Sau khi thương lượng hữu nghĩ giữa hai bên, mối nguy đầu tiên trong cuộc hôn nhân này đã được hoá giải một cách viên mãn.
Ngoại trừ lần đó ra, hai người không có phát sinh thêm tranh chấp nào khác nữa.
Hạ Hiểu rất hài lòng.
Ôn Sùng Nguyệt cũng rất hài lòng.
Trong gió xuân thổi đến một mùi thuốc lá, những bông hoa ở tầng dưới tiểu khu nở rộ hết sức rực rỡ đón mùa xuân đến, cũng như là vàng rơi, tơ ngỗng dệt gấm.
Ôn Sùng Nguyệt vốn dĩ muốn cùng Hạ Hiểu cùng nhau đến thăm bố mẹ cô, nhưng đáng tiếc là mãi chưa có cơ hội thích hợp.
Công việc của Hạ Hiểu quá bận, bận đến nỗi không có sức để về nhà, huống hồ hiện tại hoàn toàn không có biện pháp xin nghỉ, cũng không thể phân thân ra được.
Phát ngôn viên ban đầu trong lễ tình nhân đột ngột quay xe vào phút cuối, chuyện này khiến cho đồng nghiệp của cả bộ phận của Hạ hiểu bắt buộc phải cùng nhau tăng ca, thức đêm đến nỗi hai mắt đều đỏ cả lên, thật vất vả mới giải quyết ổn thoả.
Hiện tại, đến cả canh bát trân cũng không thể cứu được trái tim bị vùi dập của Hạ Hiểu, may mắn duy nhất chính là mấy ngày tăng ca lương đều rất cao. Nhưng sự kiệt quệ về thể chất và tâm lý không phải là thứ mà tiền bạc có thể xoa dịu được.
Hạ Hiểu không có quá nhiều đòi hỏi đối với tiền bạc, cô càng muốn từ chức hơn.
Chỉ là từ đầu đến cuối không có quyết tâm.
Cô muốn một người có thể đẩy cô, cho dù là một cái cũng được.
Dưới tình hình như thế, thầy Ôn cũng từ vốn là một ngày ba bữa bị buộc giảm xuống còn hai ngày ba bữa. Nhưng mà những cái này không phải là vấn đề, điều đầu tiên anh nhận thấy chính là Hạ Hiểu cả ngày ủ rũ.
Ôn Sùng Nguyệt hiểu được cái loại mệt mỏi này từ đâu mà đến.
Tăng ca.
Vốn dĩ, một ngày làm 8 tiếng đồng hồ, 5 ngày một tuần cũng đủ khiến người ta mệt mỏi, càng không phải nói Hạ Hiểu một tuần gần đây tăng ca với cường độ cao.
Ngoại trừ cái đó ra, còn có các nhóm làm việc trên Wechat.
Cho dù là thời gian nghỉ ngơi, trong nhóm chat của Hạ Hiểu vẫn sẽ có đủ loại tin nhắn và thông báo khác nhau, bị chiếm dụng thời gian riêng tư khiến Hạ Hiểu càng không vui, nhất là khi Ôn Sùng Nguyệt cùng cô chơi Luigi’s Mansion hay khi Hạ Hiểu bị Ôn Sùng Nguyệt ăn.
Hạ Hiều cũng không có nhiều thời gian giành cho tiểu Hà Mễ nữa.
Vào ngày 3 tháng 3, cây rau tề kết trái.
Vào mùa xuân, khi cây rau tề được đưa ra thị trường, Hạ Hiểu thèm đến mức chảy nước miếng, xung phong nhận việc cùng với Ôn Sùng Nguyệt đi mua thức ăn, cuối cùng mua được rau tề non.
"Hồi nhỏ, mẹ thích chiên bánh trứng cho em ăn." Hạ Hiểu nói với Ôn Sùng Nguyệt: "Món ăn đầu tiên em biết nấu chính là món này, anh nếm thử tay nghề của em xem."
Ôn Sùng Nguyệt thân thiện hỏi: "Xin hỏi, anh có cần mua bảo hiểm ngoài ý muốn trước khi ăn thử không?"
Hạ Hiểu vỗ một cái vào cánh tay anh: "Anh ăn nó cũng sẽ không chết, cho nên anh ăn thoải mái đi.
Tài nấu nướng của Hạ Hiểu cũng không phải là quá dở.
Bánh trứng chiên đơn giản nhất cô vẫn biết làm, dùng nước sôi trần sơ qua rau tề một chút, vắt kiệt nước, cắt thành từng miếng, rau tề vào đầu mùa xuân là tươi ngon nhất, cắt thành từng miếng nhưng vẫn còn nguyên vị xuân nồng.
Ôn Sùng Nguyệt từ một cửa hàng cũ mua được một lô thịt ----- thịt lợn này có các thớ thịt đều nhau, sau khi rửa, chần, treo đường, treo ở trong lò và dùng cây ăn quả sấy từ từ.
Trước đây có câu nói: " Vịt lò phương Nam, heo quay, thịt hun khói." Vịt lò phương Nam chính là vịt quay, danh tiếng càng ngày càng lớn, nhưng mà đến nay, cửa hàng chuyên bán thịt quay không nhiều nữa, chỉ có thể mua ở một số cửa hàng rang xay.
Thịt quay thơm ngào ngạt, tiều Hà Mễ đã kêu meo meo meo meo cả nửa ngày, chỉ đáng tiếc mèo con không thể ăn đồ ăn quá mặn, sau khi cắt rau tề, Hạ Hiểu chạy ra ngoài, mở thịt nai đóng hộp cho mèo con ăn.
Miếng thịt quay lớn, phải tự tay thái thành từng miếng, Ôn Sùng Nguyệt chuẩn bị làm món thịt hấp, đang cúi đầu thái thịt thì đột nhiên nghe thấy Hạ Hiểu kinh ngạc kêu lên: “Bạch Nhược Lan là ai? đã gọi lỡ cho anh mấy cuộc, anh cần em giúp gì không?"
Ôn Sùng Nguyệt lúc này mới nhớ đến điện thoại của mình đang để trên bàn bếp.
Trượt tay một cái, vô tình cắt phải ngón tay, Ôn Sùng Nguyệt nhíu mày:
"Không cần."
Nói như vậy, anh đi qua, trực tiếp từ chối.
Tiếng chuông phiền phức cuối cùng cũng ngừng.
Hạ Hiểu kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Thầy Ôn, tay của anh----"
Ngón tay Ôn Sùng Nuyệt chảy máu, anh không nói gì, cúi đầu nhìn, Hạ Hiều nhào tới, đau lòng cầm ngón tay của anh.
May là vết thương không lớn.
Tại sao lại cắt vào tay thế." Hạ Hiểu nhỏ giọng nói, cô quay người nhìn Ôn Sùng Nguyệt vừa cắt xong thịt heo. Máu của Ôn Sùng Nguyệt chảy một giọt trên miếng thịt heo, còn một giọt rơi trên thớt.
Hạ Hiểu bạo dạn lên tiếng: "Lẽ nào anh định nhỏ máu nhận thân sao?"
Ôn Sùng Nguyệt bình tĩnh: "Lẽ nào em muốn mỗi ngày thêm bữa ăn sao?"