Một Mối Tương Tư

Quyển 1 - Chương 29




“Đừng nói những lời khó nghe như thế, ta giúp nàng bảo quản thôi. Con người nàng là của ta, đồ của nàng đương nhiên cũng là của ta. Nếu muốn lấy lại, nhớ tới tìm ta.” Nói rồi Vệ Minh cười ha ha bỏ đi.

Đàn do thế tử tráo, nhưng người lật tung đồ đạc lên nhất định không phải hắn. Lẽ nào tên trộm không phải đến vì cây đàn, hoặc có thể do không tìm được Lục Ỷ thật, nên mới đảo lộn căn phòng lên như thế. Là ai được nhỉ? Những người biết Lục Ỷ ở trong tay nàng không nhiều, Vệ Minh là một, Huống Linh Ngọc là hai, những người khác lại không hiểu về đàn, còn hai người nữa là tiểu tử họ Cao đã chết và Tuyết Chỉ.

Nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, Thanh Thu chuẩn bị đi rửa mặt, tiện thể quay về căn phòng cũ sắp xếp lại đồ đạc. Lúc này ngoài cửa ồn ào một đám người bước vào, đều là a hoàn, đại nương phục vụ trong Giám Thiên các. Bình thường Thanh Thu chỉ thấy họ quen mặt, giờ đây họ vây lấy nàng một tiếng Thanh Thu cô nương, hai tiếng Thanh Thu cô nương, gọi hết sức thân mật. Tiểu a hoàn nhanh nhẹn còn cầm khăn mặt và chậu gỗ, chuẩn bị hầu nàng rửa mặt chải đầu.

“Thanh Thu cô nương, phòng bên kia đã thu dọn xong cho cô nương rồi, đồ đạc trước kia của cô nương cũng đã mang qua, cô nương có muốn sang xem không?”

Phòng ở bên nào, thế tử làm thật?

“Thanh Thu cô nương, bình thường cô dùng loại phấn gì, sao sắc mặt nhìn trắng hồng thế?”

Nàng ăn ngon ngủ kỹ, đương nhiên sắc mặt trắng hồng rồi.

“Thanh Thu cô nương, ta mang cây đàn này qua bên ấy giúp cô, nhé?”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Hồng Ngọc xuất hiện kịp thời, lẳng lặng quét mắt nhìn khắp mọi người một lượt, nói: “Thanh Thu, thế tử vừa dặn bắt đầu từ hôm nay, tỷ sẽ ở trong Giám Thiên các, chúc mừng tỷ”.

Hồng Ngọc miệng thì nói chúc mừng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thờ ơ, không giống đám người kia ghen tỵ có, ngưỡng mộ có. Nàng ta sớm biết sẽ có ngày này, mấy lần thế tử chỉ là trêu đùa Thanh Thu, nhưng càng ngày lại càng có tình cảm. Nàng ta có nên bẩm lại với quận vương phi chi tiết mọi chuyện không?

Mọi người cùng lên tiếng chúc mừng, khiến Thanh Thu khóc không được cười chẳng xong. Chuyện này là thế nào đây, nàng vừa ngủ dậy, liền phải cùng ăn cùng ngủ với thế tử, đi làm chủ nhân hay sao? Nàng lập tức xua hai tay: “Không, ta không đi”.

“Cô nương nói gì thế, đây là phúc lớn, thế tử của chúng ta còn chưa lập thất, được người chiếu cố thương yêu, là phúc tu mấy đời đấy.”

“Đúng thế, chúng tôi đều nhìn thấy cả rồi, sáng sớm thế tử đã đi từ đây ra, cười rất vui vẻ. Thanh Thu cô nương, được thế tử sủng ái là chuyện vui.”

Ánh mắt của đám nữ tử đều liếc về phía chiếc giường, làm khó cho thế tử rồi, căn phòng đơn sơ thế này, mà giường lại nhỏ thế kia...

Chiếc giường đương nhiên rất lộn xộn, Thanh Thu đỏ bừng mặt không biết nên nói gì. Chuyện liên quan tới sự trong sạch của mình nên nàng đành ho khan một tiếng rồi cất lời: “Không phải, thế tử sáng sớm đã đến đây hỏi chút chuyện, không phải như mọi người nghĩ đâu”.

“Ồ…”Mọi người cùng đồng thanh ồ lên, tỏ ý biết rồi, lúc này nàng mới hiểu càng giải thích càng mờ ám. Tóm lại có giải thích cũng không rõ được, lúc này mà nói với bọn họ rằng mình chưa bán thân, không muốn được thế tử nạp, thì trong mắt người ta nàng lại trở thành kẻ không biết tốt xấu gì. Nàng chỉ có cách nói rõ với thế tử, lấy lại Lục Ỷ. Cứ thế này mà tiếp tục ở lại phủ thế tử thì cả đời nàng đừng mong sống yên ổn.

Hồng Ngọc bảo mọi người lui ra, ngồi xuống cạnh nàng: “Thanh Thu, có phải tỷ vẫn kiên trì với những gì mình từng nói, muốn được tự do, thực sự không thể chịu được nữa sẽ rời phủ?”.

“Đương nhiên, thế tử giờ đang ở đâu?”

“Vừa thay y phục ra ngoài rồi.” Hồng Ngọc ngập ngừng rồi nói: “Chuyện này tỷ phải nghĩ cho kỹ, đừng nói là thế tử, cho dù tỷ đồng ý thì vẫn còn phải qua cửa của quận vương phi. Tỷ không đồng ý, thế tử lại không buông tay, trước mắt tỷ nghĩ gì không quan trọng, hiểu không?”.

Thanh Thu cũng là người thông minh, nghĩ một lúc đã hiểu ý của Hồng Ngọc. Với thân phận và tuổi tác của mình, nàng cũng không xứng để làm chính thất của thế tử. Nàng là một nha đầu bán thân, lúc nào thế tử cần sẽ tìm đến, giữ trong phòng hầu hạ, như vậy phía quận vương phủ cũng sẽ không phản đối gì. Nhưng nàng không phải là một nha đầu bán thân, nếu ở lại, thì đương nhiên phải có danh phận, quận vương phi sao có thể đồng ý cho một nữ tử lớn tuổi không lấy được chồng ở bên cạnh con trai mình, thế chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười ư? Tóm lại việc này dù giải quyết thế nào cũng vẫn là nàng không đúng, nàng thậm chí còn không bằng một nha đầu, thật khiến người ta không sao chịu nổi!

Hồng Ngọc là người hầu hạ bên cạnh quận vương phi, bản thân nàng ta rất trung thành với bà, có thể nói ra những lời như thế thật hiếm thấy. Chuyện này, chỉ sợ sớm đã truyền tới tai quận vương phi rồi, lúc ấy nàng ta phải làm sao?

Hồng Ngọc lại nói: “Thực ra nếu thật sự được thế tử nạp, cũng là chuyện vui hiếm thấy. Vì vậy đối với thế tử, tỷ không nên tùy tiện hành xử như thế, nói không chừng còn phải cần người che chở”.

Thanh Thu trả lời chắc như đinh đóng cột: “Ta không cần, ta thấy mình phải đến quận vương phủ tìm Vệ thúc trước đã, nhờ thúc ấy xin với vương phi sớm cho ta rời khỏi đây”.

Thời gian này, phải nói là rất nhàn nhã, nhưng thế tử lại hết lần này tới lần khác tìm cách trêu trọc nàng. Nếu nói nàng không có cảm giác thì là giả, nhưng những cảm giác không rõ ràng ấy cứ lởn vởn mãi không chịu rời bỏ Thanh Thu. Nàng đã hai mươi hai tuổi, không muốn sống cô đơn cả đời, kiếp này chẳng mong gả được cho một người tử tế, nhưng đến khi nào mối nhân duyên ấy mới tìm đến nàng chứ? Thế tử không phải lựa chọn tốt, Khổng Lương Niên cũng không phải, bỗng chốc nàng thấy buồn bã. Nếu năm đó không có trận chiến kia, nàng đã được gả vào nhà họ Cao, hà tất đến nổi này?

Nghĩ tới đây, trái tim nàng đột nhiên đập rất nhanh, chủ nhân Thiên phủ nàng gặp tối qua, tại sao lại khiến nàng có cảm giác quen thuộc đến thế? Không, nhất định là do suy nghĩ nhiều thôi, y là vị hôn phu của Tuyết Chỉ, Tuyết Chỉ sẽ gả cho y, nhất định cũng chỉ vì có cảm giác giống nàng. Nếu không năm đó, ngoài tiểu tử họ Cao ra chẳng ai lọt được vào mắt Tuyết Chỉ, giờ lại thay lòng đổi dạ. Nghĩ đến tình cũ chuyện xưa, Thanh Thu bất giác mỉm cười vì cây Lục Ỷ này, Tuyết Chỉ phải đến nửa năm không thèm nói chuyện với nàng, coi nàng như người xa lạ, bây giờ nghĩ lại cũng thật vô vị. Cây đàn Lục Ỷ, nàng sớm nên vứt đi mới phải, còn vì nó mà phải trải qua cảm giác kinh hãi tối qua.

Thanh Thu không đến xem căn phòng thế tử bố trí cho mình, mà nhân lúc hắn không có trong phủ, nàng tới phủ quận vương tìm lão quản gia, vừa ra khỏi cửa đã gặp Khổng Lương Niên đang đứng gần phủ thế tử.

Phủ thế tử tọa lạc ở một nơi khá vắng vẻ, cách xa đường cái, xung quanh rất yên tĩnh, vì vậy Khổng Lương Niên đứng đợi ngay dưới gốc cây cách cửa phủ không xa. Gió thu thổi qua, vài chiếc lá khô chầm chậm rơi xuống, một cảnh tượng thật đìu hiu. Nhưng y chẳng bận tâm, ngược lại còn có hứng làm thơ, hận không có giấy bút trong tay, phú một bài. Đang trong lúc say sưa. Khổng Lương Niên nhìn thấy Thanh Thu ra khỏi phủ thế tử, liền vội vàng đi tới chặn đường.

Thanh Thu bất lực đứng lại, để y - một người đường đường là hàn lâm - phải đứng đợi ở ngoài này, thật sự cũng hơi ái ngại. Nàng thở dài: “Khổng hàn lâm, ngài hà tất phải làm thế này, chúng ta chẳng qua mới chỉ gặp nhau một lần. Thật hiếm gặp ai có trái tim như ngài, những gì cần nói ta đã nói rồi, mời ngài về đi”.

“Ta có chuyện cần nói, có thể mời nàng theo ta đến một chỗ khác không.” Nhìn thấy mắt Thanh Thu có vài phần phòng bị, y cười khổ, cũng khó trách nàng nghi ngờ. Hành động thế này thật không phù hợp với tác phong nho nhã nghiêm túc thường ngày của Khổng Lương Niên, chỉ là có những lời không thể nói rõ ngay, mà đứng trước cửa phủ thế tử thật không thích hợp.

“Có gì xin ngài nói thẳng, ta với ngài cùng đi với nhau e rằng sẽ khiến người ta dị nghị.” Thanh Thu không chịu đi, nàng với y không thân thiết, Khổng Lương Niên ra vẻ thần bí này thật phiền phức, dù sao nàng cũng không tin rằng người này thật lòng muốn lấy nàng.

Nhưng y lại tỏ vẻ bối rối. “Chuyện này... liên quan tới việc cố nhân nhờ cậy, Lương Niên nhất thời không thể nói rõ, mời nàng đi một chuyến”.

Nàng vừa nghe tới hai từ “cố nhân" liền đau đầu, vị thư sinh bảo thủ này lúc nào cũng mang cố nhân ra để nói chuyện, tựa như thật sự có trách nhiệm và nghĩa vụ phải chăm sóc nàng vậy. Thôi được, cho y cơ hội nói rõ ràng, nói xong, sau này đừng đến tìm mình nữa. Nàng nghĩ một lúc rồi đáp: “Thanh Thu phải tới quận vương phủ, trên đường tới đó có một trà quán cũng có thể coi là khá yên tĩnh. Nếu Khổng hàn lâm không chê nơi đó sơ sài thì mời tới đấy”.

Thanh Thu muốn nói tới trà quán của nương tử họ Triệu, ngồi nói chuyện ở đó chắc không sao, hẹn xong địa điểm, nàng đi trước, Khổng Lương Niên lập tức theo sau.

Trà quán của nương tử họ Triệu hôm nay không đông khách, nàng ta đang gảy bàn tính, thấy Thanh Thu và một nam tử kẻ trước người sau bước vào, suýt nữa thì tính sai. Nhân lúc mang trà lên, nàng ta mới quan sát kỹ, sau đó giơ ngón tay cái hướng về phía Thanh Thu, ý là nam tử này rất được.

Thanh Thu không màng tới việc nàng ta nhướng mày nháy mắt với mình, đưa thẳng Khổng Lương Niên vào trong phòng riêng duy nhất của trà quán. Nơi đây là một gian phòng nhỏ tách biệt hẳn với bên ngoài, không sợ người khác nhìn thấy nói ra nói vào. Sau khi ngồi xuống, nàng nói: “Khổng hàn lâm có gì, mời nói”.

Khổng Lương Niên suốt dọc đường đi đã đắn đo chọn từ để nói, không biết phải mở miệng thế nào. Trong việc này, y ăn nói vụng về, lòng vẫn luôn hối hận tại sao lại nhận lời với người ta, giúp người ta đưa Thanh Thu đến Bắc Vu. Bất luận thế nào, y cũng không nên giấu Thanh Thu như thế. Tối qua, khi gặp Ninh Tư Bình, y nghĩ, cách tốt nhất bây giờ chính là cho Thanh Thu biết lý do vì sao mình lại kiên quyết muốn thành thân với nàng, tin rằng nhất định nàng sẽ phù hợp với mình.

“Thanh Thu, bao nhiêu năm nay, nàng vẫn không chịu xuất giá, thật chẳng dễ dàng gì, ta hiểu, đều vì Cao huynh đệ…”

Lời vừa nói xong, Thanh Thu đã chặn ngay: “Khổng hàn lâm hiểu lầm rồi, ta không xuất giá bởi vì chưa tìm được người phù hợp. Liên quan gì đến Cao huynh đệ Thấp huynh đệ nào ở đây?".

Những lời này lại khiến Khổng Lương Niên cho rằng trong lòng nàng oán hận: “Cho dù thế nào, ta cũng có trách nhiệm phải chăm sóc cho nàng. Hai năm đầu nàng không chịu gặp ta, bây giờ ta đã biết tình hình của nàng, nhất định không thể ngồi nhìn không để ý tới, gả cho ta thật sự khó như vậy ư?”.

“Khổng hàn lâm, Thanh Thu mặc dù còn chưa xuất giá, nhưng không thê thảm tới mức như ngài nói, không cần ai phải hy sinh nhảy vào nước sôi lửa bỏng để cứu ta. Nói tới việc xuất giá, Khổng hàn lâm ngài bộ dạng như bố thí, chỉ là vì phải lấy nên mới lấy. Chẳng có chút vui vẻ tình cảm nào, thử hỏi, ta sao có thể gả cho một người như vậy? Trong lòng ngài nhất định sẽ nghĩ, ta là một nữ tử đang nôn nóng muốn tìm người để thành thân, một người với điều kiện tốt như ngài tới hỏi, chắc chắn sẽ lập tức xuất giá ngay, đúng không? Chỉ một câu cố nhân ủy thác mà ngài nói ra, thật là lý do hợp tình hợp lý biết bao. Lẽ nào ta phải phối hợp với ngài, để ngài trở thành một huynh đệ có tình có nghĩa?”

Nàng nói không hề khách khí, Khổng Lương Niên lập tức đỏ bừng mặt. Y vốn chịu sự giày vò của lương tâm, thê tử vừa mất, đúng là không nên nhanh như thế đã muốn cầu thân người mới. Chỉ là khi ấy thừa tướng phu nhân và quận vương phi muốn hai người gặp mặt, trong lòng y bèn tính toán một việc khác.

Ai ngờ Thanh Thu từ chối, y thầm thở phào nhẹ nhõm. Khổng Lương Niên vốn định đợi hôn sự được quyết định xong, hai người có thời gian ở riêng với nhau y sẽ kể cho nàng nghe chân tướng sự việc, nhưng mãi không có cơ hội. Y cùng Ninh Tư Bình lén lút bàn bạc việc này đã khiến bản thân vô cùng bối rối. Giờ lại bị nữ tử này nói mình không có ý tốt, Khổng Lương Niên càng cảm thấy oan uổng, nhưng lại nói không ra lời.

Một lúc lâu sau y mới đáp: “Nàng nghe ta nói hết đã, cho dù không muốn gả cho ta thì hãy nhận ta làm nghĩa huynh, để ta có thể chăm sóc nàng vậy. Sau khi hai nước đàm phán có kết quả, ta sẽ cùng đoàn sứ giả Bắc Vu, đến Bắc Vu dạy học giao lưu, thời gian là năm năm, triều đình ân chuẩn cho phép ta mang theo gia quyến. Lương Niên nhận sự ủy thác của cố nhân, lòng cũng muốn được chăm lo cho nàng tốt hơn, mấy năm nay chưa làm tròn trách nhiệm...”.

Y nói vô cùng thành khẩn, Thanh Thu lại chẳng cảm động chút nào, nghĩa huynh muội? Nàng quan sát Khổng Lương Niên hồi lâu, thấy y không chút giả dối, lại khóc không được cười chẳng xong. Nói đi nói lại, người này vẫn là do cố nhân ủy thác, cố nhân của y ủy thác cho y chăm sóc nàng, nàng không nhất định phải đón nhận, đúng không? Thanh Thu đành phải nói thẳng: “Nghĩa huynh muội gì chứ, ta còn đang muốn đề nghị ngài đi mua mấy a hoàn tùy thân mang theo luôn. Những người trẻ trung xinh đẹp có rất nhiều, ngài chọn mấy kẻ không cha không mẹ có mệnh khổ một chút, nhất định sẽ thỏa mãn ý muốn chăm sóc cho kẻ yếu thế của ngài. Nói gì mà cố nhân ủy thác, ta không muốn rời khỏi Việt Đô, quay lưng rời bỏ quê hương đi đến nơi nghèo nàn ấy, đang sống yên lành sao phải phiền phức thế?".