Lâm Thư cẩn thận từng li từng tý nhìn vẻ mặt Tô Mặc, thử
thăm dò nói: " Cái này, mẹ Tô tới tìm em...."
Không ngờ mặt Tô Mặc lại biến sắc, vẻ mặt vẻ mặt khao khát
mong mỏi lúc đầu lập tức biến mất, thậm chí còn mang theo một chút phòng bị:
"Mẹ anh đã nói gì?"
"Nên nói..... Bác ấy đều nói cho em biết rồi"
"Anh....." Tô Mặc nghẹn lời, nhìn chằm chằm Lâm
Thư, nhưng một câu cũng không nói ra được
"Tô Mặc, tại sao anh không tin tưởng vào em chút nào hết?
chuyện Tô gia cũng thế, mà chuyện thân thế của anh cũng vậy, rốt cuộc anh đề
phòng em cái gì?" Lâm Thư chính nghĩa trách cứ Tô Mặc
Tô Mặc không trả lời, chỉ cúi đầu, lẳng lăng, như là đang tự
hỏi, hoặc như là đang sám hối.
Lâm Thư vì hiếm khi bản thân giành được thẳng lợi có chút đắc
chú, châm chước, đang chuẩn bị dùng thêm những lời lẽ sắc bén để làm cho cái
người Tô Mặc lầm đường này nhận ra được sai lầm của mình, nhào vào ôm chặt lấy
"mẫu thân" vào trong ngực (Hồ Ly: Tiểu Thư à, có phải cô nhầm lẫn gì
đó không? Tiểu Thư: Tôi đang rất vui mừng, nên lúc này chị đừng xuất hiện)
Không nghĩ tới, đột nhiên nghe thấy Tô Mặc mở miệng:
"Tiểu Thư, không nói cho em biết, chỉ vì anh sợ"
Sợ? Lâm Thư há to miệng kinh ngạc không thôi. Từ trước tới
giờ Tô Mặc làm gì cũng giống hệt như siêu nhân, không ngờ cũng có lúc anh nói
ra từ này
Tô Mặc lại không biết suy nghĩ trong đầu Lâm Thư, rất thành
thực chia sẻ những bí mật trong lòng anh bị thời gian chôn vùi rất lâu rồi:
"Tiểu Thư, so với em anh lớn hơn tám tuổi, tám năm này, những chuyện anh
trải qua so với trong tưởng tưởng của em nhiều hơn rất nhiều. Đạo lý đối nhân xử
thế, những lời đồn đại"
"Nhưng mà, anh lại cảm thấy, thời gian tám năm này, đối
với anh mà nói là vô cùng quý giá. Anh hiểu được thế nào là sự là lòng tốt là
chân thành hoặc thế nào là dối trá nịnh hót.
"Cho nên, khi gặp được em, Tiểu Thư, anh cảm thấy thật
sự là một chuyện may mắn"
"Anh không muốn để cho em thấy những thứ đen tối kia,
chỉ hi vọng em sẽ luôn giữ được sự ngây thơ tốt đẹp nhất"
"Anh không muốn giấu em, ở trước khi gặp em, anh cũng từng
yêu người khác, từng tự cho là đúng cố chấp trong tình yêu, nhưng kết quả, lại
phát hiện, người con gái anh yêu, chẳng qua cũng chỉ vì Tô gia phía sau anh mà
thôi. Đúng là buồn cười, nhưng anh lại không thuộc về Tô gia"
"Thân phận của anh khiến cho cô ta cực kỳ thật vọng,
hành vi của cô ta làm sao khiến cho anh không khỏi cảm thấy rét lạnh?"
"Từ đó trở đi, anh chỉ muốn, người anh yêu, nhất định sẽ
không có bấy kỳ liên quan gì với Tô gia"
"Tiểu Thư, có lẽ em cảm thấy những lời này của anh rất
tùy hứng, kiểu cách nhưng mà, em có thể hiểu không? Cảm nhận của anh?" Giọng
nói trầm thấp của Tô Mặc mang theo chút từ tính, Lâm Thư lẳng lặng nghe, tỏng
lòng có vui có buồn
Tô Mặc đem thật lòng đem tất cả những suy nghĩ trong lòng lột
bỏ từng chút xíu một, cho cô nhìn, nhưng cô nhìn cũng không đành lòng để anh lột
ra nữa
Lâm Thư ôm chặt lấy cổ Tô Mặc, lấy dáng vẻ một người bảo vệ,
ôm lấy anh
"Tô Mặc, em biết là anh muốn tốt cho em"
"Nhưng mà anh đã từng nghĩ chưa? em không thể nào vĩnh
viễn ở dưới sự che chở của anh, một ngày nào đó, em cũng muốn đối mặt với những
điều âm u dối trá"
"Nếu như không gặp được anh, em vẫn sẽ phải tự mình học
lớn lên"
"Em không phải là người mà anh đã từng thích trước đây,
Tô Mặc, anh không cần đem những lo lắng đó đặt trên người em"
"Nếu trước đây vì những hư vinh gì đó mà cô ta rời khỏi
anh, đó là tổn thất lớn nhất của cô ta. Em Lâm Thư thích anh vì chính con người
anh, chứ không phải là Tô gia. Cho dù anh chỉ là một thầy giáo dậy học không
quyền không thế, thì đã làm sao?"
"Đối với em mà nói, anh chỉ là Tô Mặc thôi"
Nói đến đây, đáng mắt Lâm Thư mơ hồ phát ra ánh sáng lung
linh, Tô Mặc híp mắt nhìn. Đây là người con gái ngốc nghếch của anh, không có
dung mạo xinh đẹp khuynh thành, không có
tài trí thanh khiết, nhưn mà, lại giống như căn phòng thủy tinh nhỏ ấm áp trong
mùa đông giá rét.
Cho dù bên ngoài có gió rét hiu quạnh đến đâu, nhưng mà, bên
trong vẫn ấm áp như mùa xuân
Cảm giác của Tô Mặc lúc này chính là như vậy. Trong lúc giật
mình, có cảm giác viên mãn
******************
Hai người, ở nơi này trong đêm khuya, thẳng thắn chân thành
với nhau, không có giấu giếm, không có nghi kỵ, tất cả đều tốt đẹp như vậy
Thật lâu về sau, khi Lâm Thư một thân một mình, ở nơi đất
khách quê người nhớ lại đêm nay, cũng cảm thấy đây là một kỷ niệm hoàn mỹ trong
trí nhớ vĩnh viễn không thể nào quên
Tô Mặc mờ mờ ảo ảo cảm thấy, có lẽ, Lâm Thư không hề giống
như con người ngốc nghếch như anh thường thấy? Khi cô dùng sự cứng rắng đó để
trưởng thành thì anh còn có thể nắm cô trong tay được nữa không?
Ưm, cảm xúc mềm mại trong ngực, thật sự là rất thoải mái.
Trước mắt không cần nghĩ tới những việc này.
"Cái đó...."
Tô Mặc đang cảm thấy thích thú vô cùng, Lâm Thư lại đột
nhiên kéo kéo góc áo của anh, yếu ớt nói một cấu: "Tô Mặc, em sắp mềm nhũn
rồi"
Nguy rồi, lúc này Tô Mặc mới ý thức được Lâm Thư vẫn còn
đang ngâm mình trong bồn tắm, liền nhanh chóng bế cô lên
Chân Lâm Thư đã mềm nhũn rồi, bất ngờ Tô Mặc lại đột nhiên
dùng đến chiêu này, không có phản ứng, liền lập tức ngã nhào về phía trước, cú
ngã nhào này vừa vặn ngã lên trên người Tô Mặc
Tô Mặc cũng không nghĩ tới Lâm Thư như vậy, bị cô đè một
cái, cứng rắn lùi về phía sau mấy bước, chống lên vách tường, rên lên một tiếng
Hỏng rồi......cả người Lâm Thư ướt sũng trơn bóng, không mặc
bất cứ thứ gì.
Oan ức ngẩng đầu nhìn Tô Mặc, cả phòng tắm tràn đầy hơi nước,
vừa mới tắm rửa cong đôi mắt đen nhánh sáng bóng kia của Lâm Thư, giống như ánh
sao lỗng lẫy trên bầu trời, có sự quật cường, có sự ấm áp
Tô Mặc không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi mắt Lâm Thư
Lâm Thư kêu lên muốn đẩy Tô Mặc ra, nhưng Tô Mặc lại lưu luyến
đưa lưỡi ra chậm rãi liềm, gọi một tiếng "Tiểu Thư" rất hạnh phúc
Cầm thú! Lâm Thư không nhịn được hung hăng khinh bỉ nhìn Tô
Mặc một lần nữa, đang định mặc quần áo vào, rồi lại quên mất đôi chân mềm nhũn
của mình, tránh khỏi cánh tay Tô Mặc liền bị lảo đảo. May mà Tô Mặc nhanh ta
nhanh mắt, giữ chặt lấy cô, nhưng.... trong lúc vô tình đỡ, chính là nơi mềm mại
của Lâm Thư
Lâm Thư đỏ mặt, chết tiệt, có tránh cũng không thoát nữa rồi
Tô Mặc nheo đôi mắt đào hoa hẹp dài, sắc tâm lại nổi lên, vừa
mới làm mà đã giống như rất lâu rồi không làm, hai tay liền nắm lấy hông Lâm
Thư, ép cô vào trong góc phòng tắm, bắt đầu giở trò
"Tô Mặc, anh là đồ khốn kiếp, em sẽ không để ý tới anh
nữa" bé gái Lâm Thư lúc này đang lắc đầu qua lắc đầu lại, thắt lưng vẫn
còn đau lắm, làm sao chịu được Tô Mặc lăn qua lăn lại như vậy?
Nhưng Tô Mặc nhìn làn da ẩm ướt của Lâm Thư, đầu ngón tay đã
sớm vẻ ở trên lưng Lâm Thư, dời xuống một chút một, thỉnh thoảng ám muội vẻ
thành vòng nhỏ, giọng nói cợt nhả, nhưng không chen vào được: "Em trốn cho
anh xem xem?"
Nói xong, liền ngậm chặt môi Lâm Thư, một tay nắm chặt hai cổ
tay cô, một tay hướng về phía bụng dưới của cô, tư thế này không nhanh không chậm,
cố định cô lại.
Sau đó, liền.....
Lâm Thư rên rỉ.... kế tiếp dĩ nhân là thiên lôi địa hỏa,
cũng không thể cứu vãn
Lâm Thư hồn bay phách tán, chỉ cảm thấy ý thức mê man, giống
như đang đi ở trên mây, trước mắt hơi nước tụ lại thành từng đám, cái gì cũng
không nhìn rõ, chỉ nghe thấy Tô Mặc thỉnh thoảng ghé vào bên tai cô, nói những
lời bỉ ổi nào đó, nhưng Lâm Thư, ngay cả hơi sức giơ tay lên đánh anh cũng
không có
Thỉnh thoảng Sói Xám lớn đói bụng, thì Tiểu Bạch Thỏ sẽ phải
trả một cái giá lớn vô cùng đau đớn thê thảm
********************
Sau đó, đừng nói là chân Lâm Thư mềm nhũn, toàn thân không
còn một chỗ nào còn hơi sức.
Không thể làm gì khác hơn là thở hổn hển, mềm nhũn để mặc
cho Tô Mặc dùng khăn tắm lớn sạch sẽ bọc lấy cô, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường
lớn.
Có lẽ thật sự là quá mệt mỏi, trong chốc lát Lâm Thư đã ngủ ở
trong lồng ngực Tô Mặc, thỉnh thoảng chép chép miệng, như đứa bé không an phạn,
xoay người, đá chân
Tô Mặc nở nụ cười, nhìn tất cả những hành động này
Lúc này bên ngoài có rất nhiều sao trời, rèm cửa sổ phòng ngủ
cũng không có kéo xuống, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ êm ái thổi vào. So với
lúc đầu căn biệt thự thực sự đã thoải mái hơn rất nhiều
Nếu như trước đây, nhất định còn có thể nghe thấy được tiếng
ồn ào ở góc đường, tiếng chó sủa trong chung cư, tiếng nhạc trên lầu. Nhưng mà,
ở trong này, ngoại trừ tiếng gió thổi ra, không còn gì khác.
Như vậy rất tốt, đôi mắt đen nhánh thâm sâu của Tô Mặc nhìn
Lâm Thư, không hề cảm thấy cô đơn lạnh lẽo
Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn trên tường, ôn hòa mà mềm mại,
chiếu lên gò má xinh đẹp của Lâm Thư, tâm tình trong lòng Tô Mặc nhất thời cảm
giác giống như là được nhúng nước vậy
Thật tốt, trong cuộc đời, tìm được một người đáng giá cho
mình bảo vệ, đồng ý mọi sự trả giá. Có thể hàng đêm đầu dựa vào đầu ngủ yên, có
thể mỗi ngày vừa tỉnh dậy là thấy gò má của nhau, có thể nắm tay, cười đi tới hết
cuộc đời.
Cho dù chỉ là tưởng tượng, Tô Mặc cũng cảm thấy đặc biệt hạnh
phúc
Đây là lần đầu tiên Tô Mặc, có ý nghĩ đầy văn nghệ như vậy,
nhưng anh lại không ghét
Chỉ cần là Lâm Thư, dường như thế nào đều có thẻ chịu được
Cúi đầu, Tô Mặc nhẹ nhàng chỉ vào trán Lâm Thư một cái:
"Tiểu Thư à, em phải hạnh phúc, như vậy, anh mới có thể yên tâm"
Lúc này Tô Mặc cũng không biết, vì những lời này, về sau lớn
hơn nữa là không cam lòng, lớn hơn nữa là không nỡ, anh cũng chỉ có thể nuốt
vào, nhìn Lâm Thư xoay người đi
Dĩ nhiên, cuộc sống đơn giản và tốt đẹp lúc này, cũng không
cần suy nghĩ nhiều như vậy
Tựa như.....
Sáng sớm Lâm Thư tỉnh lại, tiếng chuông mãnh liệt, không nhịn
được xoay người, vùi vào trong ngực Tô Mặc, Tô Mặc cười "Xì" một tiếng,
nhận điện thoại, lại nghe thấy tiếng sư tử hà đông rống truyền ra từ trong điện
thoại
"Lâm Thư chết tiệt kia, không phải là cậu quên mất rồi
đấy chứ! Ngày hôm nay đơn vị thực tập phỏng vấn đó!
"Này"
"(⊙o⊙)...... Tô, thầy Tô? Em..... em là Tiếu Đồng"
"Tìm Lâm Thư à? Cô ấy đang ngủ"
"Vậy làm phiền thầy nhắc cô ấy chuyện phỏng vấn, có được
không ạ?"
"Tiểu Thư phong vấn ở đâu?"
"Hoa Vinh....."
"Được rồi. Cảm ơn em đã chăm sóc vợ con Tôi"
"Không sao ạ"
Tô Mặc cúp điện thoại, nhìn người nào đó đang ngủ say, Hoa
Vinh à........
Con Tiếu Đồng vẫn đang vô cùng kinh sợ, không ngờ là Tô Mặc,
Tiểu Thư kia chẳng phải là.....!!!A!!!