Một Ngày Dài Bằng Ba Thu

Chương 60: Món quà thần bí




"Tôi chưa có gọi thức ăn, có phải cô mang lên nhầm phòng không?"

Lương Thu Thu cúi đầu nhìn xe đẩy thức ăn, khó hiểu hỏi người phục vụ.

Nữ phục vụ cười giải thích: "Không có sai, đây là Hứa tiên sinh gọi trước."

"Chuẩn bị trước rồi sao?"

Chẳng lẽ là sợ cô đói bụng nên gọi trước?

"Lương tiểu thu, xin nhường đường một chút." Nữ phục vụ cung kính nói với cô.

Lương Thu Thu xê dịch người, nữ phục vụ đẩy xe đến bên bàn.

Xe đẩy vừa đi tới, nữ phục vụ nhìn Lương Thu Thu cười thần bí, "Hứa tiên sinh bảo bên trong có món quà nhỏ."

"Món quà nhỏ?"

Lương Thu Thu đánh giá xe đẩy bị che kín mít từ trên xuống dưới, không đợi cô hỏi, nữ phục vụ đã rời đi, còn tri kỉ đóng cửa lại.

Món quà gì vậy? Thần bí đến thế à?

Nghĩ trái nghĩ phải còn không bằng trực tiếp mở ra xem, cô lật phần khăn che xe cơm lên.

Từng bó hoa hồng đỏ kiều diễm trang trí đầy trên xe cơm, từ trên xuống dưới đều là màu đỏ, cơ hồ che đi cả tầm mắt, cô ngơ ngác nhìn phía trên hoa còn đính giọt nước, ngơ ngác nửa ngày mới hồi phục được tinh thần.

Cái này, là món quà đó sao?

Không đúng, "bên trong" món quà, hắn là nói bên trong hoa còn giấu món đồ khác nữa.

Tay không lật lên từng bó hoa, "A " gai hoa hồng đâm vào tay cô, máu tươi lập tức rỉ ra.

"Tên khốn này, khi không lại đem quà để vào trong hoa hồng? Không tìm nữa." Tâm tình vốn dĩ đã không tốt, Lương Thu Thu trực tiếp ngồi lại trên ghế.

Cổ họng hơi khô, cô rót cho mình một ly nước, uống một hơi cạn sạch. Sau đó liền bắt đầu chán muốn chết mà di mắt đến xe hoa hồng tìm món quà bên trong.

Trừng mắt nhìn xe đẩy hồi lâu cũng không thấy gì, tư tưởng giãy dụa kịch liệt, cuối cùng cô vẫn quay trở lại xe đẩy, duỗi tay tiếp tục tìm kiếm đồ bên trong.

Không phải là cô chờ mong món quà của Hứa Gia Ninh, tuyệt đối không phải, chỉ là cô hiếu kỳ một chút mà thôi.

Trong lòng cô liên tục tìm lý do để bản thân không màng đến tổn thương trên tay để tiếp tục tìm món quà nhỏ.

"A "

Đau muốn chết, đợi lát nữa Hứa Gia Ninh đến đây, cô nhất định phải cho anh ta nếm thử cảm giác tay không bẻ hoa hồng.

"Ui không thể chọn hoa khác sao, tại sao nhất định phải là hoa hồng?"

Đem hoa hồng lật tán loạn, vẫn không tìm được món quà nhỏ trong miệng người phục vụ, mà tay cô lúc này đã bị gai hoa hồng đâm đến chảy máu.

Bất mãn trong lòng Lương Thu Thu lên đến cực điểm. Tìm không thấy, tìm không thấy, vẫn là không nhìn thấy!

Lương Thu Thu nổi điên, vung tay, hoa hồng lập tức rơi đầy đất, đột nhiên một chiếc hộp màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cô, trong lòng liền lập tức vui vẻ.

Không màng đến gai nhọn bên ngoài, cô duỗi tay đã đầy vết thương đi vào.

**** vạch phân cách chuyển bối cảnh****

Ngay lúc này, tại phòng bếp của nhà hàng.

"A Vĩ, cậu có thấy một hộp quà màu trắng không?" Một người trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào phòng bếp, sốt ruột dò hỏi người đầu bếp.

Đầu bếp đang bận tay, "Hộp quà màu trắng? Tôi đưa cho A Lâm đi phục vụ khách rồi."

"Phục vụ khách rồi?" Sắc mặt của người trẻ tuổi biến đổi, "Khách nào cơ?"

"Sao tôi biết được, A Lâm xếp hoa hồng lên xe đẩy rồi bỏ hộp quà vào, rồi dùng khăn phủ lên, cụ thể là khách nào thì tôi không biết." Đầu bếp một bên làm việc, một bên trả lời.

Mật của người trẻ tuổi kia tái nhợt, anh ta nhìn đến cánh hoa hồng rơi lả tả dưới đất, run rẩy chỉ vào hộp quà đã bị chén đĩa ngăn trở: "A Lâm nói hộp quà nhỏ, không phải là hộp kia chứ?"

"Hả?" Đầu bếp vừa nhấc chảo, lập tức ngây ngẩn cả người, "Sao lại còn hộp quà ở đây?"

"Đại ca à, cái hộp quà kia là của tôi." Nam thanh niên nhảy đến trước hộp quả, mở hộp quà nhỏ ra, là chiếc nhẫn kim cương lóe mắt bất ngờ xuất hiện trước mắt hai người.

Đầu bếp sợ ngây người, "Vậy cái kia... hộp quà của cậu là cái gì?"

Đầu bếp không hề nghĩ đến sẽ xuất hiện hai hộp quà, hộp của A Lâm cùng hộp của tiểu Lý để không xa nhau lắm, lúc đó anh ta bận quá cũng không kiểm tra, liền đưa hộp gần nhất bỏ vào xe hoa.

Tiểu Lý khóc không ra nước mắt, nửa ngày qua đi mới nghẹn ngào nói: "Là áo mua..."

Đầu bếp: "..."