Gõ cửa, hay không gõ cửa, đây là một sự lựa chọn khó khăn
Lâm Thư ru rú ở trước cửa nhà Tô Mặc, hận không thể nào bắt
chước nữ chính trong phim truyền hình, cầm bông hoa hồng lên rất từng cánh hoa,
gõ, không gõ.... Ông trời sẽ nói cho bạn đáp án.
Dĩ nhiên, đầu tiên, nơi này không có hoa hồng; thứ hai, điều
này cũng không phù hợp với khí chất của cô.
Mặc cho cõi lòng suy tính giãy giụa
Nếu như gõ cửa, đồng nghĩa với thỏa hiệp với hành vi giấu giếm
của Tô Mặc, việc cúi đầu trước thế lực ác, Lâm Thư làm sao có thể đồng ý, rõ
ràng là không tin tưởng vào cô, nếu tạo thành thói quen, thì sẽ rất nguy hiểm?
Nhưng nếu không gõ cửa.... Lâm Thư lại nghĩ tới dáng vẻ thở
dài của mẹ Tô: "Cũng không biết đến khi nào tâm tư Mặc Mặc mới có thể trở
lại như lúc đầu?"
Nghĩ lại dáng vẻ Tô Mặc trong buổi tối giao thừa đã lơ đãng
để lộ ra sự thương cảm, Lâm Thư lại cảm thấy, một người có tâm địa lương thiện
hồn nhiên tốt đẹp như cô, phải có nghĩa cụ cứu vớt những thanh niên sa ngã. (Tiểu
Thư trẻ người non dạ, xin mọi người đừng dùng cà chua ném cô ấy, tổn thương đến
tâm hồn bé nhỏ của cô)
Haiz, làm thế nào mới tốt đây?
Reng, ôi trời? Lâm Thư vừa ngẩng đầu lên, kinh hãi phát hiện
không biết mình đã bấm chuông cửa từ lúc nào rồi.
Chết rồi.... ngay cả cơ hội do dự cũng không còn rồi.
Khi cánh cửa chậm rãi được mở ra thì hai người đều chấn động
Tô Mặc khiếp sợ, bởi vì anh không ngờ tới cái người khiến
anh nhớ nhung suốt cả thời gian dài, lúc này đột nhiên đứng trước mặt anh.
Còn Lâm Thư khiếp sợ, là vì, Tô Mặc đang mặc quần áo ở nhà,
mà trước cửa rõ ràng đang để một đôi giày cao gót, sau đó, cô nghe thấy giọng
nói truyền ra từ phòng tắm: "Tô Mặc, anh lấy bộ quần áo nữ này ở đâu ra vậy?"
Đây, là, giọng, nói, của, con, gái!
Trong nháy mắt nước mắt Lâm Thư liền ào ào chảy ra.
Tên khốn kiếp Tô Mặc này, cô lại vẫn đang nghĩ làm thế nào để
an ủi anh ta, làm thế nào để khuyên bảo anh ta, nhưng mà, anh ta...anh ta,
không ngờ lại ở đây lén lút vụng trộm?
Vốn dĩ Tô Mặc vẫn đang vô cùng vui sướng, nhìn thấy Lâm Thư
nước mắt đầy mặt, nhất thời cả kinh không biết làm thế nào.
"Tiểu Thư, em sao vậy?"
Nói xong, đang muốn lại gần nâng mặt Lâm Thư lên nhìn. Lâm
Thư làm sao có thể đồng ý, ra sức trốn tránh
Hai người đang gằng co, thì một cánh cửa đột nhiên mở ra, một
mỹ nữ tóc dài chân dài đang thoải mái đứng ở trước mặt bọn họ
Lâm Thư nước mắt lưng trong ngước nhìn người phụ nữ kia,
không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái, khóc càng to hơn, trên người phụ nữ kia
đang mặc một bộ đồ bó sát, vừa nhìn đã thấy, bộ quần áo của người phụ nữ này rất
đẹp, tự nhiên cô cúi xuống nhìn mình, nói cách khác, Tô Mặc đã dụ dỗ một người
phụ nữ bất kể là quần áo bên ngoài, hay là cơ thể bên trong quần áo, so với cô
đều đẹp hơn!
Nếu như Tô Mặc vẫn không hiểu, thì thật là uổng phí với bản
tính quỷ súc của anh, lập tức ôm Lâm Thư, quay về phía người phụ nữ kia lớn tiếng,
nói: "Diệp Lan, em thay quần áo xong rồi, có thể về rồi đó?"
Không đợi Lâm Thư suy nghĩ, đã nghe thấy Diệp Lan phát ra
hai tiếng : "Chậc, chậc": "Tô Mặc, anh thật là lạnh lùng"
Tô Mặc cay màu, lạnh lùng nói: "Diệp Lan, em không nên
được đằng chân lân đằng đầu"
Diệp Lan cũng không để ý tới Tô Mặc, lập tức đi tới trước mặt
Lâm Thư: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Tôi là Diệp Lan"
Tại sao lại nói ngưỡng mộ đã lâu? Lâm Thư không hiểu. Nhưng
tư thế này, tại sao có cảm giác giống như đang tuyên chiến, lúc này có làm sao có
thể im hơi lặng tiếng? Lau nước mắt, Lâm Thư có chút nghẹn ngào, đang chuẩn bị
phản kích, lại bị Tô Mặc ôm thật chặt ở trong ngực: "Diệp Lan"
Lâm Thư nghe được trong giọng nói của Tô Mặc tràn đầy sự khó
chịu
Chỉ thấy Diệp Lan khẽ nhún nhún vai, liếc Lâm Thư một cái,
cười đi giày vào chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi cô ta rời đi, Lâm Thư rõ ràng
nghe được năm chữ: "Sau này còn gặp lại"
Này, người phụ nữ này....
Cửa ải Diệp Lan qua đi, Tô Mặc vội vàng ôm Tiểu Bạch Thỏ vào
trong ngực nói: "Tiểu Thư, anh với cô ta là trong sạch! Chỉ là vừa rồi mắc
mưa, anh mới dẫn cô ta vào trong nhà thay quần áo"
Đúng là vừa rồi bên ngoài có mưa, nhưng..... "Cô ta là
ai?"
Tô Mặc trầm ngâm một lát: "Cô ta là thư ký của anh, đi
họp cùng anh, trên đường xe lại bị chết máy, hai người bọn anh đều bị mắc mưa,
sợ cảm, cho nên mới dẫn cô ta về"
Đầy đủ lý do, dường như không có chút nghi ngờ nào, nhưng
Lâm Thư lại cảm thấy không yên tâm, cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, nghi
ngờ nhìn Tô Mặc
Tô Mặc không cho cô cơ hội suy nghĩ lung tung, bắt được môi
của cô liền tiếng quân thần tốc. Gần như là si mê cắn mút cánh môi màu tường vi
của cô, quấn quýt khuấy đảo, tận tình khiêu khích, chơi đùa với răng môi cô, mỗi
chỗ đều đánh vào nơi mẫn cảm nhất.
Lâm Thư làm sao có thể là đối thủ của Tô Mặc, trải qua mấy lần
như vậy, ý thức Lâm Thư đã sớm bị làm cho mơ hồ, chỉ có thừa nhận mà thôi.
Tô Mặc nhẫn nại ham muốn chạy đi tìm Lâm Thư trong thời gian
dài như vậy, chỉ vì muốn để cho tâm trạng của cô trở lại bình thường, nhưng vào
lúc này, cô lại chủ động đưa tới cửa, Tô Mặc làm sao có thể không hưng phấn
Nhào người lên, Lâm Thư vẫn còn muốn giãy giạu, nhưng Tô Mặc
cắn một cái lên vành tai nhậy cảm của cô, một chút khí nóng thổi vào tai Tô,
mang theo tê dại, dịu dàng lại mang theo ám hiêu: "Tiểu Thư, lâu như vậy
không gặp, có nhớ anh không, Ừm~" một tiếng
Một âm cuối phát ra, nghe qua vô cùng yêu nghiệt, chút sức lực
còn lại của Lâm Thư đều bị anh rút đi sạch, yếu ớt dựa vào trong ngực anh, dựa
vào sức lực chống đỡ của cánh tay rắn chắc đang ôm hông cô của anh, xấu hổ đỏ mặt,
gật đầu một cái
Sự tức giận vừa rồi đã sớm biến mất không còn chút nào
Tâm tình Tô Mặc rất tốt nhìn vành tai phấn hồng của Lâm Thư,
hung hăng mút mạnh một cái, Lâm Thư không nhịn được nhẹ nhàng "Ừm" một
tiếng
Anh ôm Lâm Thư đi vào phòng khách, từng bước từng bước, mỗi
khi Lâm Thư bước một bước, anh liền nghiêng đầu, cắn gặm cổ cô, giống như không
ăn nuốt cô vào bụng tuyệt đối không bỏ qua
Cuối cùng, Lâm Thư bị đặt trên sofa bằng da, mang theo cảm
giác mát lạnh, mà quần áo của Lâm Thư không biết đã bị ngón tay linh hoạt của
Tô Mặc cởi ra từ lúc nào, trần trịu, da thịt vừa mới chạm vào sofa một cái liền
nổi da gà.
Tô Mặc nhẹ nhàng kêu rên, nở một nụ cười, đôi môi nóng bỏng
di chuyển bên gáy cô lưu luyến không rời. Vì chuyện vừa rồi, ánh mắt Lâm Thư hồng
hồng, giống như con thỏ con, trên khuôn mặt còn có một chút nước, Tô Mặc đau
lòng hôn nhẹ lên đôi mắt Lâm Thư: "Tiểu Thư, em nên tin tưởng anh mới
đúng, trừ em ra, anh sẽ không thích bấy kỳ ai nữa"
Lâm Thư bị câu nói bất chợt giống như thổ lộ này làm cho
trong lòng có cảm giác ngưa ngứa, không biết làm thế nào, liền lớn mật kẹp eo
Tô Mặc
Tô Mặc khó nhịn mà thở gấp, từ trước tới giờ Tiểu Thư chưa từng
chủ động như vậy, lúc này anh hận không thể trực tiếp xuyên qua cô, nhưng mà, lại
lo làm cô bị đau, đành phải cắn răng cứng rắn kiên trì, chỉ là đôi môi hướng xuống
phía dưới cô tiếp tục công thành đoạt đất
"Không cần..... chỗ đó...." Lâm Thư đẩy Tô Mặc ra,
tên cầm thú này, sắc lang, biến thái, khốn kiếp.....
Nhưng mà, Tô Mặc không để ý tới cô, cắn vào nơi mềm mại của
cô, ngón tay thon dài lại thâm nhập càng sâu hơn, xoay một chút, nhẹ nhàng mà
trằn trọc, Lâm Thư không nhịn được, bị một cảm giác vui vẻ sung sướng làm cho mệt
mỏi cả người mềm nhũn, bụng dưới nóng lên, bắt đầu co rút chặt chẽ
"Ưm" một tiếng kêu khàn khàn ám muội của Tô Mặc, nhìn
vẻ mặt mông lung của Lâm Thư, lắc đầu: "Thật là một đứa trẻ hư"
Nhưng động tác của ngón tay không chậm lại chút nào, lại bắt
đầu vân vê. Một Lâm Thư không chút kinh nghiệm làm sao có thể chống lại một Tô
Mặc lão luyện, lập tức đã bị làm cho nức nở lên tiếng cầu xin tha thứ
"Tô, Tô Mặc, anh, đừng như vậy ~~~~(>_
"Đừng thế nào? Nói cho anh nghe?". Cái tên vô lại
Tô Mặc này vẫn trêu đùa Lâm Thư, không buông tay, cũng không cho cô, cứ giằng
co như vậy, muốn Lâm Thư nhất định phải ngoan ngoãn nói ra những lời này.
Nhưng da mặt Lâm Thư rất mỏng, làm sao dễ dàng nói ra những
từ làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh như vậy được chứ, chỉ là sát vào Tô Mặc,
từ từ liếm anh
Lúc này Tô Mặc cũng không chịu nổi, nắm thật chặt eo nhỏ của
Lâm Thư: "Gọi anh là ca ca....."
Lúc này Lâm Thư đã bị Tô Mặc dây dưa đến tức giận, nghe Tô Mặc
trêu chọc như vậy, càng tức giận hơn, nhìn anh, kêu to một tiếng:
"Chú"
"Hả....."
Tô Mặc một chút cũng không nương tay: "Cô nhóc hư này,
gọi anh là gì?" Không sai, anh so với cô có già hơn một chút, nhưng nha đầu
này không nên cố ý làm anh buồn phiền chứ?
~~~~(>_
Lâm Thư bị người phát điên khùng nào đó đổ thẳng vào sofa
ngã xuống, bất chợt như vậy, dĩ nhiên hai mắt nhìn thấy toàn sao kim, nhưng người
phía trên vẫn chưa hết giận, lập tức tăng sức nặng
"Ca ca...." Cuối cùng, cô vẫn bị khuất phục, ngoan
ngoãn hai mắt rưng rưng, ấm ức lên tiếng, nhưng mà, đã muộn rồi"
Khi Tiểu Bạch Thỏ gặp Sói Xám lớn, nếu như không bị ăn sạch,
thì chẳng phải sẽ đồng nghĩa với việc răng của Sói Xám lớn cùn rồi? Nhưng quá
đáng tiếc, chính là răng miệng Tô Mặc luôn luôn vô cùng sắc bén.
Ngày hôm nay Lâm Thư đã cảm nhận được sâu sắc điều này
Làm một Tiểu Bạch Thỏ thông mình, thì không nên chủ động đi
trêu chọc Sói Xám lớn, mà là nên.... chờ Sói Xám lớn tới ăn.
Tiểu Bạch Thỏ cuối cùng bị ép đến một chút hơi sức cũng
không còn, Sói Xám lớn lúc này hài lòng quệt quệt miệng, dùng khăn tắm lớn màu
trắng, xách Tiểu Bạch Thỏ lên, đi vào phòng tắm.
Khi giúp Tiểu Thư tắm rửa, động tác của Tô Mặc đặc biệt dịu
dàng khác thường, che chở Tiểu Thư giống như búp bê
Cả người Lâm Thư phấn hồng, yếu ớt dựa trong lồng ngực Tô Mặc,
ý thức dược độc tác mềm nhẹ của anh làm cho có chút mơ mơ hồ hồ, đột nhiên nghe
thấy Tô Mặc hỏi: "Tiểu Thư, làm sao mà em biết anh ở đây?"
Lúc này mới giật mình ý thức được, nguy rồi, mục đích ban đầu
đến đây bị làm cho quên sạch sẽ không còn một mống!