Nhật Bản
“Chúc mừng cậu phục hồi như trước!” Vị thủ lĩnh xinh đẹp dù bận vẫn ung dung nhìn Tốn Đình Trạch tìm tới cửa.
Mấy ngày không gặp, vốn là chàng trai hăng hái, Tốn Đình Trạch lại bị ép đến thất thần lạc hồn.
“Tôi tới đưa Đông về.”
“Tôi nghĩ là trải qua chuyện vừa rồi, cậu sẽ thay đổi, không ngờ cậu vẫn như vậy, vẫn kiêu ngạo thế. Nói cho cậu biết, trên địa bàn của tôi, giọng nói này chính là không cần cô gái của cậu nữa.”
“Cô giày vò tôi vậy đủ rồi. Bây giờ tôi không phải Hắc Ưng, mà chỉ là một người đàn ông bình thường muốn đưa cô gái mình yêu mến về, mời giao cô ấy cho tôi.”
“Nói rất hay. Nhưng chẳng lẽ cậu không hận phát súng kia của Đông, vẫn quyết muốn cô ấy trở về bên cạnh cậu?” Thật ra thì việc Hắc Ưng sẽ đến đây, cô sớm đã đoán được, nói chút lời này, chỉ là muốn người đang ở trong mật thất là Đông kia nghe.
Sau khi dẫn Đông trở về, cả ngày cô đều trầm mặc ít nói, sống trong thế giới của bản thân, hờ hững với mọi người. Nếu không phải Hắc Ưng đến, sợ rằng không thể tìm ra chuyện có thể khiến Đông chú ý tới.
“Tôi tới nơi này đã thể hiện tất cả.”
“Tôi làm sao biết lời của cậu có thật hay không? Biết đâu đây chỉ là một thủ thuật che mắt, cậu muốn đưa Đông về rồi hành hạ cô ấy.”
Tốn Đình Trạch cười xem thường: “Sao cô lại có thể nghĩ như vậy. Tôi tin tâm ý của tôi Tâm Như tự nhiên sẽ hiểu, cô ấy nhất định biết tôi không trách cô ấy, tôi vẫn đợi cô ấy trở lại bên cạnh tôi.”
“Cậu thật sự nghĩ như vậy?”
“Đúng vậy. Tôi tuyệt đối không trách cô ấy.”
“Nhưng phát súng kia đã khiến cô ấy đối với cậu thấy chùn bước. Mấy ngày qua, cô ấy sống rất khổ sở, vừa đau lòng lại vừa không thể tha thứ cho sai lầm của mình, không cách nào đối mặt với cậu!”
“Cô ấy ở đâu? Tôi không cần qua một người truyền đạt tâm ý đối phương, tôi muốn thấy cô ấy.” Anh vội vàng muốn nhìn thấy cô bé ngốc kia.
“Cô ấy không muốn gặp cậu.”
“Tôi không muốn cô ấy trốn tránh tôi, nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu?”
“Cô ấy…” Cô dừng một chút, hướng ánh mắt về bên phải, “Tôi nghĩ cậu vẫn nên chết tâm đi. Mặc dù tôi đã nói nếu như cậu còn muốn đưa cô ấy đi, có thể tới Tứ Quý. Nhưng đây là do cô ấy không muốn cùng cậu trở về, cũng không hy vọng cậu tìm cô ấy.”
“Mặc kệ cô ấy có muốn trở về cùng tôi không, tôi vẫn muốn gặp cô ấy một lần.”
“Cho dù gặp mặt, cũng là vô ích.” Ánh mắt của cô ám hiệu quá rõ ràng, chỉ có kẻ mất trí mới không nhìn ra, mà tên ngốc Hắc Ưng trước mặt chính là kẻ đó.
“Hôm nay không thấy cô ấy, tôi sẽ đại loạn Tứ Quý.” Ý tứ khiêu khích của anh quá rõ ràng.
“Sợ rằng không thể tùy theo ý cậu. Nếu cậu yên lặng trở về, có lẽ chúng ta còn có thể thương lượng. Nhưng nếu cậu dám ở đây ngang ngược, tôi đảm bảo cả đời này cậu không thể gặp lại Đông!”
“Cô… Chết tiệt!” Tại sao anh phải chịu sự điều khiển của người phụ nữ này.
“Thế nào?”
Tốn Đình Trạch nhất thời trút giận, “Tôi muốn một kì hạn, khi nào tôi có thể gặp cô ấy?”
“Tôi không biết, cái này phải xem Đông thế nào.”
Tốn Đình Trạch đứng dậy, “Nói với cô ấy, tôi rất yêu cô ây. Mặc kệ cô ấy đã làm gì tôi, tôi vẫn hy vọng cô ấy có thể trở lại bên cạnh tôi.” Anh không được như ý nhìn cô.
“Tôi sẽ nói với cô ấy.”
Nhìn bóng dáng kia dời đi, cô bình tĩnh nói: “Cậu ta đi rồi, em còn không ra.”
Sắc mặt Mâu Tâm Như tái nhợt, từ trong mật thất đi ra.
“Lời của cậu ấy, em nghe hết rồi chứ?”
“Em không còn mặt mũi nào nhìn anh ấy.”
“Hắc Ưng là một người đàn ông đáng giá để em gửi gắm cả đời. Trở về đi thôi, cậu ấy đang chờ em. Nếu em còn áy náy vì phát súng kia, vậy nên dùng tình cảm cả đời báo đáp cậu ấy.”
Mâu Tâm Như nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là hình bóng Tốn Đình Trạch.
“Hắc Ưng vì em bỏ ra nhiều như vậy, em không nên để cậu ấy đau lòng. Lúc đầu đưa em về, cũng chỉ là muốn khảo nghiệm cậu ấy. Em nên cảm thấy may mắn, có một người đàn ông yêu em như thế, cậu ấy đã dùng cả tính mạng mình để bao dung em.”
“Tại sao chị lại giúp anh ấy?”
“Không phải chị đang giúp cậu ta, mà là vì em. Em như em gái chị, sáu năm trước đưa em tới đây, huấn luyện thành một sát thủ, trong Xuân, Hạ, Thu, Đông, em là người tính tình lạnh lùng nhất. Nhưng chị biết, em chỉ vì muốn che giấu nỗi đau mất đi người thân mà giả bộ vậy thôi.”
“Mấy năm nay, em vì tổ chức đã làm rất nhiều chuyện, lập không ít ông lao. Hắc Ưng coi như là quà chị tặng cho em, cho cậu ta một thứ tốt đẹp, cậu ta sẽ dốc hết tâm sức cả đời, cùng em trải qua cuộc đời này, điều chị muốn chính là như vậy. Nhìn thấy em và Xuân hạnh phúc, Tứ Quý tổn thất mất hai nhân tài, chị cũng không thấy đau lòng. Ngược lại, các em đều là những em gái tốt của chị, Tứ Quý lúc nào cũng hoan nghênh các em trở về.”
“Thủ lĩnh…” Mâu Tâm Như cảm động không nói nên lời.
“Nhưng mà đừng để Hắc Ưng và Tử Ưng trở lại. Chị ghét bộ dạng kiêu ngạo tự phụ của họ, hai người đó cướp đi thuộc hạ tâm đắc nhất của chị, chị thật sự không thể thích được.”
Mâu Tâm Như cười rộ lên.
“Em sẽ về tìm anh ấy, nhưng không phải bây giờ.” Cuối cùng cô cũng lấy lại được nụ cười, nụ cười như ánh dương rực rỡ.
Đợi cô lần nữa gặp lại Đình Trạch, cô sẽ là một cô gái hoàn toàn khác.
***
Tốn Đình Trạch ngưng mắt nhìn ly rượu trong tay, trong ly chỉ còn hơn nửa, dưới cái lắc của anh, ly rượu sóng sánh đẹp mắt.
Anh lại trầm tư.
Sau khi Tâm Như rời khỏi mình, anh vẫn gắng giữ tỉnh táo, lẳng lặng chờ đợi tin tức của cô, đợi cô tự động quay lại bên mình. Nhưng ngày từng ngày qua đi, cô vẫn những không xuất hiện, khiến lòng tin của anh cũng tiêu tan hơn nửa. Anh bây giờ, không dám tin chắc cô sẽ về bên mình nữa.
Lâu mãi không ngừng, chờ đợi không có thời hạn, sự kiên trì của anh cũng dần theo thời gian trôi qua mà hao mòn.
Anh vẫn cô đơn ngồi trên ghế sofa, không có bất kỳ hành động tìm kiếm nào, trong lòng vẫn hy vọng, cô sẽ lại xuất hiện trước mắt mình, lấy diện mạo hoàn toàn mới gặp anh.
Ly rượu trong tay chậm rãi đưa gần tới môi, chỉ cách mấy centimet nữa, anh lại chần chừ.
Trong đầu hiện ra những hình ảnh chung sống trong quá khứ. Anh vẫn nhớ, Tâm Như rất ghét anh đụng tới rượu. Theo ý cô, anh cười cười để ly rượu xuống, đầu hơi ngửa ra sau, tựa vào thành ghế, giống như con hổ lười biếng, mang khí thế không thể bỏ qua.
Bỗng nhiên, một tiếng mở cửa rất nhẹ lọt vào tai, hai mắt Tốn Đình Trạch nhắm lại, nói nhẹ: “Đồ của Đình Tuyền mà em muốn ở bên cạnh điện thoại, cầm lấy rồi đi đi. Còn nữa, nói với Đình Tuyền, tài liệu còn lại, ngày mai anh sẽ cầm cho nó.”
Người phía sau không lên tiếng, Tốn Đình Trạch nghĩ đã đi rồi, đâu đoán được, một đôi tay như ngọc đột nhiên bịt kín mắt anh.
“Đình Thường, bây giờ anh không có tâm trạng đùa giỡn với em.”
Vẫn không lên tiếng.
Tốn Đình Trạch định đẩy đôi tay trước mắt ra, nhưng người kia lại nhanh chóng vòng qua cổ anh, đầu anh, hôn lên môi anh, đẩy chiếc lưỡi mềm mại vào thăm dò cái miệng vì kinh ngạc mà mở lớn của anh, cuốn lấy chiếc lưỡi dịu dàng mà ngang ngược lâu ngày không tiếp xúc.
Một lúc sau môi lưỡi tách ra, anh vẫn sờ sờ môi mình, không thể tin nổi thứ lưu lại trên môi mình lại là mùi vị quen thuộc đã cách biệt ba tháng nay.
Lát sau, nụ cười dụ dỗ cong lên, anh lặp lại cảm giác mãnh liệt ngang ngược kia lần nữa, kích động không thôi.
Anh đứng lên, hơi chuyển về phía sau, đối mặt với người vẫn khiến mình nhớ nhung mãi trong lòng.
Bốn mắt gặp nhau, trong mắt Tốn Đình Trạch tràn đầy kích động và kinh ngạc.
Ba tháng, vậy mà khiến người anh yêu hoàn toàn thay đổi. Cô như một con người mới, khiến người ta khó dời tầm mắt.
“Em đã về, trở lại bên cạnh anh.” Hơi thở Mâu Tâm Như thơm như hoa lan.
“Em… Thật sự là em.”
Cô mặc chiếc váy quây màu hồng, để lộ vai, giống như tiên nữ hạ phàm, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, mái tóc đen buông trên vai, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần.
Khuyên tai hồng nhạt, trên mặt trang điểm nhẹ, xinh đẹp dịu dàng không giống xưa. Quan trọng là, cho dù cô trang điểm thanh thuần khác trước, vẫn hấp dẫn ánh mắt của anh.
Giọng Tốn Đình Trạch kinh ngạc khiến cô hiểu lầm.
“Em sai rồi sao? Anh cũng không mong em trở lại.” Đôi mắt Mâu Tâm Như bao phủ một lớp bụi ảm đạm.
“Không, em hiểu lầm rồi. Anh không có ý như vậy…” Anh vội vàng giải thích.
“Em nghĩ em không nên xuất hiện.” Cô xoay người muốn rời đi.
Anh nhanh chóng ôm lấy cô, khóa chặt thân thể cô, không cho cô bước nửa bước.
“Ba tháng đã quá lâu rồi. Em còn muốn hành hạ anh tới khi nào?” Hương thơm quen thuộc khiến Tốn Đình Trạch rung động sâu sắc, máu nóng toàn thân như sôi trào.
Mâu Tâm Như ngoan ngoãn để anh ôm, không nói một câu.
Vành tai tóc mai chạm nhau, anh say mê cảm nhận hương thơm mê người tỏa ra từ thân thể cô, tựa như cảnh tiên, lưu luyến không rời.
“Anh không cho phép em lại không nói lời nào đã rời khỏi anh, em thuộc về anh.”
Tốn Đình Trạch xoay người cô lại, bốn mắt lại lần nữa nhìn nhau, đôi mắt Mâu Tâm Như hiện lên một tầng sương mù, nước mắt như sắp trào ra.
“Em rất nhớ anh…” Cô xúc động chủ động ôm lấy anh, thân thể nhỏ nhắn rúc thật chặt vào trước ngực anh.
Anh thở dài một cái, trong lòng có vui mừng, có cảm kích, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng mong đợi của anh.
“Nghe được lời này của em, tất cả chờ đợi đều đáng giá.”
Những câu nói oán hận cũng theo lời cô mà tan thành mây khói.
“Thật xin lỗi…”
“Đợi ba tháng, không phải anh muốn nghe em nói xin lỗi. Nói cho anh biết, tại sao không để ý anh tìm em?” Kéo tay cô, anh chuyển bước đến ghế sofa ngồi xuống.
Anh thâm tình chân thành ôm chặt cô vào ngực, lưu luyến không muốn buông vuốt ve vai cô, trong lòng cảm thấy khát khao vô cùng.
“Em không thể tha thứ cho mình khi mà anh yêu em như vậy, em lại có thể tự tay bắn anh một phát súng, hại anh tính mạng nguy hiểm, càng không thể tha thứ mình không tin tưởng anh. Ở cùng anh thời gian lâu như vậy, em nên hiểu rõ anh mới đúng. Vậy mà em lại sai lầm đi tin cái bẫy kẻ khác bày ra, khiến tình cảm chúng ta rạn vỡ.”
“Em biết là anh không trách em.”
“Em hiểu, những điều đó em đều hiểu. Khi ở Tứ Quý, khi anh tới tìm em, em cảm thấy vô cùng hối hận, không còn mặt mũi nào nhìn anh.” Cô sâu kín rúc vào vai Tốn Đình Trạch, tỉ mỉ kể.
“Nếu không phải thủ lĩnh khích lệ em trở lại bên cạnh anh, có lẽ em vẫn u mê không tỉnh ngộ. Để báo đáp tình cảm anh đối với em, em đã tự nói với mình, khi xuất hiện trước mặt anh lần nữa, em sẽ là con người hoàn toàn mới, là Mâu Tâm Như của sáu năm trước, không buồn không lo.”
“Nói như vậy, dáng vẻ em lúc này chính là thành quả cố gắng trong suốt thời gian qua!” Thấy cô xấu hổ gật đầu, Tốn Đình Trạch đột nhiên mắng, “Cô bé đáng ghét.” Bàn tay lưu luyến trên vai cô nắm thật chặt.
“Anh… Không thích…” Cô khiếp đảm đối mặt với tiếng quát của anh.
“Không, sao anh lại không thích, mặc kệ em thay đổi thế nào, em vẫn là Mâu Tâm Như trong lòng anh. Nhưng anh không thể tin được, em lại vì chuyện nhỏ này, bắt anh phải đợi ba tháng dài, hành hạ anh như vậy.”
Chết tiệt, chỉ vì cái chuyện đánh rắm này mà anh phải ưu sầu suốt một thời gian. Thật may là giai nhận lại trở lại ngực anh, nếu không chắc anh thật sự mất hết tự tin, tưởng mình là tên đàn ông không chút sức hút.
“Đây sao có thể là chuyện nhỏ, nó đối với em vô cùng quan trọng. Phụ nữ ăn mặc trang điểm chính là vì muốn người đàn ông mình thích thấy, nhìn thấy sự tán thưởng từ trong mắt họ, phụ nữ sẽ vô cùng vui sướng. Cũng giống như vậy, em cũng hy vọng lại nhìn thấy sự mê đắm, thâm tình trong mắt anh.”
“Chẳng lẽ bình thường anh biểu hiện còn chưa đủ sao?”
Chớ trách người ta nói phụ nữ là động vật nhạy cảm, bất kỳ chi tiết nhỏ nào cũng không bỏ qua. Giờ thì hay rồi, Mâu Tâm Như chỉ vì muốn người yêu thích, thay hình đổi dạng thành một cô gái ăn mặc thanh thuần.
Nhưng cô nào biết thật ra anh vẫn thích dáng vẻ lạnh lùng trước kia của cô hơn, bởi vì cô như vậy, những tên đàn ông khác mới không dám đến gần.
“Nghe giọng điệu của anh, dường như anh không thích em mặc như thế này?” Cô nhất thời cảm thấy nhụt chí.
Mình trang điểm tỉ mỉ như vậy, thế nhưng anh lại không thích, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Tốn Đình Trạch nhìn vẻ mặt của cô, vội vàng an ủi tâm tình giai nhân, lời ngon tiếng ngọt nói: “Sao anh có thể không thích. Em làm như vậy là vì anh, anh đương nhiên thích, chỉ là, em không cảm thấy nếu như không mặc gì còn tốt hơn sao?”
Đôi tay rục rịch đi xuống…
Mâu Tâm Như nhìn ra ham muốn trong mắt anh, ngượng ngùng bắt đôi tay làm loạn kia lại, thổi hơi bên tai anh, “Vào phòng đi…”
Kéo tay anh, cô từng bước từng bước dẫn dụ anh vào trong phòng.
Đóng cửa phòng, hai người cùng ngã xuống đệm.
Mâu Tâm Như ôm chặt cổ anh, chịu áp lực của người phía trên, để đôi môi anh rơi trên môi mình, quyến rũ dịu dàng nói: “Em muốn sinh cho anh một đứa con, được không?” Nói xong, hai gò má cô đỏ lên, nhiệt độ thân thể từ từ tăng cao.
Tốn Đình Trạch lại lắc đầu từ chối.
Nụ cười của cô nhất thời cứng đơ.
“Thật xin lỗi, là em hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, cho rằng em đối với anh là Mâu Tâm Như đặc biệt.” Đôi mắt cô đỏ lên, buông tay khỏi cổ anh.
“Mít ướt.” Tốn Đình Trạch lấy tay lau đi vệt nước mắt trên mặt cô, “Muốn sinh con, tất nhiên phải đi đăng kí kết hôn trước đã. Sau đó em muốn sinh mấy đứa cũng được.”
“Anh nói…”
“Anh muốn nghe em gọi anh một tiếng ông xã, anh chờ đã lâu rồi, chẳng lẽ một nguyện vọng nhỏ như vậy, em cũng không muốn đồng ý?”
Cô cười rộ lên, “Đồ đáng ghét, chỉ biết bắt nạt em, thấy em rơi nước mắt, anh rất hả hê đúng không?” Mâu Tâm Như hờn dỗi mắng, nắm đấm cực nhẹ rơi trên ngực anh.
Anh cầm lấy tay cô, cười gian, “Đêm xuân một khắc giá nghìn vàng, em nên thỏa mãn ham muốn của anh, nghẹn lâu là hỏng đó.”
Hai tay Tốn Đình Trạch bắt đầu làm chuyện xấu, gạt vai áo cô, rơi vào trong mắt chính là cơ thể đẫy đà mê người, chỉ một giây thôi, cả người anh liền như đang bốc hỏa.
Thanh âm mê người, khuôn mặt tuấn tú, Tốn Đình Trạch vô cùng quyến rũ dẫn dắt cảm xúc Mâu Tâm Như.
Bàn tay anh nhẹ nhàng ôm lấy bầu ngực tròn trịa thơm ngát, dịu dàng vỗ về chơi đùa, chọc cô liên tục thở gấp, gò má đỏ ửng say lòng người, khẽ bật ra tiếng rên.
Cô thẹn thùng kéo đầu anh xuống, nụ hoa đầu ngực được đôi môi cực nóng bỏng của anh chạm vào, yêu kiều run lên một cái.
“Ba tháng, em càng thêm nhiệt tình…”
Vui sướng thấy cô thay đổi, lửa lòng Tốn Đình Trạch dâng cao, đôi tay xấu xa đi xuống đặt sát đùi cô, vuốt ve qua lại.
Sau đó gạt chiếc quần lót viền tơ khêu gợi, khiến lửa nóng thiêu đốt trong cơ thể cô càng khó dập tắt.
Ngón tay anh chậm rãi co lai thăm dò vào trong, nhìn khuôn mặt cô chìm đắm trong bể tình anh tạo ra, trong lòng dâng lên hạnh phúc vô hạn.
Mâu Tâm Như miệng đắng lưỡi khô liếm liếm cánh môi, cả đầu nghiêng về phía sau, thân thể cong lên như muốn mời.
Tốn Đình Trạch đáp lại cô, mạnh mẽ chen vào nơi u mật kia, cùng với cô kết hợp hoàn toàn, cử động thân thể. Anh biết rõ, chỉ có người con gái nằm phía dưới này mới đem lại cho anh khoái cảm vô cùng.
Theo sự cử động càng lúc càng nhanh, hai người càng chìm sâu vào con đường tình dục, như có một lực lượng thần bí dẫn dắt hai người kết hợp, đi về phía không biết điểm dừng…
***
Chương 10.3
Sáng sớm ngọt ngào hạnh phúc khiến người ta không muốn mở mắt, trên mặt Mâu Tâm Như nở nụ cười khẽ, trực giác chui vào lồng ngực ấm áp bên cạnh.
Cử động hoàn toàn tin tưởng của cô khiến Tốn Đình Trạch cười vui sướng, cánh tay vuốt ve tấm lưng nhẵn bóng, kéo cô lại gần hơn.
Cô “ừm” một tiếng, mở hai mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tươi cười gần ngay trước mắt.
“Chào buổi sáng.” Cô dụi dụi mắt, thân thể cuộn tròn như một con mèo khêu gợi, chờ đợi chủ nhân vuốt ve.
“Chào buổi sáng.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
“Ngực của anh thật ấm áp.” Mâu Tâm Như kéo tay anh vuốt ve gò má mình. Mấy tháng nay, cô chưa từng ngủ ngon như hôm qua.
Giờ đây, anh gần trong gang tấc, không còn là một người chỉ có thể nhớ nhung mà không thể chạm tới.
“Biết nhớ anh như vậy, đáng ra nên sớm trở lại bên cạnh anh. Nơi này luôn thuộc về em, không có bất kì cô gái nào có thể thay thế.” Tốn Đình Trạch cưng chiều mặc cô cầm chặt tay anh.
“Cảm ơn.” Cô nhìn anh chăm chú, nói lời từ đáy lòng.
“Cảm ơn gì?”
“Vòng tay của anh khiến em thật ấm áp, thật hạnh phúc.”
“Ba tháng không gặp, miệng em trở nên ngọt thật.” Anh gian xảo hôn lên môi cô, bụng dưới lại nóng lên, ham muốn dâng trào đặt trước chỗ kín mềm mại của cô, nhẹ nhàng thử dò xét, trêu trọc.
Cô cười ngượng ngùng, mở hai chân cho anh, dung hạ thân thể anh.
Tất cả cảm xúc đều vì khoảnh khắc tuyệt đẹp này, Tốn Đình Trạch ưỡn thẳng lưng, chuẩn bị tiến vào, nhưng chết tiệt, chuông điện thoại lại đúng lúc kêu vang.
“Điện thoại.” Mâu Tâm Như ngăn cản cử động của anh, nhắc nhở anh.
“Kệ nó.” Trán Tốn Đình Trạch đổ mồ hôi, nhưng tay cô lại đặt trên hông anh, chỉ vì cô, tất cả cảm xúc mãnh liệt đã bị hồi chuông điện thoại kia nhiễu loạn, “Em buông tay ra…”
“Không được, có điện thoại.”
“Chết tiệt, anh sẽ giết tên gọi điện tới.” Anh cắn răng nghiến lợi, đôi mắt lộ ra sự nguy hiểm cầm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường lên, lửa nóng tắc nghẽn dưới bụng không có chỗ phát tiết, khiến anh như ngâm trong nước sôi lửa bỏng.
“Gì?” Nhấc tai nghe, đôi mắt anh vẫn nhìn chằm chằm Mâu Tâm Như ở dưới.
Nhưng một lúc sau, kích tình trong mắt anh dần biến mất, anh trầm mặc lắng nghe.
Lát sau, anh cúp điện thoại.
Mâu Tâm Như nhìn ra sự khác thường, “Sao vậy?”
“Đình Tuyền đã xảy ra chuyện…”
Hết