Khi Tô Mặc theo thói quen đưa tay với lấy hộp ô mai, anh mới
nhận ra, cái người thích ăn ô mai kia đã không còn ở trong nhà anh nữa rồi.
Lúc ngượng ngập muốn thu tay lại, đột nhiên một giọng nói
truyền vào trong tai, "Hộp ô mai này tôi nhìn thấy trước, có thể cho tôi
không?"
Mà mấy ngày sau, lúc Tô Mặc đang ở trong nhà, ngu ngơ nhìn
cái gối ôm anh và cái người nào đó cùng đi mua, thì Tô Hoãn lại đột nhiên gọi
điện thoại tới, "Anh trai, đi xem mắt đi"
Đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng bạn gái đang nói với Tô
Hoãn, Tô Mặc không khỏi nở nụ cười, "Thật trung hợp, lại là ô mai"
Duyên phận, thực sự là một điều kỳ diệu không thể tả được.
Vì thế, một tuần sau trong trường học, khắp nơi đều truyền
đi....
"Cậu biết không? thầy Tô có bạn gái"
Đúng lúc Lâm Thư đang ăn điểm tâm trong nhà ăn, nghe thấy
chuyện bát quái như vậy thì miếng cháo đang ngâm trong miệng thiếu chút nữa là
phun ra. Tiếu Đồng ngồi ở bên cạnh, nghi ngờ nhìn qua. Lâm Thư buông tay tỏ ra
hoàn toàn không liên quan tới mình
Hai người lặng lặng vểnh tai lẳng nghe
"Đó là một đại mỹ nữ, tớ từng nhìn thấy một lần dù cách
khá xa"
"Hả? Thật sao?"
"Gương mặt xinh đẹp, mái tóc uốn quăn, dáng người cực kỳ
chuẩn, tóm lại, lúc ở khi ở cùng với thầy Tô, tuyệt đối là xứng đôi"
"Ôi! Vậy chẳng phải là chúng ta sẽ không được mơ mộng nữa
sao?"
"Làm ơn đi, một cây đại thụ như thầy Tô, ai có thể dễ
dàng bỏ qua chứ, không phải là thiên sứ gẫy cánh mới là lạ đó"
"Cũng đúng... ai, cái gọi là mỹ nam, chỉ có thể đứng xa
nhìn, không thể đụng vào nha...."
Hai kẻ bát quái thu dọn đồ ăn dần dần đi xa, Tiếu Đồng vuốt
cằm suy nghĩ trong chốc lát: "Này, Tiểu Thư, ý mấy người đó là sau khi Tô
Mặc chia tay cậu không đầy nửa tháng, đã có bạn gái mới còn là một đại mỹ nữ phải
không?"
"Ừ...."
"Oa, không hổ là thầy Tô, thực sự là mạnh mẽ"
"A...."
"Tiểu Thư, cậu có nghe thấy không? Cậu không đau khổ
chút nào sao?"
"Ài...."
Tiếu Đồng: ..... Tiểu Thư, cậu lại đi vào cõi thần tiên nào
rồi vậy?"
"Chị Tiếu, cậu nói.... tớ thật sự là thiên sứ gẫy cánh
sao?"
Tiếu Đồng: ..... tớ tát chết cậu bây giờ cậu không nghe thấy
vấn đề trọng tâm sao?
Sau khi khi nghe bài học máu và nước mắt xong, Lâm Thư ngoan
ngoãn gọi trạng thái thần kinh trở về bình thường, "Bây giờ Tô Mặc có bạn
gái, cũng là chuyện rất bình thường thôi, tình yêu mà không phải có cái gọi là
vừa gặp đã yêu đấy sao?"
"Nhưng mà, ngộ nhỡ.... Tô Mặc cũng chỉ chơi đùa?"
Tiếu Đồng nhăn mày, nghĩ ra các giả định khác nhau.
"À, không đến mức đó đâu, Tô Mặc không cầm thú đến vậy?"
Nhưng mà, sự thật chứng minh, Tô Mặc không phải là cầm thú
mà là không bằng cầm thú
Liếc mắt nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, Lâm Thư không
khỏi cảm khái lần nữa, cái tên Tô Mặc xấu xa kia, có cần phải làm ra những chuyện
cướp đoạt tình yêu hạ đẳng như thế không!
"Lâm Tiểu Thư, có một chuyện, tôi hi vọng cô có thể
giúp tôi" Người đàn ông yên lặng nhìn Lâm Thư, khiến Lâm Thư không hiểu tại
sao có môt cảm giác thúc ép bức bách
Rõ ràng là một đôi mắt đào hoa bất cứ lúc nào cũng có thể
phóng ra tia điện, hoàn toàn phù hợp với má lúm đồng tiền hơi nông kia, rõ ràng
người này đã bị diên mạo của mình làm cho có cảm giác yếu ớt, nhưng mà khí thế
này, lại liên tiếp phát ra hương vị của một cơn bão mạnh mẽ. Rất không đơn giản,
không đơn giản!
Cũng giống y hết cái cảm giác Tô Mặc cho cô trước đây. Lâm
Thư biết, trước mặt là người không thể chọc vào. Huống chi, lúc chở cô tới quán
cà phê rõ ràng anh ta lái một chiếc Porsche Speed-ster, ngừoi này không giàu
cũng quý, Lâm Thư không khó khăn gì đưa ra một kết luận, nhưng mà, người như vậy
thì muốn cô giúp cái gì?
Lâm Thư không hiểu
"Chắc là, lâm Tiểu Thư rất quen thuộc với Tô Mặc phải
không?" người đàn ông không nhanh không chậm ở miệng
Không ngờ lại có liên quan tới Tô Mặc, Lâm Thư hơi kinh ngạc
một chút, "Quen thuộc thì sao, không quen thuộc thì sao?"
"Nếu quen thuộc thì tôi hi vọng, lâm Tiểu Thư có thể
giúp tôi đoạt lại bạn gái của tôi"
"Cái gì? Bạn gái của anh?" trong khoảng thời gian
ngắn Lâm Thư có chút không tiêu hóa được, "Chuyện đó là thật sao?"
"Đúng vậy, Tô Mặc nhận lúc tôi ra nước ngoài, đầu độc bạn
gái tôi mấy câu, làm cho tôi và cô ấy chia tay với tôi, không đếm xỉa gì đến
tình cảm trong ba năm liền của chúng tôi"
Lợi dùng người ta lúc gặp khó khắn, tiểu tam chen chân vào,
chuyện này thực sự khiến cho người thần căm phẫn! Lâm Thư không nhịn được đồng
cảm nhìn người đàn ông trước mặt. Cho dù nhìn thế nào đi nữa, anh ta cũng không
hề thua kém Tô Mặc chút nào, thật chí còn có chút khá hơn, nhưng mà, không ngờ
lại bị Tô Mặc thừa cơ chen vào
Mặc dù đối với anh ta rất là đồng tình, nhưng mà...
"Tôi sợ rằng không giúp được anh"
"Tại sao?" người đàn ông không nghe được câu trả lời
như trong suy nghĩ, có chút kinh ngạc.
"Đối với Tô Mặc mà nói, tôi chỉ là một học trò không
hơn không kém mà thôi, thì làm sao có thể giúp anh chứ?" Lâm Thư lắc đầu một
cái, chuẩn bị đứng lên rời đi.
"Chỉ là một học trò không hơn không kém sao?" người
đàn ông khẽ nhíu mày, khẽ cười, "Lâm Tiểu Thư, cô đánh giá mình thấp quá
đó, như vậy đi tôi và cô cùng diễn một vở
kịch, xem ở trong lòng Tô Mặc, rốt cộc cô có vị trí gì được không?"
Bước chân đi về phía trước của Lâm Thư cừng ngắc dừng lại, một
lúc lâu, yên lặng xoay người, "Tôi chỉ là muốn giúp anh thôi, tuyệt đối
không phải vì mục đích khác"
Người đàn ông gật đầu một cái "Cũng được"
"Tôi tên Hướng Khải, Lâm tiểu thư, cảm ơn sự giúp đỡ của
cô" Hướng Khải vươn tay, "Hợp tác vui vẻ"
"Tôi không cho là việc làm này sẽ có tác dụng"
"Cho dù là không tin tôi, nhưng mà Lâm tiểu thư, cô
cũng lên tin tưởng vào bản thân mình chứ?"
"Nhưng mà..."
"Vậy thì cô cứ chờ mà xem đi"
Mặc dù đã sớm biết chắc chắn cái người nữ chính tên Hàn Tuyết
Dao kia là một người xinh đẹp tài giỏi, nhưng mà, lúc Lâm Thư chân chính gặp mặt,
vẫn có chút không nhịn được mà cảm khái.
Mái tóc buông thả rủ xuống bở vai, những lọng tóc xoăn vừa
phải, càng tôn lên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, trắng hồng màu hoa anh đào,
khóe mắt sáng màu bạc khẽ hếch lên, rất quyến rũ. Thực sự là mỹ nhân, trong
lòng Lâm Thư liền hiểu ra, cũng khó trách, Tô Mặc sẽ vì cô ta mà làm ra những
loại chuyện như vậy.
"Chị đây làm này là vì duy trì chính nghĩa" Lâm
Thư yên lặng tự nhủ ba lần, bỏ quên sự chua xót trong lòng, lúc này mới bước
theo bước chân của Hướng Khải vào phòng ăn.
Bị Hướng Khải cố ý cầm tay có chút tê dại, không phải là cảm
giác quen thuộc, theo bản năng muốn hất ra. Nhưng Lâm Thư lén lén liếc nhìn Tô
Mặc, lúc này, anh đa đang chăm chú gắp thức ăn cho Hàn Tuyết Dao, dường như tất
cả những chuyện xẩy ra xung quanh đều không liên quan đến anh. Lâm Thư khẽ căn
răng, kiên trì đến cùng.
"Tiểu Thư, em thích ăn bít tết bò không?" ngồi vào
vị trí, Hướng Khải không chút dấu vết nhích lại gần, vẻ mặt thân mật, ghé vào
tai Lâm Thư nói
Lâm Thư cảm nhận được hơi thở âm ấm của Hướng Khải,
"Xì" một tiếng bật cười, "Này này, anh ngồi dịch ra một chút,
tôi sợ nhột"
Sau khi Hướng Khải liếc nhìn phía Tô Mặc và Hàn Tuyết Dao một
cái, "Như vậy mới có hiệu quả"
"Được rồi..." Lâm Thư bĩu môi, không đẩy ra nữa
Nhưng dáng vẻ này ở trong mắt Tô Mặc, cảnh tượng hai người
nói nói cười cười vui vẻ này, thật là.... làm cho người ta rất khó chịu
Trong lòng vô cùng tức giận, Tô Mặc gần như là đỏ mắt nhìn
Hướng Khải và Lâm Thư phía đối diện, được lắm, Hướng Khải, anh thật là biết ăn
miếng trả miếng!
"Không đi giải quyết một chút sao?" Hàn Tuyết Dao
mỉm cười.
Mọi chuyện sau đó, hình như đều vượt ngoài tầm kiểm soát.
Lâm Thư trơ mắt nhìn nhìn Hướng Khải bị đấm một cái thật mạnh,
mắt phải nhanh chóng biến thành gấu trúc, còn chưa có bất kỳ biểu hiện hoảng hốt
nào, đã bị Tô Mặc kéo lấy cổ tay, cương quyết kéo về phía trước
"Tô Mặc, anh bỏ tay tôi ra"
"Này, Tô Mặc, anh định dẫn tôi đi đâu?"
Nhưng mà, dọc đường, Tô Mặc chỉ trầm mặt xuống, không nói
câu nào, mãi đến khi đem Lâm Thư ném lên trên xe, khóa cửa lại.
"Lâm Thư, em định diễn trò gì vậy?" Tô Mặc xoa xoa
mi tâm, mặt bất đắc dĩ, nhìn kỹ một chút, rõ ràng là rất mệt mỏi.
"Tôi..." Lâm Thư chống mắt nhìn lại ánh mắt Tô Mặc,
vỗn dĩ lúc đầu vẫn là đúng lý hợp tình, nhưng lúc này không khỏi có chút chột dạ,
yếu ớt nói, "Tôi chỉ muốn giúp Hướng Khải thôi"
"Tại sao cô lại ở cùng với anh ta cấu kết thông đồng với
nhau"
"Là anh ta tới tìm tôi"
Hướng Khải, coi như anh lợi hại! trong ánh mắt Tô Mặc đột
nhiên hiện lên một tia sắc bén, "Sau này không được đi cùng với anh ta nữa"
"Tô Mặc, anh là cái gì của tôi, dựa vào cái gì mà quản
tôi?" Lâm Thư hừ nhẹ một cái, lúc này mới như tới, rõ ràng là Hướng Khải
và cô tới đây là để vạch trần "Hành vi phạm tội" của Tô Mặc, vì sao
bây giờ cô lại bị anh ta dạy dỗ ngược lại chứ?"
"Dựa vào việc tôi là thầy của cô, được chưa?"
"Cái gọi là làm gương sáng cho người khác, anh làm được
rồi sao? Chém giết bạn gái của Hướng Khải, loại chuyện này thực sự là phá hoại
bình yên của xã hội mà" Lâm Thư nhớ lại dáng vẻ dịu dàng tri kỷ lúc ở
trong phòng ăn của Tô Mặc đối với Hàn Tuyết Dao, thực sự là cảm thấy.... khó chịu.
"Hướng Khải nói cái gì, em cũng tin sao?" Tô Mặc lắc
đầu, lộ ra nụ cười cưng chiều bất đắc dĩ, thậm chí ngay cả chính anh cũng không
ý thức được điều này, không ngờ lại tự động giải thích, "Hàn Tuyết Dao là
em gái bạn tốt của cô, em còn nhớ lần gặp qua ở tỏng quán KFC không? theo tôi
biết, hiện tại Hàn Tuyết Dao cũng không phải là bạn gái của Hướng Khải, thậm
chí có thể nói, Tuyết Dao thân mật với tôi như vây, chẳng qua chỉ là muốn thật
giả lẫn lộn, trốn tránh Hướng Khải mà thôi.... Nhưng mà, vì em, kế hoạch bị phá
sẩn rồi. Giữa bọn họ không phải là chuyện tình yêu rõ ràng như vậy, có liên
quan đến những quan hệ lợi ích, những thứ này... em không hiểu đâu"
Mặc dù Tô Mặc nói cực kỳ phức tạp, nhưng Lâm Thư vẫn hiểu được
hai điều.
"Hàn Tuyết Dao không phải là bạn gái của anh?"
"Không phải"
"Hàn Tuyết Dao cũng không phải là bạn gái của Hướng Khải?"
"Coi như là vậy"
Lâm Thư: .....Trong lòng cô tràn ngập căm phẫn diễn trò đến
nửa ngày trời, rốt cuộc là vì cái gì chứ? Lâm Thư trong nháy mắt trợn tròn mắt.
Trong xe nhất thời rơi vào tình trạng trầm tĩnh .
"Tiểu Thư, chuyện lần trước, anh..." Tô Mặc đột
nhiên mở miệng.
"Được rồi" Lâm Thư vươn tay muốn ngăn Tô Mặc nói
tiếp, "Tôi hiểu rồi, các người chỉ là đang đùa giỡ tôi thôi chứ gì! Về
sau, tôi sẽ tránh xa các người một chút là được rồi" Bản thân mình diễn
trò vụng về, chỉ sợ trong mắt những tên yêu nghiệt đạo hạnh cao thâm ngàn năm
này như anh, cô chỉ là một con tôm tép nhãi nhép?
Có một số việc, một khi sự thật sáng tỏ, chỉ càng cảm thấy
không chịu nổi. Đơn giản từ đầu đến cuối cô chỉ là công cụ, để tăng thêm chút lạc
thú trong cuộc sống nhàm chán của bọn họ mà thôi, Lâm Thư tình nguyện làm tê dại
cảm giác của chính mình.
Nhìn Lâm Thư như vậy, cuối cùng Tô Mặc cũng không nói gì nữa,
yên lặng đưa Lâm Thư về trường học, Sau đó, ngây ngô ở trong xe nhìn cái ghế trống
không kia....