Một Mối Tương Tư

Quyển 1 - Chương 2




Công lớn của trận chiến trên núi Vọng Xuyên lần này thuộc về thế tử Vệ Minh của Hiền Bình quận vương, tháng trước từ biên ải trở về kinh, mang công trạng tới gặp thiên tử, nhận được thiên ân, được ban thưởng ngàn vàng. Do hắn là thế tử, cha là Hiền Bình quận vương, có thể thăng quan, nhưng thăng quan tiến tước lại là việc sau này.

Hoàng thượng thậm chí còn tặng riêng cho hắn một phủ đệ, chỉ là tòa phủ này chưa xây xong, nên hắn phải ở trong phủ Hiền Bình Vương quận vương nửa năm.

Hôm đó, hắn chiến thắng trở về, đám nữ tử trong thành Việt Đô đổ hết ra phố, đều muốn nhìn xem thế tử Vệ Minh trong kinh  sau sáu năm không gặp giờ mặt mũi ra sao. Cũng may hắn đã không khiến đám nữ tử đó thất vọng, thiếu niên ưu tú năm năm trước giờ đã trở thành một dũng tướng, khí chất dịu dàng nho nhã, trên mình mặc chiến giáp màu trắng bạc khiến người ta lóa mắt.

Sau khi hồi phủ, Thanh Thu cũng từng đứng từ xa nhìn một cái, ai bảo danh tiếng của hắn quá lớn, trước khi ra biên thùy, cũng là nhân vật phong lưu có tiếng ở Việt Đô.

Sáu năm sau vừa trở về còn nổi tiếng hơn cả nhân vật tiếng tăm nhất Xuân Họa Đường.

Nàng đứng quá xa, chỉ nhìn thấy hắn một thân quân trang, nghĩ chắc được hoàng thượng thụ phong, vinh hiển vô cùng. Nhưng khôi giáp sáng rõ đó lại khiến nàng nhớ đến cảnh mấy năm trước tiến kẻ đoản mệnh rời kinh. Còn chưa kịp nhìn rõ xem thế tử xấu hay đẹp, nàng đã kinh hãi chạy về thiện phòng, thề rằng không bao giờ tò mò xem náo nhiệt nữa.

Thế tử Vệ Minh nhân tài xuất chúng, lại là công thần, nhà nào chẳng muốn được “dính dáng” tới hắn. Đến phủ dâng lễ kết thân, thiết yến gửi thiệp mời, ngày nào cũng thấy thiệp mời dự tiệc, hoặc cùng đám huynh đê năm xưa ôn lại chuyện cũ, thưởng thức cảnh đêm, uống rượu ngắm hoa…say rượu về phủ. Không chỉ đám nô bộc hầu hạ hắn vất vả, mà người của thiện phòng cũng chẳng được nghỉ ngơi, thường xuyên phải chuẩn bị canh giải rượu hoặc làm ít điểm tâm đêm. Tóm lại toàn bộ người trên kẻ dưới trong phủ đều xoay quanh phục vụ một mình hắn.

Quận vương ngược lại còn rất vui mừng, liên tục tổ chức mấy lần yến tiệc trong phủ. Mấy ngày nay, khắp nơi chỗ nào cũng nhắc tới việc này, người trong phủ quận vương ai nấy đều được thơm lây, dường như vinh quang củ chủ nhân chính là vinh quang của chúng nô tài họ vậy.

Quận vương phi còn đích thân tới thiện phòng mấy lần, muốn tự tay nấu canh, an ủi đứa con mấy năm không gặp của mình.

Thanh Thu tính tình lười nhác, ghét nhất là bận rộn, chủ nhân trong quận vương phủ không nhiều, thiện này này của nàng chỉ phải lo cơm nước cho các chủ nhân. Khi thế tử chưa trở về, cuộc sống của nàng có thể coi là ung dung tụ tại, nhưng tù khi thế tử trở về, nàng chẳng được nghỉ ngơi ngày nào.

Nghe nói tướng sĩ biên ải ăn gió nằm sương, không qua cầu kỳ, nhưng vị thế tử này thì lại rất cầu kỳ. Một ngày ba bữa ăn gì đều phải có thực đơn, món nào cũng phải ngon phải đẹp, hắn tưởng thiện phòng của phủ quận vương giống ngự thiện phòng trong cung chắc?

Thanh Thu giận nhưng không dám nói, cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của vị thế tử đó, nóng nguội mặn chay dều phải gắng hết sức trổ tài. Ai bảo người ta là thế tử, còn Thanh Thu nàng chỉ là quản gia của thiện phòng chứ, số phận do trời định.

Sáu năm trước là thời gian nàng đang đợi để xuất giá, trong lòng nghĩ rằng từ đây đã tu thành chính quả, kết tóc xe tơ với mối duyên trời định, bên nhau như hình bóng không rời.

Ai ngờ cô nương xấu xí nhà hàng xóm đã sớm xuất giá sinh con trai mũm mĩm từ lâu, còn nàng lại trở thành đứa trẻ mồ côi. Cái danh quản gia thiện phòng nghe thì hay, nhưng cũng chỉ là lo việc ở thiện phòng mà thôi, không xứng xách dép cho thế tử anh dũng uy phong, thân phận tôn quý kia.

Một ngày tháng sáu, còn chưa đến giờ Thìn, trời đã sáng bảnh, xe của Hiền Bình quận vương phủ đi mua đồ về đỗ gần ở nhà bếp. Mấy sai dịch đang dỡ rau thịt hoa quả xuống, hai nha đầu nhanh nhẹn cầm sổ, một người ghi một người tính, mặc dù đã quen việc, nhưng mặt trời còn chưa ló dạng, trên tran shai người bọn họ đã lấm tấm mồ hôi.

Hằng ngày vào giờ Mão ba khắc là phải dậy đi chợ sáng, đấy là quy định của quận vương phủ, đến nước cũng được vân chuyển từ núi Hạ Giang gần Việt Đô về từ sáng sớm, nước suối ở đấy vị ngọt, pha trà rất ngon. Nghe nói các hộ giàu có trong thành đều được các hộ nông dân gần đó đưa rau tới đúng giờ đúng ngày.

Hằng ngày những nhà phải dậy đi chợ sớm không nhiều, nhưng quận vương phủ thì khác, khi lão quận vương con sống một mực tin rằng cần kiệm thì nhà vững, quy đinh bao năm nay truyền lại, ăn bao nhiêu, dùng bao nhiêu đều phải tính chính xác.

Trong không khí vẫn còn vương hương thơm của sương sớm, cách đó không xa mấy cây hoa phù dung, Thành Thu ở nơi này ngủ nướng trên chiếc ghế trúc, Để cho mát mẻ, nàng chỉ mặc một chiếc áo bằng vải thô mỏng, nghiêng đầu nắm ngủ say sưa, hoàn toàn không biết gì tới tiếng ồn ào huyên náo chỉ cách mình một bụi cây kia. Tối qua nàng trực, lại đúng vào hôm thế tử bày tiệc rượu trong phủ, thiện phòng vì thế phải thức cùng cho tới tận quá nửa đêm.

Thời gian gần đây cuộc sống thật chẳng dễ chịu hơn chút nào, không có nổi một giấc ngủ yên ổn, Thanh Thu chỉ mong thế tử sơm chuyển về phủ của mình ở, như thế nàng lại càng có thể ung dung tự tại mà sống.

“Thanh Thu tỷ tỷ, Thanh Thu tỷ tỷ, đây là những khoản mục của ngày hôm nay.”

Một trận những tiếng léo nhéo gọi khiến nàng đau đầu vô cùng, cố gắng chống đôi mắt đang đờ ra vì buồn ngủ, hai khuôn mặt xinh đẹp như hoa đang đập ngay vào mắt. Đương nhiên, hai tiểu nha đầu này dung mạo không có gì đặc biệt, chẳng thể so sánh với những đại a hoàn lả lướt cao quý trong quận vương phủ kia, nhưng đang ở độ tuổi xuận mơn mởn, khuôn mặt căng mọng như có thể vắt ra nước.

“Ngưng Vũ, Hàm Yên, để đó đi.”

“Không được, lão quản gia dặn tốt, phải để tỷ xem qua một lượt mới được.” Hai nha đầu này bình thường rất biết nghe lời, chỉ là có chút thiên về lão quản gia. Nếu nàng không xem, nhất định vứt sang một bên để đến ngày mai, ngày mai lại lần khần đến ngày kia, và cứ thế kéo dài tới tận cuối tháng mới có thể thanh toán.

Trong phủ có nhiều lời đồn đại rằng giữa nàng và lão quản gia có chuyện khuất tất không để cho người khác biết, nên nàng mới có được cái chức quản gia thiện phòng này, lời đồn đến tai nàng, nàng chỉ cười cười.

Ai bảo nàng là một bà cô già chứ, trong  mắt mọi người nàng, nàng cũng chỉ còn nước đi làm vợ kế người thương, bị người khác chỉ trỏ nói sau lưng là chuyện bình thường.