Ding Dong.
Cửa thang máy mở ra.
Hạ Hiểu bước ra khỏi cửa thang máy, nhìn thấy Ôn Sùng Nguyệt đứng trước cửa, anh bước tới một bước, cầm lấy túi xách trong tay Hạ Hiểu, tự nhiên hỏi: "Đói bụng không? Mau rửa tay tới ăn cơm."
Mũi Hạ Hiểu cay cay.
Cô ừ một tiếng, không muốn để lộ.
Ôn Sùng Nguyệt nắm tay Hạ Hiểu vào cửa, nhìn kỹ sắc mặt của cô, cúi người người: "Sao vậy? Bị ấm ức chuyện gì sao?"
Hạ Hiểu nghẹn ngào: "Những lời anh vừa nói khiến em nghĩ đến một người."
Ôn Sùng Nguyệt hiểu ra: "Cha sao?"
"Không phải," Hạ Hiểu lắc đầu, "Giống bà của em."
Ôn Sùng Nguyệt trầm ngâm chốc lát nói: " Thật ra đôi khi em không cần phải thành thật như vậy.”
Cho dù tăng ca đến đêm khuya, thức ăn vẫn được để lại cho cô.
Salad với loại hạt và rau, đu đủ hầm ngao tuyết, tôm chiên trà Long Tỉnh, cháo rau, Hạ Hiểu đang ăn thì nhìn thấy Ôn Sùng Nguyệt đặt một hộp quà được buộc bằng ruy băng màu xanh đậm trên chỗ trống của bàn.
Anh cười: "Hôm nay anh nhìn thấy ở dưới lầu công ty. Anh nghĩ em sẽ thích nên anh mua mang về."
Hạ Hiểu đặt đũa xuống, cô cảnh giác sờ vỏ quà: "Bên trong là gì vậy?"
Ôn Sùng Nguyệt nói: "Đoán... đừng lắc, em đừng lắc!"
Đã muộn rồi, Hạ Hiểu đứng dậy ôm hộp quà mà lắc hộp trái phải, muốn biết đó là thứ gì. Thật tiếc khi tất cả kinh nghiệm trong cuộc sống đều còn chưa dùng tới thì cô nghe thấy một tiếng "meo meo" có chút bất mãn.
Hạ Hiểu giật mình kêu lên một tiếng, vội vàng đặt hộp quà xuống bàn, nhanh chóng tháo ruy băng xuống, ngóng trông nhìn thấy một con mèo mướp đáng yêu chỉ to hơn lòng bàn tay một chút.
Một cái đầu nhỏ lông mềm như nhung lộ ra, nhìn qua giống như có thể trọn trong một lần.
Cô hét lên A...a…a.., mèo mướp con tinh thần phấn chấn, đôi mắt hơi màu xanh xám, không xác định được bởi vì tuổi còn nhỏ hay là bởi vì lắc đến chóng mặt, bước đi có chút loạng choạng. Rõ ràng là nó đã tắm rồi, lắc lắc đầu, dùng sức kêu meo meo với Hạ Hiểu.
Nó đã cố gắng hết sức để làm ra vẻ hung dữ, nhưng tiếc là con mèo con còn nhỏ, vẫn là âm điệu mèo con đáng yêu.
Hạ Hiểu ngẩng đầu, vui mừng: "Anh đặt tên cho nó chưa? Nó là nam hay nữ?"
"Là một tiểu công chúa," Ôn Sùng Nguyệt cười nói, "Còn chưa có, em thử xem?"
"Ừm..." Hạ Hiểu suy nghĩ một lúc, "Bạn bè của tôi nuôi mèo đều đặt tên tiếng Anh, chẳng hạn như Chanel, Loewe..."
Ôn Sùng Nguyệt đồng ý: "Không tệ, nhưng tên tiếng Anh rất dễ đụng hàng. Em đã nghĩ kỹ là tên gì chưa?"
Hạ Hiểu xoa đầu mèo con: "Dùng tiếng Nhật kiểu Anh thì sao? Có vẻ đặc biệt."
Ôn Sùng Nguyệt: "Hả? Tên tiếng Nhật kiểu Anh là gì?"
Hạ Hiểu nói, "Yoxi."
Ôn Sùng Nguyệt: "..."
Hạ Hiểu nói thêm: "Hoặc Baga."
Ôn Sùng Nguyệt: "..."
Sau ba giây, anh sửa lại cho Hạ Hiểu: "Baka là cách viết gần đúng hơn, nhưng, Hiểu Hiểu, mèo con cũng có tôn nghiêm."
"Em vẫn nên vì cô ta mà đặt một cái tên anh có thể nghe được đi."
***
Hạ Hiểu suy nghĩ đến nát óc, cuối cùng mới quyết định được một cái tên mà cảm thấy không mấy xấu hổ, Hạ Thước, theo họ của cô, Hạ Thước, nhũ danh là tiểu Hà Mễ.
Mèo mướp nhỏ năng động và hoạt bát, có một vóc dáng khoẻ mạnh tự nhiên, tinh lực dồi dào, nhảy hết sức lực, nó thực sự có thể đứng vững, chỉ là bị Hạ Hiểu....
Mèo mướp nhỏ trời sinh tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh, thích lục lọi thùng rác, đối với mọi thứ xung quanh tràn đầy lòng hiếu kì. Thân hình mèo nho nhỏ, nhưng có một tham vọng rất lớn. Chỉ khi được cho ăn, nó mới ngoan ngoan đến gần chỗ Hạ Hiểu, uống sữa dê từ chiếc bình nhỏ trên tay cô.
"Mời em đến bệnh viện thú y xem nhé", Ôn Sùng Nguyệt ý bảo Hạ Hiểu đổ thức ăn cho mèo vào túi kín, dùng máy hút chân không cho vào hộp cất gọn gàng, tiểu Hà Mễ chống thân thể đứng lên, cuối cùng nguyện ý để cho Hạ Hiểu sờ chiếc đầu nhỏ và đệm móng mềm mềm dưới chân.
Ôn Sùng Nguyệt làm việc cẩn thận tỉ mỉ, cho dù con mèo nhỏ này đến với cô một cách bất ngờ, nhưng từ ngày đầu tiên lên kế hoạch bắt con mèo hoang về, tất cả đồ dùng cần thiết cho mèo đã được chuẩn bị đầy đủ rồi, tuy nhiên tiêm vắc xin vẫn cần qua vài ngày nữa mới có thể tiêm được, Ôn Sùng Nguyệt đã hẹn thời gian tiêm rồi.
Ở trong nhà đột nhiên có thêm một con mèo nhỏ, niềm vui của Hạ Hiểu nhất thời tăng vọt.
Cho dù, đã tạm thời khắc phục áp lực công việc nhưng vẫn quá sức, nhưng nghĩ đến dù cô có về nhà muộn bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng sẽ có mèo con và anh đang đợi cô, Hạ Hiểu cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Không chắc có phải do trong nhà có thêm một chuyên gia ẩm thực hay không, cân nặng của Hạ Hiểu cũng tăng dần đều, các chỉ số cân nặng của cô ngày càng tăng, so với trước đây tăng lên rất nhiều.