Một Ngày Dài Bằng Ba Thu

Chương 59: Lời mời của anh




[Lương tiểu thư, thật xin lỗi, lớp phòng tuyến tâm lý của cô quá vững chắc, tôi không thể thôi miên để chạm đến đoạn ký ức kia được, nhưng chúng ta có thể dùng một ít biện pháp để tái hiện cảnh tượng lúc đó.]

[Vậy tôi có thể làm gì để nhớ đến người đó?] [Là người rất quan trọng với cô sao?]

[...]

[Lương tiểu thư, đại não con người có cơ chế tự bảo vệ, nếu đoạn ký ức đó đối với cô quá đáng sợ, có thể là tâm lý cô theo bản năng bài xích, đó cũng là một loại phương thức bảo vệ của cô.]

[Tâm lý tự bảo vệ?] [Đúng vậy.]

"Thu Thu, Học Thần hẹn cậu đến tiệm cơm tây Free Life để ăn cơm, cậu muốn đi không?"

Vì câu nói " ông xã~ em nhớ anh", Học Thần liền gửi tới 52.000 tệ, ánh sáng của đồng tiền thiếu chút nữa chiếu mù mắt cô, trời xanh ơi, có thể ban cho cô một người, à không, nửa người cũng được, giống Học Thần một chút được không?

Đa Đa đối với sự may mắn của Lương Thu Thu thì tỏ vẻ đố ky cùng hâm mộ mãnh liệt.

"À? Vừa rồi cậu nói cái gì nhỉ?" Lương Thu Thu đang thất thần chỉ biết Đa Đa đang luyên thuyên cùng cô, chứ không để ý cô ấy đang nói cái gì.

Thần sắc Đa Đa thay đổi, nhìn Thu Thu, " Hôm nay trị liệu không thuận lợi sao?" Cô ấy cẩn thận hỏi.

Lúc Thu Thu đi vào phòng khám thì còn rất vui vẻ, đi ra lại thấy héo héo, cô rất hoài nghi trị liệu xuất hiện vấn đề.

"Cũng được, chỉ là bác sĩ không thể thôi miên được tớ."

"Thôi miên không được sao... vậy ngày mai chúng ta có đi nữa không?" Đa Đa hỏi.

Lương Thu Thu lắc đầu, "Không cần đâu." Có lẽ đúng theo lời bác sĩ, đoạn kí ức đó rất xấu, như vậy thì còn nhớ lại làm gì, chỉ có tăng thêm phiền não.

Chỉ là, nếu những hồi ức không tốt đó lại là do Hứa Gia Ninh mang đến, cô có thể tiếp nhận anh, rồi kết hôn cùng anh không?

Hơn nữa, lỡ như cô thật sự có thai...

"Thu Thu, cậu có ổn không đó?" Đa Đa thấy cô ôm đầu rũ xuống, lo lắng hỏi.

"Không sao, tớ chỉ hơi đau đầu mà thôi." Hồi lâu sau cô mới trả lời Đa Đa.

Đa Đa mím môi, lúc sau mới do dự hỏi cô: "Học Thần bảo.." "Khi nào?" Lương Thu Thu ngẩng đầu, nét mặt uể oải.

"Khoảng 6 giờ 30, nếu bây giờ đi thì sẽ đến đúng giờ." Đa Đa hỏi tiếp: "Tớ đưa cậu đi?"

"Ùm."

Cô muốn bản thân bình tĩnh một thời gian, nhưng cũng không không chế được muốn gặp anh, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp anh.

Mười phút sau, hai người đều đến địa điểm.

"Thu Thu, có việc gì thì gọi cho tớ." Nhìn Thu Thu xuống xe, Đa Đa có chút không yên tâm.

Lương Thu Thu nhìn cô ấy, cười trấn an, "Tớ biết rồi."

"Ok, vậy tớ đi trước nhé." Đa Đa chào cô, sau đó đánh xe rời đi.

Lương Thu Thu đứng trước cửa nhà hàng, chờ một lúc, người phụ trách tiếp khách thấy thế liền tiến đến, "Tiểu thu, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?"

" À, không có việc gì." Lương Thu Thu lắc đầu, "Đúng rồi, chúng tôi đã đặt trước bàn 225, phiền anh dẫn đường."

"Được rồi, mời đi bên này."

Người phục vụ đưa Thu Thu đi qua đại sảnh, đi đến trước một phòng ở lầu hai, Lương Thu Thu kinh ngạc hỏi: "Không phải ở đại sảnh sao?"

"Có số 2 ở trước đều là phòng riêng." Người phục vụ lễ phép cười trả lời.

Hứa Gia Ninh có cần như vậy không, ăn một bữa cơm thôi mà đật cả phòng riêng.

"Tiểu thư, là phòng này. Nhưng Hứa tiên sinh chua đến, phiền cô đợi một chút." Người phục vụ chu đáo mở cửa phòng cho cô, làm tư thế mời, ý bảo cô đi vào trong.

Lương Thu Thu thăm dò nhìn vào bên trong phòng trang trí tráng lệ, không có hoa hòe lòe loẹt, phòng mang màu ấm, nhìn rất thanh nhã. Cô đi vào phòng, ngồi xuống không lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, vang đến tiếng cô gái, "Lương tiểu thu?"

Lương Thu Thu đứng dậy đi đến cửa, mở ra, người đến là một nữ phục vụ, cô ấy cười đẩy xe đến gần cô.