"Chắc ngươi đã biết, La Hầu từng đi lính."
"Vâng, cái đó tôi biết."
"Vậy thì chúng ta nói từ lúc hắn đi lính........"
Trăng soi vằng vặc, Văn Giới sắp xếp ý nghĩ, bắt đầu chậm rãi nhớ lại......
"Sáu năm trước, dân Mãn vùng tuyết xâm lăng, triều đình chiêu binh bắt lính, số lượng binh sĩ ở tiền tuyến tăng lên đáng kể, trong đó có La Hầu." Văn Giới nói, "Nam nhi đi lính vốn không được lên tiền tuyến, La Hầu là ngoại lệ."
Đông Cô hỏi: "Vì sao ngoại lệ?"
Văn Giới nói: "Có lẽ ngươi biết, nam nhi đi lính thường phải làm những công việc nào?"
Đông Cô lắc đầu, "Cái này thì tôi không biết, chắc là may vá giặt giũ thổi cơm?"
"Nhng việc đó có." Văn Giới nhìn Đông Cô, "Chỉ có điều vẫn còn việc khác nữa."
Vẻ mặt của cô ta khiến người khác tư lự, Đông Cô cũng không ngốc, nghĩ một chút đã hiểu ra ý của cô ta.
"Ý cô là........"
"Đúng." Văn Giới nói, "Đàn ông sẽ bị đưa vào làm nô dịch trong quân đội, giúp tướng sĩ giải quyết nhu cầu." Cô ta thấy sắc mắt Đông Cô không tốt, nói tiếp, "Vì đa số đàn ông trong quân đội không có gia đình, thân phận thấp hèn, cho nên........ theo như lời ngươi nói, đó cũng là điều bất đắc dĩ."
"Vậy La Hầu......."
"Ha." Văn Giới cười một tiếng, "Thời gian eo hẹp nên ta cũng chẳng buồn gạt ngươi nữa. Nói cho ngươi biết, La Hầu hoàn toàn không bị, đấy cũng là một ngoại lệ của hắn."
Nghe đến đấy, Đông Cô thở phào trong lòng. Sau đó lại nghi hoặc.
"Liêu cô nương nhắc đến "ngoại lệ," rốt cuộc là chỉ điều gì?"
Văn Giới nói: "Ngươi đừng kêu ta Liêu cô nương, nghe kỳ dị quá, gọi ta Văn Giới là được. Nói hắn ngoại lệ, thật ra cũng không hẳn. Ngươi cũng biết bề ngoài của hắn......."
Giọng của Văn Giới hơi ngập ngừng, Đông Cô nghe ra ý trong đó, không khỏi lấy làm bất mãn, nổi giận. Nàng trừng lớn mắt, "La Hầu thì sao chứ, bề ngoài của La Hầu thế nào? Chàng cao thẳng đẹp đẽ như thế, ý các người là gì?!"
"Được được được." Văn Giới vội bịt miệng nàng lại, "Ngươi nói nhỏ thôi."
Đúng là quái nhân đi đôi với quái nhân, cô ta nghĩ thầm, bộ dạng đó của La Hầu cũng chỉ có nhà ngươi ưng.
Đông Cô khó chịu, nói: "Là tôi bị mất bình tĩnh, cô nói tiếp đi."
"........Ban đầu lúc còn lựa chọn khác, không ai tìm đến hắn, nhưng về sau những tên đàn ông quanh hắn không ai chịu được đủ thứ dày vò kiểu đó, chết rất nhiều, thế là có người tìm đến La Hầu. La Hầu vốn cũng phải làm nô dịch trong quân đội, nhưng hắn phản kháng."
"Phản kháng?"
"Đúng vậy." Văn Giới gật đầu, "Trước đây cũng từng có người phản kháng. Trong quân đội thì không được tuỳ tiện giết người, nô dịch mà phản kháng thì bị đưa ra chiến trường, lên hàng tiền tuyến. Ngươi phải biết, cơ thể của nam nhi vốn yếu ớt, hơn nữa những người này chưa từng được huấn luyện, lần đầu ra trận đã phải gặp đao súng khói lửa của tiền tuyến, cơ bản sẽ phải chết không chút nghi ngờ."
"Cho nên, phản kháng thật ra cũng là tội phải chết."
"Đúng." Văn Giới đồng ý, "Cho nên mới nói, La Hầu là một trường hợp ngoại lệ. Hắn tiếp tục sống sót trong đội quân luôn phải đánh xáp lá cà trước nhất, suốt hai năm trời, mãi cho đến khi chiến tranh kết thúc."
"Chàng........vốn có võ?"
Văn Giới nhìn Đông Cô, chậm rãi lắc đầu.
"Lạ, là lạ ở chỗ trước đây hắn không biết một chút võ nghệ nào."
"Sao lại có thể được?"
"Ha." Văn Giới cười cười, "Trên đời này lại có người như vậy đấy. Ngươi có thể nói rằng hắn là một kỳ tài trong thiên hạ, cũng có thể nói đấy là thiên phú của hắn, nói sao đi nữa thì hắn vẫn tiếp tục sống sót."
Đông Cô hỏi: "Làm cách nào mà cô biết trước đây chàng không có võ?"
Văn Giới thong thả giải thích: "Bởi vì ta là một trong những binh lính cũng trong quân doanh tiền tuyến. Lúc hắn mới ra chiến trường, ngay cả đao cũng không cầm chắc tay."
"Ồ......."
"Mà ta khác với hắn. Ta ra tiền tuyến, là bởi vì võ nghệ của ta cao cường. Tuy ra tiền tuyến nguy hiểm, nhưng cơ hội lập công nhiều nhất, tiền thưởng cũng nhiều nhất."
Triều đình có luật, trên chiến trường, lương quân lính được phát theo số đầu giặc.
"Cho nên cô ra tiền tuyến là vì muốn kiếm tiền?"
"Đúng."
"Tiền tuyến rất nguy hiểm, cô không sợ sao?"
"Ha ha, muốn giết ta, cũng phải có tài cán mới nói chuyện." Văn Giới vừa cười lên, vẻ cuồng ngạo lộ rõ.
"Võ nghệ của Văn Giới cao cường, Đông Cô kính phục."
"Dẹp đi." Văn Giới lườm nàng một cái, "Ngươi kính phục ta sao? Nực cười."
Đông Cô cũng không muốn nói thêm nhiều, nàng vào lại chủ đề, "Văn Giới quen La Hầu lúc chàng vào doanh quân tiền tuyến sao?"
Văn Giới đáp: "Ban đầu ta chẳng để ý gì đến hắn, bởi lẽ những người đàn ông bị đưa ra tiền tuyến được 1,2 ngày là đã chết hết, ai đi quan tâm đến một kẻ chết."
Đông Cô hỏi: "Vậy cô quen chàng vào lúc nào?"
"Lần đầu ta chú ý đến hắn là sau khi hắn đã ở trong doanh quân tiền tuyến được 1 tháng." Văn Giới chậm rãi nhớ lại, "Buổi trưa hôm đó, nhà bếp đưa thức ăn đến, ta chả muốn nói chuyện với ai, nên lấy cơm đi ra ngoài ăn. Sau đó ta thấy La Hầu. Hắn ngồi ăn cơm một mình dưới gốc cây cổ thụ, xung quanh không có một ai."
"Lúc đó ta mới giật mình nhận ra, hắn đã ở tiền tuyến được một tháng, thế mà vẫn còn sống. Chính từ lúc đó trở đi ta mới bắt đầu dần dần để ý đến hắn."
"Một khi để ý rồi, ta mới phát hiện hắn đúng là một con người thần kỳ, hoặc có thể nói, hắn là một tên điên."
"Ồ?" Đông Cô hỏi, "Điên thế nào."
"Có vài lần ta ở trong cùng một đội với hắn, khi giết giặc, mới đầu cách đánh của hắn chưa được linh hoạt cho lắm, rất nhiều lần nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lần nào lần nấy hắn đều hoá giải được." Văn Giới nói với Đông Cô, "Ta nhận ra tâm lý của hắn rất ổn, hơn nữa chưa từng sợ hãi. Ngươi phải biết hai điều này không dễ có. Bất kể là ai, có dễ dãi có nghĩ thoáng mấy đi nữa, sau chót vẫn tiếc mạng sống. Nhưng hắn thì không. Hắn bạt mạng, bình tĩnh đánh giết, người khác gặp kiếm thì sẽ tránh, hắn thì sẵn sàng nghênh đón. Hắn làm như tính mạng không đáng một đồng tiền nào, cho nên ta mới nói, hắn là một tên điên, một tên điên rất bình tĩnh."
Đông Cô lặng lẽ nghe cô ta kể chuyện.
Phải chăng nơi quê nhà không ai trông ngóng chàng, cho nên chàng không có gì níu kéo; phải chăng bị người nhà chối bỏ, cho nên chàng mới không màng chết chóc. Văn Giới nói chàng là một kỳ tài trong thiên hạ, nhưng làm sao cô ta biết được nỗi xót xa trong cái danh xưng đó. Có người bên chàng chia sẻ ngọt bùi, hoặc mình chàng trong hoạ tìm được phúc, rốt cuộc chàng thích con đường nào.
"Từ đó trở đi, ta càng để ý đến hắn hơn. Theo thời gian, số người hắn giết ngày một nhiều hơn, cách đánh cũng ngày một lão luyện. Dần dần chuyện của hắn lan ra ngoài, hắn là người đàn ông duy nhất trong doanh quân tiền tuyến. Có người tặng hắn một biệt hiệu—La Sát Đao."
La Sát, ác quỷ ăn thịt người.
"La Sát Đao......."
"Đúng, trong quân doanh khi nói đến hắn, không gọi tên mà gọi hắn là La Sát."
"Chàng dùng đao?"
"Ừ, ban đầu là đao của quân đội phát cho, hắn không có chọn lựa nào khác. Sau đó hắn lập nhiều chiến công, có thể đổi bất cứ loại binh khí nào, hắn vẫn dùng đao. Trong doanh quân tiền tuyến có một câu nói như thế này: La Sát nhấc đao, quỷ thần dạt hết."
Nghe đến đây, Đông Cô bỗng quên nỗi lo lắng căng thẳng của tình cảnh, trong lòng vu vơ mang chút tự hào.
"Lợi hại như vậy sao?"
Văn Giới khựng lại, quay đầu nhìn Đông Cô, bĩu môi: "Coi cái mặt tiểu nhân đắc chí của ngươi kìa. Chẳng phải bụng dạ của ngươi là Bồ Tát sao. Hơn nữa võ công của La Hầu lợi hại đâu liên quan gì đến ngươi."
Đông Cô nói: "Sao không liên quan, chàng là chồng của tôi, là người của tôi, cô nói xem có liên quan hay không."
"Xì." Văn Giới lơ nàng, tiếp tục kể: "Ngươi có biết, đao của hắn mạnh ở chỗ nào không."
Đông Cô đáp: "Tôi không biết một chút gì về võ công cả."
Văn Giới nói ra một từ.
"Đơn giản."
"Đơn giản?"
Văn Giới đáp: "Phải, đơn giản. Hắn không có bài bản, thậm chí chiêu thức cũng không có bao nhiêu, đao của hắn chỉ mang một mục đích, đó là giết người. Hắn không có sư phụ, nơi hắn học là chiến trường, nơi luyện tập của hắn là những hố chôn xác. Mỗi một chiêu mỗi một thức của hắn vừa đơn giản vừa trực tiếp, chỉ để lấy mạng kẻ khác."
"Thông thường những người học võ như ta, khi giao đấu với nhau, sẽ dùng vài chiêu thức để thăm dò đối thủ, rồi sau đó mới kết hợp vừa đánh vừa đỡ, tìm cơ hội rồi mới ra sát chiêu. Còn La Hầu thì không như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không màng gì đến thăm dò, cầm đao lên là tấn công, đường đao đầu tiên của hắn chính là sát chiêu!"
Văn Giới nhẹ giọng: "Luôn luôn vào những lúc người khác chưa kịp dùng toàn bộ sức tấn công, thì hắn đã hạ sát chiêu, rất nhiều người đều chết dưới nhát đao đầu tiên của hắn."
Bởi vì không có gì để quan tâm, bởi vì không có gì níu kéo, cho nên đao của chàng mới đơn giản và trực tiếp.
"Hắn đã giúp ta chứng minh được một câu nói—-đơn giản nhất, luôn luôn là thứ khủng khiếp nhất."
Đông Cô im lặng một lúc.
"Sao ngươi không nói gì? Không ngờ tới?"
Đông Cô đáp: "Tôi biết có lẽ chàng đã trải qua một số chuyện, cũng đã từng nghĩ chàng có võ.......Có điều tôi chưa từng nghĩ rằng chàng giỏi đến vậy."
"Ha." Văn Giới khẽ cười một tiếng, "Tề Đông Cô, nghĩ về La Hầu một chút, ngươi không cảm thấy hắn lạ sao?"
Đông Cô ngước mắt, "Lạ thế nào?"
"Một người đàn ông mặt mũi xấu xí thân thể tàn tật, bao nhiêu người đều lo tránh, nhưng mà hắn tuy cô độc nhưng không buồn bã, không những vậy còn sống rất tốt. Đàn ông tầm thường mà gặp cảnh như hắn thì đã đi chết sớm đầu thai sớm, nào có ai như hắn." Văn Giới nói rõ từng chữ một, "Ngươi thật sự cảm thấy một người đàn ông tầm thường có thể nghĩ thoáng được như hắn sao?"
Đông Cô im lặng.
Ban đầu đúng là nàng có cảm thấy hơi lạ, nhưng sống lâu ngày bên chàng, nàng đã dần dần quên bớt đi những điều đó. Bây giờ Văn Giới nhắc, khiến nàng nhớ lại thêm một lần nữa. Có lẽ lúc đầu, điều thu hút hàng, chính là tính tình trầm lắng của chàng.
"Văn Giới, cô nói cho tôi nghe nhiều như vậy, không phải chỉ là muốn cho tôi biết võ nghệ của chàng tốt đến cỡ nào đúng không."
"Đương nhiên không phải." Văn Giới đáp, "Ta muốn nói cho ngươi biết điều này trước, sau đó mới có thể kể phần tiếp theo. Đây là ngọn nguồn của tất cả những gì xảy ra với hắn."
"Sau khi chiến tranh kết thúc, vốn là mọi người như ta đều quay về quê mình, nhưng có một hôm, có người đến tìm ta, kêu ta đi gặp một nhân vật."
Đông Cô hỏi: "Nhân vật là nhân vật thế nào, chỉ một mình cô bị kêu đi thôi à?"
Văn Giới lắc đầu, "Không, có tổng cộng 10 người cùng đi."
"Trong số đó có La Hầu. Chính vào quãng thời gian đó ta mới bắt đầu chân chính quen biết hắn. Trước đây tuy cùng ở trong doanh quân tiền tuyến, nhưng chưa từng giao lưu, chưa từng nói với nhau một câu nào."
Đông Cô nghĩ thầm, có lẽ đây chính là mở đầu của hết mọi chuyện. Nàng hỏi: "Đấy là ai cho gọi cô và chàng, chắc chức vị không nhỏ đúng không."
"Là thống soái đương thời của quân đội, Viên Kế Nghiệp." Văn Giới nghĩ một chút, bổ sung thêm, "Cũng là chiến tướng hàng đầu của An Nam Vương hiện nay, An Thích Phương."
"Nhưng mà cũng chỉ là trong quá khứ, bởi vì Viên Kế Nghiệp đã chết."
"Đã chết?"
"Đúng vậy, điều này chúng ta nói sau, để nói về đêm hôm ấy trước đã—–"
Dòng hồi ức như cơn thuỷ triều dâng lên trong trí nhớ, Văn Giới không khỏi chìm đắm trong nó.
Đêm ấy, cô ta theo người dẫn đường, vào một doanh trướng. Phía ngoài doanh trướng có ba người đứng gác, nhưng cô ta cảm thấy ai trong ba người này cũng đều là cao thủ có thể lấy 1 địch 10. Cô ta hiểu ra rằng sự tình không tầm thường chút nào, thế nên ra sức tập trung ứng phó.
Vào đến bên trong, đã có 6 người khác đang ở đó. Trong 6 người này, có kẻ cô ta biết mặt, cũng có kẻ cô ta không biết mặt. Chính vào lúc đó, cô ta trông thấy La Hầu. Hắn lẳng lặng đứng một bên, mặc võ phục bó thân, trông còn cao lớn vạm vỡ hơn cả phụ nữ. Bội đao của tất cả mọi người đều đã bị tịch thu, điều này cũng dễ hiểu, bởi vì Văn Giới đã nhận ra, nơi này là doanh trướng của thống soái.
Trong doanh trướng lặng ngắt, tuy có quen biết nhau, nhưng không ai dám lên tiếng. Sau đó, có thêm ba người nữa lục đục vào, tính cả cô ta, có cả thảy 10 người ở đó. Chín nữ, chỉ mình La Hầu là nam. Sau đó nữa, Viên Kế Nghiệp bước vào.
Đấy là lần đầu Văn Giới tiếp xúc với Viên Kế Nghiệp ở khoảng cách gần như vậy. Ngoài 40, vóc dáng cao thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng như sao, cả người toát bầu khí chính nghĩa.
"Cung nghênh tướng quân." 10 người đồng loạt quỳ xuống.
"Đứng lên đi." Giọng nói của Viên Kế Nghiệp hồn hậu mạnh mẽ, ẩn chứa sức mạnh ngông cuồng, Văn Giới ầm thầm giật mình.
"Hôm nay cho gọi các vị tráng sĩ tới đây giữa đêm, là vì có một chuyện muốn nói với các vị."
Viên Kế Nghiệp đi thẳng vào chủ đề.
"Các vị có muốn lưu lại bên ta không."
Viên Kế Nghiệp vừa nói ra lời ấy, mười người có mặt đều sửng sốt.
"Chiến tranh kết thúc, nhưng thế giới vẫn không bao giờ hoà bình. Tháo bỏ chức danh tướng quân, đêm nay ta chỉ dùng thân phận của cá nhân, thu binh nạp hiền, ý của các vị ra sao."
Tướng quân lời ngay ý thẳng, Văn Giới liền hiểu mọi chuyện.
Viên Kế Nghiệp đang muốn thu nạp bọn họ làm thuộc hạ.
"Ta cho các ngươi thời gian để suy nghĩ, ba ngày sau hẵng quyết định, nếu như không muốn, tuyệt đối không ép. Trong ba ngày, nếu ai có bất kỳ câu hỏi gì, đều có thể hỏi Diệp Mẫn."
Diệp Mẫn là đặc vệ bên mình của Viên Kế Nghiệp, bình thường rất hay theo Viên Kế Nghiệp đi thị sát trong quân đội, cũng hay đến doanh quân tiền tuyến để truyền mệnh lệnh, vì thế Văn Giới biết cô ta.
Viên Kế Nghiệp vào trong doanh trướng chỉ nói bao nhiêu đó câu, rồi cho mọi người giải tán. Mọi người đều là những kẻ đã leo ra từ biển máu và núi xác, nên nói chuyện không cần phải vòng vo chi nhiều, phong cách làm việc này của Viên Kế Nghiệp khiến Văn Giới rất tán thưởng. Ra khỏi doanh trướng, cô ta đi về phía doanh trại của quân tiền tuyến. La Hầu đi phía trước. Văn Giới nhìn theo bóng lưng cao lớn lặng lẽ của hắn, bỗng lên tiếng hỏi một câu—-
"Ngươi sẽ ở lại sao?"
Đó là câu đầu tiên Liêu Văn Giới nói với La Hầu.
hết chương 35