Một Nét Son Tình

Chương 19: Ngài muốn dùng trà luận hoạ?




"Vì sao?" An Kình thản nhiên hỏi.

Chi Hưng ghé mặt gần hơn một chút, "Em thấy tuổi của cô gái này quá nhỏ, cao lắm là 20 thôi, sao lại có thể sở hữu tay nghề cao siêu như vậy."

"Theo em thì phải như thế nào."

"Chi bằng chúng ta thử cô ta một chút."

Mắt của An Kình chuyển đến tấm bình phong, nơi ấy vẽ phong cảnh thánh địa của thiên tiên, chúng tiên chúc thọ, một cảnh tượng vô cùng hoan hỉ.

Y không nói gì thêm, nhưng Chi Hưng rất hiểu y, biết y đã đồng ý với ý kiến của hắn.

Hắn đến trước mặt Đông Cô.

"Cô nói bức tranh này do cô vẽ, có bằng chứng gì không?"

Đông Cô thoáng sửng sốt, bằng chứng? Vẽ thì có bằng chứng kiểu gì?

Nàng lắc đầu, "Dạ bẩm đại nhân, bằng chứng trong ý của ngài là......"

Chi Hưng nói với nàng: "Lễ vật dâng lên thái hậu thì phải có lai lịch xuất xứ rõ ràng, không được sai sót một li, nếu có kẻ mạo danh lừa gạt, thì mất đầu lúc nào không hay."

Lời của hắn mang ý đe doạ, Đông Cô nghe ra được.

"Dạ bẩm đấy là lẽ đương nhiên."

"Cô nói bức tranh này là do cô vẽ, nhưng cô lại không có bằng chứng, chúng tôi không thể cứ thế mà tin cô." Hắn nhìn chiếc bàn trong gian phòng, "Ở đây có bút mực và giấy đầy đủ, nếu như hiện giờ cô có thể vẽ một bức, thì mới có thể chứng minh được tài năng và kỹ thuật của cô."

Đông Cô vỡ lẽ. Thì ra là họ không tin bức tranh này là do nàng vẽ, nên mới nghĩ ra cách để kiểm chứng. Thật ra không tin tưởng cũng là bình thường, sự việc trọng đại, tuổi nàng thì còn quá trẻ, khiến người ta nghi ngờ cũng không có gì lạ. Nàng cười khổ trong lòng, trên mặt vẫn không để lộ cảm giác.

"Dạ vâng."

An Kình chắp tay sau lưng đứng trước tấm bình phong, lưng xoay về phía hai người còn lại, nghe Đông Cô đáp lời, khẽ cười.

"Dạ chẳng hay ngài muốn tiểu nữ vẽ gì?"

Thấy nàng khẳng khái nhận lời, Chi Hưng hơi sửng sốt.

"Phong cảnh núi non, hoa lá chim muông hoặc người, cô muốn vẽ gì cũng đều được." Nếu như thật sự có tài, thuận tay vẽ một bức tranh là có thể nhìn rõ hết thảy. Đông Cô gật đầu. Nàng đến trước chiếc bàn, đúng như Chi Hưng đã nói, bàn bày đầy đủ bút mực và giấy, hơn nữa đều là đồ thượng hạng. Đông Cô trải giấy, cầm cái đồ chặn giấy lên.

Cái tên này, lấy thỏi vàng chặn giấy à.......

Đông Cô "vã mồ hôi" lo mài mực chấm bút, trên bàn có khá nhiều bột màu, nhưng Đông Cô không muốn dùng. Ngươi ta kêu mình vẽ chẳng có ý gì khác ngoài việc muốn kiểm tra trình độ hội hoạ của mình, không cần quá nhiêu khê, vẽ thứ mình thích là được. Cầm bút, tâm trạng của Đông Cô liền trở nên vui vẻ, dù sao vàng đâu sợ lửa, nàng không hề cảm thấy căng thẳng. Vẽ cái gì thì được nhỉ.......

Đông Cô vừa ngước mắt, liền bắt gặp bóng lưng của An Kình. Y đứng chắp hai tay sau lưng, vô cùng yên tĩnh, áo quần trắng như tuyết khoác lên thân hình cân đối của y càng tăng nét đẹp thanh tú, đúng như lời Khương Liễm đã nói, không khác gì tiên giáng trần, chỉ cần đứng thôi, đã thành một bức hoạ........ Đông Cô hơi mỉm cười, đầu bút nhẹ đưa.

Nàng không dùng bất cứ bột màu nào, chỉ mực đen, phác hoạ bóng lưng của An Kình thành một bức tranh thuỷ mặc đen trắng.

Chi Hưng tuy không đến gần để nhìn, chỉ đưa mắt liếc nhìn, liền thấy Đông Cô rất ung dung thản nhiên, nét bút lưu loát, nghi ngờ trong lòng hắn liền vơi bớt.

Không lâu sau, Đông Cô đã vẽ xong.

"Tiểu nữ đã hoàn thành, xin đại nhân ghé mắt."

"Hả? Nhanh vậy đã xong rồi sao?" Chi Hưng còn định gọi đầy tớ đưa trà vào để hắn cùng tiểu vương gia được ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, "Cô vẽ gì mà hoàn thành nhanh chóng thế."

Hắn bước lên vài bước, đứng trước bàn, cầm bức tranh lên.

"Ồ." Chi Hưng ngó bức tranh ấy, buột miệng la, la xong hơi cảm thấy không thích hợp, vội lấy tay che miệng lại, "Bức hoạ này của cô......."

An Kình tò mò, không biết vẽ cái gì mà khiến cho Chi Hưng kinh ngạc đến vậy, y xoay người, thong thả đi về phía họ. Chi Hưng ngắm bức tranh, rồi lại nhìn An Kình đang đến gần.

"Yến Quân, ngài nhìn xem bức hoạ này......."

An Kình đến bên bàn, lẳng lặng nhìn bức tranh vô cùng đơn giản.

Trong tranh là bóng lưng của một chàng trai, hai tay chắp lên nhau, thanh nhã, kiêu ngạo, cô độc. Cả một bức tranh không mang chút màu sắc nào, chỉ là dùng mực, chỉ là những nét bút, khi đậm khi nhạt, khi mạnh khi nhẹ, khi nhanh khi chậm. Nhìn một hồi lâu, người trong tranh bỗng như có sinh khí, hít thở ngọn gió mát lành từ tờ giấy mỏng manh ấy, tà áo hơi lay động, làn tóc thoáng bay bay.

Mà người trong tranh ấy.......

"Cô đúng là khéo biết cách đi đường tắt." An Kình lẳng lặng nói, nghe không ra vui buồn.

Đông Cô cung kính: "Tiểu nữ vụng về, tuy đã cố gắng hết sức mình, chỉ vẽ xuống được một phần vạn phong thái của ngài."

An Kình nghe xong khẽ cười.

"Cũng rất khéo ăn nói."

"Đã khiến đại nhân chê cười."

Ánh mắt An Kình đặt trên bức tranh, miệng hỏi nàng: "Hiện giờ cô sinh sống bằng cách nào?"

Đông Cô suy nghĩ một chút, quyết định có sao nói vậy.

"Nhà tiểu nữ nghèo khó, lần này trong hội Hiến Bảo đã cầm bán toàn bộ tài sản, hiện giờ không còn cách nào khác để mưu sinh."

Chi Hưng lấy làm lạ: "Vì hội Hiến Bảo mà cô đã dùng hết tất cả tài sản của mình?"

Đông Cô gật đầu.

"Thưa vâng."

An Kình dời ánh mắt từ bức tranh qua mặt Đông Cô.

"Phàm sự phải biết lượng sức mình mà làm. Cô bán mạng như vậy, nếu được chọn thì không sao, nhưng nếu không được chọn, lúc đó cô biết phải làm thế nào."

An Kình nói một hơi, trong lời mang chút ý trách móc.

Đông Cô đáp với ý bất đắc dĩ, "Thưa ngài, tiểu nữ thật sự đang có việc gấp, cần tiền thưởng."

"Có việc gì gấp?"

Chi Hưng lén liếc An Kình một cái, bụng bảo dạ bình thường vị tiểu vương gia này không nhiễm khói lửa nhân gian, chưa từng nói chuyện riêng tư gì với ai, càng đừng nói gì đến chủ động đi hỏi han người khác, hôm nay sao lại thế này nhỉ.......

Đông Cô không hiểu y muốn gì, trong lòng chỉ cảm thấy việc gặng hỏi của vị tiểu vương gia này làm nàng lúng túng.

"Thưa...... chỉ là việc nhà nhưng không thuộc loại có thể phơi ra ngoài, thật sự không phù hợp để nói với ngài."

Đông Cô khép nép ngoan thuận, vạn phần cung kính, An Kình gật đầu, không hỏi thêm nữa, y giơ hai tay lên vỗ hai tiếng. Ngoài cửa vọng tiếng bước chân nhanh nhẹn, cửa vang lên hai tiếng gõ khe khẽ, sau đó có người bước vào phòng. Đông Cô thấy người mới tới là một thiếu niên độ mười mấy tuổi, mặt mũi sáng láng xinh xắn, ăn mặc chỉnh tề, trang phục trông đẹp đẽ sang trọng hơn những tôi tớ bình thường rất nhiều. Cậu bé bước vào phòng, không để ý gì đến ai khác, chỉ hành lễ với An Kình.

"Bẩm cậu chủ có gì cần sai bảo?"

An Kình nói với cậu ta, "Bình Nhi, em đi lấy ngân lượng tới đây."

"Vâng."

Bình Nhi được lệnh, xoay người rời đi.

Đông Cô vừa nghe sắp được tiền, trong lòng liền vui hẳn lên, nhưng không dám biểu lộ trên mặt. Bình Nhi đi và về rất nhanh chóng, chỉ một chốc sau đã cầm một chiếc túi nhỏ màu xám quay lại.

"Cậu chủ."

An Kình không buồn nhìn, hơi hất mặt về phía Đông Cô. Bình Nhi cúi đầu, đưa chiếc túi vải đến trước mặt Đông Cô.

Đông Cô đón lấy, chiếc túi rất bé, không nặng không nhẹ. Nàng cười toe toét trong lòng, bất kể là bao nhiêu, tốt xấu gì cũng là dựa vào tài cán của bản thân nàng kiếm được, lúc này nên nghĩ thoáng là tốt nhất.

"Tiểu nữ tạ ơn đại nhân ban thưởng."

Chi Hưng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói với An Kình: "Yến Quân, trời đã không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi ra phía nhà trước thôi."

An Kình gật đầu.

Chi Hưng nói với Đông Cô: "Hôm nay xong rồi, cô về trước đi."

Đông Cô có rộng lượng cách mấy đi nữa, trong bụng cũng không tránh được âm thầm bĩu môi. Mới vừa rồi người nghi ngờ ta là ngài, bây giờ kiểm tra xong rồi, chứng minh được rồi, ngài chả nói được lấy một câu đàng hoàng. Chi Hưng nói với nàng câu đó xong, liền mời An Kình ra khỏi phòng trước, rồi bản thân bước theo phía sau.

Đông Cô đợi họ đi rồi, chậm rãi bước ra ngoài. Nàng ướm chừng chiếc túi nhỏ trong tay, thôi không so đo với ngươi, đi mua chút thức ăn thì hơn, về nhà ăn mừng với La Hầu. Đông Cô dựa theo trí nhớ, lần theo con đường ban nãy mà quay trở ra.

"Cô nương xin dừng bước."

Chưa đi được bao nhiêu, phía sau lưng có tiếng gọi. Đông Cô ngoái đầu, phát hiện ra cậu thiếu niên mới đưa tiền cho nàng ban nãy. Cậu bé tiến lên vài bước, hành lễ với nàng.

"Bình Nhi xin ra mắt Tề cô nương, xin Tề cô nương nhận lễ này."

Đông Cô thoáng sửng sốt, chắc là cậu ta cũng là tôi tớ của tiểu vương gia, tớ dựa uy chủ, cho dù cậu ta là đầy tớ thì cũng vẫn mang cấp bậc cao hơn nàng không ít, sao lại còn cung kính hơn cả cách người hầu trong Chương phủ đối đãi với nàng nữa. Tuy lấy làm lạ, nhưng Đông Cô vẫn luôn là người lễ độ, hễ có người nể mặt nàng, nàng sẽ luôn thành tâm thành ý đối xử với họ.

"Công tử gọi tôi, chẳng hay có gì cần sai bảo?"

Bình Nhi ngó quanh, khẽ nói với Đông Cô: "Xin cô nương dừng chân một chút để nói chuyện."

Đông Cô gật đầu, theo cậu ta ra đến phía sau của một hòn non bộ yên tĩnh. Hòn non bộ này trồng cây cối um tùm, nếu chỉ đi ngang qua sẽ rất khó thấy rõ cảnh vật bên trong. Cảnh này đúng là dễ khiến người ta bối rối......

Đông Cô hỏi Bình Nhi: "Công tử có gì cần sai bảo, xin cứ nói ở đây là được."

Bình Nhi gật đầu, nói với Đông Cô: "Tiểu vương gia dặn em nhắn lại với cô nương, mùng 10 tháng sau, mời gặp ở lầu Đông Càn."

........

"Hả?"

Đông Cô nghĩ cách nào đi nữa cũng không ngờ lại có loại chuyện này.

Bình Nhi lặp lại: "Tiểu vương gia dặn em nhắn lại với cô nương, mùng 10 tháng sau, mời gặp ở lầu Đông Càn."

Lầu Đông Càn, Lầu Đông Càn thì Đông Cô biết. Trong câu nói về đất của An Nam Vương có nhắc đến "Hai quán một lầu," thì ý là chỉ ba tửu lâu thượng đẳng nhất của vùng này. "Hai quán" tức là Vấn Đạo và Trân Vị, còn "một lầu" tức là lầu Đông Càn này. Lầu Đông Càn nằm về phía đông bắc của Tích Thành, được xây vào thời gian đầu của triều đình hiện giờ, là một tửu lâu trứ danh với lịch sử hơn 100 năm. Đông Cô chưa từng vào đó bao giờ, nghe nói nó còn đắt tiền hơn cả quán Trân Vị. Nhưng tất cả những điều này không phải là vấn đề hiện giờ......

"Thưa, vì sao tiểu vương gia muốn mời tôi tới lầu Đông Càn ạ?"

"Cậu chủ nói, muốn cùng cô nương dùng trà luận hoạ."

........

"Dùng trà luận hoạ?"

Vị vương gia kia phong nhã đến thế cơ mà......

"Vâng." Bình Nhi gật đầu, "Cậu chủ rất coi trọng tác phẩm của cô nương, dặn em nhất định phải mời cho bằng được cô nương, xin cô nương đừng làm khó Bình Nhi."

Sự kinh ngạc của Đông Cô không còn gọi là "một chút" hay là "hai chút" nữa, vị kia đường đường là một tiểu vương gia, muốn mình làm gì thì trực tiếp ra lệnh là được, sao lại còn phải đi mời.

Nàng nói với Bình Nhi: "Xin công tử chuyển lời đến đại nhân, tiểu nữ sẽ đến đúng như hẹn."

Thấy nàng đã đồng ý, Bình Nhi liền vui vẻ.

"Cảm tạ cô nương."

hết chương 19