"Tô Mặc không phải là con trai ruột của bác" mẹ Tô
dừng động tác gõ ly thủy tinh lại, nhìn Lâm Thư, chậm rãi nói
Lâm Thư sửng sốt, trợn to cặp mắt nhìn mẹ Tô, không biết nên
phản ứng như thế nào
Chuyện này thực ra cùng không phải là chuyện ngày xưa phức tạp
gì.
Trong một đêm mưa ba mươi năm trước, một đôi vợ chồng trẻ tuổi
lén lút chạy vào ngôi biệt thự mà ngày thường tuyệt không dám đặt chân vào, đem
đứa bé vừa mới sinh, cẩn thần từng li từng tí đặt ở dưới mái hiên một gia đình
Đối với cặp vợ chồng này mà nói, nuôi sống chính mình đã là
một chuyện không dễ dàng gì, huống chi lại thêm một người? Bọn họ không có khả
năng mua cho đứa bé sữa bột, cho đứa bé đi học. Thay vì để cho đứa bé đi theo bọn
họ chịu cực khổ, chi bằng đưa cho gia đình tốt bụng.
Người phụ nữ miễn cưỡng dựa vào lòng người chồng, nhìn đưa
bé mắt chặt tay ngủ say sưa, lo âu hỏi: "Ngộ nhỡ, bọn họ đưa con vào cô
nhi viện thì làm thế nào?"
Dù sao cũng là một đứa con dứt ruột sinh ra, tóm lại là có
chút không nỡ.
Người chồng thở dài một cái, nếu không thật sự cùng đường
thì.....
"Yên tâm đi, mấy ngày trước, đọc qua một bài phỏng vấn,
đây chính là nhà họ Tô, mặc dù đại phú đại quý, nhưng vẫn chưa có con. Nghe nói
bọn họ cũng khá tốt bụng, không đến mức ngược đãi con chúng ta đâu"
Ngồi xổm xuống cầm bàn tay nhỏ bé của cục cưng, một gọt nước
mắt của người phụ nữ rơi xuống: "Thực xin lỗi"
Nói xong, bấm chuông cửa, cùng người chồng trốn mở một góc,
nhìn quản gia mở cửa, kinh ngạc ôm lấy cục cưng.
Ngoài cửa, hai người bước đi được ba nước liền quay đầu lại,
lưu luyến không rời đi.
Trong nhà, cục cưng dường như ý thức được điều gì đó, mở hai
mắt ra, nhìn hấy vợ chồng nhà họ Tô hoàn toàn xa lạ, sau đó nhếch môi, ngây ngốc
nở nụ cười
Ngày hôm sau, nhà họ Tô liền có thêm một miệng ăn.
Nhà họ Tô đối với đứa con trai duy nhất Tô Mặc này có thể
nói là rất cưng chiều
Ngoại trừ mấy người lớn, thì không có ai khác biết thân phận
thực sự của Tô Mặc
Mà quyền thế nhà họ Tô, nhất định khiến cho Tô Mặc từ nhỏ trở
thành thiên chi kiêu tử.
Khi đó, ở trong khu có hai tiểu bá vương, một người là Cố
Minh, người còn lại chính là Tô Mặc. Từ trước tới nay Tô Mặc đều không thích Cố
Minh, rõ ràng Tô Hoãn là em gái của anh, nhưng mà, lúc nào cũng ở bên cạnh Cố
Minh, vui vẻ gọi: "Anh cố, anh cố...."
Còn khi nhìn thấy anh, lại là: "Mặc Mặc, Mặc Mặc...."
Giọng điệu hoàn toàn không coi trọng anh.
Tô Mặc khó chịu, liền muốn bắt nạt Tô Hoãn, kéo tóc buộc
đuôi ngựa của cô, làm bẩn váy của cô, thấy cô khóc sướt mướt oán giận đi tìm Cố
Minh, mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Mặc dù, càng về sau, đối diện với Cố Minh càng chém giết thê
thảm.... Tất nhiên, Tô Mặc nhỏ hơn một tuổi dĩ nhiên không thể đánh lại Cố
Minh, thường bị đánh đến chảy máu. Trở về nhà, ngay cả ba tô mẹ Tô cũng không
nhận ra con trai
Cứ như thế, Tô Mặc cắn răng nghiến lợi, quan sát Cố Minh một
thời gian dài. Cuối cùng tìm được một cơ hội, nhân lúc Cố Minh ngủ ở trong sân,
lặng lẽ giữ chặt anh ta. Đợi đến lúc Cố Minh ý thức được không thể chịu được đã
tỉnh lại, liền nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của Tô Mặc.
Khinh thường mất kinh châu mà, lần đầu tiên, Cố Minh bị Tô Mặc
đánh cho thê thảm.
Cái đuôi nhỏ của Cố Minh - Tô Hoãn, nhìn thấy Cố Minh mặt
mũi bầm dập dáng vẻ quẫn bách, biết được kẻ đầu sỏ gây ra là "lão ca"
nhà mình, vô cùng oán giận, kêu la lập tức muốn đi tìm Tô Mặc trả thù
Tô Mặc tự cho là làm được một chuyện cực kỳ tốt, đang chờ Tô
Hoãn dùng ánh mắt kính nể nhìn mình, thật không nghĩ đến, Tô Hoãn vừa về tới
nhà, không nói hai lời, liền cầm cái gối, hung hăng đánh anh.
"Đau quá, Tiểu Hoãn, em làm gì thế...."
"Khốn kiếp, dám đánh lén anh Cố, thật không có nhân phẩm"
"Này, này, Tiểu Hoãn, em đừng có mới nới cũ, anh mới là
anh của em đấy?"
"Ai có loại anh như anh!" Tô Hoãn nhớ tới thương tổn
của Cố Minh, giận ghê gớm, xuống tay càng độc ác.
"Anh chính là anh em, cho dù em có dính lại với Cố Minh
đi nữa, thì anh em vẫn là anh" Tô Mặc cũng tức giận, trầm giọng nói.
Tô Hoãn gào lên: "anh mới không phải anh trai tôi, anh
căn bản không phải con trai bác cả"
Sắc mặt Tô Mặc biến đổi: "Em nói cái gì?"
Lúc này mới ý thức được bản thân đã nói ra chuyện không nên
nói, Tô Hoãn dừng động tác trên tay, che miệng lại, cực kỳ ảo não.
"Nói cho anh biết" Tô Mặc khó che giấu được vẻ mặt
tiểu bá vương không ai bì kịp, nghiêm túc nhìn Tô Hoãn.
Dường như cảm nhận được khí thế của Tô Mặc, Tô Hoãn chậm rãi
nỉ non: " Là lần trước tôi nghe thấy ba mẹ nói chuyện, tôi không biết...."
Tô Mặc trầm mặc
Vì vậy, mùa hè năm mười lăm tuổi ấy, Tô Mặc tìm được tờ giấy
chứng nhận nhận nuôi, tìm được cha mẹ ruột từng ném anh đi. Nhưng, khi nhìn thấy
người em trai đi bên cạnh cha mẹ ruột, Tô Mặc không có tiến lên nữa.
Đối với bọn họ mà nói,lúc trước có thể nhẫn tâm vứt bỏ đứa
con của chính mình, không hề chỉ là vì bọn họ không nỡ để con trai đi theo bọn
họ sống những ngày nghèo khổ, có lẽ, bọn họ biết, khi bọn họ có khả năng nuôi nấng
con cái, bọn họ hoàn toàn có thể sinh được một đứa con khác.
Khi trở lại nhà họ Tô, Trong cái phút chốc Tô Mặc đột nhiên
cảm thấy thế sự biến đổi.
Vốn dĩ, bản thân vẫn là người được cưng chiều vô cùng, nhưng
tỉnh lại, lại phát hiện, anh chẳng qua chỉ là kết quả của sự cảm thông của nhà
họ tô mà thôi.
Tô Mặc không có bất kỳ lý do gì đi oán giận vợ chồng nhà họ
Tô, ngược lại, lại hiếu kính với bọn họ tăng lên mấy phần. Nếu không phải là bọn
họ, rất có thể anh đã bị vứt bỏ ở trong cô nhi viện rồi. Trong thời gian dài từ
trước tới nay, nhà họ Tô đã mang lại cho anh rất nhiều ấm áp tuyết với
Anh yêu mỗi người trong nhà họ Tô, vì bọn họ lương thiện,
nhưng mà, anh làm thế nào cũng không thể vô lại tùy húng đối với vợ chồng Tô
gia như trước được. Anh không dám, anh sợ có một ngày, cuối cùng vợ chồng Tô
gia sẽ ghét bỏ anh, ghét bỏ anh không đủ trưởng thành, không đủ xuất sắc. Có phải
sau khi mất đi, mới biết thế nào là xót xa.
Tất cả mọi người nói, con trai độc nhất của Tô gia, hình như
đột nhiên trưởng thành
Nhưng mà, chỉ có người trong Tô gia mới biết được nguyên
nhân thực sự trong đó.
Mười tám tuổi, Tô Mặc xách hành lý, đi đến nước Mỹ. Từ đó về
sau, đi làm, đi học, đều dựa vào chính mình, từng bước từng bước đi qua.
Vợ chồng Tô gia lo lắng anh không thể chịu đựng được, rất
nhiều lần muốn kéo anh về, nhưng mà, Tô Mặc chỉ nhàn nhạt cười: "Ba mẹ,
con không thể vĩnh viễn sống dưới sự che chở của ba mẹ"
Thời gian tám năm, cứ đến cuối tuần Tô Mặc đúng hẹn gọi điện
thoại về nhà, nhưng không về nước lần nào.
Tô Hoãn dần dần lớn lên, ý thức được rốt cuộc lúc trước cô
làm sai chuyện gì, cố gắng nói lời xin lỗi với Tô Mặc, nhưng Tô Mặc ở trên mành
hình máy vi tính, cách một biển thái bình dương, nói: "Không sao"
Từ ông cụ của Tô gia, cho tới Tô Hoãn, cũng không biết, nói
sự thật cho Tô Mặc, rốt cuộc có phải là chính xác hay không. Nếu như, ngày đó
không có xẩy ra chuyện này, có thể là Tô Mặc bây giờ vẫn như cũ không buồn
không lo, hoặc là biến thành một công tử nhà giầu ăn chơi trác tán, nếu như vậy,
bọn họ làm sao có thể sẵn lòng quan tâm đến anh như bây giờ?
Sự ràng buộc của tình thân, cũng không nhất định phải hình
thành trên cơ sở huyết thống, không phải sao?
****************
Tô gia chỉ có hai đứa bé, một là Tô Mặc, một là Tô Hoãn
Sản nghiệp khổng lồ của Tô gia, cũng chỉ có hai người đó có
thể thừa kế. Nhưng mà, Tô Hoãn sống thực sự quá mức nhàn nhã thoải mái, thà rằng
làm một nhà báo bình thường, cũng không muốn lội vũng nước đục này, sau khi gả
cho Cố Minh, càng ngaỳ càng thoải mái. Cho nên, toàn bộ áp lực liền đặt trên
vai Tô Mặc.
Nhưng mà, từ nước Mỹ trở về, lại lựa chọn làm giảng viên trường
đại học B, dứt khoát từ chối mấy lần dụ dỗ lẫn cưỡng ép của ông cụ Tô gia.
"Cháu không có tư cách"
Vĩnh viễn đều là một câu như thế. Ông cụ Tô vì vậy cực kỳ nhức
đầu. Tô Mặc rõ ràng cố chấp không muốn làm người thừa kế của Tô gia.
Đứa cháu trai này như thế nào, ông cụ Tô làm sao lại không
biết? Vậy mà, Tô Mặc lại cứ cứng mềm đều không chịu ăn. Một mình ở bên ngoài
thuê nhà trọ, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua, xem ra giống như đường làm
quan rộng mở.
Nếu Tô Mặc dựa vào quyền thế Tô gia làm một việc gì đó, như
vậy ông cụ Tô sẽ có đầy đủ lý do ép Tô Mặc trở về, nhưng mà, hai năm, Tô Mặc
hoàn toàn dựa vào chính bản thân, từng bước từng bước một bước đi.
Ông cụ Tô gần như đã muốn buông tha rồi
Ai ngờ đâu, Tô Mặc lại về nhà, cầu xin ông giúp đỡ một người
con gái, không sai, một người con gái! Ông cụ Tô bị sợ đến cằm thiếu chút nữa
rơi xuống
Sau khi xảy ra chuyện năm mười tám tuổi, Tô Mặc đối với tình
yêu đã chán nản, hầu nư không có một cô gái nào có thể lọt vào mắt anh. Mặc dù
không ít bạn gái, nhưng để thật lòng thì, lại giống như đầm rồng hang hổ. Cho
nên đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn là người cô đơn. Nhưng mà, lần nà lại vì một vô
gái, cam tâm trở lại
Cơ hội như này, không được uổng phí, ông cụ Tô nhân cơ hội
đưa ra điều kiện tiếp quản công ty, Tô Mặc không muốn đồng ý, nhưng cũng không
có cách nào khác, đành phải đồng ý.
Còn sự tồn tại của Lâm Thư, ở trong mắt người của Tô gia, tự
nhiên trở nên không tầm thường.
Đó là vì sao, hôm nay mẹ Tô lại xuất hiện ở đây.
Tất cả mọi người trong nhà họ Tô, đều đang chờ đợi, Tô Mặc
có thể buông bỏ hết những vướng mắc trong lòng.
*******
Lúc mẹ Tô nói xong, vẻ mặt ảm đạm, rõ ràng là đối với hành động
của Tô Mặc trong những năm tráng gần đây, cực kỳ khổ sở.
Lâm Thư đột nhiên nhớ lại đêm giao thừa - đêm ba mươi, vì
sao lúc Tô Mặc nhắc tới nhà lại có tâm trạng phức tạp như vậy, cũng không phải
là chán ghét, mà là mong muốn.
Rõ ràng là muốn ở bên cạnh người thân, nhưng mà, trước sau đều
cảm thấy bản thân mình hoàn toàn xa lạ, cho nên, mới vùng vẫy không thôi như vậy?
Buồn cười tự xem nhẹ mình, rôi lại khiến cho người ta cảm thấy
thật thảm thương
Lâm Thư cố gắng tiêu hóa những tin tức này, chỉ cảm thấy cuộc
sống quá muôn màu muôn vẻ. Vốn dĩ cô chỉ muốn làm một người khiêm tốn, bình
bình phàm phàm trải qua nhũng ngày tháng yên ổn, nhưng mà.... vì sao, từ sau
khi quen biết Tô Mặc, tất cả mọi chuyện đều phát triển ngược lại chứ?
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của mẹ Tô, Lâm Thư nhất thời nghẹn
lời, muốn từ chối lại phát hiện căn bản không từ chối được.
Chỉ cần dính dáng đến Tô Mặc, Lâm Thư sẽ hốt hoảng, mà một
khi hốt hoảng, sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn được
Lâm Thư nắm chặt tờ giấy mẹ Tô đưa cho cô, đứng ở trước cửa
chính chỗ Tô Mặc, do dự không đi lên. Thật sự là khờ ghê gớm, tại sao lại nhất
thời xúc động đồng ý vậy chứ?