Ngày hôm sau.
Lương Thu Thu bị từng đợt âm thanh đánh thức, cô tưởng Đa Đa đang xem video liền duỗi tay đẩy đẩy cô ấy, ý muốn cô ấy không cần mở âm lượng to như vậy.
"Đừng đẩy."
Bên cạnh truyền đến tiếng nói không kiên nhẫn của Đa Đa, Lương Thu Thu dừng một chút, mở to hai mắt, đó không phải là Đa Đa? Đó là... mẹ?
Cô mơ mơ màng màng xốc chăn, đi chân trần ra phòng khách, ánh sáng bất thình lình nhảy vào mắt làm Thu Thu phải chớp chớp, cô thu tay xoa xoa hai mắt, lại tập trung nhìn kĩ----
"Thu Thu, đã nói con bao nhiêu lần rồi, mang dép vào." Mẹ Lương la cô.
Lương Thu Thu còn chưa kịp nhìn rõ người đang nói chuyện cùng bà là ai thi đã bị la.
"Thu Thu, buổi sáng tốt lành."
Giọng nói ôn hòa có lễ hỏi thăm, còn ai khác nữa, chính là Hứa Gia Ninh.
"Mẹ." Lương Thu Thu thấp giọng gọi bà, du quang nhìn thoáng qua, trên bàn là đủ loại lễ vật muôn màu.
Không cần phải nói, nhìn cũng biết là Hứa Gia Ninh mang đến.
"Anh qua sớm như vậy để làm gì?" Lương Thu Thu ồm ồm hỏi anh, đầu ẩn ẩn đau, tối hôm qua cả đêm mộng mị, đến nỗi mơ thấy cái gì đều không nhớ rõ.
"Anh tới thương lượng hôn lễ với hai bác." "Hôn lễ, chuyện đó..."
"Thu Thu, em sẽ không đổi ý chứ?" Hứa Gia Ninh cười cười, khuôn mặt tuấn tú thoắt cái trắng bệch.
Anh thoạt nhìn thật yếu ớt, Lương Thu Thu đang muốn giải thích vài câu, ánh mắt mẹ Lương như dao sắc bén lướt qua, cả người cô run lên, lập tức đem câu giải thích đã đến miệng sửa thành câu phủ định, "Không, tôi không có đổi ý."
Mẹ nó, ánh mắt quá hung ác, nếu cô thừa nhận, hoàn toàn có khả năng không giữ được cái mạng nhỏ này.
"Hừ." Bà hừ lạnh một tiếng, đưa cô một đôi dép lê, "Mang vào, rửa mặt một chút, rồi cùng Gia Ninh đi cửa hàng váy cưới."
"Cửa hàng váy cưới? Đi cửa hàng váy cưới làm gì?" Lương Thu Thu vẫn còn ngốc ngốc.
"Chụp ảnh cưới." Hứa Gia Ninh đi đến trước mặt cô, cúi đầu cười với cô.
"Không, không cần gấp như vậy đâu." Má ơi, cô còn chưa nghĩ đến việc sẽ đối mặt với anh như thế nào đây.
Hôn lễ gì mà nhanh như bánh xe, nhanh nhanh lăn tới đụng vào cô. "Học Thần?"
Đa Đa đầu tóc bù xù, nghe tiếng động bên ngoài nên từ phòng đi ra, nhìn thấy Hứa Gia Ninh, sửng sốt một chút, rồi lại quay về phòng. "Đa Đa ở cùng phòng với Thu Thu sao ạ?" Ý cười bên môi của Hứa Gia Ninh chua giảm, nhẹ nhàng hỏi mẹ Lương.
Bà gật đầu, "Đa Đa quên mang chìa khóa về nhà, ở nhà lại không có ai, đành phải ở tạm nhà chúng ta mấy ngày."
"Thì ra là vậy." Hứa Gia Ninh như đang suy tư mà gật đầu.
"Thu Thu, mau đi rửa mặt, đừng để Gia Ninh chờ lâu." Mẹ Lương lại thúc giục, Lương Thu Thu xoay người đi vào phòng, "Đa Đa, dì làm bữa sáng, con nhanh cùng Thu Thu rửa mặt xong rồi ra ăn sáng."
"Dạ dì." Trong phòng truyền ra tiếng Đa Đa đáp lại.
Lương Thu Thu trộm ngắm Hứa Gia Ninh, phát hiện đối phương vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, thấp giọng nói:
"Tôi đi rửa mặt."
"Ngoan." Anh duỗi tay, xoa đầu cô.
Lương Thu Thu bĩu môi, xoay người đi vào nhà vệ sinh, nhanh chóng đánh răng, bên cạnh Đa Đa đã chải tóc xong nhanh chóng chạy đến chỗ cô.
Hai người ở trong gương liếc nhìn nhau, "Có phải cậu còn nghi ngờ lời bạn cùng phòng kia nói không?" Đa Đa đè thấp giọng hỏi cô.
Lương Thu Thu trầm mặc.
"Được rồi, cậu nghĩ cái gì tớ còn không biết sao." Đa Đa cũng đi theo nặn kem đánh răng, "Tớ nhớ trong sổ nhật ký của cậu có ghi, hình như J có một nốt ruồi son bên hông?."
Lương Thu Thu gật đầu.
"Lúc cậu cùng Học Thần làm tình có thấy không?" Vừa nói dứt câu đã thấy Lương Thu Thu đỏ mật.
"Nhìn bộ dạng này của cậu hắn là không để ý, không sao, có cơ hội đây."
"Cơ hội gì cơ?" Lương Thu Thu tò mò hỏi.
"Không phải lát nữa các cậu đi chụp ảnh cưới sao? Đến lúc đó khẳng định Học Thần sẽ thay quần áo, cậu chớp lấy cơ hội..." Đa Đa nhướng mày, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Lương Thu Thu bừng tỉnh, vẫn là Đa Đa thông minh, như vậy liền không cần cùng Hứa Gia Ninh làm tình vẫn có thể xác nhận anh ta có phải J hay không, biện pháp này có lý.