Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Chương 19




Đương nhiên là không...... đương nhiên là không....... đương nhiên là không

Bốn chữ này không ngừng lượn lờ trong tai Lâm Thư, mặc dù đây chỉ là một câu hỏi giỡn vui thôi, cũng không ngờ Tô Mặc sẽ trả lời nghiêm túc như vậy, Nhưng vì sao? ngay cả gạt cô một chút thôi cũng không được sao, từ chối nhanh chóng sạch sẽ lưu loát vậy sao.

Lâm Thư buồn buồn không vui cúi đầu, trong lòng dường như có một cái gai. Đâm người ta đau.

"Một lời hứa có liên quan đến chuyện vĩnh viễn, cho dù là ai cũng không thể hứa hẹn với người khác được" Tô Mặc lại nhẹ nhàng hộc ra một câu.

"Cuộc sống của anh và em có khi chỉ ngắn ngủn hơn mười năm, vĩnh viễn xa như vậy, liệu có ai nói trước được chuyện của tương lai? Nói không chừng, lúc này em toàn tâm toàn ý yêu một người nào đó, cảm thấy anh ta không gì không làm được. Nhưng chỉ cần vài năm sau, em sẽ phát hiện ra, anh ta cũng chỉ là một con người bình thường, mỗi ngày đều là trà gạo dầu muối tương dấm, hơn nữa tình yêu không thể chống lại được sự mài mòn của thế thái nhân tình. Đến lúc đó, có lẽ em sẽ cảm thấy nên rời đi một bước"

Lâm Thư vẫn cho rằng giọng nói của Tô Mặc rất sạch sẽ và tinh khiết, nhưng lúc này, nghe qua lại giống như tiếng cát đá va vào nhau, có một chút khàn khàn, có một chút tang thương, có một chút không muốn người khác biết buồn phiền.

Một quá khứ kết thúc không rõ ràng, một nỗi buồn khi rảnh rỗi.

Từ trước đến nay luôn cho rằng nghệ thuật là sự lãng phí của cuộc sống, nhưng trong giây phút này, Lâm Thư lại bất chợt nhớ tới những lời này.

Nhìn Tô Mặc bình tĩnh quay mặt, Lâm Thư chợt cảm thấy một sự lạnh lẽo

"Hai chúng ta hòa nhau" khóe miệng Tô Mặc chậm rãi nâng lên, gương mặt lạnh lẽo lúc đầu trong nháy mắt được thay thế bằng khuôn mặt phấn khởi vui vẻ.

Lâm Thư suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Tô Mặc, rốt cuộc nhớ ra, có một đêm, cô cũng trêu chọc Tô Mặc như thế này.

"Anh nên cùng em đi giành giải Oscar, nói không chừng, chúng ta có thể ôm hai tượng đồng Kim Nhân về đó" mặt Lâm Thư không đổi sắc nhìn về phía Tô Mặc, trong lúc đó cô cảm nhận một cách sâu sắc về thất bại và phẫn nộ.

"Quá khen, quá khen...." Tô Mặc nheo mắt, gối đầu lên đôi tay, tắm ánh mặt trời, dáng vẻ nhởn nhơ hài lòng.

Lâm Thư: ..... làm một người giáo viên nhân dân vĩ đại, anh còn có thể bỉ ổi hơn chút nào không?

"Nếu như hai người chúng ta đều đủ yêu đối phương, thì sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. Nếu không, chỉ được gọi là thích mà thôi. Tình yêu, không yếu ớt như vậy đâu"

Tô Mặc kinh ngạc nhìn về phía người con gái nói ra những lời này, cho dù thường ngày ngu ngốc thế nào đi nữa, nhưng vẻ mặt lúc này, lại làm cho người ta không kìm được mà tin tưởng. Có lẽ thực sự đúng như cô nói, hoặc cũng có thể không đúng như vậy?

Kết quả, cả một buổi chiều, trong khi những sinh viên khác tụm năm tụm ba "Vui sướng chạy đi chạy lại, thu thập tinh khí trời đất", thì hai người Tô Mặc và Lâm Thư lại nằm vô cùng thoải mái trên ghế mây, ngủ một giấc đến gần tối.

Lâm Thư đối với kết quả này vô cùng hài lòng, theo ý của cô, không cần phải nghi ngờ là việc tiêu hao năng lượng thấp nhất. Hai người lại ăn xong món miến chua cay mới mới lưu luyến rời khỏi "Quán mỹ thực"

Lúc đi ở trên đường nhỏ, Lâm Thư đột nhiên nhớ tới chuyện buổi trưa: "Tô Mặc, có phải là anh ghét em rồi không, cho nên vẫn không công khai quan hệ của chúng ta?"

"En nghĩ nhiều quá"

"Không phải, đúng là anh ghét em rồi chứ gì? Nếu không, tại sao không công khai quan hệ?"

"Tốt thôi, vậy ngày mai anh sẽ cầm tay em đi xem mặt trời mọc được chưa?" Tô Mặc lười biếng nói.

"Ái chà, thầy Tô thật trùng hợp nha, không ngờ gặp được thầy ở đây"

Tô Mặc nhìn nhìn cái người nào đó vừa kêu lên đó một giây, sau khi nhận người đang đứng phía trước là bạn học ngày trước, lập tức nhảy ra ba bốn mét, giả mù sa mưa chạy tới chào hỏi anh ta, tiếp đó chạy nhanh như chớp.

Rốt cộc là ai không muốn công khai quan hệ đây?

*****

Vẫn còn chưa tới năm giờ sáng, đã nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập rồi.

Mấy người trong phòng vẫn đang ở trong giấc mộng, Tiếu Đồng có tiếng là ngủ chưa no sẽ hóa thân thành ác ma, hung hăng đập ván giường: "Lâm Thư, mở cửa đi"

Không dám đấu tranh cùng thế lực ác Lâm Thư mơ hồ dụi mắt buồn ngủ, vừa mới mở cửa ra, những lời nguyền rủa trong bụng còn chưa nói ra miệng, đã nghe thấy: "Dậy mau, đi xem mặt trời mọc" Nói xong, đã không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi của người kia đâu. Tiếp đó lại "Rầm, rầm, rầm" hăng hái gõ cửa căn phòng bên cạnh.

Vì không có gì có thể so sánh với cảnh đẹp, mấy người trên giường sau mấy lần diễn cảnh "Chuẩn bị, dậy, thất bại" cuối cùng cũng vùng vẫy đứng dậy khỏi chiếc giường. Chẳng qua, vẫn còn chút xíu buồn bã ỉu xìu, nhất là Lâm Thư, mang theo cả một đôi mắt gấu mèo thật to 0_0, lảo đảo xuất hiện ở cửa.

Sáng sớm mùa xuân vẫn có chút lạnh lẽo, bên ngoài sương xuống mờ mờ, không khí rất nhẹ nhàng khoan khoái. Ngọn núi bên cạnh thôn cũng không quá cao, một đoàn người xếp hàng leo lên, chỉ hơn mười phút sau, đã leo đến giữa sườn núi.

Không đúng, thiếu một người, Lâm Thư đâu?

Vừa quay đầu lại nhìn, Lâm Thư đang bước từng bước, chậm rì rì ở sau cùng, đôi mắt hình như rơi vào một góc xa xôi nào đó. Tô Mặc đoán, chắc là cô vừa đi vừa ngủ.

"Tỉnh chưa, vừa leo núi vừa ngủ không may trẹo chân thì sao" Tô Mặc quay trở lại, đứng ở bên cạnh Lâm Thư, vừa buồn cười vừa có chút bất đắc dĩ nói.

"A....." Đáp lại lời của anh là một tiếng hét thê thảm.

"Làm sao bây giờ?" Lâm Thư ngồi dưới đất nước mắt lưng trong nhìn Tô Mặc .

"Hay là, em cứ ngồi ở đây đi? Chờ lúc mọi người về, sẽ dẫn em xuống dưới?" Tô Mặc nửa ngồi, kiểm tra tình hình vết thương của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, may mà không có thương tổn gì đến xương cốt, nhưng mà sưng phồng lên như này, chắc sẽ rất đau.

"Đều tại anh hết, tự nhiên làm cho em giật mình làm gì" Khó khăn lắm mới dậy sớm được để ngắm mặt trời mọc, kết quả, bây giờ....

Lâm Thư nhìn nhìn chút ánh sáng phía chân trời, vô cùng uể oải, mà càng làm cho cô uể oải hơn đó là, Tô Mặc lập tức xoay người đi về phía mọi người ở đằng trước, hình như thật sự định để lại cô ở đây một mình.

Ở giữa lưng chừng núi, bị những tảng đá lớn che khuất hết tầm nhìn, chỗ nào cũng là sương mù quanh quẩn, ngoại trừ nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy từ trong rừng truyền ra, thì vô cùng yên tĩnh.

Haiz, thực sự ngày hôm qua không nên hăng hái chiến đấu với thế lực ác đến chết đi sống lại. Xem đi, ai bảo hôm qua hăng hái quá làm gì, để cho ngày hôm nay mới bị thảm như vậy

Ôm chân, Lâm Thư ngơ ngác nhớ lại.

Nhưng mà, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện hai chân thon dài, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Mặc đang đứng ở trước mặt: "Sao anh lại quay lại?"

"Anh đi thông báo với mọi người một chút, không lẽ ném em ở lại chỗ này thật à?" Tô Mặc chậm rãi nâng Lâm Thư: "Đi thôi, anh cõng em"

Suy nghĩ duy nhất trong đầu Lâm Thư lúc này là.... Xem ra, ngày hôm qua có chút hả hê là đúng?

Nằm ở trên lưng của Tô Mặc, cảm giác rất chắc chắn, xem ra anh không hề gầy yếu giống như vẻ bề ngoài.

Chỉ một lát sau, phía chân trời dần dần tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhưng đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy những thứ này mà thôi. Trong tưởng tượng của cô sẽ có những tia nắng sớm dần dần chiếu sáng, mặt trời buổi sớm mai mê người mỹ vị như lòng đỏ trứng, trong đất trời đen tối dần dần lặn mất.... sau đó biến thành hình dáng như bây giờ.

Những đường nét cong cong dịu dàng của núi rừng, ở trong tia nắng ban mai hiện ra những màu xanh tinh khiết của lá cây, những tia sáng chiếu xa dần, thật lâu sau trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở vững vàng.

Cả người Tô Mặc, từ trên xuống dưới đều bị gắn vào trong một ống kính màu vàng nhạt, phát ra ánh sáng lấp lánh. Thoáng quay đầu lại, là có thể nhìn thấy những sợi tóc dán trên trán anh, rậm rạp rối bù. Trên những ngọn tóc bị quấn lên một lớp ánh sáng màu vàng nhạt, khiến Lâm Thư bắt đầu sinh ra ham muốn, muốn được sờ vào cái đầu kích thích của anh, cô đã thực sự làm như vậy rồi.... Chọc chọc, cảm giác lông lá xù xì.

"Tô Mặc, anh không cảm thấy đáng tiếc sao? Không được nhìn thấy mặt trời mọc...."

"Không còn cách nào, ai bảo anh làm em sợ đến mức sai chân?" Tô Mặc trả lời có hơi chế giễu.

"Cho dù anh không thể vĩnh viễn ở bên cạnh em, chí ít, bây giờ anh sẽ ở bên cạnh em" Nếu không cẩn thận nghe, thì những lời này của Tô Mặc sẽ gần như là muốn tan biến ở trong nắng sớm trong lành này.

Lâm Thư nhìn những bậc thang dài dằng dặc, bỗng nhiên cảm giác đường dài như vậy, hình như là đi qua cả cuộc đời.

Mặt trời mọc thật kỳ lạ nha, Lâm Thư không kìm được suy nghĩ này.

Ngồi tren xe buýt trở về, Tiếu Đồng ngồi ở bên cạnh Lâm Thư, thấy cô vẫn đang còn cái dáng vẻ si ngốc, không khỏi thở dài

Lúc leo núi, ai cũng không phát hiện ra Lâm Thư bị rớt khỏi đoàn, chỉ biết Tô Mặc chạy tới nói Lâm Thư bị sai chân, anh đưa cô trở về. Nhưng đợi đến khi đoàn người ngắm cảnh mặt trời mọc xong trở về, lại thấy Lâm Thư đang cười khúc khích. Đến bây giờ vẫn chưa dừng lại.

"Tớ nói này, cậu hoàn hồn mấy giây được không?"

"Hả..."

"Rốt cuộc là sáng nay xẩy ra chuyện gì vậy?"

"Ừm"

"Lâm Tiểu Thư, cậu là một sinh vật đơn bào à!

"Ừm....."

Tiếu Đồng: ........ (@_@) Tôi chém!

"A, đau quá...." cuối cùng thần kinh của Lâm Thư cũng trở lại bình thường, ôm má, hoảng sợ nhìn về phía Tiếu Đồng. Nhưng mà lúc này, Tiếu Đồng đã nhìn ra ngoài cửa sổ rồi, không hề để ý đến ham muốn nói chuyện của cô.

Vì vậy, Lâm Thư một trăm linh một lần nhớ lại câu nói kia của Tô Mặc : "Bây giờ anh sẽ ở bên cạnh em"

Thật ra thì, dáng vẻ như vậy cũng không tệ

Sau khi chơi xuân, Lâm Thư cảm nhận thấy rõ ràng trong lúc đó cô và Tô Mặc đã xuất hiện một chút thay đổi kỳ diệu. Hóa ra Tô Mặc cũng quan tâm đến cô với mức độ nhất định.

Nói ví dụ như, bây giờ....

Lâm Thư cầm trên tay một cái áo có phông có in hình Spongebob Squarepant (http://images1.fanpop.com/images/photos/1500000/Spongebob-spongebob-squarepants-1595658-1024-768.jpg), mặt không chút thay đổi nhìn Tô Mặc : "Ừ, đây là của anh"

Tô Mặc chán ghét dùng một ngón tay gẩy chiếc áo phông: "Vì sao anh phải cùng em làm cái việc ngu ngốc vô nghĩa này?"

"Bởi vì hôm nay là sinh nhật em, anh đã đồng ý đi chơi cùng em"

"Nhất định phải mặc cái này à?"

"Anh nhìn xem, em cũng đang mặc nó đây, đây chính là áo tình nhân đó"

"Vậy hôm nay em muốn đi đâu?"

"Tất nhiên là........ đến khu vui chơi rồi"

Nhìn sự hăng hái khác thường của Lâm Thư, anh không khỏi nghi ngờ, thật sự không phải là cô đang cố ý chỉnh anh nhằm trả thù mối oán hận năm xưa đó chứ?

Bất đắc dĩ lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, Tô Mặc hận không thể một cái tát chết chính mình. Ai bảo anh nhất thời mềm lòng làm gì?