Một Ngày Dài Bằng Ba Thu

Chương 54: Lời chưa nói




"Tôi, tôi, chồng tôi nói anh ấy không thắt được cà vạt, bảo tôi vào giúp anh ấy thắt." Lương Thu Thu trong cái khó ló cái khăn...cái khôn, tìm được cho bản thân một lý do hợp lý.

"Thì ra là vậy." Nhân viên chợt hiểu ra. "Thu Thu, anh thắt được cà vạt."

Cửa lách cách một tiếng mở ra, Hứa Gia Ninh thân trên trần trụi nhô đầu ra, lộ ra cơ bụng rắn chắc, tuyến nhân ngư gợi cảm, nhân viên cửa hàng nhìn đến đỏ cả mật, đôi mắt dính trên người anh không thể rời đi.

Lương Thu Thu thấy vậy, phi thân bay đến, duỗi tay chắn người anh, lạnh giọng quát: "Hứa Gia Ninh, lập tức cút đi vào cho tôi!" Mắt hạnh lạnh lùng lướt qua, cảnh cáo những người đang xem không được tiếp tục nhìn.

Nhân viên cửa hàng bị bắt tại trận xấu hổ quay mặt đi.

"Thu Thu, anh thật sự biết thắt cà vạt mà." Hứa Gia Ninh ngây ngốc nói rõ cho cô nghe.

Ngu ngốc, ai mà quan tâm anh có biết thắt cà vạt hay không, hiện tại nói cái này làm gì? Mở cửa cũng không biết mặc quần áo vào, không sợ người ta chiếm tiện nghi của mình sao?

Dùng sức đẩy Hứa Gia Ninh vào phòng thử đồ, Lương Thu Thu trừng mắt nhìn nhân viên cửa hàng, đi theo sau anh vào phòng.

Cô đang tính toán giáo dục anh ta một phen cái gì gọi là "Nam đức", Lương Thu Thu "bịch" một tiếng bị người đẩy đến góc tường.

Cô trừng lớn hay mắt, không thể tin được bản thân đang bị Hứa Gia Ninh kabe-don.

Ka-be-don!!!

"Anh muốn cái gì?" Cô chua có tính sổ cùng anh ta đâu, tu thế này của anh ta là muốn tiên hạ thủ vi cường?*

*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm được nhiều lợi thế "Em ghen tị sao?"

Hứa Gia Ninh không hề chớp mắt nhìn cô, vẻ mặt anh nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng bên khóe môi lại ẩn ẩn ý cười.

"Tôi không phải, tôi không có, anh nói bậy!"

Ba lần phủ nhận liên tục từ miệng Lương Thu Thu nhảy ra.

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú, đôi mắt thâm thúy sâu tựa không đáy, tựa như chỉ cần cô giãy giụa liền sa vào trong, không thể chạy thoát.

"Anh rất vui."

Lương Thu Thu sửng sốt, buột miệng nói: "Anh vui cái gì chứ?" "Vì đó là em."

Mơ hồ không rõ nói ra câu, thật lâu sau đó, "Ý nói là, vì tôi kết hôn với anh?" Lương Thu Thu rũ mắt, trái tim đập liên tục.

Cô chờ đợi, chờ anh nói ra hai từ mà cô muốn nghe nhất. "Đúng vậy."

Anh không do dự mà trả lời.

Lương Thu Thu ngẩng đầu, ngực phập phồng liên tục, cô muốn nói gì đó, nhưng yết hầu lại giống như bị ngăn chặn, nói không nên lời.

Nơi trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, tựa như nơi trống rỗng nào đó được tình yêu của anh lấp đầy, không hề được báo trước.

"Hứa Gia Ninh..." Khóe mắt cô ửng hồng, môi run run, " Anh, thích.."

"Lương tiểu thư, Hứa tiên sinh, hai người có ổn không? Có cần trợ giúp không?"

Là nhân viên cửa hàng.

Không khí như tình bị phá vỡ, Lương Thu Thu thấp giọng mắng một câu.

"Thu Thu, anh.."

"Lương tiểu thư, Hứa tiên sinh "

"Câm miệng!" Hứa Gia Ninh lạnh lùng gầm lên với nhân viên bên ngoài, ngoài cửa lại phát ra một tiếng vang lớn.

Lương Thu Thu vốn dĩ đang chán ghét nhân viên cửa hàng kia, nhưng nghe bên ngoài có tiếng vang lớn cũng không khỏi lo lắng. "Nếu không chúng ta ra ngoài xem thử có chuyện gì?"

"Thu Thu, anh có lời muốn nói với em."

Hứa Gia Ninh đoạt lấy tay cầm, ngăn cản cô rời đi, Lương Thu Thu thoáng do dự, "Thật sự không quan tâm sao?"

"Không cần lo cho bọn họ."

Hứa Gia Ninh vốn dĩ không có hứng thú với người bên ngoài, nếu không phải hôm nay người nhân viên kia làm biểu hiện của Thu Thu đối với anh khác lạ, anh thực sự đều không muốn nghĩ tới.

"Hứa tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý quấy rầy hai người, là người của công ty ngài điện tới, nói công ty có vấn đề nghiêm trọng, cần ngài tiếp điện thoại, nên tôi mới..."

Giọng nói khiếp sợ của nhân viên ngoài cửa giải thích với Hứa Gia Ninh.

Cảm xúc phiền chán xẹt qua ánh mắt anh, "Tôi biết rồi, Thu Thu, anh ra ngoài nhận điện thoại trước."

"Ừm, đi ra ngoài đi" Cô cũng cần điều chỉnh cảm xúc của mình.