Một Năm Thiên Hạ

Chương 37: Yêu thương




Từ khu câu cá ven sông trở về, một số cung nhân nhạy bén có thể cảm nhận được hoàng hậu nương nương của họ có một chút thay đổi nho nhỏ—— nàng lúc mới nhập cung dường như không mấy khi để ý đến chuyện gì, mơ mơ hồ hồ, làm việc cũng như vậy, lúc nhiệt tình lúc hờ hững, giống như thích cái gì thì làm cái đó, luôn cố tình làm được một nửa lại dừng lại, khiến cho một số người có tâm ý khác trong hậu cung sợ bóng sợ gió liên tục. Nàng không ra oai, không xét nét gì bọn họ, cũng không cố gằng lung lạc mấy người thân cận, thái độ đối với bọn họ cực kì mơ hồ. Không chỉ có thế, nàng cũng không tranh thủ tình cảm với Hoàng đế, mà dường như cũng chưa bao giờ thấy nàng đòi hỏi Hoàng đế mấy thứ cao xa. Trong cung còn có một lão cung nhân không theo phế hậu rời kinh, họ len lén nhớ lại lúc phế hậu bằng tuổi của Tố Doanh tài hoa hơn người, lại lanh lợi đáng yêu. Khi đó thế giới của phế hậu luôn lấy Hoàng đế làm trung tâm, hắn chính là ông trời của nàng —— ít nhất nàng để cho hắn sinh ra loại cảm giác này, cho nên hắn mới có thể cưng chiều, quan tâm hậu cung hết mực. Nhìn lại thì thấy, vị tân hoàng hậu này còn không có tìm cách thân cận hắn, mà nàng cũng không giống như đang để tâm thăm dò tâm tình Hoàng đế. . . . Chính vì thế, các cung nhân đều có dự đoán, sự sủng ái của Hoàng đế đối với Tố Doanh khó mà có thể giữ lâu dài.

Vậy mà qua một chuyến đi câu cá, rất nhiều cung nhân lại phát hiện hoàng hậu đã không còn hời hợt với cuộc sống trong cung, đối với phu quân cũng có thêm mấy phần quan tâm chăm sóc.

Tố Doanh vì quan tâm đến vết thương trên tay của Hoàng đế, một khi đã hỏi han về chuyện vết thương, cũng không khỏi hỏi nhiều hơn, dần dần cũng quan tâm đến cuộc sống thường ngày của hắn luôn. Để ý nhiều chuyện, càng ngày càng biết thêm vè những sở thích của hắn —— trước kia đã từng có người nhiều lần đề cập với nàng những thói quen, những sở thích đặc biệt của Hoàng đế, muốn nàng để ý. Nhưng lúc nàng thật để ý, lại phát hiện những thứ hắn yêu thích thường xuyên biến đổi. Trừ săn thú và tụng kinh là hai việc hắn luôn luôn yêu thích, những cái khác giống như là nhất thời, lúc vui vẻ thì chơi một chút, đợi đến lúc nhạt nhòa, cũng không thấy tiếc nuối.

Mặc dù Tố Doanh biết, hắn không hề nhắc tới Tân viện, Thuần viện, phế hậu, những người con gái từng được hắn coi như châu như ngọc mà trân trọng yêu thương nữa. Mặc dù lúc nàng chưa gả cho hắn cũng nhìn vào tấm gương của Đan viện cùng Thuần viện: lệ thuộc vào tình cảm của hắn là sai lầm, nữ nhi Tố thị so với việc cố tìm cách nắm giữ tình cảm của hắn thì tìm cách củng cố quyền lực xem ra còn có ích hơn. Biết vậy nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy mất mát.

Cuối mùa xuân lại có một đợt rét đậm, hiếm khi thấy sự việc là cuối xuân còn có tuyết rơi nhưng năm nay lại có một trận tuyết lớn.

Hoàng đế cảm thấy trận này tuyết rất thú vị, sai người mở Tố tinh các, cùng một nhóm thần tử thưởng thức rượu Tuyết Ẩm. Tố Doanh cũng đến đó bồi rượu, thấy Cư Hàm Huyền mỗi khi làm một việc gì đó là chiếm được sự ủng hộ của cả sảnh đường, nhìn vào rất khí thế. Nàng không cam lòng, nhưng so về tài hoa thì nàng chư thể sánh với phế hậu, huống hồ là so với Cư tướng, nếu miễn cưỡng sợ rằng là vạch áo cho người xem lưng, như vậy không tốt, vì vậy nháy mắt với Thôi Lạc Hoa. Nhưng ánh mắt Thôi Lạc Hoa lúc nào cũng linh hoạt, lúc này lại giả bộ như không hiểu ý nàng. Tố Doanh biết nàng không muốn ra mặt trước đông đảo quần thần, cũng không muốn tỏ ra là người của Đan Xuyến cung cố ý khiêu khích Tể tướng.

Người có năng lực bên cạnh mình không muốn xuất chiêu áp chế oai phong của Tể tướng, Tố Doanh chỉ đành phải mặt lạnh nhìn Cư Hàm Huyền cùng với mấy kẻ tay chân của hắn trong triều xã giao. Không khí rất náo nhiệt, nhưng Đế hậu giống chỉ ngồi yên lặng ở trên cao làm cảnh, chỉ có vai trò khai tiệc mà thôi. Nàng biết Tể Tướng ở trong triều phách lối, hôm nay chính mắt thấy, cũng không nhịn được mà tức giận, nhưng Hoàng đế vẫn tự nhiên như cũ, không mảy may một chút tức giận, nàng thực sự không thể hiểu tại sao hắn lại coi việc này như là việc không quan trọng.

Đang có cảm giác không vui, hắn bỗng nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay Tố Doanh, cười nói: "Tại sao lạnh như vậy? Nếu là không chịu được, cứ hồi cung đi, ấm áp hơn."

Trên mặt Tố Doanh ửng đỏ, nhìn vào đôi mắt tinh anh tỏ tường của hắn, không giống không thấy cục diện trước mắt. Nàng không thể làm gì khác hơn là bội phục tính cách hào phóng của hắn."Thiếp thực sự tình nguyện đến xem cảnh tượng vui vẻ ngày hôm nay." Nàng cười yếu ớt, duỗi tay còn lại áp lên trên tay hắn.

Cảnh tượng phu thê hài hòa này, chúng thần đương nhiên là coi như không nhìn thấy, vẫn nhiệt tình làm thơ, vịnh thơ.

Rất nhanh sau liền có cung nữ trình lên một cái áo choàng da cáo màu xám, khi Tố Doanh choàng vào người, ngón tay lập tức chạm vào một cuồn giấy nhỏ. Trong lòng nàng kinh ngạc đôi chút, nhìn kỹ cung nữ kia một cái, thấy nàng nhìn không quen mặt, không phải là người mình đưa vào cung. Tố Doanh không biết cái này có ý nghĩa gì, cầm cuộn giấy trong bàn tay giấu kĩ, lặng lẽ đợi thời cơ.

Một cơn gió thổi qua, những cây cổ thụ xum xuê vương tuyết đung đưa, khung cảnh thanh khiết tuyệt đẹp, Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần, Tố Doanh liền đem cuộn giấy nhỏ lấy ra liếc mắt một cái, vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc kia liền biết là của Hổ Bí lang tướng.

"Thanh trần trọc thủy" —— hắn chắc chắn biết rằng nàng đã đọc thuộc làu làu tác phẩm “Thất ai thi” của Tào Tử Kiến.

“Quân nếu thanh đường trần, thiếp nếu trọc thủy nê

Chìm nổi khác nhau thế, hội họp khởi ni hài…” (*)

Tố Doanh đọc xong, mặt không biến sắc đem tờ giấy giấu vào trong tay áo.

(*) Bài thơ này là bài “Bảy nỗi buồn than” của Tào Tử Kiến hay Tào Thực (con trai của Tào Tháo). Trích đoạn của bản dịch thơ:

“...Chàng như bụi trên đường,

Thiếp như bùn dưới nước.

Chìm nổi đã khác nhau,

Hoan hợp bao giờ được?

Nguyện làm gió tây nam,

Xa thổi vào lòng chàng,

Lòng chàng như chẳng mở,

Tiện thiếp, biết nhờ ai?”

Đúng lúc có thần tử xin Đế hậu cùng ngâm thơ, Hoàng đế ngâm “Phi bạch”, Tố Doanh cũng ngâm "Thanh trần trọc thủy" . Như vậy, thứ nhất, người của Tạ Chấn liền biết nàng đã nhận được thư của hắn, thứ hai, nếu không may bị người khác nhìn thấy cuộn giấy, nàng cũng sẽ có cái cớ để cho dễ nói chuyện.

Sau khi thơ đã ngâm qua một vòng, lại có người tiếp tục thì Tố Doanh suy nghĩ sau đó nói với Hoàng đế: "Hôm nay mặc dù ngắm tuyết vịnh thơ, mặc dù tao nhã, nhưng cuối cùng cảnh cũng sẽ tiêu điều đi. Thiếp từng nghe nói “Xuân sinh tuyết đọng đang lúc”, không bằng ra đề là mùa xuân, cầu nguyện năm sau mưa thuận gió hòa."

Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, con mắt đẹp của Tố Doanh chuyển một cái, nói: "Ta chợt nghĩ tới “Mạch thượng tang” (*)… Có phải đề mục này hơi khó không?"

Đề mục nàng nói quả thật là hơi khó, mấy triều thần đang cố gắng tìm cách từ chối, để nàng ra đề mục khác thì Tố Doanh lại nhìn Cư Hàm Huyền cười nói: "Quả thật là khó, nhưng chắc là không thể làm khó Cư tướng nhỉ?"

Nàng đã gọi đích danh, Cư Hàm Huyền chỉ suy nghĩ một lát là có thể cho ra một bài phú. Tố Doanh chỉ cười nhàn nhạt, thầm nghĩ đề mục này tất nhiên đã truyền đến tai thuộc hạ của Tạ Chấn —— nàng cũng không phải là không biết Tạ Chấn vẫn đang chưa chết tâm, nhưng mà dây dưa như vậy có ích lợi gì?

La Phu tự có phu…(*)

(*) Bài ca này miêu tả một cô hái dâu xinh đẹp đã cơ trí cự tuyệt yêu cầu vô lý hoang đường của một tên thái thú hoang dâm vô sỉ bằng cách làm một bài thơ thể hiện lòng chung thủy với chồng mình trong đó có câu “La Phu tự có phu…” nghĩa là La Phu đã có chồng.

Quân thần mải mê thưởng tuyết vịnh thơ cho đến lúc màn đêm buông xuống mới tàn cuộc, mọi nơi trong cung đều đã thắp đèn, Đế hậu cùng quần thần ở trên đài cao nhìn xuống liền thấy ánh đèn chiếu lên những tượng đá ở dưới bậc thềm, khiến cho họ có cảm giác như đang đứng trên những đám mây trên bầu trời, những ngọn đèn được thắp sáng ở phía dưới giống như những chấm nhỏ, tùy tiện có thể cúi người xuống mà vớt.

Chúng thần ngắm cảnh uống rượu, tận hứng mà về. Tố Doanh cùng Hoàng đế cũng ngà ngà say, song song đi đến Đan Xuyến cung thì trong cung đã chuẩn bị trà hoa quả giải rượu—— hắn ngày mai còn phải lâm triều.

Tố Doanh dùng châm bằng ngà voi thử qua trà rồi sau đó đưa cho hắn, chợt phát hiện đầu ngón tay nhuộm một chút mực. Nàng bỗng dưng cười với hắn một tiếng thật vui vẻ, ánh mắt của hắn liền chuyển từ đang nhìn cái châm bằng ngà voi trong suốt óng ánh qua trên mặt nàng.

"Đang nghĩ gì vậy?" Hắn dịu dàng hỏi.

Nàng cười không đáp, nhân thể dựa vào vai hắn, tỉ mỉ nói: "Sáng sớm hôm sau ngày đại hôn, bệ hạ không cho thiếp rời giường sớm."

Hắn cười: "Vô duyên vô cớ lại nghĩ đến chuyện này?"

Tố Doanh chuyên chú nhìn hắn, dịu dàng hỏi: "Khi đó, bệ hạ nguyện ý cùng thần thiếp đầu bạc răng long, đúng không?

Sắc mặt của hắn hơi thay đổi, như không muốn nghe nữa. Tố Doanh có chút thất vọng, nhưng không hề nhắc đến những lời nói này nữa.

Thấy nàng có vẻ không vui, hắn lạnh nhạt nói: "Phu thê thì phải bên nhau là chuyện đương nhiên." —— theo như lời hắn nói, có nguyện ý hay không thì không biết, nhưng đó là đạo lý phu thê.

Trong lòng Tố Doanh hiểu rõ: đạo lý phu thê ở những gia môn bình thường thì luôn rõ ràng minh bạch nhưng đạo lý của đệ nhất phu thê trong thiên hạ là Đế hậu thì không cách nào chọc phá một tấm lụa mỏng.