Một Mối Tương Tư

Quyển 1 - Chương 45




ây bên ngoài cửa sổ, Thanh Thu đột nhiên nghĩ thông hẳn, đời người không quá dài, chỉ vài lần mười năm mà thôi, lẽ nàng muốn cứ do dự cả đời thế này?

Nếu sau này hắn không đối xử tử tế với nàng, cùng lắm nàng sẽ bỏ đi, có phải nàng không thể tự nuôi bản thân đâu. Làm như vậy cũng không nhất định là vì nàng nghĩ cho đại cục, chỉ là ép bản thân đừng nghĩ quá nhiều, nghĩ quá xa mà thôi.

Đã lâu rồi Thanh Thu không vào bếp, nàng cũng ít khi đến thiện phòng của phủ thế tử. Hai thuộc hạ của Vệ Minh lúc nào cũng theo sát phía sau nàng, nên không ai dám ngăn cản nàng cả. Thanh Thu muốn đi đâu thì đi, quản gia thiện phòng còn chưa dậy, những người khác lại càng chẳng dám nói gì, để mặc nàng trổ hết tay nghề trong bếp. Hai thuộc hạ đó theo Thanh Thu từ đầu tới cuối, nàng cũng thấy khổ thay cho họ, nhưng không dám đuổi đi, chỉ đành để mặc hai người ấy theo mình.

Thấy tâm trạng của nàng có chút u ám, Vệ Minh thở dài, đứng dậy kéo nàng lại: “Gì mà bổn phận với không bổn phận, ta thật sự muốn nàng suy nghĩ được như thế này, ta sẽ bớt lo lắng hơn. Dù nàng không làm vậy, chỉ cần trái tim nàng ở bên ta là được rồi”.

Thanh Thu không nói gì, có chút chán nản, nên không đáp lời, chỉ nghe hắn nói tiếp: “Nàng có biết là vừa về tới phủ ta liền cho người tìm nàng, lại không thấy nàng đâu, ta tưởng... tưởng nàng xấu hổ...”.

“Chuyện đó, thế tử hãy dùng cơm trước đã, nguội rồi sẽ mất ngon.” Thanh Thu sợ thế tử sẽ nói những lời đáng xẩu hổ gì khác, nên vội vàng lảng tránh. Hắn vì chuyện Ninh Tư Bình gặp thích khách mà cả đêm không về, Thanh Thu thật muốn hỏi thăm xem tình hình ra sao, nhưng lại cảm thấy không ổn, vô duyên vô cớ khiến người ta thắc mắc tại sao nàng quan tâm tới những việc này làm gì. Dù sao cũng là người từng rất quan trọng trong đời nàng, biết y vẫn còn sống, không thể không nghĩ, chuyện này có chút mâu thuẫn, rốt cuộc nàng có nên hỏi hay không?

Vệ Minh không nhiều lời, ngồi xuống dùng cơm, trước khi ăn còn hỏi đầy gian xảo: “Trong đồ ăn hôm nay, có gì cổ quái không?”.

Hắn nói cứ như thể nàng có ý xấu không bằng, thật uổng công nàng đã dậy sớm chuẩn bị những món này, Thanh Thu lập tức đáp: “Thật là, nô tỳ là ai chứ, thân mang tội, nấu cơm không có độc mới kỳ quái. Thế tử người đừng ăn, đến lúc xảy ra chuyện đừng trách nô tỳ đấy”.

“Có độc thì cũng là độc tương tư, ta muốn thế, ha ha”.

Còn chưa ăn xong, bên ngoài đã thấy có tiếng lao xao vọng vào, các nơi trong kinh lục tục đưa thiệp tới, có lẽ họ đã biết tin đoàn sứ giả Bắc Vu hôm qua xảy ra chuyện nên mới hành động. Phe chủ chiến trong triều, họ sớm đã mong hắn có chuyện, ngoài ra còn có cả những kẻ nhàn rỗi muốn tới kết giao quan hệ nhân việc này. Trong số đó còn có cả thiệp của Tống Củng, theo lý đây là bằng hữu tốt huynh đệ gần gũi với Vệ Minh, muốn đến thì đến, cần gì phải gửi thiệp. Nhưng vì chuyện của Khổng Lương Niên, Tống Củng từng nhờ Huống Linh Ngọc lén chuyển lời, trong lòng hắn cảm thấy hổ thẹn, luôn cảm thấy không phải với Vệ Minh. Hơn nữa Khổng Lương Niên bỗng nhiên thay đổi thái độ, nói với hắn rằng có lẽ do việc cầu thần không thành nên đã quyết định chấm dứt. Trong lòng Tống Củng nhẹ nhõm đi nhiều, ngay sau đó lại nghĩ đến chuyện riêng của mình, không biết ý của Linh Ngọc tiểu thư ra sau. Hắn hạ quyết tâm mời Vệ Minh một bữa, xem có khả năng gì không.

Vệ Minh gạt đám thiệp sang một bên, xem ra mấy ngày tới hắn không có cả thời gian để cầm bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Thu, hay trêu chọc nàng vài câu nữa rồi. Thôi cũng đành, hắn nên qua gặp cha mẹ trước, nhanh chóng kết thúc việc đàm phán hòa bình này mới có thể sống những ngày yên ổn.

Cuối thu lá vàng rụng đầy, mấy ngày nay Thanh Thu sống rất yên bình, phần lớn thời gian nàng không thường gặp Vệ Minh, cũng có thể đây là cuộc sống sau này mà nàng phải đối mặt, nàng và đám ca vũ kia có khác gì nhau? Bỗng nhiên gặp hắn, nghe nói Tuyết Chỉ muốn chúc mừng sinh thần của nàng, thế là sao? Sinh thần của nàng từ bao giờ lại khiến người khác phải hao tâm tổn trí phải làm tiệc chúc mừng? Nhưng cũng qua đó mà nàng biết có lẽ Ninh Tư Bình không có gì đáng ngại, vị hôn thê tốt của y lại có lòng muốn làm những chuyện này.

Nàng biết Vệ Minh vừa về quận vương phủ một chuyến, nhưng không biết nói những gì, khi thấy hắn cũng không nhìn ra có gì vui vẻ. Ngược lại, lão quản gia cho người gửi lời bảo nàng hôm sinh thần thì về nhà. Dù sao nàng đã khỏi ốm rồi, sớm nên về thăm dì Lưu Hoa, không thể trì hoãn mãi được. Thế cũng tốt, còn bữa tiệc của Tuyết Chỉ, nàng thật sự không muốn đi.

Nhị phu nhân lâu ngày không gặp cũng cho Lục Châu đến thăm nàng, còn mang theo rất nhiều vải vóc, đồ phấn son trang điểm đắt tiền nữa chứ. Nghe nói mấy ngày trước Thanh Thu bệnh, nên không tiện tới thăm nàng, giờ bù cho nàng, đồng thời cũng là chúc mừng sinh thần của nàng trước.

Điều này khiến Thanh Thu thấy được sủng ái mà thất kinh. Đầu tiên là làm mai cho nàng, sai đó nàng rời phủ thì bên đó biệt vô âm tín, giờ những hành động này của nhị phu nhân lẽ nào lại là muốn nhắc tới chuyện đó? Ngàn lần không muốn, nàng không muốn gả cho người đó chút nào cả. Còn cả sinh thần của nàng nữa, trở thành ngày quan trọng từ bao giờ thế, sao hết người này tới người kia đòi chúc mừng?

Lục Châu vẫn ăn mặc trang điểm loè loẹt như trước, thứ duy nhất thay đổi chính là thái độ của cô ta. Trước kia khi nói chuyện bao giờ cô ta cũng ngẩng cao đầu, bộ dạng coi thường người khác, bây giờ lại tỏ ra thân mật vô cùng. Lục Châu cứ cầm tay nàng một câu Thanh Thu cô nương, hai câu Thanh Thu cô nương, giọng điệu hết mực ngưỡng mộ, khen nàng có phúc.

Không thể không thừa nhận Lục Châu quả là người có tài ăn nói, sau khi thế tử chuyển khỏi quận vương phủ, tình hình lớn nhỏ trong phủ cho tới việc mấy hôm trước thế tử gặp vương phi đều được cô ta kể lại tường tận. Cuối cùng Thanh Thu cũng hiểu được lý do vì sao cô ta tới, thì ra muốn thay nhị phu nhân tới lấy lòng nàng.

Nhị phu nhân còn có thể làm gì? Đời này nàng ta luôn coi việc chống đối quận vương phi là niềm vui của mình, chắc chắn quận vương phi bất mãn với nàng ta, nên mới khiến nhị phu nhân hao tâm tổn trí thế này.

Trong lòng Thanh Thu thầm cười nhạt, muốn dùng nàng làm bia đỡ ư? Chuyện này mãi mãi là việc cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể lấy lòng, là vì thế tử ư? Còn mang tặng cả phấn son, cho rằng nhan sắc của nàng không đủ ư?

Dù phẫn nộ nhưng nàng không dám nói, đành phải im lặng, người duy nhất nàng nhớ chính là tiểu quận chúa không biết bây giờ thế nào, đáng tiếc cơ hội gặp cô bé nàng cũng không có. Thanh Thu quay sang hỏi thăm tình hình gần đây của những người ở thiện phòng, quản gia mới được bổ nhiệm là người ở trong cung, tính tình ghê gớm, đến Lục Châu cũng không dám làm căng với vị quản gia ấy. Ngưng Vũ và Hàm Yên sớm đã không còn quyền ghi chép sổ sách, mà làm những việc lặt vặt cùng bọn a hoàn. So với những người này, thì việc Thanh Thu cầm xẻng gõ người khác, hoặc mắng mỏ vài câu cũng chẳng là gì to tát. Bọn họ đều nhớ tới mặt tốt của Thanh Thu, nhưng người ta được thế tử để mắt, sau này có số làm quý nhân, sao có thể quay về quận vương phủ làm quản gia chứ.

Số tốt sao? Điều này thì Thanh Thu không dám chắc chắn, nhưng có một việc nàng có thể khẳng định, dù có muốn quay về những ngày tiêu dao trước kia cũng là chuyện không thể nữa.

Đêm rất lạnh, phòng Thanh Thu lại cực kỳ ấm, phủ thế tử lắp ống dưới đất, ngày ngày đúng giờ là đốt lửa để đưa khí nóng qua ống ngầm dưới đất vào phòng, nên vô cùng dễ chịu. Đây là thứ quý hiếm do thế tử mang về từ biên ải, nghe nói mấy năm nay Bắc Vu mới hưng thịnh, cũng chỉ có những người giàu mới dùng được thứ này. Có điều mùa đông ở Nam Vu lạnh tới đâu thì cũng không thể có người chết cóng, cùng lắm có hai ba tháng là sẽ có cảm giác ớn lạnh mà thôi.

Do chuyển vào ở trong Giám Thiên các nên Thanh Thu cũng được hưởng lây, coi như đây là một trong những “phúc lợi” của nàng có được sau khi thế tử để mắt tới.

Gọi là một trong những “phúc lợi”, bởi vì chỉ trong một thời gian ngắn, liên tục quà cáp được gửi tới tận phòng nàng, mà lại còn đều vì một lý do. Đám người hầu mang quà tặng tới nói, đây đều là quà sinh thần tặng cho nàng. Ai tặng? Chẳng ai nói, thực ra không cần nói nàng cũng biết, ngoài thế tử thì còn ai nữa. Trong lúc bận rộn trăm công nghìn việc thế mà hắn vẫn còn có thời gian nghĩ đến nàng nên Thanh Thu cũng không đành từ chối.

Từ nhỏ tới lớn không phải nàng chưa từng được nhận quà, nhưng nhiều như thế này thì đúng là lần đầu tiên, nhất thời vô cùng cảm động, trong vòng ba năm để tang cha không thể nào có người tới chúc mừng sinh thần, cho đến tận khi vào quận vương phủ, mới có mấy người thân cận bên cạnh để ý nhớ đến. Nếu không thì từ xưa tới nay nàng cũng chẳng quá để ý tới sinh thần mình.

Đột nhiên bây giờ có người coi trọng ngày sinh thần của nàng, niềm vui lấn át cả sự lo lắng, ai lại muốn cô độc chẳng có người nhớ tới chứ? Sinh thần năm nay khác biệt như vậy, hà tất phải làm thế tử mất hứng.

Thanh Thu chọn mấy thứ có thể dùng được cho mình, còn lại để người ta thu dọn mang đi. Hôm nay trong đống quà được mang tới, có một thứ mà nàng không biết gọi là gì. Nhìn giống như con thú nhỏ, nhưng được làm bằng hoàn toàn bằng vàng, trên lưng mang một hạt gỗ màu đỏ đậm, phát ra mùi hương nhè nhẹ. Nàng thích nhất thứ này, cầm trong tay chơi mãi không nỡ đặt xuống, đến tối châm đèn lên rồi vẫn còn ngồi ngắm, không nghĩ ra tại sao viên gỗ ấy hình như còn phát sáng.

Nàng nhìn tới chảy nước mắt mà cũng không biết là thứ gì, đành lên giường đi ngủ. Trải qua buổi tối kinh hồn bạt vía lần trước, mỗi lần trước khi đi ngủ Thanh Thu đều phải làm một việc, đó chính là kiểm tra xem cửa sổ đã đóng hay chưa. Tối nay cũng không ngoại lệ, sau khi nàng kiểm tra hết xong mới yên tâm thổi nến lên giường, nửa đêm nàng đang ngủ rất say, thì có tiếng người khẽ đánh thức.