Chu Tân Vĩ cuối cùng cũng nhận được tin báo, tổ giám sát phát hiện lịch sử chiếc xe Volkswagen màu đen số đuôi 369 đang đi về phía đường lớn Tân Cảng.
Trong bụng anh ta vô cùng kinh ngạc, nhưng không dây dưa lâu, gọi Tiểu Lưu nhanh chóng đuổi theo hướng ấy, đồng thời thông báo cho toàn đội nhanh đến rồi trợ giúp.
Có hai chiếc xe đi cùng, cộng thêm anh ta và Tiểu Lưu là tổng cộng có bốn người.
Cả một đường chạy như bay, khi gần đến bến tàu vận chuyển, Chu Tân Vĩ cảm giác được bầu không khí không thể xem thường.
Tránh cho việc bứt dây động rừng, anh ta gọi Tiểu Lưu cho xe đậu bên cạnh, nắm chặt súng trong tay, bốn người chia làm bốn hướng từ từ đi vào.
Mặt trăng lạnh nước, tứ phía vắng vẻ, trong không khí mơ hồ thoảng mùi máu tươi.
Cách đó không xa đột nhiên vang lên vài tiếng súng, con ngươi Chu Tân Vĩ căng thẳng, bước đi bất giác chậm lại, liếc nhìn Tiểu Lưu, rồi nhanh chóng đi chuyển nhanh về hướng ấy.
Anh ta trốn trong bải đất trống nhìn thấy bọn họ, quét mắt quan sát có khoảng chừng chín người, trong đó có hai người quỳ trên đất, bị vài người có vóc dáng cao lớn khống chế.
Đứng bên cạnh người đàn ông là Lý Đạo, lưng anh thẳng tắp, hai chân tách xa nhau một cách tự nhiên, bị Quách Thịnh cầm súng chĩa thẳng vào đầu, nói gì đó anh ta nghe không rõ, bỗng dưng người dưới đất nhào lên, hét lớn một tiếng, lao về phía Quách Thịnh.
Cơ thể Chu Tân Vĩ trốn phía sau thùng chứa hàng, nòng súng nhắm chuẩn vào hướng bọn họ, chưa kịp nhắm xong, phát súng của Quách Thịnh đã bắn vào bắp đùi cậu ta.
Tiếng kêu gào vang trời, Chu Tân Vĩ thầm chửi một tiếng. Trán anh ta giăng đầy mồ hôi hột, chỉ thấy lần này nòng súng của Quách Thịnh nhắm vào Lý Đạo, trong lúc nguy cấp, anh ta bình tĩnh thần trí, nhắm vào phía sau, bóp cò trước một bước.
Lý Đạo cho rằng cuối cùng mình cũng đón nhận vận mệnh, không nghĩ tới lúc sống còn gặp được chuyển biến lớn.
Anh cảm nhận được một luồng không khí mạnh mẽ từ bên phải vọt đến, chớp mắt một cái, Quách Thịnh hốt hoảng gào lên, cánh tay lệch sang, cây súng bỗng nhiên rơi xuống đất.
Lý Đạo phản ứng nhanh, một tay nắm cổ tay hắn vặn ngược lại, cùng lúc ấy, chân phải đưa lên, không hề kiềm chế sức mạnh, dùng mười phần sức đá thẳng vào bụng Quách Thịnh.
Quách Thịnh lui về sau lảo đảo vài bước, ngã ngồi trên mặt đất, rồi lại theo quán tính trượt ra sau nửa thước.
Kỷ Cương cũng nhân cơ hội người phía sau không để ý, đánh khuỷu tay ngược về sau trúng vào bụng đối phương, Hứa Đại Vệ bò lăn đến bên cạnh, níu giữ cánh tay của cậu ta trượt ngược ra sau thùng chứa hàng.
Vài tên thuộc hạ của Quách Thịnh bấy giờ mới có phản ứng lại, có người gọi: "Anh Quách!"
"Nổ súng mau!"
"Nhanh, phía bên kia!"
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đám cấp dưới chạy loạn, đều trốn hết ra sau thùng hàng, hướng về phía Chu Tân Vĩ mà nổ súng.
Vang lên vài tiếng, rồi đột nhiên yên tĩnh.
Bờ sông không có bất kỳ ai, thùng chứa hàng dựng ngang dựng thẳng sắp xếp gọn gàng, không biết đối phương ẩn nấp ở đâu, toàn bộ khu cảng vận chuyển hàng hóa rơi vào yên tĩnh như chết, nguy cơ rình rập bốn phía.
Không ai dám đứng lên, chỉ cần hành động thiếu suy nghĩ sẽ trở thành bia ngắm cho đối phương ngay.
Trương Hướng Quyền đỡ Quách Thịnh dựa vào phía sau thùng hàng, thời khắc nguy hiểm, là anh ta kéo hắn về.
Cánh tay Quách Thịnh trúng đạn, đau đớn không thể nhịn được, một mùi khét và mùi máu tanh xộc vào mũi, bị một cú đánh của Lý Đạo cũng không hề nhẹ, hắn cảm giác tất cả nội tạng đều bị vỡ nứt, trong cổ họng có thứ gì đó chen lấn dâng trào.
Dù sao cũng là lão già, hắn lâu lắm rồi chưa từng có cái dáng vẻ mất sức như thế này.
Trương Hướng Quyền thở gấp: "Anh Quách, anh thế nào rồi?"
"... Tiền đâu? Viên đá quý đâu?"
Trương Hướng nhanh chóng tìm khắp nơi, hơi thăm dò, nghiêng người trông về phía sau thấy hai cái va li mình vứt bỏ: "Lúc nãy chỉ mãi kéo anh, vứt hết cả bên kia rồi."
"Đồ ăn hại." Hắn tức giận mắng lớn.
Quách Thịnh thở phào, lớn tiếng hỏi: "Đứa nào trên đường? Xưng tên còn tiện nói chuyện."
"Cảnh sát." Chu Tân Vĩ nói thẳng: "Tôi nghi ngờ anh phạm tội trộm cắp, cố ý sát hại vài nhiều tội danh khác, bây giờ anh bỏ vũ khí xuống, đặt tay ra sau gáy, từ từ bước ra."
Quách Thịnh hoàn toàn ngơ ngác, dường như chẳng nghe thông được, hỏi Trương Hướng Quyền: "Nó nói nó là cái gì?"
Trương Hướng Quyền trừng mắt như con trâu trừng, mắng: "Mẹ kiếp, nó nói nó là cảnh sát, Lý Đạo báo động. Chúng ta làm thế nào đây?"
"... Làm sao bây giờ?" Quách Thịnh nghiến răng nghiến lợi, cơn giận khó nuốt nổi: "Làm thế nào cũng chết, mày nói xem?"
Quách Thịnh đã từng nghi ngờ dụng ý của Lý Đạo khi chủ động tìm hắn, Lý Đạo suy nghĩ đa đao, hẳn là đã nghĩ thông suốt mục đích hắn dẫn dắt anh đến Miên Châu.
Quách Thịnh vẫn đoán rằng Lý Đạo liên quan đến tuyến của Khâu gia Khâu Thuận Đức, Khâu Thuận Đức những năm gần đây ở Miên Châu Quảng Ninh thế lực cực kỳ lớn, nghĩ rằng khả năng lớn lần này cũng nhìn trúng hàng, gọi Lý Đạo sang bên này làm nội ứng, đến lúc đó chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng.
Cho nên hắn mới ngoài sáng trong tối tiết lộ sai địa chỉ giao hàng với anh, vốn cho rằng mình nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ Lý Đạo lại dùng đến cách này.
Quách Thịnh cười vang: "Mày có gan lắm." Hắn nâng tông giọng lên: "Lý Đạo, mày có gan lắm."
Lý Đạo không đáp.
Quách Thịnh trốn sau thùng hàng gần bờ sống nhất, ở giữa cách một thùng, hắn nghiêng sang vị trí phía sau.
Ánh trăng in bóng hắn nghiêng xuống mặt đất, sau lưng Lý Đạo kề sát thùng hàng, nhìn theo cái bóng dường như thấy có người đứng nấp sau thùng hàng cùng hắn, chỉ có điều phe phòng ngự hướng đối nghịch với nhau.
Anh không có gì trong tay, rút thắt lưng từ bên hông ra.
Quách Thịnh còn đang chửi bậy, hắn không lên tiếng trả lời, đi vòng hướng ngược lại qua đầu bên kia thùng hàng, quả nhiên thấy có người cầm súng trong tay, đang từ phía đầu ngược lại theo dõi anh.
Đối phương dường như cũng phát hiện phía sau có động tĩnh, vừa định quay đầu, Lý Đạo chạy tới vài bước, dùng thắt lưng siết cổ hắn, vặn hai đầu dây giữ sang bên phải, chuyển cổ tay giữ chặt thắt lưng, dùng sức buộc chặt, một tay còn lại khống chế bàn tay cầm súng của hắn.
Người đàn ông ngửa đầu ra sau, nói vài ba âm tiết kêu xin, gương mặt bị ngạt đến tím tái, không lâu sau mắt trợn ngược, súng rơi xuống đất, hắn ngất đi.
Cứ như thế, cả người Lý Đạo bị bại lộ trong tầm mắt đối phương, một tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua bên cạnh trúng vào thùng hàng sắt nổ ra, tia lửa bắn khắp nơi, chấn động khiến lỗ tai anh lùng bùng.
Anh nhanh chóng khom lưng ôm đầu, ngước mắt lên, bên sườn thùng hàng phía trước có người lộ ra nửa người, đang cầm súng chỉa về phía anh.
Rồi một giây tiếp theo, Chu Tân Vĩ phát hiện vị trí của đối phương, giữ súng nhắm chuẩn, bóp cò, bắn chuẩn xác vào ngực hắn.
Một lần đáng gục hai tên.
Bên kia còn lại Quách Thịnh, Trương Hướng Quyền và hai tên thuộc hạ.
Lý Đạo nhanh chóng lui về vị trí cũ.
Quách Thịnh thấy thuộc hạ ngã xuống đất, tức giận nói: "Đứa nào chuốc thuốc mê mày, mà mày thà rằng lao vào ngồi tù cũng không theo tao hưởng phúc?"
Lý Đạo lạnh giọng: "Còn mạng sống của người anh em đã khuất của tao."
"Nó cướp người của tao, không đáng chết à?" Quách Thịnh thấy chiếc xe của hắn đậu cách đó không xa, nháy mắt với Trương Hướng Quyền, nói: "Mày nhớ cho kỹ, người phản bội tao đều không chết yên thân."
"Để xem lời này của mày có linh nghiệm hay không."
Quách Thịnh nói lạnh: "Thằng oắt, chơi với tao thì mày còn non lắm."
Lý Đạo chẳng thèm bận tâm nói năng với hắn, im miệng không nói nữa.
Anh quay đầu liếc nhìn, hai cái va li xách tay nằm ở lối giữa hai thùng hàng, Kỷ Cương và Hứa Đại Vệ trốn bên kia, đứng cùng hàng với anh, nhóm người của Chu Tân Vĩ thì đứng xa hơn.
Nhóm cảnh sát cứu viện vẫn chưa đến, trong chốc lát cục diện rơi vào bế tắc.
Đột nhiên, có tiếng xe khởi động.
Lý Đạo giật mình, nhìn thăm dò.
Trương Hướng Quyền không biết từ lúc nào đã lén đi đến chỗ đậu xe, chở theo vài người, quay đầu xe đánh vòng quanh bãi đất trống, lái về hướng của bọn họ.
Chu Tân Vĩ và Tiểu Lưu nổ hai phát súng vào thân xe, nhưng xe di chuyển quá nhanh, một phát bắn vào khung bảo hiểm, một phát khác... bắn hụt.
Quách Thịnh quát: "Cái va li, đi lấy cái va li."
"Không được, em..."
"Mẹ kiếp tao bảo mày đi lấy!"
Trương Hướng Quyền cắn răng, đạp mạnh chân ga, bùng phát cơn giận dữ chạy vọt lên.
Điều không ngờ đến rằng, Kỷ Cương lại xách lấy va li trên mặt đất trước Lý Đạo một bước.
"Lão Kỷ!" Lý Đạo gọi.
"Lão Kỷ, nguy hiểm!" Hứa Đại Vệ gào lên.
Kỷ Cương dường như không nghe thấy, một tay xốc lên, nhấc chân chạy nhanh về phía trước.
Quách Thịnh: "Đuổi theo cho tao."
Tốc độ Kỷ Cương rất nhanh, di chuyển theo hình chuyển động chữ "S", tìm một khe hở chui vào, thay đổi phương hướng, chạy nhanh về phía bờ sông.
Xe Quách Thịnh vẫn đuổi theo không từ bỏ.
"Phía trên! Mau mau!"
Chu Tân Vĩ quát, theo vài người nhân cơ hội nhanh chóng di chuyển về phía trước.
Ghế sau có người vươn cánh tay ra, bắn loạn xạ ra phía sau vài phát súng, có một cảnh sát chân bị trúng đạn.
Chu Tân Vĩ gọi bọn họ mau chóng ẩn nấp, dừng lại vài giây, giữ vững cổ tay, một phát bắn vào bánh xe sau.
Một tiếng thắn xe chói tai, xe xiêu qua vẹo lại, lòng vòng dừng ngang bờ sông.
Kỷ Cương dùng sức lực cả cánh tay, quẳng một cái va li xuống sông: "Tao vứt hết mẹ nó luôn! Đi lấy đi!"
Nòng súng trong tay Trương Hướng Quyền nhắm "pằng" vào tay anh ta.
Kỷ Cương đưa một cái va li khác lên treo trước sông, khóe môi giương giương khiêu khích, hoàn toàn là dáng vẻ liều mạng, gào lớn tiếng: "Bắn đi! Mẹ kiếp mày bắn đi!"
Quách Thịnh đè tay Trương Hướng Quyền lại, phất tay ra phía sau.
Hai người ngồi sau nhìn nhau một cái, không thể không nghe lệnh đẩy cửa xe xông ra, lao về phía Kỷ Cương, ý đồ giành lại cái va li trong tay anh ta.
Nhưng chưa đi được mấy bước, hai tiếng bang bang vang lên, cơ thể hai người mỗi người một phát, lảo đảo xiêu vẹo, ngã xuống đất theo hai hướng khác nhau.
Ở trước cửa lớn, tiếng còi báo động kêu rất lớn, vài chiếc xe cảnh sát từ phía xa lái tới, ánh đèn xanh đỏ thay nhau chiếu rọi một vùng trời.
Nhóm cứu viện rốt cuộc cũng đến nơi, hơn mười viên cảnh sát lấy cửa xe làm lá chắn, giữ súng, bao vây ba người đứng bên bờ sông.
Lúc này sắc mặt Quách Thịnh chỉ có tái nhợt đi, nghĩ thầm trong lòng cuối cùng nước cũng ướt giày rồi, thực sự hết chơi được rồi. Hắn vùng vẫy sắp chết, trốn bên cạnh chiếc xe gần bờ sông cùng Trương Hướng Quyền.
Trương Hướng Quyền kéo Kỷ Cương chắn trước người, súng kề sát bên thái dương của anh ta.
Cảnh sát nói: "Các người không còn đường lui rồi, hạ súng xuống, chủ động khai báo hành vi phạm tội, sẽ nhận được sự khoan hồng."
Hai người bọn hắn sớm đã thành chó hoang, Quách Thịnh nửa ngồi, trốn bên cạnh đuôi xe với Trương Hướng Quyền, Trương Hướng Quyền gào rách cả họng: "Không được động đậy, không được đến đây, nếu động đậy tao giết nó."
"Anh đừng xúc động, muốn thế nào, chuyện gì cũng thương lượng được."
"Lùi lại, mẹ kiếp lùi lại cho tao, tránh đường ra, bọn tao muốn đi ra ngoài."
Không có ai di chuyển.
Lúc ấy, Chu Tân Vĩ và cộng sự đi lên trước, Lý Đạo cũng đi ra theo, ánh mắt sắc bén nhìn bọn chúng chằm chằm.
Quách Thịnh cũng xuyên qua khe hở nhìn thẳng vào anh, khóe miệng giật giật, dường như còn mang theo ý cười quái dị: "Bảo Lý Đạo qua đây, bọn tao muốn thảo luận với nó."
Cảnh sát vẫn không nói chuyện, có người lên tiếng cười trước.
Khóe môi Kỷ Cương độ cong càng lúc càng lớn, nhẹ buông tay, cái va li rơi trên mặt đất, anh ta đạp chân phía trước, cái va li chà trên mặt đất trượt ra hai, ba mét.
Trương Hướng Quyền cầm súng đập mạnh vào bên thái dương anh ta: "Mẹ kiếp mày làm gì vậy!"
Kỷ Cương không thèm di chuyển, một lúc lâu, không biết nói với người nào: "Là tôi có lỗi với anh em."
Lý Đạo bỗng siết chặt nắm tay.
"... Sau này mẹ con cô ấy có gặp gì khó khăn, phải phiền đến cậu nhiều rồi."
Lý Đạo dự cảm đến điều gì đó, vừa định mở miệng, thì giọng nói liền thay đổi âm độ: "Kỷ Cương, khốn kiếp anh đừng có làm vậy!"
Anh định nhào tới trước, bị Chu Tân Vĩ giữ vai lại.
Động tác của Kỷ Cương rất nhanh, nắm chặt cây súng Quách Thịnh vẫn đặt bên hông mình, đặt chồng trên ngón trỏ hắn dùng sức bóp một cái.
Một âm thanh dồn nén, tất cả mọi người đều ngẩn hết ra.
Súng trên tay Quách Thịnh trượt xuống, cơ thể Kỷ Cương cũng ngã xuống theo.
Thân trên Trương Hướng Quyền bị bại lộ, cảnh sát bán một phát vào cánh tay hắn, súng trên tay rơi xuống đất.
Đã đi đến đường cuối cùng, không thể lui được nữa, hai người họ đứng nguyên tại chỗ.
Có người nhanh chân tiến lên, mạnh mẽ khống chế được bọn họ.
Từ lúc ấy, còn hồ ly già xảo quyệt Quách Thịnh cuối cùng cũng sa lưới, Trương Hướng Quyền và hắn, bị cảnh sát mang còng tay vào.
Tình trạng bỗng nhiên trở nên ầm ĩ hỗn loạn, có người gọi xe cứu thương, có người kiểm tra tình trạng thương vong.
Lý Đạo ngồi bên cạnh Kỷ Cương, nghiến răng rồi mở miệng nói một câu: "Anh chết như vậy, cậu ta cũng tuyệt đối không tha thứ cho anh."
Kỷ Cương dùng hết sức để cười.
"Phải sống, cả đời này nợ cậu ấy, trả nợ hết kiếp này."
Quách Thịnh được người đỡ đi qua bên cạnh, cười như kẻ điên: "Thằng súc sinh, để cho mày chứng kiến từng người bên cạnh chết dần." Toàn thân hắn lôi thôi, tinh thần xuống thấp gấp trăm lần so với lúc trước, tóc bù xù, quần áo trên người đều bẩn, ngón tay đen nhẫn phỉ thúy cũng bị đập nát mặt tan tành.
Lý Đạo thẳng người, vào cái khoảng khắc, khi Cố Duy chết sự đau đớn của Cố Tân xông lên đầu anh.
Chân phải anh hơi lui về sau một chút, chân trái trụ, dùng toàn bộ sức mạnh dồn vào chân phải, thẳng thừng đạp mạnh vào bụng hắn.
Cú đá ấy, khiến Quách Thịnh phun máu tươi ra khỏi miệng.
Chu Tân Vĩ bước nhanh lên ngăn cản: "Cậu đừng gây chuyện, đàng hoàng một chút cho tôi."
Lý Đạo nhìn chằm chằm Quách Thịnh: "Chết cũng để cho mày chết trước anh ta."
Quách Thịnh nhếch miệng cười, hàm răng có nhuốm máu tươi, gượng mặt nhìn qua càng thêm phần đáng sợ: "Tao hiếu kỳ, mày báo động, thực sự không lo lắng cho sống chết của cô nàng Cố Tân kia à?"
"Cô ấy chẳng làm sao, đã về Thượng Lăng từ sớm rồi."
Quách Thịnh sửng sốt: "Không thể nào."
Lý Đạo để hắn chết phải hiểu ra: "Người mày bắt đi là cảnh sát, lần này phụ trách phối hợp với tao, trước khi làm cảnh sát đã tráo đổi thân phận của hai người họ, mày không tra ra được. Mày đặt tất cả suy nghĩ vào người tao, mà bỏ qua máy định vị và thiết bị nghe lén giấu trong tóc cô ấy, bây giờ ba người họ đã an toàn rồi."
"Không thể... không thể nào được." Hắn bỗng nhiên ngộ ra: "Là mày cố ý?"
Lý Đạo không đáp lời.
Quách Thịnh trợn lớn hai mắt: "Cái ngày mà mày vừa đến Miên Châu, tao cố ý quay về di chuyển gần khu nhà cũ của mày, cố ý vào ở khách sạn bên cạnh, mày biết tao sẽ ở đó theo sự sắp xếp của mày, cho nên, mày cố ý đưa đến trước mặt tao?"
Lý Đạo hiểu rõ Quách Thịnh, hắn quen lo tính trước sau, tất cả nắm gọn trong tay mới hoàn toàn yên tâm.
Quách Thịnh là người duy nhất anh hiểu rõ tình hình suy nghĩ, cho nên anh đoán, hắn nhất định sẽ ở lại khu nhà cũ cho một hai người giám sát, nhằm khi chính anh vừa đến Miên Châu, anh đã biết rõ tình hình.
Chỉ có khiến cho Quách Thịnh tin rằng quân cờ trong tay đủ nặng, mới có thể càng yên tâm về anh hơn.
Cho nên ngày hôm ấy anh mang theo một cảnh sát nữ, di chuyển rất lâu quanh khu gần đó.
Quách Thịnh hồ đồ, khóe miệng dưới hé mở, chậm rãi lắc đầu: "Đáng tiếc, đáng tiếc quá A Đạo."
Chu Tân Vĩ nói: "Dẫn người đi!"
Chuyện này sẽ tốn thời gian, sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Quách Thịnh, không ngờ rằng Trương Hướng Quyền gần như nổi điên, sử dụng sức mạnh va trái chạm phải, trốn thoát cảnh sát hai bên, khom người, nhặt mảnh thép dài một thước trên mặt đất, hai tay nắm chặt, chém loạn xạ vào nhóm người.
Hắn đánh mất lý trí, còng tay va chạm với thanh thép kêu leng keng.
"Thả tao ra! Mau thả tao ra! Tao không phải ngồi tù! Tao không giết người!"
Lúc đầu Chu Tân Vĩ quay lưng về phía hắn, nghe hắn gọi liền quay người lại, đã thấy thanh thép ấy ghim về phía lồng ngực anh ta.
Khoảng cách giữa hai người họ chỉ rộng chừng hai thước, lần này anh ta không kịp né tránh, con ngươi co rụt lại, vô thức lùi vài bước, không nhanh bằng tốc độ lao đến của hắn.
Có động sự chạy về hướng của anh ta, nhưng không đứng gần bằng Lý Đạo.
Nhìn thấy đầu thanh thép sẽ đâm về phía tim của anh ta, cánh tay bên cạnh đột nhiên đưa ngang ra chặn lại, cản trước bộ phận quan trọng ở lồng ngực anh ta...
Lý Đạo, Kỷ Cương và Hứa Đại Vệ cùng vào bệnh viện, vết thương của anh không tính là nhẹ, chỗ rách ở phần cánh tay bên phải chặn thanh thép, rất sâu, may mà máu đã ngừng chảy, khâu sáu mũi, y tá đang băng bó cho anh.
Chu Tân Vĩ từ bên ngoài đi vào, ngồi bằng ghế bên cạnh.
Hai người nhìn nhau, không ai mở miệng, gian phòng rất yên tĩnh, chỉ có y tá cẩn thận quấn băng gạc cho Lý Đạo.
Một lát sau, Chu Tân Vĩ nói: "Hứa Đại Vệ và Kỷ Cương còn đang phẫu thuật."
Lý Đạo bỗng dừng vài giây, hỏi anh ta: "Tôi có thể đi qua xem không?"
"Không thể."
Lý Đạo gật đầu không nói tiếp.
Chu Tân Vĩ đứng dậy, đi vài bước thong thả trong căn phòng bệnh, hai tay nhét vào túi quần, cuối cùng 9di đến dựa vào cạnh bàn: "Đau không?"
"Không dùng thuốc tê."
Chu Tân Vĩ cúi đầu quan sát: "Cảm ơn."
Lý Đạo cười nói: "Tôi cũng cảm ơn anh." Trước đó ở bến tàu, có hai lần đều là Chu Tân Vĩ nổ súng cứu anh.
Chu Tân Vĩ nói: "Đó là nhiệm vụ của tôi, cậu không cần cảm ơn."
Lý Đạo không tiếp lời.
Rất nhanh sau đó, y tá băng bó kỹ, dặn dò cẩn thận mọi điều cần chú ý, rồi bưng khay đi ra ngoài.
Y tá vừa đi, Chu Tân Vĩ liền lén sờ thuốc lá trong túi, nhanh mồm hút nửa điếu, cảm giác một mỏi trên người đã vơi bớt được một ít.
Quần áo hiện tại của hai người đều có phần lôi thôi, cả người toàn là bùn đất và vết máu, sắc mặt u ám, trong mắt đầy tia máu đỏ.
Lý Đạo dựa vào đầu giường: "Khi nào có thể quay về Thượng Lăng?"
Chu Tân Vĩ nghĩ ngợi một lúc, rồi hỏi: "Nghe nói khi các cậu ở trấn Tam Pha đã cứu một cô gái bị lừa bán? Bọn buôn người cũng là do các cậu bắt được?" Không cần anh đáp, anh ta đã cười cười: "Tên trộm cậu thú vị thật."
Lý Đạo cười khan một tiếng.
Chu Tân Vĩ nói: "Những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, tôi sẽ viết chi tiết trong báo cáo."
"Có thể giảm án?"
"Tôi nói có thể không được tính." Vài giây sau, Chu Tân Vĩ lại thêm một câu: "Đúng vậy."
Lý Đạo liếc anh ta, bụng bảo dạ, mẹ kiếp, nói một câu nghiêm chỉnh mà còn vòng trước đón sau, một câu thẳng thắn cũng không dám nói, nói cũng như không, chẳng khác nào nói dối. Khiến người ta nghe xong chỉ muốn nổi điên.
Anh mặc kệ, lúc này có hơi choáng váng đầu óc, cần nhắm mắt nghỉ ngơi, không quan tâm anh ta, rồi nghe anh ta hỏi: "Trước khi cậu đi, cậu có muốn gặp người nào không?"