Một Nét Son Tình

Chương 23: Hắn hơi quái lạ




Đêm khuya.

Chương phủ, Tích Thành.

"Cậu chủ, người đã đứng trước bức tranh này hết nửa giờ rồi, người chưa nhìn xong nữa sao ạ."

Bình Nhi bưng trà đứng một bên, thấy cậu chủ nhà mình mấy hôm nay như bị trúng tà, về đến phòng liền giở bức tranh ấy ra, không trải trên bàn thì cầm trong tay, nhìn đi nhìn lại.

"Bình Nhi, em nói xem bức tranh này vẽ trông thế nào?"

An Kình mặc đồ ngủ trắng, ngồi bên giường, tay nâng bức hoạ mà cách đây không lâu, Chi Hưng dùng để khảo nghiệm Đông Cô.

"Dạ Bình Nhi không hiểu những thứ này đâu ạ." Cậu bé chu miệng, "Cậu chủ, người mau vào giường đi thôi, trời đã không còn sớm nữa rồi."

An Kình vẫn mặc kệ đầy tớ của mình nói gì, cặp mắt hẹp dài long lanh của y vẫn nhìn vào người trong tranh.

"Em cứ nói ra những suy nghĩ của bản thân mình là được."

Bình Nhi hết cách, đành ghé lại gần, cặp mắt tròn xoe nhìn bức tranh chăm chú.

"Dạ nếu bảo em nói, thì bức tranh này trông đơn giản, nhưng mang một cảm giác khác biệt......"

"Cảm giác gì."

Bình Nhi chau mày, cố gắng biểu đạt ý nghĩ của mình: "Dạ tức là, người khác vừa nhìn vào bức tranh này liền biết người được vẽ là ai."

An Kình quay đầu, khẽ cười.

"Ồ?"

"Dạ cũng giống như lúc Bình Nhi nhìn thấy nó lần đầu, ghé mắt liếc một cái liền nhận ra người trong tranh là cậu chủ."

An Kình lại nhìn bức tranh đó, "Ghé mắt liếc liền nhận ra ta?"

Bình Nhi gật đầu, "Dạ vâng." Cậu bé nhoẻn miệng cười, "Cả một thiên hạ này còn ai có phong thái như thế này ngoài cậu chủ ra."

An Kình mím môi.

"Cứ để trà qua một bên, em lui ra trước đi."

"Vâng." Bình Nhi hành lễ, cung kính rời khỏi căn phòng.

An Kình nương theo ánh nến, mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh trong tay. Xuyên qua bức tranh đó, y như đang hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên y gặp người con gái ấy. Y ngồi trong gian phòng nhỏ ở Gia Nhã Tự, trông thấy nàng xuyên qua cửa sổ, mà nàng, thì đang nhìn một người khác. Ánh mắt ấy khiến y ghi nhớ trong tim. Sự tình cờ của thế gian này thật khiến người ta lấy làm lạ. Khi bản thân ta muốn né tránh đoạn ký ức đó, quên đi ánh mắt có thể thiêu đốt người khác, nàng lại xuất hiện sờ sờ trước mặt ta. Có phải đây là ý trời hay không......

Hết thảy ông trời đã sắp đặt, đấy chính là duyên. Là duyên lành hay duyên dữ, chưa đến phút cuối cùng, không ai biết được.

"Thành Tuyền."

An Kình ngồi đấy, cất tiếng gọi giữa gian phòng trống.

"Có thuộc hạ."

Bên ngoài vốn đang yên ắng chợt vọng lại một giọng nữ trầm vững. Lời còn chưa dứt, cửa phòng nhẹ nhàng hé mở, một bóng người xẹt qua tiến vào phòng, quỳ xuống hành lễ với An Kình.

"Chúa công có gì cần sai bảo."

"Đứng lên đi."

"Tạ ơn chúa công."

Cô gái đứng dậy, trông trạc 30 tuổi, trên người là bộ quần áo đen như bóng đêm, mái tóc dài buộc cao, nét mặt bình tĩnh trang nghiêm, vóc dáng không cao, nhưng đứng ở nơi nào liền đem đến cho người khác một cảm giác rất áp bức. An Kình không buồn nhìn cô ta, chỉ hơi hất cằm.

Thành Tuyền lên tiếng báo cáo: "Thuộc hạ đã điều tra Tề Đông Cô xong."

"Nói."

"Cô ta mồ côi, lúc còn bé bị vứt trước cửa thôn Dương Mộc phía đông của Tích Thành, được một bà cụ thu nuôi. Nhà bà cụ cũng đơn chiếc không thân nhân, vô cùng nghèo khó, hai người sống nương tựa vào nhau từ đó. Năm Đông Cô 12 tuổi, bà cụ thu nuôi cô ta bị bệnh rồi qua đời, để lại cô ta sống một mình cho đến bây giờ."

"Tài năng hội hoạ của nàng từ đâu mà có."

"Điều này....... Thuộc hạ vẫn chưa điều tra rõ được. Nghe nói là do mẹ nuôi của cô ta truyền dạy, nhưng người trong thôn lại bảo bà cụ đó chỉ là một mụ nhà quê rất tầm thường, sống cả đời mà chưa từng có ai phát hiện ra tài hoa nào ở bà ta."

An Kinh thờ ơ "ừ" một tiếng.

Thành Tuyền đứng một bên, ngập ngừng một chút, rồi lại lên tiếng.

"Chúa công, có một chuyện, thuộc hạ không biết có nên nói hay không."

An Kình liếc cô ta một cái.

"Thưa vâng." Thành Tuyền cung kính cúi đầu, ấp úng nói tiếp: "Thuộc hạ dò la ra được, Tề Đông Cô mới thành hôn vào ngày hôm qua."

Ngón tay cầm chén trà của An Kình thoáng run, sau đó y lại khẽ cười.

"Rồi thì sao."

"......" Thành Tuyền nhìn tay y vẫn luôn cầm bức tranh, há miệng, rồi lại không biết nên nói như thế nào. Từ năm 20 tuổi được An Nam Vương chọn để theo tiểu vương gia làm hộ vệ, đến nay đã 13 năm ròng. Nếu nói về hiểu biết, thì cô ta hiểu An Kình rất rõ. An Kình xuất sinh trong hoàng gia, huyết thống cao quý, từ bé đã được cưng như trứng hứng như hoa, mỗi năm đến ngày sinh nhật, An Nam Vương mở hội cả thành, vàng bạc châu báu cùng với những vật tinh xảo xinh xắn đếm không xuể, trong số đó đương nhiên sẽ có những món đồ thủ công tinh xảo khôn khéo, nhưng cho dù An Kình có thích, cũng chỉ chơi dăm ba ngày, rồi lại thôi. Cô ta chưa bao giờ thấy tiểu vương gia quan tâm đến một vật gì đó lâu như thế này.

"Nếu như chúa công vừa ý với người thợ vẽ đó, chiêu nạp thẳng vào phủ là được, đâu cần phải làm nó phức tạp lên như vậy."

An Kình ngước mắt, như cười như không.

"Đây là điều ngươi muốn nói?"

Thành Tuyền run sợ trong lòng.

"Chúa công minh giám."

An Kình hớp một ngụm trà, thờ ơ nói: "Ngươi có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi."

Thành Tuyền lớn hơn An Kình bao nhiêu đó tuổi, có một số chuyện sẽ trải đời hơn, trong lòng thầm than tuy tiểu vương gia mang tư chất bất phàm, nhưng rốt cuộc vẫn khó lòng tránh khỏi việc động lòng phàm, chỉ có điều.......

Cô ta quỳ sụp xuống trước mặt An Kình.

"Chúa công, thứ lỗi thuộc hạ nói thẳng, mấy ngày qua thuộc hạ đã theo cô gái đó, từ những việc cô ta làm thì có thể thấy được, tuy tướng công của cô ta tàn tật và xấu xí, nhưng cô ta luôn suy nghĩ hết sức chu toàn cho hắn, nặng tình nặng nghĩa."

"Ừ."

Điểm này, ta còn biết sớm hơn cả ngươi. Nếu không phải vì nàng đã luôn suy nghĩ hết sức chu toàn, nặng tình nặng nghĩa, thì lòng ta sao lại như thế này.

Thành Tuyền ngước đầu, "Vậy chúa công......"

An Kình phất tay, "Đủ rồi, nếu điều ngươi nói là như vậy, thì có thể ngưng rồi."

Thành Tuyền đã hiểu. Tuy tiểu vương gia thân là nam nhi, nhưng có những lúc còn quyết liệt hơn phụ nữ, nếu như đã quyết tâm chuyện gì, thì sẽ không có ai có thể khiến người quay đầu. Chỉ có điều lần này, Thành Tuyền nghĩ đến cặp vợ chồng ấy, không biết rốt cuộc An Kình làm đúng hay sai, liệu có được như ý hay không.

"Ngươi lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi."

An Kình đứng dậy, cuộn bức tranh trong tay, đặt lên giá sách.

Thành Tuyền nghe xong mệnh lệnh vẫn không đi liền, cô ta do dự đắn đo, nhìn An Kình.

"Nếu đã vậy, thì thuộc hạ vẫn còn một việc muốn bẩm báo."

An Kình thoáng ngạc nhiên. Thành Tuyền rất ít khi không tuân theo mệnh lệnh của y, chắc phải có chuyện gì rất quan trọng.

"Nói đi."

"Vâng." Thành Tuyền ngẫm nghĩ nhớ lại, nói, "Điều thuộc hạ muốn nói, là về tướng công của Tề Đông Cô, chính là tên đàn ông tàn tật nọ."

"Ồ?" An Kình ngưng việc trong tay, "Tên đàn ông đó tên gì, nghe nói có vẻ như mạng hắn rất dai."

"Tên hắn là La Hầu, điều thuộc hạ muốn nói không phải là chuyện này."

"Vậy thì là gì."

"Vì đang điều tra Đông Cô, cho nên La Hầu cũng nằm trong phạm vi điều tra của thuộc hạ."

An Kình khẽ cười, "Điều này là đương nhiên, đôi uyên ương đó tra một người thì người kia sẽ không tránh khỏi. Ngươi tra ra được gì về hắn rồi."

Thành Tuyền thưa: "Thân thế của hắn lận đận, trong nhà gồm 4 người, cha mẹ đều đã mất, chỉ còn lại một người em gái. Mà hơn nữa......." Cô ta thoáng ngưng một chút, "Hơn nữa hắn đã từng đi lính."

"Đi lính?"

Thành Tuyền gật đầu, "Thưa vâng, hắn đã từng đi lính 4 năm."

"Đàn ông đi lính, hắn đúng là hiếm lạ." Ngón tay của An Kình động đậy, "Hắn vào quân ngũ dưới trướng của ai."

"Thuộc hạ vẫn đang tra, sẽ có kết quả rất nhanh."

"Tra ra rồi thì báo với ta."

"Vâng." Thành Tuyền cúi đầu, "Chúa công, đàn ông nhập ngũ không hiếm, rất nhiều nam nhi không cha mẹ không thân nhân không nghề nghiệp đều đã từng đi lính, giặt giũ nấu cơm cho các tướng sĩ trong quân ngũ, có kẻ còn......." Nói đến đây, cô ta thoáng ngừng lại, tựa như những lời kế tiếp nghe rất vô lễ, cô ta không biết có nên nói hay không.

"Ta hiểu." An Kình thản nhiên, "Ý của ngươi là, La Hầu có khả năng đã từng lấy thân tiếp binh lính?"

"Không!"

Thành Tuyền phản đối một cách quả quyết, "Tuyệt đối không có khả năng!"

"Ha, ngươi kích động như vậy làm gì."

"Thuộc hạ mất bình tĩnh, xin chúa công trách phạt." Thành Tuyền cúi đầu rất thấp. Tâm trạng của cô ta rất ít khi xao động, chỉ có điều lúc vừa nghe nghi vấn của chúa công mình, rồi lại nghĩ đến người đàn ông trầm lặng nọ, cô ta không cách nào không cãi lại.

"Tại sao, là vì dung mạo của hắn?"

Thành Tuyền lắc đầu, "Tướng sĩ ngoài tiền tuyến xa quê nhà, số lượng đàn ông trong quân đội lại cực kỳ ít, có xấu cách mấy đi nữa cũng không thành vấn đề."

An Kình nhìn cô ta, "Thế vì sao ngươi phản đối một cách quả quyết như vậy."

Thành Tuyền mở miệng, lại không nói nên lời, cứ đứng đó nghĩ tới nghĩ lui. An Kình cũng không hối cô ta, lẳng lặng đợi.

"Thuộc hạ cảm thấy, hắn hơi quái lạ......"

"Quái lạ? Quái lạ thế nào?"

Đầu mày của Thành Tuyền vô thức cau lại, cô ta nhìn An Kình, "Năm thuộc hạ 20 tuổi, may mắn được An Nam Vương chọn để theo hầu chúa công. Vì lo cho an nguy của người, 13 năm qua thuộc hạ ngày ngày luyện võ, không dám lơ là một giây."

Cô ta nói những lời này, An Kình hiểu cô ta không hề có ý định muốn y khen cô ta.

"Thuộc hạ không dám nói võ nghệ của bản thân cao siêu ra sao, nhưng trong vùng đất phong này, thuộc hạ vẫn chưa từng gặp đối thủ."

Mắt của An Kình hơi híp lại.

"Rồi thế nào."

"Chúa công, lúc thuộc hạ theo dõi hắn, luôn mang một cảm giác......." Thành Tuyền nhớ lại, chậm chạp nói, "Thuộc hạ cứ cảm thấy có vẻ như hắn biết là có người đang theo dõi hắn."

"Hắn có những biểu hiện ra sao."

Thành Tuyền lắc đầu, "Thưa không, hắn không tỏ ra bất cứ biểu hiện nào, chỉ là thuộc hạ cảm thấy rất quái lạ." Cô ta ngừng một chút, "Có lẽ là một loại trực giác của người luyện võ."

An Kình hơi trầm ngâm, "Phái ngươi đi điều tra Tề Đông Cô, chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, ngay đến Bình Nhi cũng không biết, thông tin làm sao có thể bị tiết lộ ra ngoài."

"Thuộc hạ có thể bảo đảm, chuyện này không có khả năng có người thứ ba biết."

"Thế thì làm cách nào mà hắn biết?"

Mắt của Thành Tuyền híp lại, "Có lẽ không hẳn là hắn biết, mà là có một khả năng khác......."

"Khả năng gì."

"Võ công của hắn cao hơn thuộc hạ."

hết chương 23