Trên người Lý Đạo được đắp một lớp chăn mỏng màu trắng, nhắm chặt hai mắt, một chút khí huyết trên gương mặt cũng không có. Mũi miệng được bao bọc trong dụng cụ thở, còn có vài dây dợ cắm vào người anh, bên cạnh nhiều loại máy móc.
Anh nằm ở đó rất yên tĩnh, giống như không còn hô hấp, Cố Tân cảm thấy tấm chăn mỏng ấy ảm đạm đến dọa người, nếu như kéo lên vài tấc nữa, thì chẳng khác nào người chết.
Cô đột nhiên vô cùng dè dặt, không dám bước qua.
Bác sĩ quay đầu lại hỏi: "Người thân của bệnh nhân đâu?"
Cố Tân không kịp phản ứng, vẫn ngồi im không động.
Một y tá nhìn dáng vẻ sững sờ ngân ngốc của cô, chạy nhanh qua: "Sao lại ngồi ngây ra đó, trưởng khoa gọi cô đấy."
Lúc này Cố Tân mới động đậy, chợt đứng dậy, nhưng một cơn choáng váng ập đến, khiến cô ngã ngồi lại băng ghế.
Y tá vội vàng đỡ lấy cô, Cố Tân nói cảm ơn, bấy giờ động tác đứn dậy mới chậm lại, siết chặt tấm chăn mỏng trên người rồi bước sang: "Trưởng khoa, anh ấy... tình trạng thế nào ạ?"
Trưởng khoa tháo khẩu trang xuống, dừng lại nói: "Bệnh nhấn mất quá nhiều máu, mảnh thủy tinh trên lưng đã được lấy ra, may mà đâm không sâu, phổi có tổn thương nhất định, đã xử lý kịp thời rồi."
Cố Tân muốn xác định lại: "Ý của bác là...?"
"May mà còn trẻ, tĩnh dưỡng đi."
"Nói như vậy, không nguy hiểm đến tính mạng?"
Chuyện này không ai dám nói chắc chắn vấn đề đó được, trưởng khoa mập mờ nói thế nào cũng được: "Tam thời có thể xem là như vậy."
Lý Đạo được chuyển vào một phòng bệnh, trưởng khoa đi theo sau xem tình trạng của anh, rồi dặn dò một người ý tá chú ý tình hình, sau đó mới gật đầu với Cố Tân, xoay người đi ra ngoài.
Khi y tá đi ra cửa đã chuyển đèn trong phòng bệnh tối xuống, trong không gian lớn, bên giường bệnh có một cái ghế, bên cạnh là cửa sổ, dường như lại có thêm hai viên cảnh sát, dựa bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn vào trong một lát.
Cố Tân kéo cái ghế dời đến trước giường bệnh, ngồi phía trên, mông chỉ dựa một nửa, lưng giữ thẳng.
Lý Đạo vẫn hôn mê, vết thương ở lồng ngực và phần lưng đều nằm bên phải, trước một bên bụng có một cái gối chống đỡ, không thể không nằm nghiêng, cả cơ thể anh rơi vào trạng thái tĩnh lặng, chỉ có lớp sương trắng bên trong mặt nạ dưỡng khí khi nhiều khi ít, chứng tỏ rằng anh còn sống.
Gương mặt của anh dường như chìm hẳn vào đêm tối, môi hơi cong, được che kín trong mặt nạ không nhìn thấy rõ.
Lần đầu tiên Cố Tân quan sát lông mi của anh, không vừa dài vừa cong như của phụ nữ, mà lại đậm và ngắn, cảm giác cứng rắn.
Cố Tân nhìn chằm chằm một lúc, đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào, anh luôn luôn cảnh giác, vậy mà lần này lại không có phản ứng gì.
Cảnh sát ở phía ngoài cửa khẽ đẩy ra một khe hở, nhìn vào trong thăm dò, rồi lại lui ra ngoài.
Phía hành lang truyền đến tạp âm, tạo thành từng âm thanh đơn điệu, bầu không khí bên trong phòng bệnh có vẻ càng thêm yên tĩnh.
Cố Tân hơi xốc chiếc chăn đơn trên người anh, tìm bàn tay anh được giấu phía dưới, sống lưng cô bất giác trầm lặng lại, nhiệt độ lòng bàn tay anh không còn lạnh ngắt giống như khi còn ở trong hang động nữa, mà đã khôi phục lại sự ấm áp vốn có, nắm lấy cũng có cảm giác rất an toàn.
Cố Tân lại kề sát môi mình đến, nghiêng đầu, gương mặt cọ vào lòng bàn tay anh vài cái, thoải mái mà nhắm mắt lại.
Lúc đầu còn suy nghĩ miên man, sau đó cô không hay biết mình ngủ đi từ lúc nào, e rằng sự mệt nhọc quá độ hoặc là nguyên nhân khác, chẳng khác nào người ngất đi không biết sự gì, ngủ bên cạnh anh thật say.
Không biết qua bao lâu sau, Cố Tân bị động tác tác động lên đỉnh đầu mình làm cho tỉnh giấc, trong cơm mộng mị cảm giác như có người xoa tóc cô, sức lực vừa nhẹ vừa chậm, chỉ là trong lúc vô tình đã kéo sợi tóc của cô.
Cô tưởng mình còn trong mơ, khẽ hầm hừ câu gì đó, gương mặt lại giấu sâu vào trong bàn tay, cánh tay kia bất động, đặt trên đỉnh đầu cô, mang theo sức mạnh nặng nề, chỉ có điều không được bao lâu, rồi lại vuốt ngược lên.
Khi ý thức dần dần rõ ràng, Cố Tân đang nằm chợt dựng thẳng người dậy, đối diện với khuôn mặt Lý Đạo.
Anh đang nhìn cô, con ngươi chỉ hé một chút, ánh mắt vừa lạnh vừa điềm tĩnh.
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Tân hơi sửng sốt.
"Anh tỉnh rồi." Sự vui mừng trong lòng lấn át chút nỗi buồn lạ lẫm, Cố Tân nhanh chóng đứng dậy: "Em đi gọi bác sĩ."
"Đừng đi."
Giọng nói của anh vẫn chưa có sức lực, hai chữ, lại phát ra có vẻ hờ hững.
Cố Tân vô thức ngồi xuống ghế, hé miệng quan sát anh.
Lý Đạo đưa lưng về phía cửa, cho nên khi anh tỉnh lại không ai phát hiện ra. Cửa phòng chỉ khép hờ, mơ hồ có thể nghe cảnh sát ở gian ngoài nói chuyện với nhau, anh và Cố Tân trong gian phòng này có bất kỳ biến động nhỏ nào, người ở bên ngoài sẽ lập tức tiến vào.
Khung cửa sổ phía bên kia đã hiện lên màu sắc của mặt trời, có lẽ là quang cảnh tầm ba bốn giờ sáng.
Cố Tân không ngờ Lý Đạo lại tỉnh nhanh đến vậy, cô nắm tay anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh... khó chịu ở đâu?"
Lý Đạo rút tay ra, kéo lớp mặt nạ dưỡng khí xuống, quan sát cô một lúc lâu, sau đó, anh thu hết tâm tình của cô vào trong mắt, cuối cùng mở miệng: "Tôi nói gì, em sẽ cũng nghe theo?"
Kết cục đã được quyết định từ lâu, cuối cùng những lời này theo anh bấy lâu mâu thuẫn với nhau cũng phải nói ra rồi.
Cố Tân cúi đầu: "Em có thể đổi ý không?"
Lý Đạo nói: "Không thể."
Cơ thể Cố Tân cừng đờ, giật mình vì sự thẳng thắn của anh.
Khi thực sự phải đưa ra lựa chọn, cô phát hiện bản thân mình không hề mạnh mẽ như trong tưởng tượng, hoặc có lẽ, cô không có lòng dã độc ác như anh.
Trái tim vẫn không thể tránh khỏi cơn đau vô hình, môi Cố Tân hơi run rẩy: "Em cho rằng, ít nhất... anh sẽ nói câu gì đó để khiến em đợi anh."
Lý Đạo dừng một lúc rồi mới nói: "Đợi tôi? Em muốn đợi tôi đến bao giờ? Mười năm hay là hai mươi năm? Em dám chắc đến lúc ấy tôi còn mạnh khỏe không?"
"Có thể không lâu đến thế..."
"Bao lâu không do chúng ta, kiểu trọng tội này trong lòng em chắc hiểu rõ... Cố Tân, chúng ta chỉ quen nhau được nửa tháng." Khóe môi anh cong lên, nói khẽ: "Không phải ngốc à."
"Chuyện này chẳng liên quan gì đến thời gian." Cô lập tức phản bác: "Cùng nhau trải qua sinh tử, chẳng lẽ vẫn chưa đủ?"
Lý Đạo lạnh lùng kêu lên một tiếng.
Cố Tân cầm lấy tay mình, nói rất chậm: "Nếu như là vấn đề thời gian, thì vào trận động đất năm ngoái ở Miên Châu, em đã thấy anh."
Biểu cảm của anh cừng đờ, một lúc sau mới hỏi: "Nhớ rồi? Nhớ vào lúc nào?"
"Sau khi Cố duy mất."
Lý Đạo trầm mặc xuống, nhìn sang nơi khác rồi mới nhìn lại cô: "Bây giờ cái dáng vẻ của em là thế quái nào đây, đi theo tôi không có gì tốt đẹp, nhanh đi về tìm một... tìm một người đàn ông chuẩn mực." Thuốc mê hết tác dụng, anh không biết mình đau cụ thể ở chỗ nào, dường như nơi nào cũng đau: "Mạo hiểm mặc dù kích thích, nhưng chỉ từng trải qua là được rồi, không nên ngu ngốc mà mẹ kiếp theo cả đời."
Cố Tân ngồi trên ghế nhìn anh, cô thể không hề động đậy, thậm chí hô hấp cũng rất ổn định, nhưng lại cắn chặt môi dưới, gương mặt hơi đỏ ửng lên.
Lý Đạo chứng kiến vẻ mặt bị tổn thương trên gương mặt cô, cánh tay buông thõng dời đến, ngón cái đặt trên cánh môi cô dịu dàng: "Em không còn là con nít, có gì mà không chịu nổi?"
Cố Tân đẩy ra, trở tay hung hăng cho anh một cái tát.
Trước mắt Lý Đạo như có ngàn ngôi sao, chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp: "Đừng nghĩ mọi thứ thật quá."
Trong nháy mắt anh lại ăn thêm một cái tát nữa.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh thì đẩy cửa nhìn vào trong, hai người họ bất động.
Bong người đi chuyển đi, cửa phòng hơi khép, Cố Tân lại đưa tay lên đánh anh.
Nước mắt vờn quanh hốc mắt cô, cô lạnh giọng nói: "Cho dù anh có muốn một nhát cắt đứt tình, cũng không cần nói những câu như vậy để khiêu khích em."
Đầu lưỡi Lý Đạo liếm má trong phần mặt bị đánh, nói gọn gàng dứt khoát: "Vậy thì cứ nói tình hình thực sự với cảnh sát."
"Tình hình thực sự nào?"
"Bảo tôi ép em rời khỏi Thượng Lăng, giữa đường đào tẩu thì bị tôi bắt lại, rồi lần này gặp nạn em may mắn được người tốt bụng cứu giúp." Tốc độ nói của anh rất chậm: "Ăn ngay nói thẳng là được."
"Nói thật ư, em thích người ức hiếp em, em còn có ý định cùng anh ấy bỏ mạng nơi chân trời, em là đồng lõa." Giọng cô kiềm nén nhưng vẫn rất xúc động.
"Cố Tân!" Anh đột nhiên nhìn thẳng cô, biểu cảm hung dữ: "Em dám!"
Cô cũng nói lại: "Em dám."
Lý Đạo gằn giọng: "Nếu như em dám nói như thế, ông đây..."
"Thế nào?"
Lý Đạo nhìn chòng chọc người con gái trước mặt, lồng ngực phập phồng vội vã, con số trên máy giám sát tahy đổi liên tục. Anh đột nhiên đưa tay lên, kéo hết ống cắm trên người ra, rồi trong kẽ răng rít ra vào chữ: "Vậy thì mẹ kiếp chết chung."
Động tác ấy tiêu tốn rất nhiều sức của anh, nước thuốc và huyết tương bị treo lơ lững giữa không trung, nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.
Lớp băng bó trên ngực xuất hiện chút sắc máu, anh cảm giác vết thương trên cơ thể sắp nứt toác ra, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Cố Tân rùng người giật mình trong khoảnh khắc, bước nhanh đến đầu giường bấm nút khẩn cấp.
Lý Đạo không muốn sống vùng vằng đứng dậy khỏi giường, một tay giữ chặt lấy cần cổ của cô áp về phía mình, kéo đầu lên, hung hăng ngậm chặt môi cô.
Anh gần như phát tiết, gặm cắn như một con dã thú, một tay còn lại luồn vào trong tóc cô, năm ngón tay cuộn lại, níu chặt không chút thương tiếc.
Cố Tân chỉ lưỡng lự vài giây, giữ lấy mặt anh, dùng nhiều sức hơn cắn lại anh.
Hai người rơi vào sự thân mặt rồi lại điên cuồng thầm đọ sức với nhau.
Cuối cùng không biết ai là người tỏ ra yếu kém trước, nụ hôn trở nên triền miên, khó từ bỏ.
Hơi thở Lý Đạo nặng nề, hơi tách ra, hờ hững chạm vào môi cô, vừa gọi một tiếng tên của cô, âm cuối bỗng trở nên kép dài.
Yên lặng vài giây, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn cô: "Cố Tân, đừng khiến cho tôi... mắc nợ quá nhiều."
Cố Tân: "Anh thật ích kỷ."
"Đồng ý với tôi."
Cố Tân kéo tay áo của mình.
"Tôi bảo em đồng ý với tôi!"
Bỗng nhiên lúc ấy, Cố Tân cảm thấy mất hết sức lực, cũng có phần hận anh, dường như từ lúc bắt đầu cô đã luôn bị động chấp nhận sự sắp xếp của anh.
Dây thần kinh luôn căng thẳng đột nhiên bị cắt đứt, trong dạ dày kéo đến cảm giác đau quặn lần nữa, đầu ngón tay cô tê dại, hai chân run rẩy, cơ thể dùng sức với anh, vô thức lùi ra sau vài bước.
Tuyến nước mắt bên mắt trái Cố Tân phát triển hơn, một giọt nước mắt lăn xuống, cô nhẹ nhàng gạt đi.
Gương mặt Lý Đạo buông lỏng, sức lực đã sớm dùng hết, buông cô ra, ngã nằm về giường bệnh.
Hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, không đến vài giây, cửa phòng bị đẩy ra.
Ánh mắt hai người nhìn nhau xa xăm, rồi bị nhóm y tá chạy vào ngăn cản.
"Xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại bứt ra? Mau gọi chủ nhiệm đến."
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, anh thấp giọng trả lời: "Không cẩn thận."
Cảm giác hôn mê của Cố Tân càng ngày càng mãnh liệt, cô cảm thấy mệt. chỉ muốn đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc ấy, cửa phòng bị đẩy ra lần nữa.
Đi vào là hai viên cảnh sát canh giữ ở cửa, phía sau còn có vài người đàn ông mặc quần áo bình thường. Một đám người, chặn kín trước cửa không có lối ra.
Một người đàn ông đi thẳng đến trước mặt Cố Tân, lấy giấy chứng nhận trong lồng ngực ra đưa trước mặt cô: "Cục cảnh sát điều tra Thượng Lăng Chu Tân Vĩ, cô là Cố Tân?"
Cố Tân dựa lấy cái bàn thấp bên cạnh để đỡ lấy bản thân, mím môi gật đầu.
Chu Tân Vĩ đi suốt cả chặng đường đầy gió bụi mệt mỏi, nhận được tin báo một giây đồng hồ cũng không dám trì hoãn, gọi đồng nghiệp bên kia Quảng Ninh giữ được cô, sau đó anh ta cùng vài cấp dưới ngồi chuyến ba gần nhất chạy đến đây.
Ánh mắt của anh ta quét qua Lý Đạo nằm trên giường bệnh, đầu tiên anh ta không nhận ra anh chính là người mà thời gian trước đó đã đi cùng Cố duy, còn cho người điều tra.
Chu Tân Vĩ hắng giọng, nói với Cố Tân: "Cuối tháng trước, khu Hòa Bình tiệm vàng Tường Các xảy ra vụ án cướp của, ngày hôm ấy cô là người có trách nhiệm quản lý, sau khi chúng tôi chạy đến hiện trường phát hiện cô..."
Bên tai Cố Tân ong ong, căn bản không nghe rõ anh ta nói gì, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sức lực toàn thân như bị rút kiệt.
Cô cố gắng lắng nghe, nhưng mi mắt càng lúc càng nặng, chỉ trong nháy mắt, trong đầu óc cô không còn ý thức nữa, tay rũ xuống, cơ thể bỗng nhiên ngã quỵ.
Chu Tân Vĩ lập tức đỡ lấy cô, Tiểu Lưu bước lên, "Đội trưởng, làm thế nào bây giờ?"
Anh ta vỗ mặt cô, "Tỉnh lại đi." Thấy cô không có phản ứng, đành phải nói: "Sắp xếp một chỗ trước, quan sát nghiêm ngặt."
Tiểu Lưu vâng theo, ôm ngang Cố Tân lên, đi ra ngoài.
Lý Đạo nhanh chóng lật lớp chăn mỏng, mặt mũi trở nên trắng bệch.
"Chờ đã." Anh gọi Chu Tân Vĩ.
Chu Tân Vĩ nghe tiếng thì dừng lại, quay đầu nhìn anh.
Lý Đạo nói: "Không liên quan gì đến cô ấy, tôi tự thú."