Một Mình Tôi Chấp Hết

Chương 113: 113: Chương 114 Hoàng Cung Sóng Gió






_ Tiêu Gia Bảo tốn sức của chín trâu 2 hổ mới đẩy hết bọn sói đói đang bao vây lấy em gái của mình.

Ai cũng thấy Tiêu Gia Bảo chen dữ dội qua nên cũng tách ra cho Tiêu Gia Bảo vào.

" Nhã Kỳ....!Em ốm đi nhiều ".

Tiêu Gia Bảo ánh mắt đỏ hoe lên nói.

Vòng tay anh ôm chặc lấy cô.

Nước mắt đã chảy dài trên mặt.
 
 
_" Anh hai.

Anh thì lại càng ngày càng phát tướng nha.

Có phải chị dâu chăm sóc anh rất tốt không.

Anh béo lên thấy rõ rồi đó ".

Tiêu Nhã kỳ cười nói 2 tay ôm chặc lấy Tiêu Gia Bảo.

Nước mắt của cô đã lăn dài trên mặt.

Cảm giác có 1 gia đình thật tốt.

Những gì anh hai cô làm và bọn người của Diệp Lâm Anh, Williams làm mấy năm qua cô đều biết tất cả.

Chỉ trách tại sao cô lại không nhớ ra sớm hơn chứ, nếu cô nhớ ra sớm hơn thì đã không để bọn anh chịu khổ như thế này rồi.
 
 
_ Ngoại trừ Diệp Lâm Anh ra thì Williams, Triệu Tử Long, Bạch Thiên Tuyệt, Hàn Thần, Vương An Nguyên, Tứ Đại Thiên Vương và mọi người đều sụt sùi nước mắt nhìn anh em đoàn tụ.

Kiss, Vương Tâm Lan cũng lén quay mặt đi đôi mắt đỏ hoe.
 
 
_ Tiêu Gia Bảo nghe Tiêu Nhã Kỳ nói vậy thì mếu máo nói.

" Nhã Kỳ...!Em nói oan cho anh nha.

Anh hai vì thương nhớ em nên mỗi bữa anh đâu có ăn được gì nhiều đâu.

Mỗi bữa chỉ có 2 chén cơm, 800gam thịt bít tết, 1 con cá hồi chiên giòn, 1 chen canh bào ngư, 1 con gà ác hầm thuốc bắc.

1 đĩa xà lách trộn, 2 quả chuối.

2 quả táo.

4 quả dâu thôi.

Em thấy anh xương sọ gì cũng teo hết.

Lại còn bị mỡ lấp hết nữa ".

Tiêu Gia Bảo nói.

Anh là ghét nhất mấy cảnh khóc than nên pha hài chọc cô 1 câu.

Anh chỉ muốn Nhã Kỳ mãi vui vẻ cười tươi suốt cuộc đời này là được.
 
 
_ Anh vừa dứt lời thì Tiêu Nhã kỳ nhìn anh phì cười.

Ai cũng đang khóc thương tâm thì nghe Tiêu Gia Bảo nói xong thì sắc mặt lập tức vặn vẻo lại khó coi cực kỳ.

" Chị dâu có đối xử tốt với anh không, có ăn hiếp anh hai của em không ".

Tiêu Nhã kỳ lau đi nước mắt cười nói.

Cô còn không quên người anh hai cô lấy là nữ phụ quyền năng trong truyện đâu.
 
 
_" Hừ....!Em nghĩ sao vậy.

Anh em là ai mà có thể để cho cô ấy ăn hiếp anh chứ.

Ở nhà chỉ cần anh liếc mắt 1 cái là cô ấy biết lấy nước cho anh uống.

Anh chỉ cần đưa ra 1 ngón tay ra thôi là biết lại đấm bóp cho anh rồi.

Anh nói 1 cô ấy không dám nói 2.

Anh chỉ con chó nói con mèo thì cô ấy cũng không dám cãi lại anh đó là con chó.

Cô ấy chỉ dám gật đầu nói con mèo thôi ".

Tiêu Gia Bảo nghe cô hỏi vậy lập tức kéo quần áo lại nói 1 hơi.

Làm gì làm cũng không được làm mất thể diện trước mắt em gái anh được.
 
 
_ Kiss nghe vậy nhếch môi cười nguy hiểm nhìn Tiêu Gia Bảo.

Cô bẽ tay kêu lên bốp bốp.

Xem ra Tiêu Nhã kỳ vô tình hỏi 1 câu hỏi làm Anh hai cô tối nay mất ngủ rồi đây.

Thằng con trai lớn của cô nghe vậy nói thêm vào.
 
 
_" Ba con cưa bom đó.

Ở nhà Mẹ con chỉ gác chân lên ngủ còn việc nhà ba dành làm hết mà.

Ba à....!Người lớn nói dối không ngoan đâu ".

Con trai lớn của anh Tiêu Lạc Thuần nói.

Kiss nghe vậy nhìn con trai giơ ngón tay lên khen ngợi.
 
 
_" Hahaha.....!".

Tất cả mọi người nghe vậy đều che miệng lại cười.

À thì ra Tiêu Gia Bảo thích phóng đại sự thật lên như vậy.


Tiêu Nhã kỳ cũng che miệng lại cười.
 
 
_" Khụ...!khụ...!Lạc Thần...!không được nói bậy biết không ".

Tiêu Gia Bảo đỏ mặt lên nói.

Tại kiss có bận chăm sóc thằng con trai út nên anh thương cô cực khổ nên phủ cô làm việc nhà nha.

Chứ có đánh chết anh cũng không nhận là anh không làm việc nhà thì tối đến Kiss cấm cửa cho anh nhịn đói, anh chỉ được nhìn không được ăn.

Vì thịt thà và tương lai đời trai nên tạm gác phong độ nam nhân qua 1 bên vậy.
 
 
_" Đồng đội của tôi hoan nghênh cô trở về.

Tiêu Nhã kỳ cô còn nợ tôi 1 cuộc so đấu phân ra thắng bại đó.

Tôi muốn xem cô có mạnh như xưa hay không.

Tôi chờ 1 trận đấu phân thắng bại với cô đã 5 năm rồi đó.

Hy vọng cô không làm tôi thất vọng.

Giáo sư Tiêu.....!".

Kiss đi lại khẽ cười đấm vào vai của Tiêu Nhã Kỳ 1 cái.

Vừa gặp Tiêu Nhã kỳ thì ý chiến trong máu của Kiss được đẩy lên cao nhất.

Cô còn không quên đòi lại món nợ cô thua lúc trước.

Bấy nhiêu năm nay cô luôn cô gắng luyện tập để đợi Tiêu Nhã kỳ trở về thì cô có thể đòi lại món nợ đã thua kia thôi.
 
 
_" Hahaha.....!Phong độ chỉ là nhất thời thôi.

Đẳng cấp mới là mãi mãi.

Có đánh thêm vài trận thì người thắng vẫn là tôi thôi.....!".

Tiêu Nhã kỳ khẽ cười nói.

Nghe Kiss khiêu chiến nói làm Cô cũng cảm thấy chân tay ngứa ngáy muốn lao vào đấm đá rồi đó.

Cô cũng muốn biết Nữ Phụ quyền năng đã tiến bộ đến cỡ nào rồi.
 
 
_ Tiêu Nhã Kỳ và Kiss còn đang khiêu chiến nhau thì nghe giọng nữ vang lên.

" Giáo Sư Tiêu.

Em nhớ chị lắm.

".

Vương Tâm Lan nước mắt như mưa nói.

Tiêu Nhã kỳ nhìn thấy Vương Tâm Lan thì cô ho 1 cái.

Cô còn không quên chính cô là thủ phạm đã hại Vương Tâm Lan bị 2 con hồ ly gặm sạch thê thảm vài ngày trước đâu.

" Ây da....!Thiện tai, thiện tai.....!Tại thiên, Tại thiên....".

Tiêu Nhã kỳ sám hối thầm niệm thần chú trong lòng 1 câu.
 
 
_ Tây Vương và Lý Minh Triết nghe Vương Tâm Lan lên tiếng thì 2 người bọn anh chia nhau ra nắm chặc tay Vương Tâm Lan kéo lại.

Lý Minh Triết giữ Vương Tâm Lan lại còn Tây Vương nhanh chóng nói.

" Chị dâu....!Chào mừng Chị đã về.

Bọn em sắp không còn thường xuyên gặp cái mặt như đậu hũ thúi của đại ca rồi.

Mấy năm nay bọn em ngày nào cũng thấy bản mặt đó của lão đại ngáng quá rồi ".

Tây Vương thấy có Tiêu Nhã Kỳ làm bảo kê nên lá gan cũng mập béo hơn bình thường.

Tây Vương nhìn Tiêu Nhã Kỳ cười nịnh nọt nói.
 
 
_Anh vừa dứt lời thì Đông Vương, Nam Vương, Bắc Vương khẽ cười vì Tây Vương đang anh dũng hy sinh nói ra tâm sự của bọn anh trong 5 năm qua.

Nhưng trong lòng bọn anh nhiều hơn là cầu nhiều phước cho Tây Vương.

Xem ra Tây Vương sau này sẽ bị Diệp Lâm Anh chiếu cố nhiều hơn rồi.

" Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ ".

Cả Tam Vương đều đồng thanh cười nói.
 
 
_" Tây Vương....!Tôi nghe thông báo ở vùng biển phía bắc đang thiếu người đi khoang dầu.

Cậu ra đó trợ giúp đi khi nào xong việc ở đó thì mới được về ".

Diệp Vương âm u lên tiếng, dám nói mặt anh là đậu hũ thúi hả.

Tây Vương không biết sống chết là gì mà.

Anh đi lại tay đặt lên eo của Tiêu Nhã Kỳ mỉm cười.

Khối băng trên mặt chính thức tan thành nước hết rồi.
 
 
_" Ách....!Chị dâu cứu mạng.

Lão đại quan báo tư thù kìa...!".

Tây Vương nhanh chóng kéo tay Tiêu Nhã kỳ nói.

Mọi người ai cũng cười nhìn Tây Vương pha trò.
 
 
_" Hahaha....!Xui cho Cậu rồi Tây Vương.

Vị Quan trong miệng cậu nói là nam nhân của chị dâu đấy nên cậu ngoan ngoãn ở ngoài biển hít gió đông vài tháng rồi về đi ha ".


Tiêu Nhã kỳ cười nói tay tranh thủ bóp bóp 2 cái má của anh như lúc ở cục tổng bộ lúc trước cô hay làm vậy.

Cô ghé đầu vào tai anh nói.

" Quy tắc cũ thế nào hả...!" .
 
 
_ Tây Vương nghe vậy thì lắc đầu.

Anh biết quy tắc cũ của Tiêu Nhã Kỳ nói là gì.

Còn cái gì khác hơn là làm chuột bạch cho cô thí nghiệm.

Anh nay đã có vợ rồi nha làm sao có thể như trước nằm giang rộng chân ra cho cô xoa bóp hàng họ như trước được.

Lỡ cô tiêm lộn thuốc thì con cháu sau này của anh tính làm sao.

" Chị dâu...!Vì tương lai của con cháu sau này...!Em nghĩ kỹ rồi.

Em quyết định sẽ ra biển khoang dầu mấy tháng vậy ".

Tây Vương hít 1 hơi rồi làm ra quyết định nói.
 
 
_" Hahaha....!Ây dô...!Tây Vương hôm nay giỏi quá ta.

Diệp Vương à.

Anh nói đi khoang dầu ở biển xong thì còn cái gì làm nữa không.

Anh cứ giao hết cho Tây Vương làm 1 lúc luôn đi.

Anh với em đi hưởng tuần trăng mật.

Hiếm khi lão Tây siêng năng như vậy.

Anh nói có đúng không ".

Tiêu Nhã kỳ cười bỏ đá xuống giếng nói.

Cô liếc mắt Tây Vương rồi le lưỡi 1 cái.

Đạo hạnh bao nhiêu đó mà cũng muốn cùng cô đấu.

Đúng là không biết lưỡng sức.
 
 
_" Tây Vương...!Nghe chị dâu nói chưa.

Nếu xong ở công việc ở biển thì Cậu đi đào vàng đi.

Không thì đi giám sát dự án khai thác gỗ đi ở rừng nhiệt đới đi.

Vài năm nữa hãy về ".

Diệp Lâm Anh nhìn Tiêu Nhã Kỳ cưng chiều nói.

Tiêu Nhã kỳ thích quậy anh cho cô phá cho đã.

Trời có sập xuống thì để Diệp Vương anh thay cô gánh.
 
 
_" Chị dâu...!Đừng vậy mà.

2 chúng ta thương lượng lại được không ".

Tây Vương cười nói.

Đùa gì vậy.

Anh mà đi mấy năm thì Vương Tâm Lan bị Lý Minh Triết gặm sạch sẽ thì anh biết tìm ai khóc.

Bọn anh đang còn trong tuần trăng mật nóng bỏng và đầy nhiệt huyết đây.
 
 
_ Tiêu Nhã Kỳ không chọc Tây Vương nữa nhìn Thiên Phong và Thiên Tuyết cười nói.

" Phong Tuyết....!2 con lại đây chào ba đi con, rồi chào Cậu, Mợ nữa ".

Cô vừa dứt lời thì lập tức thu hút tất cả các con mắt nóng rực nhìn về 2 bé.
 
 
_" Mẹ...!Ai là Ba của con ".

Thiên Phong lên tiếng.

Cậu bé nhìn hết 1 vòng thì chỉ hy vọng ba của cậu là Diệp Vương thôi.

Cậu bé trước đến giờ chỉ sùng bái Diệp Vương thôi.
 
 
_" Mẹ...!Chú Hàn Thần sẽ là Ba Ba của con ạ....!".

Thiên Tuyết cũng nhìn 1 vòng rồi cười nói.
 
 
_" Hahaha....!Ai cũng là Ba của các con hết nên 2 con không cần quan tâm đến chuyện ai mới là Ba ruột của các con biết không ".

Tiêu Nhã kỳ gãi đầu 1 cái cười nói.

Chính cô cũng chẳng biết ai mới là Ba ruột của 2 bé đâu.

Mà vấn đề này cô nghĩ cũng không cần thiết.
 
 
_" Mẹ...!Con có 6 người Ba luôn hả.

Không phải người khác chỉ có 1 Ba thôi sao.

Sao con có nhiều thế ".

Bé Thiên Phong còn chưa hiểu rõ lắm nói.
 

 
_" Hahaha.....!Mẹ sướng rồi nha.

Mấy Ba này toàn là gu đàn ông của mẹ không đó ".

Bé Thiên Tuyết cười nói.
 
 
_" Suỵt....!nói nhỏ thôi con ".

Tiêu Nhã kỳ cười nói.
 
 
_" Phong lại đây Ba ôm con 1 cái ".

Diệp Lâm Anh ngồi xuống nói.

Thiên Phong nhìn Tiêu Nhã Kỳ 1 cái thấy cô gật đầu cậu cũng đi từ từ lại.

Diệp Lâm Anh khẽ ôm cậu vào lòng.

Nhưng lại không dám xiếc chặc sợ làm đau con trai vàng của anh.

Khẽ hôn lên tóc Thiên Phong, Gương mặt của anh khẽ cười hạnh phúc.

Anh được làm ba rồi.

Đợi chờ đau khổ bao nhiêu năm nay anh cũng cảm thấy xứng đáng.

Cảm giác của anh lúc này chắc là người đàn ông hạnh phúc nhất.

Anh không khóc như đôi mắt đỏ hoe đã nói lên tất cả.
 
 
_" Nhã Kỳ...!Con của anh đâu.

Anh là cực khổ lao động suốt đêm như vậy cơ mà.

Em không công bằng ".

Williams ghen tị nói.

Thấy cha con Diệp Lâm Anh đoàn tụ anh cũng muốn nha.

Còn nhớ lúc đó anh chịu khó cày 1 đêm làm sao lại không có phần anh.
 
 
_" Phải đó Nhã Kỳ...!Bọn anh cũng có phần mà sao chỉ có Lão đại có con trai còn anh thì không chứ.

Em nói đi, có phải em còn nữa mà để con anh ở nhà rồi không ".

Bạch Thiên Tuyệt giấm chua 1 thùng nói.

Anh cũng có phần nha sao chỉ có Lão đại với có.
 
 
_" Nhã Kỳ...!Con anh đâu ".

Vương An Nguyên cầm tay cô nói.

Thấy Diệp Lâm Anh cha con tình cảm thì anh 1 bụng chua lè rồi đây.
 
 
_ " Nhã Kỳ....!Thiên Tuyết thích anh như vậy là con gái của anh phải không ".

Hàn Thần ôm bé Thiên Tuyết cười lên tiếng.
 
 
_" Hàn Thần.

Cậu đang mơ à...!Thiên Tuyết là con gái của tôi.

Làm gì có phần cậu.

Xếp hàng đi....".

Triệu Tử Long nhanh chóng cười nói.

Con gái của anh mà cũng dám giành sao.
 
 
_" Hừ....!Trong xét nghiệm ADN có kết quả nói Thiên Tuyết là con gái của cậu sao.

Tôi thấy Thiên Tuyết là con gái của tôi nên mới yêu quý tôi như vậy ".

Hàn Thần cũng không vừa lên tiếng.
 
 
_" Nhã Kỳ.....!sao cái này.....!vv.....!".
 
 
_" Nhã Kỳ....!Sao cái kia....!vv....!".

5 người Triệu Tử Long, Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Vương An Nguyên, Williams mỗi người nói vào 1 câu làm cô như bị say sóng.
 
 
_ Tiêu Nhã Kỳ nhìn quanh 1 vòng 5 người đang hình thành 1 cái chợ thì bóp trán.

Cuộc chiến giành con vẫn chưa chấm dứt.

Tiêu Gia Bảo và tất cả mọi người đều bắt đầu thấy chóng mặt trong cuộc chiến cha con chóng mặt này.
 
 
_" ĐỦ RỒI.....!".

Nữ Hoàng mẹ Williams nghiến răng lên tiếng.

Bà tưởng con trai bà thích cái loại con gái như thế nào mà có thể đến tình mẹ con cũng không nhận.

Hóa ra người Williams thích là cái loại đàn bà như vậy.

Bà chứng kiến hết nảy giờ chỉ hận không tát cho 1 phát cho con trai bà chết đi.

Bà lao tam, khổ tứ tìm cho Williams rất nhiều người con gái hiền lành, gia giáo nhưng Williams thà chết không chịu.

Lại đi yêu người con gái có 2, 3 đứa con mà đến ba đứa bé là ai cũng không biết.

Giờ anh lại còn đi tranh sủng với 4, 5 người đàn ông khác.

Thật là Williams đang chọc bà tức chết mà.

Mặt mũi của Hoàng Gia A bị Williams làm mất sạch rồi.
 
 
_" Nhã Kỳ qua đây chào mẹ của anh đi ".

Williams nghe tiếng mẹ của vang lên thì kéo Tiêu Nhã kỳ đến.
 
 
_" Tiêu Nhã Kỳ ra mắt Nữ Hoàng ".

Tiêu Nhã kỳ làm lễ gật đầu chào nói.
 
 
_" Không cần.

Williams.


Ta không có phước hưởng cái lễ lớn như vậy.

Hoàng Gia A của ta cũng không có phước có được Hoàng Phi như Tiêu tiểu thư đây.

Williams.

Con làm Mẫu Hoàng quá thất vọng về con rồi.

Mặt mũi của Hoàng Gia A con để ở đâu rồi hả.

Trước mặt biết bao nhiêu dân chúng như vậy.

Williams con biết mình đang làm cái gì hay không.

Con muốn chọc Mẫu Hoàng tức chết phải không ".

Bà lúc này đã không còn khống chế được cảm xúc của mình nói.

Sát khí trên người bà lúc này cực thịnh mà liếc Tiêu Nhã Kỳ 1 cái.

Bà làm Nữ Hoàng bao nhiêu năm nay chưa bao giờ tức giận đến mất khống chế trước mặt dân chúng như vậy.
 
 
_ Tiêu Nhã kỳ, Diệp Lâm Anh và tất cả mọi người đều nhíu mày nhìn mẹ Williams.

Tiêu Nhã kỳ tính đi ra nói cái gì đó thì Williams kéo cô lại rồi anh bước ra nói.
 
 
_" Mẫu Hoàng...!Con biết lỗi rồi.

Mẫu Hoàng có trách thì Mẫu Hoàng xử phạt con là được.

Đừng làm khó Nhã Kỳ.

Con yêu cô ấy thật lòng mong Mẫu Hoàng chấp thuận mối hôn sự này ".

Williams quỳ 1 chân xuống nói.
 
 
_ Anh biết với tính cách sát phạt quyết đoán của mẹ anh chắc chắn sẽ không chịu Tiêu Nhã kỳ làm con dâu Hoàng Gia đâu.

Anh biết có cầu xin mẹ anh cũng vô dụng nhưng chỉ cần còn 1 cơ hội anh cũng muốn thử.

Bên hiếu bên tình thật làm anh đau lòng.

Anh không nghe lời bà là bất hiếu.

Còn từ bỏ Tiêu Nhã kỳ thì anh làm không được.

Anh lúc này tiến thoái lưỡng nan mà.
 
 
_"Williams.....!Mẫu Hoàng cho con 1 cơ hội cuối.

1 là con có thể chọn cô ta nhưng suốt đời phải sống trong ngục tối và từ giờ con đã không còn là con ta nữa.

2 là yên ổn làm Nhàn Vương của con nhưng không được phép gặp cô ta nữa.

Williams con chọn đi ".

Bà hít 1 hơi cho bình ổn cảm xúc rồi nói.

Đối với người nắm quyền sinh sát nhiều năm bà tuyệt đối không cho phép ai đụng đến uy quyền của bà.
 
 
_" Mẫu Hoàng...!Nếu ý của người đã quyết thì người cứ cho con vào ngục tối đi.

Là con trai bất hiếu phụ lòng kỳ Vọng của Mẫu Hoàng rồi.

Suốt đời này ngoài Tiêu Nhã Kỳ ra bất kỳ ai con cũng không lấy ".

Williams quỳ xuống 1 chân nói.
 
 
_" Hahaha....!Williams.

Con được lắm.

Từ giờ trở đi Ta không có đứa con bất hiếu như ngươi.

Đừng gọi ta là Mẫu Hoàng nữa.

Williams Ta không có đứa con trai bất hiếu như ngươi ".

Bà tức giận chỉ cười nói được 1 câu.

Bà ngưng cười rồi nghiến răng nói.
 
 
_" Người đâu....!bắt giam Hoàng Tử Williams vào ngục tối sám hối cho ta.

Không có lệnh của Ta không ai được phép thả Hoàng Tử Williams ra ngoài.

Trái lệnh tử hình ngay lập tức ".

Bà nhìn 1 đám thị vệ lớn tiếng ra lệnh.

Nếu Williams đã không nghe lời thì đừng có trách bà mẹ con vô tình.

Dù có đánh gãy chân anh cũng không để Williams trở thành sỉ nhục của Hoàng Gia được.
 
 
_" Dạ...!".

1 nhóm binh lính nghe vậy dạ 1 câu rồi đi lại chỗ Williams đang quỳ
 
 
_" DỪNG TAY...!Chưa được sự cho phép của Tiêu Nhã Kỳ Tôi ai dám mang Williams đi.

CHẾT....".

Tiêu Nhã kỳ chịu không nổi nữa thì lên tiếng.

Cô bước ra khí thế không kém Nữ Hoàng chút nào.
 
 
_ 2 tay cô nắm lại thật chặc vì tức giận.

Ánh mắt không tí nhiệt độ nào nhìn nữ hoàng.

5 năm qua bà đày đọa Williams chưa đủ thảm hay sao mà còn trước mặt cô còn đối xử với Williams như vậy.

Nhìn Williams đi tóc trắng phơ, cả người gầy gò ốm yếu.

Bà hành hạ con trai bà thành ra cái gì rồi.

Williams đã làm gì sai chứ.

Anh thì có lỗi gì mà đối xử với anh như vậy.

Bà muốn trách thì trách cô nè.

Williams là con trai của bà mà bà còn nhẫn tâm đối xử với anh như vậy.

Bà ấy còn xứng làm mẹ anh không..