cô có hơn nhớ nó.
(Cabbeen: Có mà là nhớ thương đồ ăn vặt thì có, chứ nhớ thương gì Tôi? Hoặc là,
nhớ thương chủ nhân nhà Tôi? Gâu gâu)
Vì vậy, tiến hành theo chủ nghĩa hành động, Lâm Thư nhanh
chóng cầm lấy áo khoác tiến thẳng đến nhà Tô Mặc .
Cái gọi là xuất hiện JQ (gian tình), thường thường cần thiên
thời, địa lợi, nhân hòa phối hợp
Thiên thời - là trời đông giá rét, lạnh thật là lạnh; địa lợi
- hoàn cảnh đóng băng trong ký túc xá so sánh với cảnh nhà Tô Mặc có máy điều
hòa không khí "Làm dịu", quả thật "Ấm áp như xuân"; nhân
hòa - mẹ già thủ đoạn ác độc, khiến Lâm Thư không có chỗ nào có thể đi hết.
Lâm Thư đột nhiên cảm thấy, sự việt phát triển theo hướng
tinh tế màu nhiệm không thể tin được - nhưng mà, tiền đề để cho sự việc phát
triển, trước hết là cô không bị đông chết ở trong ký túc xá, quản anh ta nhiều
làm gì, có đôi khi, theo tâm mà làm, có cái gì không được!