Một Ngàn Tám Trăm Ngày

Chương 47




Nằm trong vực sâu tăm tối, thời gian cũng trở nên vô nghĩa.

Không biết bao lâu sau, Cố Tân tỉnh lại trước.

Bốn bề rất yên tĩnh, yên tĩnh đến hoảng hốt, tựa như trận kinh tâm động phách vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Trước mắt Cố Tân đen ngòm, hít thở không thông, trên cơ thể như có tảng đá nặng ngàn cân đang đè cô, cô hơi có phản ứng, cuối cùng trong không khí ẩm ướt lạnh lẽo, phân biệt được một chút nhiệt độ.

Bàn tay chạm được một lồng ngực rắn chắc, Lý Đạo trong tư thế nghiêng vẹo nằm trên người cô.

Cô khẽ đẩy anh, nhỏ giọng gọi: "Lý Đạo? Anh thế nào rồi?"

Nhưng người nọ không động đậy dù chỉ một chút.

Cảm giác sợ hãi chợt tấn công, Cố Tân không dám tùy tiện chạm vào anh, chỉ lẳng lặng chờ đợi, cho đến khi phía trên truyền đến tiếng thở cạn.

Ánh mắt cô có chút gợn, gắng sức cắn môi, đưa cánh tay với vào trong khe hỡ sau ghế ngồi lấy điện thoại di động.

Điện thoại di động trước đó đã mở đèn pin, Cố Tân lấy qua, cuối cùng có thể thấy rõ tình trạng của người đàn ông nằm trên người mình.

"Lý Đạo?" Cô vỗ nhẹ vào gò má anh.

Lý Đạo cau đôi chân mày.

Cố Tân vui mừng, rồi vỗ thêm hai cái: "Mau tỉnh lại, anh thế nào rồi?"

Trong cơn mông lung Lý Đạo nghe được tiếng Cố Tân gọi anh, khi ý thức khôi phục, đầu óc giật đùng dùng do cơn đau chiếm đóng, anh muốn đáp lại cô một tiếng, nhưng ra đến môi lại kêu rên lên.

Cố Tân giật mình: "Anh bị thương ở đâu?"

"Em thì sao? Có thể động đậy được không?"

Nước mắt cô lập tức trào ra: "Có thể, có thể, cơ thể em trên dưới đều ổn, không đau chút nào cả."

Cố Tân bị nhét vào trong khe hở giữa hàng ghế sau, vào thời khắc nguy hiểm Lý Đạo đã nhào đến chắn trước cô, đúng lúc chặn cô trong không gian kín kẽ an toàn.

"Vậy thì tốt." Anh thở phào nhẹ nhõm.

"Còn anh? Có nghiêm trọng không? Rốt cuộc đau ở đâu?" Ngay cả lời thốt ra cũng không nhẹ nhõm, Cố Tân phát hiện mình rất vô dụng, ngoại trừ việc khóc ra thì chẳng thể làm được gì. Trong lúc vô tình cô chạm vào lồng ngực phía bên phải của anh, lòng bàn tay ấm áp dinh dính, mượn luồng ánh sáng yếu ớt quan sát, tay cô đầy máu tươi.

Lúc này Lý Đạo còn an ủi cô: "Đừng sợ, bị thương ngoài da thôi."

Anh định chống tay đỡ người đứng lên, nhưng hơi động một cái, đằng sau lưng tê nhói khiến anh tắt tiếng trong giây lát. Chân trái anh kẹt trong vị trí ghế lái và tay vịn, bắp đùi chắc bị thương, trên cơ thể như rã rời, không có chỗ nào là ổn.

Mồ hôi hột lớn bằng hạt đậu trượt xuống, rơi vào trong cổ áo Cố Tân.

Anh nhấc chân trái trước, may mà không bị đâm chết, khi đứng dậy lần nữa, Cố Tân nhẹ nhàng ấn bả vai anh: "... Anh đừng động đậy."

Chẳng biết từ lúc nào, cô đã ngừng khóc, gò má vẫn còn ướt nhẹp, nhưng môi mím chặt, đưa điện thoại di động quan sát tình hình trong xe. Cho dù sợ hãi thế nào, cô gái này luôn có thể dùng thời gian ngắn nhất để buộc bản thân phải thích ứng, và sử dụng ý chí tỉnh táo quá mức để chạy trốn khỏi tình cảnh khó khăn.

Đầu xe của họ vẫn hơi hướng xuống dưới, ghim vào trong bụi cỏ, thủy tinh trước sau đều vỡ nát, đuôi xe hơi nâng lên.

Cố Tân nói: "Em đi ra ngoài trước, rồi nghĩ cách đưa anh ra."

"Cẩn thân, có... mảnh thủy tinh."

Cô đáp một tiếng, vuốt mặt, dè dặt nhấc tay và chân, níu giữ dây an toàn bên hông, từ khe hở bên cạnh Lý Đạo leo lên ghế ngồi, nghỉ ngơi lấy hơi, cô đạp mảnh thủy tinh còn dính trên cửa sổ, từ từ nhảy ra.

Toàn bộ quá trình làm động đến Lý Đạo, Lý Đạo cắn răng nhẫn nhịn, gượng mặt u ám đến dọa người.

Vị trí của xe không quá thê thảm, xung quanh cây cối rậm rạp, nhưng xem như bằng phẳng. Cửa kính xe bị hư hại nặng, hai cánh cửa xe trước bị biến dạng hoàn toàn, Cố Tân kéo Lý Đạo ra cửa xe phía sau gần nhất, cửa xe mở ra được một khe hở, cô dùng sức túm chặt, nhưng vẫn không nhúc nhích.

"Tân Tân..." Giọng nói Lý Đạo nghe rất yếu ớt: "Cốp sau có dụng cụ."

Cố Tân nhanh chân chạy đi tìm, ở trong cốp tìm được một cây gậy sắt dài chừng hai thước. Cô đặt cây gậy sắt vào khe hở, chân trái trụ trên tảng đá lớn bên cạnh, rồi đẩy ra theo hướng mở cửa xe, cô dường như dùng toàn bộ sức mạnh vào trong dụng cụ trên tay.

Cô không bết sức lực của mình đến từ đâu, hoặc do ông trời giúp đỡ, cánh cửa xe hơi biến dạng rơi ra cả cánh, một góc cửa quệt qua cánh tay cô, nhưng cô không có thời gian để ý đến, vứt cây gậy sắt, sau đó kéo Lý Đạo.

Lý Đạo mượn sức lực của cô khó khăn trườn ra ngoài, dựa vào vách đá, cả người dường như mệt lả đi, sau lưng đã bị lớp mồ hôi lạnh thấm ướt.

Lúc này Cố Tân mới thấy rõ vết thương của Lý Đạo. Phần lớn phía trên bên phải ngực của anh bị trầy rách, tay áo ngắn bị phá hỏng, máu chảy đầm đìa cả mảng; trên đúi cắm mảnh thủy tinh hình tam giác, máu tươi nhuộm cả quần anh, vải dính sát vào da thịt.

Nhưng những thứ ấy đều không phải là thứ quan trọng nhất, bả vai sau lưng anh còn có một vết thương, mảnh thủy tinh lớn hơn một chút, trong cơn vật lộn không biết anh đã bị thương như thế nào, càng không biết rõ độ sâu của nó là bao nhiêu, có làm tổn thương đến nội tạng hay không, cô chỉ thấy máu tươi chầm chậm chảy xuôi xuống dưới.

Cố Tân một lần nữa tan vỡ, cô che miệng khóc òa: "Lý Đạo, anh... có thể chết không hả?"

Lý Đạo nhìn cái dáng vẻ xấu xí của cô mà cảm thấy buồn cười, muốn đưa tay qua véo vào chóp mũi cô, nhưng có phần không làm được: "Cô gái ngốc," Anh đá vào chân cô: "Đừng khóc nữa, vết thương thế này... dễ chết lắm đấy."

Cố Tân ngồi xổm đối mặt với gượng mặt anh, bình thường là một người phách lối ngông cuồng như thế, nhưng bây giờ mặt đầy đau đớn, cả cơ thể đâu đâu cũng tỏ ra nét một mỏi và yếu ớt. Thấy cái vẻ kiên cường mạnh mẽ của anh nhiều rồi, sự yếu ớt vào lúc này khiến người ta đặc biệt khó chịu, trái tim Cố Tân đau đớn, tiếng khóc càng lúc càng không thể khống chế.

"Tại sao có thể như thế... tại sao lại như thế..." Cả cơ thể cô rất hỗn loạn: "Vừa rồi ở trên đường rõ ràng còn rất ổn mà..."

Nhưng vào lúc ấy, phía trên rừng cây đột nhiên thấp thoáng vài chùm sáng, đồng thời loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.

Chân mày Lý Đạo trong nháy mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, tắt đèn pin, bóp chặt tay Cố Tân, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.

Chùm sáng loạn xạ, những âm thanh kia giống như được bọc trong một cái bao lớn, phát ra đầy sự trống trải và xa xăm.

Có người nói: "Không biết sợi dây này có đủ dài không, siết thắt lưng ông đây đau quá."

Một người khác nói: "Mẹ mày ai bảo mày tông xe vào bọn chúng hả? Sườn núi dốc thế này nhất định là mất mạng rồi, xem mày ăn nói thế nào với Quách gia, rõ ràng bảo giữ lại mạng sống của tụi nó, đến Miên Châu có chuyện quan trong cần dùng. Bây giờ ông Quách đang ở Miên Châu, tao xem mày..."

"Thôi thôi, đừng nói nữa, tao vốn định quay đầu xe giáp mặt tấn công, ai ngờ lại chệch đến như vậy, đánh trật tay lái, thế là tông luôn người ta." Người nói lúc trước: "Ông trời phù hộ, cầu cho đám người này không có chuyện gì."

Người thứ ba mắng: "Đừng có lảm nhảm nữa, mau tìm người đi."

"Tao thấy, có hư hỏng gì thì tao cũng chẳng sống được."

"Mẹ mày nói nhiều quá..."

Lý Đạo nghe được đôi ba chữ, nhưng không ngờ đến suy đoán mấy ngày qua lại không hẹn mà đến.

Anh đột nhiên cười khẽ một tiếng, khóe môi giương lên độ cong vừa khổ sở lại đầy châm biếm. Lý Đạo hơi ngẩng đầu, dựa vào chùm sáng của đèn pin mà phán đoán, có khoảng ba bốn người đi xuống, mặc dù nghe được âm thanh, nhưng vẫn còn cách một đoạn.

Ánh mắt dần thích ứng được với bóng tối, anh hạ giọng nói khẽ: "Em ổn không?"

"Ổn."

Lý Đạo thử hoạt động tay chân, ánh mắt rơi xuống đùi, dừng một lúc: "Ra cốp sau lấy túi du lịch, mang đến đây nhanh lên."

Cố Tân nghe lời làm theo, khi quay về thì thấy có điều gì đó không đúng, rũ mắt xuống, chợt phát hiện mảnh thủy tinh trên đùi anh không còn nữa, bàn tay anh đè vào vết thương, vẫn có máu tươi từ trong kẽ tay anh trào ra không ngừng.

Cố Tân sợ hãi, cho đến bây giờ chưa từng thấy qua bất kỳ ai lại tàn ác với cơ thể mình như thế.

Cơ thể Lý Đạo không ngừng run rẩy kịch liệt, mặc dù ánh sáng không rõ, nhưng vẫn có thể thấy trán anh phủ đầy lớp mồ hôi hột.

Cô dần dần bình tĩnh lại, lật đật mở túi: "Em băng bó giúp anh."

"... Không có thời gian."

Đường cong nơi quai hàm Lý Đạo căng cứng, liếc cô một cái, ánh mắt lại rơi xuống trước vạt áo sơ mi của cô. Giờ phút này hai người ăn ý đến lạ thường, Cố Tân không do dự, cởi bỏ hai nút áo, giữ một góc áo cắn chặt, dùng sức kéo ra, xé được một dây vải buộc chặt bắp đùi Lý Đạo.

"Vết thương trên lưng thì làm thế nào?" Cô hỏi.

Không biết vết thương thế nào, không dám tùy tiện chạm vào.

Lý Đạo dùng sức đỡ cơ thể, cắn răng nói: "Đi trước đã."

Cố Tân xốc ba lô lên, đỡ anh, rẽ đám cây tươi tốt cao quá đầu người, tìm một hướng đi.

Dưới chân núi đầy tảng đá trơn trợt, thỉnh thoảng họ giẫm phải một hố nước nhỏ.

Lúc này trời đã tối sầm, ánh trăng xuyên qua tầng cây lá.

Những người đàn ông kia cơ thể cường tráng, một khi phát hiện trong xe không có người, việc đuổi kịp bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay. Khung cảnh xung quanh rất xa lạ, căn bàn không thể nhìn rõ phương hướng, Cố Tân và Lý Đạo không dám chậm trễ dù chỉ một khắc, cố gắng hết sức tăng nhịp bước chân đi vào nơi sâu nhất trong rừng cây.

"Không cần đỡ tôi..."

"Đừng có khoe khoang." Cố Tân giữ chặt cánh tay anh, nhăn mày nhăn mặt: "Anh bị thương như thế sao tự đi được."

Cơ thể cô vốn nhỏ nhắn bị Lý Đạo ép tới gập cả người xuống, Lý Đạo rất muốn lấy bớt sức nặng của mình ra khỏi người cô, không hiểu sao cả cơ thể mệt lả mất hết sức lực, bước chân lạc lỏng. Anh hết sức mâu thuẫn với dáng vẻ dựa dẫm chờ đợi bên cạnh cô, giờ phút này không thể không phụ thuộc vào cô, nhờ cô chống đỡ giúp mình.

Tóc cô bù xù, trên da có vài vết thương nhỏ, gò má vốn trắng trẻo giờ đã thành bẩn, vạt áo sơ mi bị rách không đồng đều, lộ một phần hông.

Lý Đạo gạt đám cây trước mặt, nghiêng đầu nhìn Cố Tân.

Anh bỗng dưng nhớ lại dáng vẻ trước đây không lâu của cô, cô đứng ở cửa tiệm vàng, cả cô thể giấu trong bộ đồng phục, tóc búi thấp, trang điểm nhẹ nhàng, màu da nhợt nhạt trắng nõn như lâu ngày không được chiếu sáng, sát lại gần có thể ngữi được mùi nước hoa nhàn nhạt...

Anh đột nhiên cảm giác cô gái trước mắt mình bây giờ thật xa lạ.

Cố Tân cắn cánh môi dưới, dành chút thời gian quay đầu: "Nhìn em làm gì?"

"Cuộc sống như thế này trước đây chưa trải qua đúng không?" Anh nhếch khóe môi hỏi, âm thanh không mang nhiều sức như trước đó.

Cố Tân không có thời gian ngẫm nghĩ về vấn đề anh nói, sức nặng trên vai đã vượt quá tưởng tượng của cô, hơi thở cô loạn nhịp, hai chân run rẩy không nghe theo sự điều khiển, hoàn toàn dựa vào nghị lực để chống đỡ.

Tầm mắt Lý Đạo đi chuyển: "Cánh tay em đang chảy máu."

Cô vẫn không đáp lời anh.

Lý Đạo không nói thêm gì nữa, tiện tay nắm một nhúm lá siết chặt trong lòng bàn tay.

Cố Tân luôn quay đầu quan sát xung quanh, trong đôi mắt lộ ra biểu cảm hoảng sợ, không nói tiếng nào từ nãy đến giờ, liều mạng kéo anh băng xuyên trong rừng cây.

Một lúc sau.

"Tân Tân, em có mệt không?"

Cô nghe được ý trong câu nói của anh, nhanh chóng đáp: "Mệt lắm, nên anh đừng nói gì nữa."

Nhúm lá cây trong lòng bàn tay anh bị bóp nát bét, cả đoạn đường phải khiến cho cả hai bên được bình tĩnh, điều kỳ quái là, mặc dù trên cơ thể có cảm giác đau đớn, nhưng cả cơ thể anh lại vô cùng nhẹ nhõm.

Lý Đạo điều chỉnh hô hấp, cười nói: "Sức lực yếu như thế... thế mà khi ấy, khi yêu em lại không nói gì, chỉ biết kêu mệt mỏi."

Cố Tân không có tâm trạng nói đùa với anh, nói gằn từng chữ: "Anh im miệng đi."

Lý Đạo sờ lồng ngực mình, mò thấy một tay dính máu, bước chân anh hơi dừng lại, bên tai dường như có tiếng nước chảy róc rách, liếc mắt nhìn bốn phía, anh đưa lòng bàn tay đầy máu chà lên,ột thân cây lớn.

Cố Tân đỡ Lý Đạo đi, thể lực của anh cuối cùng cũng tiêu hao hết, chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

Cố Tân vị ngã theo anh, đầu gối bị va đập đau nhói, tinh thần căng thẳng suốt cả đường đi đã phân tán, tay chân run rẩy tựa như không còn là cửa mình, nằm ở chỗ ấy rất lâu sau không gượng lên được.

Sợ hãi và ấm ức chiếm lấy đầu có cô lần nữa, cô vèo mũi mình, cắn răng bò qua gọi Lý Đạo: "Anh thế nào rồi? Có thể chịu đựng được nữa không?"

Lý Đạo dùng sức nuốt khan: "Giúp tôi... nhìn vết thương trên lưng."

Cố Tân nhanh chóng mở khóa ba lô, không dám rút mảnh thủy tinh ra, chỉ dám chạm vào xung quanh vết thương phủ kín máu đỏ, đặt vài lớp bông y tế lên, rồi quấn chặt lớp vải băng bó dầy cộm.

Cho đến tận bây giờ cô chưa từng thấy vết thương ghê gớm như thế này, nhắm mắt làm xong, rồi cô đi vòng qua xử lý vết thương trên đùi và ngực anh.

Lý Đạo dựa nửa người vào vách đá nhìn cô, nhẹ nâng cằm lên: "Em."

Cố Tân đã quên mất cơn đau, đến khi anh nhắc mới nhớ, tự băng bó cho bản thân, rồi theo như lời dặn của anh cầm nhành cây che kín cửa hang, tắt đèn pin điện thoại di động, sau một phen dày vò, cả cái hang động đen ngòm không còn thấy sự vật gì nữa.

Hai người im lặng đợi một lúc, Lý Đạo bỗng nhiên mở miệng: "Lại đây, cho tôi ôm một cái."

Đầu tiên cô không có phản ứng, vài giây sau, mặt đất truyền đến vài âm thanh, lồng ngực ấm áp của Lý Đạo, Cố Tân gối đầu lên.

Anh cắn răng nâng cánh tay, vòng quanh ôm lấy hông cô, ngoảnh đầu lại, môi dán sát lên đỉnh đầu cô.

"Được rồi." Lý Đạo cười vô lực: "Không còn chuyện gì rồi, còn khóc à?"

Anh nói như thế, Cố Tân lại càng không kiềm chế thêm, tránh chạm vào vết thương của anh, cả khuôn mặt vùi vào, nước mắt nước mũi trào nước, khóc đến thê thảm.

Lý Đạo lăn chuyển yết hầu, cúi đầu hôn trán cô.

Cô gái này khi cần kiên cường tuyệt đối không mềm yếu, khi tìm được nơi dựa dẫm lại lập tức mất lớp ngụy trang, không còn một chút kiên cường bất khuất. Ai cũng nói đàn bà làm bằng nước, vô hình, vạn biến nhưng co thế nước chảy đá mòn, lấy nhu thắng cương. Cuối cùng Lý Đạo cũng hiểu được.

"Anh có đau không?"

Lý Đạo nói nhẹ nhàng: "... Không đau."

Biết là đang an ủi cô, Cố Tân lau khô gò má, ngẩng đầu hỏi Lý Đạo: "Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? Miệng vết thương của anh quá sâu, đợi như thế này chắc chắn không phải là cách, chúng ta phải đến bệnh..."

"Điện thoại di động có tín hiệu không?" Anh ngắt ngang cô.

"... Không."

"Cuộc gọi khẩn cấp thì sao?"

Cố Tân thử, không có cách nào nối máy.

Lý Đạo nắm tay cô, nhắm mắt lại: "Gần đây chắc không có trạm nào, để tôi nghỉ ngơi một lúc... Đợi trời sáng chúng ta lại đi." Anh ho nhẹ hai tiếng, ngừng một lúc rồi nói: "Đến bệnh viện."

Hai người đều biết ý này là gì.

Rất lâu sau, Cố Tân mới nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Hai người không nói thêm gì nữa, trong sơn động yên tĩnh đến đáng sợ.

Cố Tân co rút người trong ngực anh, mở mắt nhìn thẳng chằm chằm vào ánh sáng yếu ớt ngoài cửa hang, cô chợt nhớ đến gì đó, chợt ngổi thẳng người dậy: "Chúng ta có thể nhờ Khâu gia giúp đỡ."

Lý Đạo mở mắt ra, thở hổn hển rồi nới: "ông ta không phải là thần thông quảng đại, tính vậy thôi."