Mọi người trò chuyện một lúc, Dương Nhược Thanh nửa thật nửa đùa nói: Em trai ta một tháng cũng chưa trở về nhà, vẫn là Lâu Ngữ Tuyết tới nhiều.
" Đúng vậy ta là người nhà của ngươi " Lâu Ngữ Tuyết lạnh nhạt nói. Lời này làm Dương Nhược Thanh cảm thấy tim bỗng nhiên dừng lại, nhìn xem người khác không có phản ứng nên nghĩ chẳng lẽ mình suy nghĩ nhiều.
Cuối cùng Dương Nhược Thanh muốn đưa bọn họ trở về, Lâu Ngữ Tuyết có chút hưng phấn hỏi:
" Tiễn bằng ngựa sao? "
" Gần như vậy không cần cưỡi ngựa " Dương Nhược Thanh nghĩ nhà giàu quả thật là xa xỉ đến cực điểm a ~
" Chờ ngươi sau này thành thân, mỗi ngày phu quân ngươi mang ngươi cưỡi ngựa."
" Ta chỉ muốn cưỡi ngựa của ngươi " Lâu Ngữ Tuyết không e dè nói, Dương Nhược Thanh thật có chút chống đỡ không kịp nên chỉ mỉm cười với nàng.
Dương Nhược Thanh tiễn bọn họ trở lại, dọc đường đi Lâu Ngữ Tuyết ăn thật nhiều. Dương Nhược Thanh nhớ lại mới vừa ăn trưa xong, nàng ấy ăn cũng không ít, ở trong nhà cũng ăn không ít bánh ngọt, chẳng lẽ đang tuổi phát triển nghĩ tới chính mình mười sáu mười bảy tuổi cũng ăn nhiều như vậy. Bình thường trở lại, nhưng ngoài miệng như cũ nhịn không được nhắc nhở vài câu:
" Làm sao ngươi có thể ăn nhiều như vậy? "
" Dù sao cũng không béo ".
Lâu Ngữ Tuyết luôn luôn có thể dễ dàng nói một câu chặn đứng Dương Nhược Thanh. Dương Nhược Thanh cúi đầu nhìn một chút chân của mình, liếc sang nhìn chân dài mảnh khảnh của Lâu Ngữ Tuyết. Nghĩ, nếu có một con dao, lập tức liền đem chặt xuống, người này không biết lòng ghen tỵ của nữ nhân đáng sợ thế nào, như vậy tự kỷ, quả thật là con nhà giàu.
" Ngươi như vậy phải cưới người có tiền mới được, không thì không thể nuôi nổi ngươi "
Dương Nhược Thanh sao lại dễ dàng như vậy dễ dàng chịu thua. Ai ngờ Lâu Ngữ Tuyết không giống như dự đoán theo tranh luận, cúi đầu có chút ngượng ngùng nói:
" Sau này sẽ không ăn như thế nữa, Ta rất dễ nuôi "
Giọng nói nhẹ nhàng làm Dương Nhược Thanh nghe được cảm thấy không đúng, nhìn thấy nàng cúi đầu thẹn thùng rất khó quên. Đến tận Lâu Ngữ Tuyết vào nhà, nhà còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Trở lại trường học, Lâu Ngữ Tuyết bỗng nhiên ham học, luôn cầm quyển sách văn hỏi Dương Nhược Thanh vài vần đề. Nhưng khi Dương Nhược Thanh cùng nàng giải thích, thì nàng lại không giống như đang nghe chỉ nghiêng đầu nhìn Dương Nhược Thanh, trên mặt khóe miệng cong lên cười tràn đầy ngọt ngào.
Dương Nhược Thanh giải thích xong ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng này. Lâu Ngữ Tuyết cũng không giả bộ đứng đắn vẫn cứ nhìn Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh bị nhìn không hiểu vì sao.
" Làm sao vậy? ".
" Cảm ơn phu tử " Lâu Ngữ Tuyết lắc đầu, cầm cuốn sách đi ra ngoài.
Dương Nhược Thanh lại không tin, di tới gương nhìn tỉ mỉ nhìn mặt mình, trên khuôn mặt đích thực không có gì khác thường, cảm thấy kì lạ.
Mỗi lần bất kì học sinh khác tìm Dương Nhược Thanh nói chuyện, Lâu Ngữ Tuyết nhất định hỏi đến tận cùng. Có lúc Dương Nhược Thanh cùng người khác nói chuyện, nàng chỉ ở bên cạnh nghe, không chen vào nói, không đi chỗ khác, cũng không ngại buồn chán.
Có một lần học viện tổ chức dạo chơi ngoại thành, không chỉ có học sinh phải mặc đồng phục ngay cả phu tử cũng có đồng phục giống vậy. Thời tiết chuyển lạnh, gió hơi lớn học viện cấp cho nhóm phu tử áo khoác ngoài.
Dương Nhược Thanh để cho học sinh ra ngoài chuẩn bị, chính mình ở trong phủ thêm áo khoác ngoài nhìn hai bên một chút không vấn đề gì, đang định đi ra liền thấy Lâu Ngữ Tuyết đi vào.
" Người mặc có chút rối loạn "
Còn không chờ Dương Nhược Thanh tỉ mỉ nhìn một cái mình rốt cuộc mình rốt cuộc mặc chỗ nào rối loạn. Lâu Ngữ Tuyết đã cởi xuống áo khoác của nàng, cúi đầu thắt nút cẩn thận.
Dương Nhược Thanh cúi đầu nhìn nàng, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không biết là động tác chậm hay thời gian quá chậm, hai người đứng đó một thời gian dài.
Thắt nút xong, Lâu Ngữ Tuyết lại như cũ không buông ra vạt áo, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Dương Nhược Thanh, chỉ thấy Dương Nhược Thanh tay giơ lên rồi lại thả xuống,
"Chúng ta, đi ra ngoài thôi."
Lâu Ngữ Tuyết không nói chuyện đi ra ngoài.
Dạo chơi ngoại thành, một lớp đi với một lớp khác cùng đi một chỗ. Dương Nhược Thanh chằng biết lúc nào lớp mình đi cùng lớp 2 đi cùng nhau, Lâu Mẫn phu tử vừa đi tới Lâu Ngữ Tuyết liền ngoãn ngoãn kêu một tiếng " Cô ".
Dương Nhược Thanh kinh ngạc hồi lâu không phản ứng, Lâu Ngữ Tuyết nhìn Dương Nhược Thanh trong lòng suy nghĩ, tiến lên mấy bước nhanh chóng khoác cánh tay của Dương Nhược Thanh.
" Phu tử, mượn ngươi một chút "
Lúc này Dương Nhược Thanh hoàn toàn ngây ngốc.
" Nếu ta không ở cùng ngươi, Hà Kiện muốn đi qua nói chuyện với ta " Lâu Ngữ Tuyết nói bậy một lý do, nhưng cũng có vài đúng.
Khi Dương Nhược Thanh quay đầu nhìn thấy Lâu Mẫn, nghĩ Cô ngươi ở đây không dễ dàng hơn sao, Lâu Mẫn thật ra không chú ý bên này, mà chỉ lo nói chuyện cùng học sinh của mình.
Cái này Dương Nhược Thanh không tiện đẩy ra Lâu Ngữ Tuyết, chỉ để mặc cho nàng khoác.
" Phu tử,cha ta sắp trở về " Lâu Ngữ Tuyết chẳng biết tại sao, mở miệng nhắc tới Lâu Cẩm Thiêm.
" Ừm "
Dương Nhược Thanh thực sự không biết nên không biết nên đáp lại như thế nào, cha nàng đã trở về, liên quan gì tới mình? Thành thật mà nói, Dương Nhược Thanh đã từng cùng nói với Cô nàng nói chuyện, may là lúc nói chuyện nàng chỉ nói có một học sinh rất thích dính nàng.
Cũng chưa từng nói học sinh kia là Lâu Ngữ Tuyết, nghĩ lại một chút vừa rồi Lâu Mẫn nhất định là thấy cảnh này, sợ là đoán ra gì đó. Dương Nhược Thanh chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy hoảng hốt.
Lâu Ngữ Tuyết đem cánh tay Dương Nhược Thanh ôm chặt thêm, Dương Nhược Thanh mơ hồ cảm nhận được bộ ngực phập phồng của Lâu Ngữ Tuyết. Bây giờ đột nhiên rút tay về có vẻ kì quái, cũng không rút tay cảm xúc thật sự không thể bỏ qua. Dương Nhược Thanh nghĩ làm phu tử chính mình bộ dạng như vậy có chút đáng thương.
Dương Nhược Thanh muốn nói chuyện dời đi sự chú ý của mình, đợi hết lần này đến lần khác Lâu Ngữ Tuyết không nói lời nào. Dương Nhược Thanh cau mày suy nghĩ về mình có thể cùng Lâu Ngữ Tuyết nói cái gì, nghĩ đến Lâu Ngữ Tuyết mới vừa rồi nhắc tới hỏi . ngôn tình ngược
" Cha ngươi sớm trở lại? "
" Dạ ". Ai ngờ Lâu Ngữ Tuyết cũng không nói nhiều điều chỉ trả lời
Một tiếng, làm Dương Nhược Thanh bối rối, nàng rốt cuộc là muốn như thế nào.
" Ngươi đã có người yêu thích? " Dương Nhược Thanh một chiêu không tệ, lập tức thay đổi câu chuyện, quả thực Lâu Ngữ Tuyết có phản ứng
" Ai? "
" Không phải là hỏi ngươi sao, ý trung nhân của ngươi, ngược lại hỏi ta "
Dương Nhược Thanh cảm thấy Lâu Ngữ Tuyết phản ứng có chút buồn cười, nghiêng đầu nhìn Lâu Ngữ Tuyết. Lâu Ngữ Tuyết đang nghiêng đầu lập tức quay đi chỗ khác, hơi cúi đầu, gương mặt đỏ như lửa dốt, ngay cả hai bên tai đều đỏ. Dương Nhược Thanh đợi nàng suy nghĩ, Lâu Ngữ Tuyết nhẹ nhàng mà nói một câu
" Không có ".
Đến dưới chân núi, trường học để học sinh trưởng thành ở dưới chân núi chờ, phu tử mang theo học sinh nhỏ tuổi lên núi trước chờ. Mà học sinh trưởng thành tự nhiên muốn liều mạng một phen, thường ngày ở trong trường sử dùng đầu óc tốt hơn lúc này sử dụng thể lực. Dương Nhược Thanh lớp học đều là học sinh trưởng thành nên chính mình chậm rãi đi lên núi.
Gần lên đình núi, có mấy nam sinh dành đường đi trước Dương Nhược Thanh, chắc là nàng ở giữa sườn núi, cuộc thi leo núi bắt đầu. Dương Nhược Thanh cũng không vội vàng, như trước chậm rãi, ngược lại không phải nàng thờ ơ mà thực sự muốn mau cũng mau không nổi.
Dương Nhược Thanh ngồi ở đỉnh núi, có không ít học sinh trưởng thành leo lên đỉnh núi, Dương Nhược Thanh không khỏi cảm thán, không đợi ta a~.
Nàng còn không có xem đủ phong cảnh, liền nhìn thấy Lâu Ngữ Tuyết ôm bụng, thở hồng hộc chạy lên đỉnh núi. Vừa đến trước mặt Dương Nhược Thanh thả mình ngồi trên mặt đất, lập tức không ít người vây quanh.
Chung quy nam nữ khác biệt, học sinh này chỉ ở một bên nhìn. Dương Nhược Thanh cũng không có thể làm bộ không phát hiện, đành phải nhịn chân ê ẩm đi tới, dùng hết sức chín trâu hai hổ mới đem Lâu Ngữ Tuyết từ dưới đất đứng lên, nhịn không được oán trách
" Ngươi liều mạng như vậy làm cái gì, không chạy nổi liền đi chậm một chút "
Lâu Ngữ Tuyết cũng không trả lời, chỉ là càng không ngừng thở dốc, vốn các học sinh vây quanh thấy có người giúp liền tản ra. Dương Nhược Thanh không vội cho Lâu Ngữ Tuyết ngồi xuống mà giúp đỡ nàng đứng một lát, thấy nàng thở chậm lại mới cho ngồi xuống. Lâu Ngữ Tuyết không còn chút sức lực nào, cả người đều dựa lên người Dương Nhược Thanh.
Dương Nhược Thanh một tay giúp đỡ nàng dựa vào ở trong lồng ngực của mình, tay kia thì nắm lại để trên chân của mình:
" Vẫn là để cho ta cõng ngươi đi xuống, bộ hình dáng này của ngươi sợ là đi không được."
" Phu tử "
Lâu Ngữ Tuyết cuối cùng đã mở miệng, thanh âm yếu ớt, Dương Nhược Thanh nghiêng đầu đợi nàng nói chuyện, cũng không nóng nảy.
" Mới vừa rồi ta khi lên núi, nghĩ thông suốt một vấn đề. Rất nhiều việc không thể chờ, cần theo đuổi."
" Theo đuổi không nên ép buộc " Dương Nhược Thanh không dễ dàng trả lời
" Nếu kết quả tốt, thì không phải ép buộc."
" Làm sao ngươi biết kết quả là tốt?"
" Vậy ngươi làm sao biết kết quả không tốt?"
" Hoa không có một bông, làm sao có quả, ngươi vẫn nghỉ cho sức khỏe khôi phục lại đi."
" Nếu theo như lời ngươi nói, ta tình nguyện không cần khôi phục, cứ như vậy luôn luôn dựa vào ngươi." Lâu Ngữ Tuyết lới nói tinh tế, làm Dương Nhược Thanh trong lòng cảm thấy bất an.
"Phu tử, ngươi nói, ta khôi phục là tốt, hay không khôi phục là tốt." Lâu Ngữ Tuyết doạ người, không cho Dương Nhược Thanh cơ hội trốn tránh.
" Cha của ngươi sắp trở về " Dương Nhược Thanh thật sự không biết nên trả lời như thế nào, chính là không hiểu sao lại hỏi một câu như vậy.
" Ta không quan tâm lâu dài, ta chỉ quan tâm thứ ta có được ở hiện tại " Lâu Ngữ Tuyết mắt đỏ lên.
" Ta quan tâm " Dương Nhược Thanh không nhìn ánh mắt của Lâu Ngữ Tuyết.
"Ngươi rốt cuộc muốn ta nói như thế nào? Nói cần nở hoa trước sau có quả chính là ngươi, nói muốn lâu dài cũng là ngươi, ngươi không cho ta cơ hội nở hoa, ta như thế nào với ngươi kết quả? "
May mắn trên đỉnh núi mọi người bắt đầu xuống núi, bên cạnh hai người cũng không có người nào, Lâu Ngữ Tuyết như cũ sức khỏe có chút yếu ớt, nói chuyện khí lực không lớn, cũng không có người nghe thấy.
" Ngươi cần gì phải theo ta kết quả, trên đời này người nhiều như vậy " Dương Nhược Thanh không muốn cùng nàng đánh thái cực nữa, nói không hề bao hàm
" Đúng là có nhiều người, nhưng ta chỉ thích một mình ngươi ".