"Tại sao phải nói cho anh biết?" Tô Mặc âm âm u u
lập lại lời Lâm Thư một lần nữa, hừ lạnh một tiếng, vốn dĩ lúc đầu nhìn Lâm Thư
bằng ánh mắt "Oán phu" giờ đã biến thành tóe ra tia lửa tức giận rồi.
Lâm Thư nhút nhát lui về phía sau một bước, trước đây cho dù
Tô Mặc nổi giận, cũng vẫn duy trì nụ cười lưu manh kia, sẽ không hề lộ ra ánh mắt
tức giận như vậy
Không đúng, một Tô Mặc như vậy có gì đó không đúng, Lâm Thư
vừa đến gần, liền không nhịn được nhăn mày lại, "thầy Tô, anh uống rượu?"
Tô Mặc dường như không thèm quan tâm chỉ hơi hơi quay đầu
đi, "Cứ cho là uống rượu thì sao?"
Nhớ tới cảnh lần trước Tô Mặc nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt
tái nhợt, Lâm Thư giận dữ, "Rõ ràng là dạ dày không tốt, còn uống nhiều rượu
như vậy, muốn nằm viện nữa phải không? Tôi, Tôi...."
Nghĩ một lúc lâu, Lâm Thư cũng không nói ra được câu nào
ngoan độc, lại nghĩ tới cái người cho dù là dung mạo hay khí chất cũng không có
gì để chê "Diệp Lan" kia, dậm chân, vội vàng muốn hất cánh tay Tô Mặc
kéo cô ra, nói, "Dù sao cũng có người chăm sóc cho anh, anh muốn uống bao
nhiêu thì uống, Tôi muốn về ký túc xá"
Tô Mặc cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thư không
thả.
Lâm Thư thấy anh rõ ràng là gầy đi rất nhiều so với trước
đây, khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh hơn, không khỏi cảm thấy có chút chua
chát, cắn chặt môi, không muốn để cho Tô Mặc nhìn ra chút xíu uất ức kia.
Nhưng mà, sau mấy giây Tô Mặc nhìn chằm chằm Lâm Thư, chợt
nhàn nhạt cười, "Tiểu Thư, em quan tâm anh, em ghen vì anh, em yêu
anh!"
Không chút do dự liền tự tiện đưa ra ba kết luận, Lâm Thư nắm
chặt tay, thừa dịp Tô Mặc có chút lâng lâng vì say rượu, dùng lực thoát khỏi
cái ôm của anh, đang chuẩn bị chạy về phía ký túc xá, không ngờ Tô Mặc ở phía
sau ôm Lâm Thư thật chặt.
Không thể thoát được, sức lực so với lúc ban đầu đã lớn hơn
rất nhiều. Lâm Thư không thể làm gì khác hơn là đành phải ở chỗ ngày hít thở
mùi vị quen thuộc trong ngực, lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Tô Mặc có
chút khổ sở
"Tiểu Thư, thời gian này không có em ở bên cạnh, anh rất
không quen"
"Tiểu Thư, Bánh Bao rất nhớ em, anh cũng vậy rất nhớ
em"
"Tiểu Thư, anh thích em, đừng giận anh nữa, về nhà
đi"
Tô Mặc cúi thấp đầu, tựa người vào người Lâm Thư, hơi thở thật
nhẹ trộn lẫn một chút mùi rượu, chậm rãi phả vào cổ Lâm Thư, đột nhiên Lâm Thư
cảm nhận được có một chút nước mát chảy xuống, chảy xuống cổ cô, ẩm ướt, ấm ấm.
Khóc... Tô Mặc, có phải là anh khóc không?.
Trong lúc đó Lâm Thư đột nhiên hiểu, tại sao trong phim thần
tượng mấy cô gái ngu ngốc kia lại dễ dàng tha thứ cho người đàn ông đã làm họ tổn
thương họ. Nếu một người đàn ông có thể vì cô ta mà khóc, như vậy nhất định là
người đàn ông đó yêu cô ta, nguyện ý vì cô ta làm bất cứ chuyện gì, không cần
nghi ngờ.
Trong lòng vừa mới xây nên một bức tường ngăn cách, lúc này
lại giống như biến thành bọt biêt, mềm mại, cũng chỉ cần một giọt nước, thì cho
dù cứng rắn đến đâu, thì cũng "Rầm" một tiếng, toàn bộ ầm ầm sụp đổ.
Dìu Tô Mặc mắt say lờ đờ mông lung, Lâm Thư tính toán xác suất
gọi được taxi, liền dứt khoát nửa kéo nửa
túm lôi Tô Mặc về phía trước, may mà Tô Mặc đỗ xe ở cách đó không xa. Lâm Thư
khẽ cắn răng, mặc dù trong kỳ nghỉ hè năm ngoái cô đã thi lấy được bằng lái
nhưng mà....
Nếu so với việc bị mấy người qua đường vây xem, không đơn giản
là cô "Khó giữ được khí tiết", thậm chí người thầy Tô Mặc này, chỉ sợ
cũng mất hết cả mặt mũi.
Thôi liều vậy, Lâm Thư hít thở sâu một cái, đem Tô Mặc nhét
vào xe, còn mình, ngồi vào vị trí lái xe.
Nhớ lại kỳ nghỉ hè năm trước, huấn luyện viên còn ân cần dậy
bảo cô. Lâm Thư run run rẩy rẩy sờ lên tai lái, từ từ đi với tốc độ 30 km/h,
bên trái là phanh xe, bên phải là chân ga, trái phanh xe, phải chân ga.... Lâm
Thư yên lặng lẩm bẩm ở trong lòng.
Chiếc xe bình an chuyển bánh, Lâm Thư thoáng nhẹ nhàng thở
ra, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Mặc. Anh đang nghiêng đầu dựa vào cửa sổ,
bóng đêm tối đen yên tĩnh tràn đầy trong xe. Tô Mặc vùi người ở trong bóng đêm,
Lâm Thư chỉ cảm thấy một lọ nước nhỏ trong lòng lúc đầu, đã bị khuấy đảo gợn
sóng, dần dần tràn ra
Chỉ không để ý một giây, đến lúc Lâm Thư phản ứng lần thứ
hai, chiếc xe đã tà tà chạy về phía một gốc cây đại thụ va vào. Không phải chứ....
Lâm Thư trợn mắt há há miệng, mau phanh xe! Trái phanh xe, phải phanh xe, không
phải, bên trái phanh xe?
Xong rồi, cô quên mất rồi!
Thôi, đánh cuộc một lần, bên phải phanh xe..... chiếc xe
tăng tốc lao về phía trước, Lâm Thư cố gắng nhìn xe đâm vào gốc cây đại thụ, vừa
nắm chặt mắt lại, trong đầu trống rỗng, cái này gọi là may mắn sao?
Hủy dung? tàn phế? mất trí nhớ? Lâm Thư nhớ tới những tình
tiết khoa trương giả tạo trong các phim thần tượng, vẫn còn chưa kịp phản ứng,
đột nhiên bị một lực đẩy ngã nhào trên ghế ngồi, sau đó túi khí liền đánh bật
ra.
Vì xe chỉ chạy với vận tốc 30km/h, mặc dù đâm vào gốc cây cổ
thụ, nhưng mà, cũng chỉ là chấn động rất nhỏ mà thôi, không có trở ngại gì, Lâm
Thư hoa mắt chóng mặt một lúc, đợi cho dịu đi một chút, liền nhìn thấy Tô Mặc
đang nằm ở trên người mình, ánh mắt liền tỉnh táo hẳn lại.
Ưm.... dáng vẻ này của Tô Mặc, là muốn "bảo vệ" cô
sao?
Nhưng mà, không phải là anh ta uống say sao? Cái dáng vẻ này
có chút nào giống với bộ dạng thần trí không rõ ràng đâu.
Được lắm, cô lại bị Tô Mặc lừa! Lâm Thư nghiến răng, phẫn hận
nhìn Tô Mặc, nhưng lại nghĩ tới động tác gần như theo bản năng của Tô Mặc vừa
nãy, lại cảm thấy anh cũng không đáng hận như vậy.
Ôi trời, không xong rồi, bị phát hiện rồi, Tô Mặc thầm nghĩ ở
trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, lộ ra đôi mắt đen nhánh ướt át
sương mù. Lâm Thư liền bị cái dáng vẻ này của anh mê hoặc, không kịp phản ứng,
trong nháy mắt đã bị Tô Mặc đoạt lại vị trí lái xe, còn bản thân cô lại ngồi ở
chỗ ghế phụ, "Tốt nhất là em ngoan ngoãn ngồi ở đây đi, để anh lái xe
cho"
Thực ra Lâm Thư muốn nói, "Nếu anh đã không say, vậy
thì Tôi quay lại ký túc xá đây" nhưng mà, những lời này bị chặn lại nhiều
lần ở ngay cổ họng, cố gắng vài lần, nhưng chung thủy không thể nói ra miệng được.
Rốt cuộc tại sao cô phải do dự chứ?
Hay là cô đang chờ, chờ đợi giờ khắc này, Tô Mặc cầm tay cô
trong ngực, Bánh Bao vây quanh hai người đi lòng vòng, cảm nhận Tô Mặc nhẹ
nhàng nói ở bên tai cô một câu, "Tiểu Thư, hoan nghênh về nhà" Dường
như vậy, cũng đã rất thỏa mãn
Kết quả, đợi đến khi hơi thở mát lạnh cùng với mùi rượu
thoang thoảng của người đàn ông kia nhào tới, trong lòng Lâm Thư lại đột nhiên
hốt hoảng, giùng giằng muốn tránh vòng ôm của anh.
Thế nhưng anh lại không cho phép cô tránh, đôi tay nâng
khuôn mặt cô lên, hết sức chăm chú nhìn ánh mắt mắt của cô, bên trong mang theo
sự mê hoặc sâu sắc, từ từ tiến lại gần, cuối cùng đặt bờ môi anh lên trên đôi
môi mềm mại của cô, trong nháy mắt gắn bó với nhau như môi với răng, mi mắt che
khuất đôi mắt đẹp, làn mi dài cong hết sức mê người.
Anh cũng không có tiến vào, chỉ ở bên ngoài nhẹ nhàng vuốt
ve theo hình dáng đôi môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của cô, tiếp
theo mới nhẹ nhàng ngậm cánh môi dưới của cô trong miệng, nhẹ nhàng cắn.
Khuôn mặt Lâm Thư lập tức trở nên nóng bừng, đây không phải
là lần đầu tiên Tô Mặc hôn cô, nhưng mà những nụ hôn trước đây đều là dịu dàng ấm
áp, một nụ hôn có sắc thái ám hiệu mãnh liệt giống như thế này là lần đầu tiên.
Trong nháy mắt, tay chân bắt đầu luống cuống.
Tô Mặc lại buông cô ra, hàng lông mi dài che lấp đôi mắt đen
mở ra, "Tiểu Thư, ngoan, nhắm mắt lại"
Giống như bị mê hoặc, Lâm Thư theo bản năng nhắm hai mắt lại,
còn Tô Mặc lại chậm rãi hôn nhẹ lên hai mắt cô.
Trong bóng tối, tất cả các giác quan đều được khuyếch đại,
Lâm Thư có thể cảm giác được, đôi môi Tô Mặc có chút mát lạnh theo ánh mắt chậm
rãi trượt xuống chóp mũi, cuối cùng, lần thứ hai trở về chỗ cũ, dán chặt lên
môi cô, lưu luyến không rời khóe môi cô.
Từ đầu đến cuối Tô Mặc đều không tách rời cơ thể của cô, Lâm
Thư cảm giác, lúc này Tô Mặc giống như một một cái động tối thật lớn, sắp nuốt
cắn nuốt cả người cô vào bụng rồi.
Vì vậy, Lâm Thư căn bản cũng không có phản ứng kịp, rốt cuộc
khi cô bị mang từ phòng khách tới phòng ngủ, lúc này môi Tô Mặc đã chuyển qua
vành tai của cô, đang nhẹ nhàng dùng răng cắn gặm, hơi thở cực nóng phả vào viền
tai Lâm Thư, vốn dĩ suy nghĩ của Lâm Thư đang có chút mơ hồ, trong lúc bất chợt
liền giật mình một cái, phản xạ có điều kiện muốn nghiêng đầu né tránh.
Nhưng cái tên Tô Mặc khốn kiếp kia, thấy Lâm Thư phản ứng, lại
len lén nở nụ cười.
Thật là quá đáng, trong lòng Lâm Thư rất kích động, vì mình
bị Tô Mặc coi thường mà cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, không biết ăn gan hùm
gan báo ở đâu, lại đưa hai tay lên ôm lấy cổ Tô Mặc, ngẩng đầu, từ từ nhắm hai
mắt, chỉ động hôn lên môi Tô Mặc.
Rõ ràng, cả người Tô Mặc cứng đờ lại, nhìn Lâm Thư bằng ánh
mắt mang đủ mọi sắc thái gần như sắp rớt ra tới nơi rồi.
Thở hổn hển, Tô Mặc nhẹ nhàng đè ở trên người Lâm Thư khiến
cô không thể động đậy được, Tô Mặc dừng lại khiến cho Lâm Thư có chút không hiểu,
vừa mở mắt ra chỉ thấy trong ánh mắt của Tô Mặc hàm chứa sự nguy hiểm, tối đen
như mưc, bên trong đôi mắt đen đó chớp động ánh lửa.
Lâm Thư bị ánh mắt của Tô Mặc làm cho rối loạn, gương mặt vừa
đỏ vừa nóng, nhỏ giọng nỉ non, "Tô Mặc, anh mau buôn tay ra....."
Một nụ cười từ khóe miệng Tô Mặc dần dần lộ ra, giống như một
con sói đuôi dài, "Tiểu Thư, muộn rồi"
Phía dưới bụng rõ ràng bị một vật gì đó thô cứng đâm vào bụng,
cho dù Lâm Thư không hiểu rõ sự đời, nhưng dẫu sao cô cũng xem qua vô số GV, tất
nhiên biết đó là cái gì, bị Tô Mặc đè ở phía dưới, lập tức đem mắt dời đi chỗ
khác, cũng không dám nhìn Tô Mặc nữa.
"Tiểu Thư, anh có thể không?" Tô Mặc vùi đầu ở cổ
Lâm Thư, cố gắng kiềm chế những ham muốn trong lòng, giọng nói khàn khàn có
chút mê loạn nhìn Lâm Thư.