"Các cậu chắc chắn không biết hôm nay tớ đã trải qua việc
gì đâu." Lâm Thư đẩy cửa phòng ký túc xá ra, bộ dạng nửa sống nửa chết,
gào lên.
Không ngờ tới việc ba người kia đang ngồi thành một vòng
tròn, hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn cô lấy một chút xíu nào.
"Có cần phải hoa hoa lệ lệ lờ tớ đi như vậy không? Đan
len à?" Lâm Thư vẻ mặt ai oán, lúc này cũng quên việc kể khổ.
Ở nơi nào đó đã bị Tô Mặc đả kích trầm trọng, kết quả về đến
ký túc xã cũng bị đối xử lạnh nhạt.
Liễu Yên Nhiên chậm rãi ngẩng đầu: "Cậu nói đúng rồi đấy,
bọn tớ đang muốn học đan len" Nói xong liền cúi xuống, không để để Lâm Thư
kịp nói câu nào.
Chỉ thấy trên tay Tiếu Đồng đang cầm chính là một cuộn len
màu lam, cùng với hai cây kim đan bằng gỗ, mặt cau mày có
Trên đời này còn chuyện gì có thể khiến cho cô ấy có vẻ mặt
này, Lâm Thư cười trộm, đương nhiên, ở ngoài mặt vẫn là "Bạn bè thân mật"
thái độ lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiếu Đồng "Xé rách" mớ len trong tay bắt đầu làm rối
tung đống len, nghiến răng nghiến lợi: "Đối với tình trạng cả phòng ký túc
chúng ta, không có lấy một người biết gì về thủ công, tớ cảm thấy đau buồn
không muốn sống"
"Hay là cắt? Nhanh chóng gọn gàng" Tiết Băng đề
nghị, thực tế cũng bắt đầu ngó trái ngó phải tìm kéo.
"Chỉ một cuộn len này cũng đã tốn của tớ bốn mươi đồng
đó, cắt, cậu sẽ đi mua chứ?" Tiếu Đồng bắt đầu khó chịu.
Cả phòng ký túc im lặng trong giây lát.
"Cho tớ hỏi một câu, ai có thể nói cho tớ biết đang xẩy
ra chuyện gì không?" Lâm Thư khoát tay nói.
Liễu Yên Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ nói:
"Hôm nay Ninh Nhị và Tiếu Đồng đi ăn cơm, không ngờ có
một nữ hiệp to gan, dám dòm ngó sắc đẹp của Ninh Nhị, không ngờ lại dám ở trước
mặt Tiếu Đồng thổ lộ với cậu ta, hơn nữa còn tặng cậu ta chiếc khăng len quàng cổ
đan tay nữa. Đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy, Tiếu Đồng nhanh chóng phản ứng lại,
ném thẳng khăn quàng cổ của nàng sinh viên kia đi, còn hứa với Ninh Nhị, trước
lễ giáng sinh, sẽ tặng anh ta chiếc khăn quàng cổ còn đẹp hơn như thế. Đúng
là......"
Liễu Yên Nhiên bất đắc dĩ buông tay: "Cậu đã thấy rồi đấy,
ngay cả việc cuộn mấy sợi len này bọn tớ cũng không biết, chứ đừng nói đến việc
đan được chiếc khăn quàng cổ kia"
"Hả....... Chỉ có chút chuyện như vậy à" Lâm Thư
vô tình lắc đầu.
"Cậu còn dám nói chỉ có chút chuyện thôi à" Tiếu Đồng
lao về phía trước, nhanh chóng đưa tay lên cổ Lâm Thư, ra sức lắc cái thân thể
nhỏ bé "gầy yếu" của Lâm Thư: "Việc này có liên quan đến số phận
tình yêu của chị đây, bọn người không có tình cảm như các cậu làm sao có thể hiểu
được"
"Khụ khụ ..... Nữ vương tha mạng" Lâm Thư hai mắt
hiện ra toàn sao Kim: "Tớ giúp cậu, tớ giúp cậu, vẫn không được sao?"
"Cậu? Được sao?" Tiếu Đồng buông lỏng "Bàn
tay tội ác" ra, ánh mắt quét từ trên xuống dưới Lâm Thư vài lần, nghi ngờ
nói.
Lâm Thư từ trước đến nay tôn trọng "chủ nghĩa hành động",
lúc này tìm được một đầu của sợi len, bắt đầu quấn quấn, không bao lâu, một quả
cầu len trơn nhẵn hiện ra.
"Đan kiểu xương cá được không?" Lâm Thư quay đầu hỏi,
thấy Tiếu Đồng vẫn đang đực mặt ra, liền tự mình quyết định, sau khi đan xong mấy
hàng đưa cho Tiếu Đồng, "Nhìn rõ chưa?"
"Lâm Thư, sau ba năm, cuối cùng tớ cũng tìm thấy giá trị
tồn tại của cậu!" thần trí của Tiếu Đồng lúc này mới khôi phục, kích động
khó có thể bình tĩnh, nhìn Lâm Thư một cách "Sùng bái".
Trên đầu Lâm Thư liền xuất hiện vạch đen, cô có nên cảm ơn
Tiếu Đồng đã khẳng định giá trị của cô không?: "Được rồi, trước mắt cậu cứ
đan đi, có vấn đề gì thì hỏi tớ"
"Nói, Lâm Thư, tại sao cậu có thể làm được thứ phức tạp
như vậy?"
"Hồi học cấp ba nhàn rỗi nhàm chán quá, nên học chứ
sao"
Lâm Thư nhìn Tiếu Đồng dốc lòng "Phấn đấu" cùng sợi
len, đột nhiên có một cảm xúc không tên kéo tới. Bốn năm trước, hình như cô
cũng ngây ngốc như vậy cố gắng đan rất nhiều khăn quàng cổ.
Về sau.... Khăn quàng cổ, mất đâu hết nhỉ?
Cuối cùng Tiếu Đồng cũng thành công giao ra "Tác phẩm"
trong đêm giáng sinh, mặc dù trong mắt Lâm Thư, chiếc khăng quàng cổ kia ít nhiều
là một "Thảm kịch", nhưng mà Ninh Nhị rất thích.
Tất nhiên, vì vậy mà tâm trạng Tiếu Đồng cũng rất tốt:
"Ngày mai là Nô en, chúng ta ra ngoài happy một chút thế nào?"
"Cậu không cần đi cùng Ninh Nhị sao?" Liễu Yên
Nhiên mắt vẫn không rời khỏi quyển sách trong tay, thờ ơ hỏi.
Tiếu Đồng vung tay nói: "Đàn ông như quần áo, chị em
như chân tay, mặc kệ anh ta."
"Ôi chao? Còn tớ lại cho rằng là do cậu ta phải đến
thành phố N tham gia cosplay chứ" Tiết Băng lành lạnh nói một câu.
Vẻ bề ngoài đáng yêu của Ninh Nhị, đã sớm bị câu lạc bộ club
anime nâng làm "Chấn xã chi bảo", thường xuyên bôn ba khắp các nơi
cos. Còn Tiếu Đồng, đối với thế giới thứ hai của Ninh Nhị không hề có bất kỳ hứng
thú gì, cũng không thích làm người nhà đi cùng.
Tiếu Đồng coi như không nghe thấy gì: "Vậy thì cứ quyết
định như vậy đi"
Lâm Thư nhất thời cảm thấy không thể không nhảy ra nói những
lời nhiệt huyết này với Tiếu Đồng, đó chính là..... Ừm, bỉ ổi.
Lúc cả nhóm đến quán bar, trong quán đang hát bài hát về
giáng sinh.
Giai điệu nhẹ nhàng, cho dù bên ngoài gió bắc rét lạnh thấu
xương đang thổi ầm ầm, cũng không ảnh hưởng đến cảm giác ấm áp như mùa xuân
trong lòng Lâm Thư.
Lúc Lâm Thư đang vô cùng sung sướng nghe nhạc, cả tâm hồn đắm
chìm vào đó, lúc ý thức được khôi phục trở lại, kết quả không biết ba người kia
đã chạy đi đâu mất.
Quán bar này nói lớn cũng không lớn, nhưng do mở ở bên cạnh
trường học, hơn nữa hôm nay lại là Nô en, nên người ra vào chen chúc, muốn tìm
được ba người kia, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Sau khi dạo qua một vòng không có kết quả, cô quyết định sử
dụng chiêu tuyệt sát - đến WC đợi.
Cả cái quán bar này chỉ có một cái WC, cô không tin, ba cô ấy
đều có thể kìm nén đến mấy tiếng hay sao?
Ôm lòng tin như vậy, Lâm Thư quyết định nghênh đón ánh mắt
quỷ dị của mọi người, giữ vững trận địa, không chút dao động.
Nhưng mà cô quên mất một điều.
Không ngờ ở trong WC của quán bar, gặp người không muốn gặp,
đụng chạm tới chuyện không nên đụng chạm, gặp phải tình huống máu chó khoa
trương giả tạo trong tiểu thuyết.
"Cưng à, anh thật sự nhẫn tâm như vậy sao, muốn rời bỏ
em?"
Nghe được giọng nam yêu mị như vậy, Lâm Thư không khỏi bắt đầu
YY. Dựa vào kinh nghiệm "Xem vô số Đam mỹ" trong nhiều năm, người này
nhất định là một tiểu thụ cực phẩm, chẳng lẽ tiểu công xấu xa muốn bỏ anh ta
?"
Đúng là phận hồng nhan gặp nhiều gian truân trắc trở!
Cô khẽ thở dài một cái, lúc đang chuẩn bị tìm kiếm nơi phát
ra giọng nói đó, thì một thanh âm quen thuộc xông vào mang nhĩ Lâm Thư, toàn
thân cô chấn động.
"Hạ Tề, cậu tránh xa tôi một chút đi"
Cái này.....giọng nói hoàn mỹ "Mâm ngọc bỗng nẩy hạt
châu" này, ngoài trừ Tô Mặc, chắc chắn không có người thứ hai.
Chỉ thấy vẻ mặt Tô Mặc không kiễn nhẫn nhìn người đàn ông
"Xinh đẹp" bên cạnh. Nhưng mà.... Lâm Thư sờ sờ cằm, trầm tư, hình
như có chỗ nào đó không đúng.
Mà lúc này, Tô Mặc ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt
kinh ngạc của cô. Nhìn thế này, cuối cùng Lâm Thư cũng biết không thích hợp ở
chỗ nào: Tô Mặc không đeo kính!
Cặp mắt kia, phần đuôi mắt hơi xếch lên một chút, mang theo
vài phần tà mị, giống như cảnh xuân tháng ba, tất cả hoa tươi đều là những nụ
hoa sắp nở, chỉ có một đóa hoa kia đang nở rộ, mặc dù vô cùng quỷ dị, nhưng
dáng vẻ xinh đẹp đó liền khắc sâu trong tâm khảm người ta. Cặp mắt đen tuyền
kia, tựa như cất dấu sự quỷ dị mê người, diêm dúa lẳng lơ, lười biếng, có sự hấp
dẫn trí mạng.
Về phần người đàn ông kia, sau khi nhướng mày nhìn cô, đáy mắt
ẩn chứa một tia sáng nhỏ.
Rốt cuộc Lâm Thư đã nhìn ra, lúc Tô Mặc đeo kính, thì vẫn
còn được gọi một cách lịch sự là bại hoại, nhưng khi tháo kính mắt xuống, cởi bỏ
sự ngụy trang một cách triệt để, sẽ lộ ra bản chất yêu nghiệt hống hách lộng
hành.
Trong nháy mắt đó, Lâm Thư bách chuyển thiên hồi (Nghĩ ngợi
trăm lần), tưởng tượng ra rất nhiều lời thoại, ví dụ như:
"Thầy Tô, Thầy cũng tới đây đón Nô-en sao? Thật trùng hợp?
"Thầy Tô, hạnh phúc không dễ ràng gì mới có được, thầy
nên nắm chắc nó"
"Thầy Tô, em chỉ là người qua đường, thầy cứ coi như
không nhìn thấy"
Nhưng đến cuối cùng, thốt ra, chỉ là một câu:
"Tô Mặc, em sai lầm rồi, thầy chắc chắn là không có lỗi,
thầy rõ ràng là công mới đúng"
Thốt ra lời này xong, cô liền hận không thể hung hăng tát
cho mình một cái, vào cái miệng không biết nói chuyện kia!
"Phải không? Em nghĩ như vậy sao?"
Đôi mắt đào hoa của Tô Mặc nhẹ nhàng lướt qua, bảy phần chứa
ý cười, ba phần mang theo chế nhạo. Sau vẻ mặt đó rõ ràng cất dấu tiếng lóng
"Là em tự đâm đầu vào chỗ chết", Lâm Thư nhất thời sợ đến kinh hồn bạt
vía.
Anh chậm rãi vươn một bàn tay lên giữa không trung, sau đó chậm
rãi hướng về phía Lâm Thư.
Đó là một bàn tay rất đẹp, trắng như ngọc, thon dài sạch sẽ,
mềm mại, đầu ngón tay ở dưới ánh đèn tràn đầy sự tao nhã.
Nhưng Lâm Thư theo bản năng lùi lại hai bước.
Đột nhiên, Tô Mặc dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy cằm Lâm
Thư, hơi nâng lên, cười như không cười: "Tiểu Thư à, thực không may, nếu
như bị người ta nhìn thấy, sau đó, em có biết nên làm thế nào không?"
Làn da truyền đến cảm giác lành lạnh, khiến trong giây phút
đó cô có cảm giác rung động rất nhỏ.
Nhưng lúc này, khiếp sợ càng lớn thêm, miệng không nói ra lời,
chỉ có thể trừng lớn hai mắt, thân thể cứng ngắc tùy Tô Mặc định đoạt.
Mặc dù Lâm Thư vẫn biết cái thái độ tao nhã lịch sự, tri thư
lễ nghĩa kia, chẳng qua chỉ là mặt nạ của Tô Mặc mà thôi, nhưng lúc này khi anh
ta phô bày ta vẻ mặt tà mị lạnh lẽo, càng làm lộ rõ bản chất sinh vật nguy hiểm
của anh ra. cô đột nhiên ý thức được, con người Tô Mặc, thực ra vừa đồi trụy vừa
bạo lực.
Rưng rưng gật đầu, tỏ vẻ cô sẽ tuyệt đối trung thành làm bảo
vệ trông giữ chỗ "bí mật" này, lúc này anh ta mới hài lòng gật đầu,
buông lỏng tay ra.
Lâm Thư lại một lần nữa chạy trốn trước mặt Tô Mặc, cô không
nên ngồi chồm chỗm ở WC quản sống chết của ba người phụ nữ kia, tốt rồi, khiến
cho bản cũng bị liên lụy rồi.
Nhìn bóng dáng Lâm Thư hốt hoảng chạy bừa, Hạ Tề vốn dĩ lười
biếng đột nhiên bật cười, đưa tay lên khoác vai Tô Mặc, bước tới dựa vào người
anh: "Cô bé này rất thú vị đó chứ"
Tô Mặc chán ghét hất tay anh ta xuống: "Học trò của
tôi, không phải là người năng động"
Đột nhiên trong lúc đó, Tô Mặc lại cười chói mắt khiến cho Hạ
Tề cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thực sự Hạ Tề cảm thấy lúc anh cười có hơi giống
với một con hồ ly đa mưu túc trí.
Lâm Thư dựa cả người vào quần bar, nhấp một chút rượu cho bản
thân thêm can đảm, vắt hết óc nhớ lại tình hình vừa nãy......
Thực sự là quỷ súc (ma quỷ súc sinh) mà! Lâm Thư vỗ tay một
cái, cuối cùng tìm ra một từ ngữ thích thợp để hình dung Tô Mặc .
Anh ta chính là quỷ súc lưu manh! Thực con mẹ nó quá khủng bố!
Trong ngày lễ giáng sinh tràn ngập sắc thái lãng mạn, không
ngờ lại gặp Tô Mặc, Lâm Thư cảm thấy cuộc sống quả thực là có đầy đủ "Kinh
hỉ"