Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt Nha

Chương 69: Đến đây nào, bé cưng!




Sau đêm giao thừa, không khí tươi vui của năm mới vẫn tiếp tục lan tỏa.

Trong một con hẻm cổ của khu Cô Tô, tiếng pháo vang lên thường xuyên vào ban ngày, bất chợt làm người qua đường giật mình.

Dòng sông trong thành phố chia thành những nhánh nhỏ giống như những dải ruy băng, uốn lượn quanh những ngôi nhà có tường trắng ngói đen. Nơi đây giống như quê ngoại của Bạch Nhung ở Thiệu Hưng, được hình thành từ những con phố, cây cầu và hẻm nhỏ, một vùng nước yên bình đến mức ngay cả khi mưa rơi, âm thanh cũng biến mất.

Ngôi nhà cổ của gia đình cô nằm sâu trong một con hẻm. Đi qua một con đường hẹp, dài và tối, khi đến cuối sẽ thấy một tòa nhà gỗ cao lớn đứng sừng sững sau bức tường bao quanh bởi những tán cây xanh.

Nơi đây đã được dọn dẹp trước đó, những cánh cửa sổ gỗ trên tầng hai của ngôi nhà đã bỏ trống lâu ngày được mở ra, sạch sẽ và thoáng đãng.

Khi Bạch Nhung học trung học, cha cô dạy học ở Hàng Châu, cô sống cùng mẹ và ông ngoại ở đây.

Vào thời điểm này, trong vườn, những cây liễu chỉ còn lại những cành khô, buồn bã treo lủng lẳng sau đợt tuyết mùa đông.

Dưới gốc cây từng là nơi Bạch Nhung thường luyện đàn, trong gia đình mà cha mẹ đều chưa bao giờ tiếp xúc với giáo dục âm nhạc, ông ngoại là người dẫn dắt âm nhạc duy nhất của cô. Cô đã trải qua những năm tháng ấu thơ và thời trung học để luyện đàn cùng ông ngoại ở đây.

*

Sau khi treo hết quần áo vào tủ, Bạch Nhung đi ra hành lang gỗ dài, nhìn xuống cổng lớn bên ngoài phố, thấy Navarre đang đứng bên ngoài nói chuyện với một người đàn ông thấp đeo mũ đen và kính râm.

Người đàn ông đó nói vài câu với anh, rồi lại nghe anh dặn dò điều gì đó, gật đầu liên tục rồi lái xe đi.

Bạch Nhung đã gặp người đó vài lần, thậm chí ở Hàng Châu cũng từng thoáng thấy anh ta.

Lần này Navarre đến Trung Quốc, không có bất kỳ trợ lý hay cấp dưới nào đi cùng, không rõ anh đã thuê ở đâu một người “chạy việc”, hoặc là thông dịch viên. Dù anh có thể giao tiếp cơ bản bằng tiếng Trung, nhưng lại không biết nhiều chữ Hán, việc sống ở trong nước cũng có chút bất tiện, Bạch Nhung không phải lúc nào cũng ở bên cạnh anh… Điều này hợp lý, nhưng “thông dịch viên” đó lại suốt ngày lén lút, không biết đang âm thầm làm gì.

Hoàng hôn, hai người ra ngoài ăn tối rồi trở về. Bên trong nhà yên tĩnh, ánh nắng hoàng hôn chiếu qua màn cửa sổ, tạo nên chút ánh sáng mờ ảo, một khung cảnh yên bình.

Rõ ràng ngôi nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn có cảm giác như nơi đây đã bị phong kín từ lâu.

Gần đây, ngoài một dì giúp việc đến quét dọn và làm việc nhà vào mỗi sáng, chỉ còn lại cô và Navarre. Vào lúc chiều tà, trong sân có thể nghe rõ tiếng chim hót trên cột điện, căn nhà lớn im lặng đến mức khiến người ta có chút bối rối.

Bạch Nhung ở trên lầu tìm ra một chiếc hộp sắt cũ, mở ra, ngồi xuống thảm bắt đầu lục lọi.

Navarre mở một chai rượu vang, ngồi bên cạnh nhìn cô lục lọi ra vô số phong bì và sổ tay.

“Những bức thư này là gửi cho ai?”

“Cho bạn cùng lớp, bạn bè thôi. Mẹ em đã dọn đi một phần từ lâu rồi, giờ chỉ còn lại những thứ mà sau khi mất trí nhớ em vẫn còn nhớ.”

Cô rút ra một trang bản nhạc, có chút ngạc nhiên, lắc lắc: “Xem này, em cũng như nhiều người khác, trước khi học nhạc cụ, lần đầu tiên tiếp xúc với âm nhạc là nghe bài ‘Canon. Khi mới học đàn được một tháng, em đã sốt sắng muốn thầy dạy ngay bài này, nhưng thầy không muốn, vì nó không nằm trong tiến trình giảng dạy của ông ấy, hơn nữa thầy cũng không có bản nhạc của bài này. Hôm đó, em cứ đòi mãi, cuối cùng thầy đã viết tay lại bản nhạc này cho em từ trí nhớ của ông ấy…”

Bạch Nhung lo Navarre sẽ ngủ gật khi nghe cô kể về những chuyện vụn vặt, nhưng không ngờ anh lại nghe rất chăm chú, vì vậy cô tiếp tục kể.

Cô vừa lục lọi những thứ cũ, vừa thỉnh thoảng nhâm nhi vài ngụm rượu, cảm thấy rất thoải mái, dần dần, hơi say khiến đầu óc cô lâng lâng.

Cô chớp mắt, thấy người đàn ông bên cạnh lôi ra một số bức thư có màu sắc rất đặc biệt.

Anh mở một phong bì, nhiều chữ Hán không nhận ra, bảo cô đọc cho nghe.

Bạch Nhung nhìn một cái: “!”

Ôi, thư tình.

Cô nhanh chóng giật lại, đặt những phong bì xanh xuống đáy, “Không có gì, chỉ là một vài bức thư cũ từ bạn bè, đợi lúc nào có thời gian em sẽ đốt.”

— Trước giờ vẫn chưa vứt đi.

Cô thích giữ đồ, giống như mẹ cô vậy, trên gác mái chất đống đủ loại đồ đạc cá nhân, không nỡ vứt bỏ — dù đó có là những thứ cũ kỹ kỳ quặc đến mức nào. Còn những bức thư này, dù đã từ chối rồi, nhưng ít ra đó vẫn là những bức thư được viết nghiêm túc, không cần phải ném vào thùng rác… Vì suy nghĩ như vậy, cô giữ chúng đến tận bây giờ.

Navarre nheo mắt nhìn cô một lúc.

Bạch Nhung lập tức uống cạn ly rượu, không thoải mái quay mặt đi, đóng hộp lại, đứng dậy đi tìm quần áo trong tủ.

Lúc này, điện thoại đổ chuông.

Một bạn nam gọi đến mời Bạch Nhung tham gia buổi họp lớp vào ngày mai.

“Được rồi, lớp trưởng đã thông báo cho tôi rồi, tối mai tôi sẽ đến đúng giờ.”

Cúp máy, Bạch Nhung quay một vòng trước gương, hỏi: “Anh có thể giúp em xem thử không, chiếc áo khoác này thế nào?”

Navarre cầm chai rượu, phát hiện không biết từ lúc nào đã bị cô uống hết.

Anh liếc nhìn cô.

Khuôn mặt cô đã ửng đỏ vì men rượu, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.

“Ừm… Ý em là, trông có dịu dàng không? Màu đen này không khiến em trông hung dữ chứ?”

Anh hỏi: “Hung dữ?”

Cô gái thở dài: “Khi nhìn lại ảnh hồi cấp ba của em, lúc nào cũng mặc đồ đen tuyền, vẻ mặt lạnh lùng, chẳng có chút thân thiện nào cả…”

“Không đâu, chiếc này rất dịu dàng.”

Bạch Nhung vẫn đứng ngơ ngác trước gương.

Nhìn một lúc, cô lại đi lục lọi tủ quần áo, “Thôi, đổi cái khác thử xem…”

Lúc này, điện thoại lại reo.

Là một bạn nam khác gọi đến nhắc nhở cô về buổi họp lớp vào tối mai, đừng nhớ nhầm thời gian.

Bạch Nhung cúp máy, xoay người, bỗng nhiên bị ngực bị một người đè vào bàn.

Ánh mắt nâu nhạt nửa khép, nhìn xuống cô.

Giọng điệu kỳ quái: “Ngày mai nhất định phải đi à?”

“Tất nhiên rồi, mấy ngày trước em đã hỏi thăm về buổi họp lớp rồi mà.” Cô nói một cách nghiêm túc.

“Em muốn đi làm gì?”

“Trước khi đến Tô Châu, em đã nói với anh về việc mất trí nhớ trong ba năm.” Bạch Nhung ngẩng đầu lên trong không gian chật chội, giọng nhỏ nhẹ nói. “Giả sử anh mất trí nhớ, anh có muốn tìm hiểu về quá khứ không? Người đã gửi thư đến Bordeaux cho em…”

“Em có thể hỏi bố mẹ.”

“Họ sẽ không nói cho em đâu!” Cô bực bội đáp, “Nếu hỏi được thì em đã hỏi từ lâu rồi. Lần này em phải viện cớ muốn dẫn anh về quê chơi thì họ mới cho em về đây, nếu không em chẳng có cơ hội gặp lại bạn học cũ.”

Nói xong, điện thoại lại vang lên.

Cô bối rối, mắt thoáng dao động, không biết có nên nhận điện thoại không.

“Nhận đi.” Anh nói.

Nhưng anh không buông cô ra, hai cánh tay vẫn bao quanh cô trong góc nhỏ này. Bạch Nhung khó khăn với tay lấy ống nghe, ôi, lại là một giọng nam.

Lúc này cô đã nóng bừng cả người, mặt đỏ bừng vì rượu, lại có Navarre bên cạnh nghe điện thoại, khiến cô không biết phải nói sao, nói lắp bắp xong thì đã tắt điện thoại.

Khi quay lại, má cô vô tình chạm vào môi anh, khiến gương mặt càng đỏ hơn.

“Có bao nhiêu bạn nam của em còn nhớ số điện thoại nhà em thế?” Giọng nói trầm thấp vang bên tai, có chút áp lực. Sự không hài lòng trong giọng nói rất rõ ràng.

Bạch Nhung ngơ ngác một lát, rồi bật cười trêu chọc: “Anh đâu có vị giác, làm sao anh hiểu được cảm giác giấm chua?”

“Giấm chua?” Anh có chút khó hiểu.

Bạch Nhung mới nhận ra, trong ngữ cảnh tiếng Pháp không có cách diễn đạt cảm xúc “ăn giấm” như vậy, tiếng Trung của anh hiện giờ chỉ dừng lại ở mức có thể giao tiếp hàng ngày, chắc cũng không hiểu tục ngữ.

“Không, không có gì.” ô luồn qua cánh tay anh, trở lại tủ quần áo, tiếp tục thử đồ.

Ôi, thử đồ thật là một vấn đề.

Đã quá lâu không gặp bạn học cấp ba, nếu mặc quá trang trọng thì sợ bị nói là du học về làm ra vẻ, còn nếu mặc quá bình thường thì lại sợ không phù hợp, không lịch sự. Sau khi cuối cùng chọn được bộ đồ sẽ mặc vào tối mai, trời đã tối.

Hoàng hôn không còn chút ánh sáng nào.

Trong phòng chỉ còn ánh sáng mềm mại từ đèn tường và ánh nến, cô gái quay đầu lại, bất chợt giật mình kinh ngạc.

Người đàn ông vừa tắm xong đang ngồi trên ghế sô pha, tập trung đọc những bức thư xanh.

Trong tay anh, còn có một quyển từ điển.

Lúc này, anh đối chiếu với âm tiết đã được đánh dấu, từ từ đọc: “Ngôi sao không thể ngủ, mặt trời không thể thức giấc, tình cảm của tôi dành cho em giống như một cơn mất ngủ, hoặc là chứng ngủ rũ, mơ màng, như trong mộng…”

Bạch Nhung: “……”

Anh cười lạnh, tiếp tục.

“Cô gái mặc váy champagne, cô ấy không biết chỉ có cô ấy mới là tình yêu mà tôi day dứt mãi không quên, chỉ có rượu ngon và đôi môi này mới có thể khiến tôi ngày đêm suy nghĩ, thần hồn điên đảo, cam tâm đắm chìm không tỉnh…”

Bạch Nhung: “……”

Navarre ngẩng mắt, tiếp tục cười lạnh, “Hóa ra đây chính là những bức thư tình mà em đã nói ở Bordeaux? Em giữ gìn rất tốt, Liliane.”

Lúc này Bạch Nhung không hề say, cô có thể nhận thấy nụ cười này đầy nguy hiểm.

Cô nuốt nước bọt, chầm chậm bước đến, định giành lại lá thư, “Đừng đọc nữa…”

“Thích để lại lựa chọn dự phòng, đúng không?” Anh kéo cô đến sát mình, đứng cạnh anh.

“Không, anh hiểu lầm rồi, chuyện dự phòng là do mẹ em nói bừa…”

Anh gật đầu, rồi nói: “Em biết không? Đêm trước khi về nước, anh nghe thấy em nói mớ, rằng anh không có vị giác, không thể chia sẻ niềm vui của ẩm thực.”

Đây là câu chuyện anh bịa ra, ý định ban đầu chỉ là muốn trêu chọc cô, xem phản ứng của cô ra sao, nhưng không ngờ cô gái nửa tỉnh nửa mê lại tin thật, hơi sững người, bối rối nói: “Hả? Em, em không biết là mình lại nói như thế khi mơ! Em tuyệt đối không nghĩ như vậy…”

Hứng thú được khơi dậy, anh giả vờ lạnh lùng nói: “Đôi khi những gì nói trong mơ lại là sự thật.”

Anh phát hiện ra khi cô gái này không tỉnh táo hoàn toàn dễ bị trêu chọc hơn bình thường.

Vì vậy, anh nằm nghiêng trên sofa, khoanh tay, đôi chân dài chiếm gần hết chiều dài của sofa đang vắt chéo, im lặng không nói.

Bạch Nhung ngây người.

Cô ngồi xuống mép sô pha, nghiêng đầu, đôi mắt long lanh quan sát anh, “Anh giận rồi?””

Navarre nhấc ly rượu lên, trong ly chỉ còn lại một chút rượu cuối cùng. Anh lắc nhẹ chiếc ly, đôi mắt nâu trong ánh sáng tối mờ nhìn cô chằm chằm, “Đúng, anh giận rồi, có chút muốn về Pháp. Em định dỗ anh thế nào?”

…Dỗ?

Đôi mắt Bạch Nhung trống rỗng, có chút mơ màng.

Cô nghĩ ngợi một lát rồi bất ngờ đứng dậy trực tiếp ngồi lên đùi anh, hai đầu gối quỳ ở hai bên. Trong khoảnh khắc, hơi ấm cơ thể mềm mại của cô ép sát lên người anh.

Navarre: “!”

Một năm trước, sau khi rời khỏi bữa tiệc ở Paris, cô nhảy nhót trên đường phố, vờ như đang vuốt ve những thứ không tồn tại trong không khí. Lúc đó, anh nghĩ rằng, những người như vậy tốt nhất là không nên uống nhiều rượu.

Nhưng bây giờ —

Hình như anh bắt đầu thích cô uống nhiều rượu.

Khi chỉ có hai người ở bên nhau.

Đừng uống đến mức say mềm, chỉ như bây giờ, nửa tỉnh nửa mê. Hơn một chút so với chếnh choáng, nhưng ít hơn một chút so với say xỉn.

Cô gái cúi đầu, thử hôn nhẹ lên môi anh, mái tóc đen nhánh khẽ quét qua vai cổ anh.

Cảm giác thật ngứa ngáy.

Cả bóng đổ cũng lung lay trên tường gỗ.

Mùi rượu từ đôi môi đỏ rực mạnh mẽ hơn nhiều so với trong ly, bay vào mặt, mùi rượu vang nồng đượm giống như hương của hoa nhài, kèm theo chút ngọt ngào của mật ong.

Hành động này quá đột ngột, khiến anh khẽ giật mình, tay hơi run, làm rượu trong ly vung ra vài giọt, rơi xuống chiếc áo choàng trắng.

Vài giọt rượu đỏ rơi xuống trượt dài trên phần ngực mờ ảo. Anh định ngồi dậy —

“Đừng động đậy.” Cô gái ngăn anh lại.

Navarre: “?”

Có vẻ như rượu đã ngấm hoàn toàn.

Ánh đèn ấm áp, dịu nhẹ từ bên cạnh chiếu lên, đổ bóng lên hàng mi dày và đen. Cô cúi xuống, kề sát vào anh, nhẹ nhàng hút lấy những giọt rượu trong suốt. Ngọt ngào, đầu lưỡi của cô vô tình lướt qua.

Chỉ trong tích tắc, miệng của ai đó khô khát không chịu nổi.

Cảm giác ấm áp và mềm mại thật chết người.

Cô gái mặc một chiếc áo len dệt màu xanh nhạt như bầu trời pha chút màu nước, giống như một bức tranh thủy mặc nhẹ nhàng, mềm mại như có thể vắt ra nước. Những đường dệt chặt chẽ ôm sát lấy vòng ngực tròn trịa của cô, khi cúi xuống, những đường cong không chút kẽ hở áp sát lên anh.

Mỗi giây kiềm chế không lật người đều là một sự tra tấn.

Mỗi lần tiếp xúc, anh đều cảm thấy như lần đầu tiên, toàn thân bị thiêu đốt.

Không khí tràn ngập hương thơm và sự mềm mại.

Sau khi lau sạch rượu, cô gái ngây ngốc áp tai vào, “Navarre, sao tim anh lại đập nhanh như vậy?” Cô dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như đôi môi, “Có phải vì em không?”

Rốt cuộc là say hay không say?

Nếu ý thức không rõ ràng mà vẫn có thể như vậy thì cô thực sự có chút thiên phú trong việc quyến rũ người khác.

Đêm khuya, cửa sổ không đóng chặt, một chút tuyết từ khe gỗ bay vào ngay lập tức tan chảy bên cạnh một ngọn đèn trang trí. Trong phòng, nhiều đồ dùng đều là đồ gỗ, trên tường còn treo các tác phẩm thư pháp, mang phong cách cổ điển phương Đông, thanh lịch và cổ kính, khiến người ta không phân biệt được thời gian. Navarre lần đầu tiên trải nghiệm được sự dịu dàng theo kiểu Đông phương này. Trên vùng đất phía Nam dòng sông này, cô gái Trung Quốc của anh với thân hình và giọng nói có thể làm tan chảy mọi tuyết —

“Đừng về Pháp có được không…”

Gương mặt hồng hào xinh đẹp này khiến máu trong cơ thể anh chảy nhanh hơn.

Sao mỗi lần say xỉn lại có phản ứng khác nhau nhỉ?

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, không để bản thân mất kiểm soát trước.

Một hồi lâu, anh nói: “Chưa đủ để dỗ.”

Đôi mắt cô gái mơ màng, hình ảnh khuôn mặt đẹp trai của anh hiện lên chập chờn, lắc lư trước mắt.

Dù là đêm tuyết nhưng mây không quá dày, ánh trăng vẫn lấp ló qua khung kính cửa sổ.

Mỗi khi dưới ánh trăng, cô lại cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng, sắc sảo, hốc mắt sâu của anh giống như những miêu tả về ma cà rồng trong truyền thuyết phương Tây cổ xưa, khiến cô vừa sợ hãi vừa không thể cưỡng lại sự cuốn hút của nhan sắc lộng lẫy ấy.

“Vậy,” Cô ghé sát tai anh, dùng giọng Pháp nhẹ nhàng nói, “Ngài Navarre, liệu ngài có muốn nói cho em biết, ngài thích được gọi là gì nhất không?”

Cô giải thích một cách mơ hồ: “Ý em là… kiểu xưng hô thân mật ấy. Người Pháp các anh không phải rất thích những cách gọi gần gũi sao? Sau này… sau này em sẽ gọi anh như vậy, dỗ dành anh.”

Ánh nến màu cam rực rỡ chiếu lên gương mặt hai người, cô tiến sát hơn, nhẹ nhàng gọi tên thân mật: “Chẳng hạn như, André của em…”

Người đàn ông cứng đờ.

Hơi thở lướt qua gò má—

“Chéri?” (Anh yêu)

Đầu ngón tay mềm mại chạm vào xương quai xanh —

“Mon amour?” (Tình yêu của em)

Hơi thở lang thang gần yết hầu —

“Ma raison d’etre…” (Nguồn sống của em)

Đôi môi đỏ áp vào mí mắt —

“Mon ange…” (Thiên thần của em)

Tất cả những lời thì thầm nhẹ nhàng biến thành những bông tuyết mềm mại, trong đêm đông, từng lớp phủ lên làn da ấm áp —

“Ma moitié.” (Nửa kia của em)

Đôi mắt nâu của anh chìm vào bóng tối sâu thẳm, dường như không có chút nhiệt độ, nhưng ánh sáng của ngọn nến ấm áp nhảy múa bên tai anh mang lại cảm giác như bỏng rát.

Anh cố chịu đựng, nhưng thật khó để tiếp tục nhịn.

Anh giơ tay, nắm chặt lấy những ngón tay nhỏ nhắn không yên phận kia, mạch máu trên tay nổi lên.

Yết hầu anh khẽ chuyển động.

Anh hỏi: “Em đang làm gì?”

Cô gái rụt tay lại, thẳng người dậy, nâng cao hai tay một cách vụng về để tháo chiếc áo len ôm sát, mơ màng nói: “Đến đây nào, bé cưng!”

Navarre: “?”