Hạ Hiểu nhìn không chớp mắt vào đôi tay khéo léo thon dài của anh, không chỉ khiến người ta có thể chết đi sống lại, mà còn có thể nấu ăn ngon đẹp mắt như vậy. Đôi bàn tay xinh đẹp này vứt bỏ thân cây húng quế, chỉ chọn những lá non của cây húng quế cắt ra, lá được cắt ra tỏa ra mùi thơm đặc biệt tươi mát trong lành.
Ôn Sùng Nguyệt rất chuyên tâm khi xử lý nguyên liệu nấu ăn, những cọng hành lá mảnh mai xanh nhạt như tuyết vỡ, làm nổi bật lên viên trân châu hành tây chuẩn bị được dùng bên cạnh chống những viên hành ngọc trai nhỏ bên cạnh để dọn lên đĩa. Trắng và sáng cùng chiếu rọi, như trăng chiếu trên tuyết.
Điện thoại của Hạ Hiểu vang lên, cô liếc nhìn, ủ rũ thở dài nói: "Lại là thông báo về việc teambuilding, còn không trả thêm tiền tăng ca."
Một tiếng rít nhẹ.
Dầu ô liu đun nóng, cho con trai và sò, tôm tươi vào xào trong nồi, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, Ôn Sùng Nguyệt nói: "Nếu không thích, vậy thì nghỉ việc? Chúng ta thử đổi một công việc khác "
Hạ Hiểu ngồi trên chiếc ghế đẩu, hai tay chống cằm, buồn bã nói: "Em không giỏi giao tiếp với mọi người, chắc chắn không thể làm ở cơ sở giáo dục, em cảm thấy mình sẽ dạy hư học sinh; thi biên tập cũng như vậy, hơn nữa anh cũng biết, biên chế nơi này rất khó. Ồ, lần trước Quất tử nói, nhà tang lễ không cần phải tiếp xúc với -- "
Ôn Sùng Nguyệt thêm rượu vang trắng và nước mắm vào trong nồi, tâm trạng tốt mà nhắc nhở cô: "Mặc dù khách của nhà tang lễ đều đã qua đời, nhưng em vẫn cần phải giao tiếp với người nhà còn sống của họ."
Hạ Hiểu mất hết ý chí.
Ôn Sùng Nguyệt dùng đũa chấm một chút nước sốt, đưa lên môi Hạ Hiểu, cô thăm dò, dưới cái nhìn soi mói của Ôn Sùng Nguyệt, đầu lưỡi nhanh chóng liếm.
Vị tươi mát nhàn nhạt.
Hạ Hiểu nói: "Mùi vị hơi nhạt."
Ôn Sùng Nguyệt để đũa sang một bên và rắc một ít muối biển lên.
Hạ Hiểu ủ rũ nói: "Còn công việc gì không cần giao tiếp với người không? Có thể kiếm tiền mà không cần giao tiếp với người ta. Em có hơi sốt ruột rồi."
Ôn Sùng Nguyệt thêm nước sốt cà chua vào trong nồi, trầm ngâm: "Không cần giao tiếp mà vẫn có được tiền, cướp ngân hàng à?"
Hạ Hiểu: "..."
Ôn Sùng Nguyệt cười nói: "Cá độ bóng đá?"
Hạ Hiểu nói: "Thầy Ôn."
Ôn Sùng Nguyệt để mì ý vào, bình tĩnh xào: "Ừ?"
Hạ Hiểu nghiêm túc nói: "Em bỗng nhiên không sốt ruột nữa."
"Em cảm thấy mình còn chưa tới trình độ nhất định phạm pháp mới tìm được việc.”
***
Tôm, con sò và con trai được trải đều được xếp xung quanh đĩa, ở giữa để mỳ Ý đã được nấu, rải nước sốt đều trên mỗi sợi mỳ, Ôn Sùng Nguyệt rải thêm ít sốt cà chua để trang trí, vừa rắc một ít lá húng quế còn non, ở xung quanh đĩa, đặt cà rốt sắt hạt lựu và bổ nhỏ trái cà chua nhìn tinh xảo đặc sắc.
Hạ Hiểu thán phục nói: “Với tay nghề của anh thì có thể mở quán được rồi.”
Ôn Sùng Nguyệt dùng đôi đũa sạch sẽ chạm vào đầu mũi cô: “Miệng thật ngọt.”
Hạ Hiểu cố gắng khen ngợi tài nấu nướng của anh: “Em nói sự thật mà, anh nấu ăn thật sự rất rất ngon, hơn nữa còn nhìn đẹp mắt…em thậm chí muốn đăng lên vòng bạn bè.”
Ôn Sùng Nguyệt để đũa xuống: “Ảnh trong vòng bạn bè? Cảm ơn em với sự khẳng định của em.”
Hạ Hiểu đã đói bụng lắm rồi, cô trước tiên bưng salad và sữa chua đặt trên bàn, đợi thầy Ôn cho ăn.
Bữa sáng mỗi ngày, Ôn Sùng Nguyệt cần ăn trứng luộc, anh rất chú trọng rèn luyện và chăm sóc dáng người.
Mà Hạ Hiểu thì không chú trọng được như vậy, cô thích ăn trứng chiên, vì vậy trong đĩa màu trắng sứ có một đóa hoa trứng chiên hoàn mỹ, phần viền hơi cháy vàng, lòng đỏ trứng chính giữa vừa vặn trong trạng thái vừa mới đông lại, rắc thêm một ít hạt mè và tiêu đen.
Hạ Hiểu ăn gì tốc độ cũng không chậm, cô thích chia sẻ vài chuyện mà mình thích trên bàn ăn, ví dụ như bồn thủy tiên trong công ty cuối cùng cũng đã nở hoa, nếu không nở thì đồng nghiệp sẽ nghi ngờ người bán hoa dùng cây tỏi lừa bán cho mọi người, ví dụ nữa như hoa nhài mùa đông trong tiểu khu đã bắt đầu có nụ hoa rồi, chỉ có điều rất nhỏ, phải tới sát mới có thể nhìn thấy…
Ôn Sùng Nguyệt không có khao khát muốn chia sẻ mãnh liệt như cô, anh không thích chia sẻ chuyện hằng ngày của mình cho lắm, chỉ mỉm cười nghe Hạ Hiểu nói những thứ này.
Sự hiểu biết của anh với vợ của mình ngày càng tăng thêm từng chút từng chút.
Ấn tượng ban đầu của Ôn Sùng Nguyệt với Hạ Hiểu chỉ có ôn nhu nhã nhặn, còn có nhút nhát.
Cái phía sau có lẽ không phải là ưu điểm, nhưng sự nhút nhát của Hạ Hiểu không có nghĩa là nhu nhược, cô chẳng qua là không có thói quen giao tiếp với người xa lạ, không am hiểu xử lý quan hệ giữa người với người.