Lâm Thư cẩn thận nhìn chằm chằm Tô Mặc , lùi lại phía sau từng
bước một.
Trải qua một thời gian ở chung dài như vậy, cô cứ tưởng rằng,
đối với Tô Mặc , cô đã dần dần bắt đầu hiểu. Mặc dù nhìn qua anh không hề để ý
chút nào, nhưng trên thực tế anh là người đáng tin hơn so với bất kỳ ai; mặc dù
nhìn qua có vẻ nham hiểm lưu manh, nhưng trên thực tế anh lại dịu dàng hơn so với
bất kỳ ai.
Cô sẽ mừng rỡ vì bản thân có thể đến gần anh, vì có thể
thích anh mà ngọt ngào, một người như anh thuộc về cô cũng làm cho cô trở nên
kiêu ngạo; vì Tô Mặc, Lâm Thư cảm thấy mình có thể vướt bỏ những điều lo lắng,
phóng tay một lần. Nhưng cô không nghĩ tới chính là, sau tất cả những thứ như vậy,
cô mới phát hiện, cái gì là đáng tin, cái gì là dịu dàng, tất cả đều là phù du,
Tô Mặc căn bản chính là một tên quỷ súc lần đầu tiên cô đã nhìn thấy.
"Lâm Thư...." Tô Mặc đứng lên, theo bản năng vươn
tay ra, muốn xoa xoa tóc của cô, nhưng đưa tay ra được một nửa, đột nhiên nhớ tới
cái cảnh ban ngày lúc gặp Trác Dịch, liền cứng ngắc , quay mặt đi, không muốn
nhìn Lâm Thư, mặc dù anh biết, lúc này, trong ánh mắt của cô, mang theo một
chút hoang mang, một chút bi thương.
Nhưng mà, những thứ Tô Mặc anh muốn, từ trước đến nay không
bao giờ khiếm khuyết, kể cả lòng người.
Lâm Thư nhìn Tô Mặc đến nhìn cũng không buồn liếc cô một
cái, lúc đầu còn ôm một chút hy vọng, còn ôm một chút dũng khí, nhưng lúc này rốt
cuộc không nhin được bắt đầu chua xót trong lòng.
Chẳng lẽ, sau khi chuyện bại lộ, liền đá cô ra thật xa sao?
Những luẩn quẩn trong lòng, dường như không chỉ đơn giản là
cảm nhận sự chật vật khổ sở.
Năm đó khi biết Trác Dịch chọn ở cùng một chỗ với Trang Hiểu
Hàm, cảm giác cả thế giới sụp đổ trong nháy mắt, nhưng cảm giác hôm nay không
hoàn toàn giống với ngày đó, thay vì nói là tuyệt vọng, chi bằng nói là ...
không cam lòng.
Không cam lòng bị ruồng bỏ như vậy
Nhưng không cam lòng thì sao? Trên thế giới này, không phải
mình muốn gì là có thể thuận thuận lợi lợi đạt được. Đạo lý này, ba năm trước
Lâm Thư đã hiểu sâu sắc. Hai chữ tranh thủ này, sau khi thất bại hai lần, Lâm
Thư không muốn đụng vào nữa.
Thích là giả, tình cảm là giả, nói chúng tất cả đều là giả
Dịu dàng cái gì chứ, chẳng qua chỉ là người ta điều chỉnh
không khí trò chơi một chút thôi mà? Nhưng cảm giác rõ ràng chân thật đó, nụ
hôn đó, những cái ôm kia, chợt giống như những thước phim quay chậm hiện lên
trong đầu Lâm Thư, từng chút từng chút một khiến cho không thể không thừa nhận
rằng nó đã là quá khứ.
"Thầy Tô, em chỉ muốn nói với thầy một câu" Lâm Thư
đột nhiên che dấu tất cả cảm xúc, Tô Mặc có chút không thể phản ứng kịp, thoáng
ngây người nhìn Lâm Thư.
Chỉ nghe thấy Lâm Thư gằn từng chữ, "Thầy, con người
không hiền lành như thầy, cẩn thận cả đời bị người ta chèn ép, tạm biệt"
Sau đó, không hề quay đầu bỏ đi.
Đây có thể là, những lời nguyền rủa quyết tâm ngoan độc cuối
cùng của Lâm Thư.
"Xì" vốn đang đứng ở bên cạnh, vì cái người cứng
miệng kia mà Hạ Tề tiến hành tự kiểm điểm, nhìn sắc mặt trở nên tối đen của Tô
Mặc thầm nói: "Cô bé này, theo mắt nhìn tuyệt đối không phải là sinh vật
trái đất đơn giản đâu?"
***
Đi dạo không có mục đích, đột nhiên Lâm Thư nhớ ra, cô từng
xem qua một bộ phim hàn quốc có phong tục vô cùng buồn nôn. Trong đó sau khi nữ
chính thất tình, lúc đêm khua, một thân một mình ngồi xe buýt, đi vòng quanh
thành phố. Mặc dù là có hành động có chút ngốc nghếch, nhưng quan trọng ở chỗ....
trên xe buýt vô cùng yên tĩnh, nữ chính nhìn thành phố ban đêm, trong giây phút
đó lại có thể hiểu ra tất cả, vứt bỏ mọi gúc mắc với nam chính
Phim ảnh, mãi mãi chỉ có thể noi theo thôi, nhưng không thể
nào vượt qua. Vì thế Lâm Thư, tìm đến một trạm xe buýt....
Nhưng mà, phim truyền hình chỉ có thể trở thành phim truyền
hình, hoàn toàn là vì không có tính thực tế trong hiện thực.
Lâm Thư nhìn cảnh sắc hoàn toàn xa lạ ở bên ngoài, sau đó,
vô cùng trầm mặc.
Aaaaa...... Ai có thể nói cho cô biết, trong phim truyền
hình nữ chính làm thế nào để ngồi chuyến xe cuối về nhà vậy? Trạm cuối không ngờ
lại ở một nơi hoang tàn vắng vẻ, cho dù có tiền đi nữa, cũng không có cơ hội
tiêu xài, hơn nữa, lúc đi vội vàng, trên người cô chỉ còn mấy đồng tiền xu hôm
qua mua đồ ăn còn thừa.
Gọi điện thoại cầu cứu, kết quả nhìn thấy điện thoại sập nguồn
mất từ khi nào rồi, hết pin sao? Thực sự là họa đơn vô chí....Lâm Thư hối hận đạp
đất, cô nên sớm biết, không phải ai cũng có thể giải bộ làm diễn viên.
Vù vù....
Từng cơn gió đêm thôi vù vù, trái tim rét buốt từng cơn.
Tất cả đều tại Tô Mặc, nếu không bị anh ta làm cho kích động,
làm sao cô có thể rơi vào hoàn cảnh như này chứ? Lâm Thư cúi gằm mặt, trong
lòng kêu gọi cái gọi là hối hận vô cùng. Người sai không phải là cô, nhưng bây
giờ cô lại phải lẻ loi ngồi ở trước trạm xe buýt, để làm cái gì chứ? tội gì phải
hành hạ bản thân cô như thế?
Việc đã đến nước này, nếu không thay đổi được, chi bằng
ngoan ngoãn tiếp nhận
Trước khi Lâm Thư bước vào đại học từng có một chị khóa trên
không biết mệt mỏi dạy bảo rằng, trong đại học có ba việc sau nhất định phải
làm đó là trốn học, lưu ban, yêu đương. Cho tới bây giờ, Lâm Thư cảm thấy bản
thân cô đã, tu thành chín quả rồi.
Không phải là thất tình thôi sao, có chuyện gì lớn đâu? Cùng
lắm là sau này không tin tưởng vào tình yêu nữa là được thôi...
Nghĩ như vậy, đột nhiên Lâm Thư thoải mái hơn rất nhiều
Vì thế, sáng ngày hôm sau, khi Lâm Thư lảo đảo đẩy cửa ký
túc xá ra, đối mặt với ba người đang lo lắng trùng trùng kia, "Cậu đi đâu
vậy hả?", "Không phải hôm qua cậu đi ra ngoài cùng với Tiếu Đồng sao,
tại sao lúc Tiếu Đồng trở về, lại không thấy câu?", "Không bị tên xấu
xa nào đó lừa tình lừa tiền đó chứ?"
Lâm Thư tiêu sái cười, "Chị đây đã ngộ ra rồi, hiểu rõ
những hư ảo của cuộc đời"
"Tớ đi Mcrblogging gia nhập vào hội pháp sư, lại có
thêm một người ném mình vào phật pháp rồi" đây chính là cái người bình
tĩnh Liễu Yên Nhiên.
"Tiểu Thư, thế giới đặc sắc như vậy, tại sao cậu phải
chịu khổ vườn không nhà trống?" đây là tiếng thở dài của Tiết Băng
Còn Tiếu Đồng, người "Nhân sĩ tri tâm" duy nhất, lại
kinh hãi liếc mắt nhìn Lâm Thư một cái, "Cậu..... xẩy ra chuyện gì rồi?"
Lâm Thư bĩu môi một cái, "Nhìn tớ vui vẻ thế này, thì
có thể có chuyện gì chứ?"
Không có chuyện gì.... có quỷ mới tin!
Cậu lừa được trời lừa được đất, lừa thần gạt phật, cũng
không thể lừa được Tiếu Đồng tớ đâu! liếc mắt nhìn Lâm Thư đắm chìm trong cái
thế giới vui mừng cô ấy tự tạo ra, Tiếu Đồng có chút không tin tưởng lắm.
Có cái gì đó không đúng, vô cùng không đúng.... Mặc dù Tiếu
Đồng rất muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xẩy ra, nhưng đột nhiên nhất thời đối
mặt với mối quan hệ thầy trò trở lại bình thường của Lâm Thư và Tô Mặc, Tiếu Đồng
lại không biết phải mở miệng như thế nào.
"Thầy Tô, em có thể nói chuyện với thầy một chút
không?" Hết giờ, Lâm Thư cầm quyển vở ghi chép bài lên, bước nhanh, chạy
lên trên bục giảng.
"Có thể" Tô Mặc lại có thể mỉm cười, gật đầu, nhìn
về phía Lâm Thư với vẻ mặt giống như đối với tất cả những sinh viên khác.
Còn Lâm Thư hoàn toàn giống như "Chăm chỉ học tập tốt,
ngày ngày hướng về phía trước", "Những chỗ dịch này em có chút không
hiểu...."
A, còn là loại sinh viên cung kính nữa chứ, cái tình huống lễ
phép với giáo viên này rốt cuộc là thế nào? Không phải lúc trước Lâm Thư vẫn
luôn quán triệt tôn chỉ, "Ở trường học người giáp nắm quyền, ở nhà mặc sức
đùa giỡn sao?"
Tiếu Đồng vò tóc, đầu đầy vạch đen. Đột nhiên cô hoài nghi,
cái đêm cô cổ vũ Lâm Thư đi tìm Tô Mặc, có phải là một sai lầm lớn rồi không?
Cuối cùng....
Khi Lâm Thư lần thứ n ngày chọn ở trong ký túc xá đọc tiểu
thuyết BL, mà không phải là đi đến nhà Tô Mặc ăn không uống không, tiểu vũ trụ
Tiếu Đồng rốt cuộc bạo phát.
"Lâm Tiểu Thư, cậu có hai lựa chọn: Thứ nhất, thành thật
khai báo, tớ sẽ giải quyết hòa bình; thứ hai cứ giải bộ ngốc đi, tớ sẽ cho cậu
một cước biết cậu từ CUP A thành CUP A-"
Lâm Thư nhìn Tiếu Đồng xiết chặt nắm đấm, vẻ mặt cười:
"Bây giờ, coi trọng hòa bình thế giới, phải đối bạo lực"
Tiếu Đồng nhíu nhíu mày, "Phải không? trong thế giới của
tớ chỉ có cua đồng, không có hòa bình. Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
Lâm Thư, ngay cả điều ấy cậu cũng không nhớ sao?"
"Tớ...." Lâm Thư cùi đầu lại vùng đất bằng phẳng của
mình, trong đầu suy nghĩ tình huống nếu như thực sự biến thành hai cái hố
thì...., "Vẫn là nên lựa chọn thành thật khai báo đi" không còn cách
nào khác, gặp phải thế lực ác, một thiếu nữ trói gà không chặt như cô, chỉ có
cách lựa chọn khuất phục thôi.
"Mẹ kiếp" Tiếu Đồng rơi vào trạng thái kinh sợ,
trong lúc đó không thể lấy lại tinh thần, "cậu nói, thầy Tô chỉ là đùa giỡ
một cô gái thanh thuần như cậu thôi sao?"
Lâm Thư gật đầu.
Tiếu Đồng quét mắt liếc Lâm Thư từ trên xuống dưới,
"Đùa giỡn cậu thì có gì hay chứ? Chắc thầy Tô ăn no rửng mỡ, nên mới chọn
nhầm đối tượng?"
Lâm Thư:... Này, chị Tiếu, mặc dù tớ đã khuất phục thế lực
ác, nhưng không có nghĩa là con thỏ nổi nóng sẽ không cắn người đâu?
"Vậy bây giờ cậu định một đao đứt đôi với thầy
Tô?"
"Chẳng thế còn gì? Tớ vẫn còn chưa ngu đến mức chạy đến
để cho người ta lừa đâu?" Lâm Thư buông tay, nhìn qua dáng vẻ không hề để
ý chút nào?, "Tình yêu thôi mà, Bản thân nó vỗn dĩ là phù vân rồi, cho dù
có quăng đi, cũng không có chuyện gì đáng lo đâu, huống hồ, tớ là người bỏ rơi
Tô Mặc cơ mà, bây giờ nhìn tớ xem, có phải là rất tốt không?" Dáng vẻ thật
sự giống như là đã nghĩ thống suốt.
Ai, thôi cứ coi như vậy đi - biết người biết mặt không biết
lòng, chẳng lẽ cô thật sự nhìn lầm thầy Tô sao? Tiếu Đồng thở dài, véo véo cái
mặt bánh bao của Lâm Thư, "Đi thôi, trong lòng có bức xúc gì muốn trút ra
hết đi, tớ đi cùng cậu, để ở trong lòng, không khéo sẽ bị suy nhược thần kinh
đó"
"Tớ không thèm bức xúc đâu" Lâm Thư quay đầu, sống
chết không thừa nhận
Tiếu Đồng kinh thường liếc mắt nhìn Lâm Thư một cái,
"Thôi đi, cậu định lấy chút ít chí thông minh đó ra để đối phó với tớ à,
giả không ngu có thể biến thành ngu thật, giả vui cũng không thể biến thành vui
thật, giả không thích..."
"Tiếu Đồng" Lâm Thư vội vàng cắt ngang Tiếu Đồng,
giống như Tiếu Đồng chuẩn bị nói ra bệnh dịch vậy, "Đi ăn lẩu với tớ
đi"
"Được, tớ đi cùng cậu" Bạn tốt là cái gì, chính là
vui buồn có thể chia sẻ với nhau, lúc
này trong lòng Tiếu Đồng tràn đầy tình cảm cao thượng, nhưng mà, nửa tiếng
sau....
Lâm Thư, câu bỏ bao nhiêu ớt vào đây vậy?
Thật ra căn bản là cậu muốn tớ bị cay chết đúng không, về
sau sẽ để cho chút tâm tư nhỏ bé của cậu phủ đầy bụi?