Một Miếng Là Ok

Chương 7




“Mặt trời đã lên cao, hoa mỉm cười với tôi, chim nhỏ cất tiếng chào buổi sớm, vì sao trên lưng anh lại đeo cặp tài liệu ”

Sáng sớm tỉnh lại, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ông mặt trời chiếu một vạt ánh nắng vàng ruộm, mùi hương Tide thơm ngát từ quần áo nhẹ nhàng bay trong không khí, hắn ngân nga hát một bài hát Trung Quốc rồi đi vào phòng bếp lấy máy làm sữa đậu nành Joyoung làm một cốc sữa đậu nành tự nhiên, thơm ngon.

Ngồi trong nhà hàng rộng rãi sáng sủa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm sữa đậu nành, tâm tình phảng phất như bay lên tận mây xanh… À, lúc này mà có bánh quẩy nữa thì tốt rồi.

“Trong 3s đồng hồ nữa mà cậu mà không nhận điện thoại thì mời cậu chọn một trong những phương pháp giết người trong Conan để tôi thí nghiệm trên người cậu…”

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại Ngô Thế cài riêng cho số của Điền Lịch vang lên.

“Thật là đặc biệt, là ai lại quấy rầy buổi sáng đẹp đẽ thanh nhã của tôi vầy?” Ngô Thế tức giận nói trong điện thoại.

“Còn sớm hả, đã trưa rồi đấy.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của A Phương.

“Chuyện gì vậy?”

Không biết điện thoại bên kia mở loa ngoài hay bị người khác cướp lấy, người nói chuyện đột nhiên chuyển thành tiểu Trương. “Ông chủ nói nếu cậu bỏ lỡ hội nghị quan trọng sáng nay thì không chỉ tiền thưởng tháng này mà kể cả của tháng sau cũng không có. Chúc mừng cậu đạt mục tiêu tiền thưởng quý là 0. Hoan hô nào.”

Tiếng vỗ tay lẹt đẹt truyền đến, phỏng chừng toàn bộ mọi người trong công ty đều có chút hả hê.

“…” Cả ngày ông chủ nói, ông chủ nói, cậu ta là tàn dư của chủ nghĩa tư bản trong dân à! Mình phải đại diện công lý thủ tiêu mi!

“Cậu ta hay ngủ quên mà thôi.” Ngô Thế còn chưa nghĩ ra phải nói cái gì, trong điện thoại truyền đến giọng nói một người, tiếng nói có vẻ xa, chỉ nghe được loáng thoáng thôi, nhưng hắn lập tức nhận ra đó là giọng của Điền Lịch.

A, Lily, khi cả thế giới đối đầu với tôi thì chỉ có cậu đứng bên tôi, trên xương sườn của cậu nhất định là cắm bốn thanh đao rồi.

Ngô Thế còn chưa cảm động xong thì câu tiếp theo của Điền Lịch đã từ từ bay vào lỗ tai hắn. “Đáng tiếc không ngủ mãi luôn đi, nếu thế thì thế giới đã yên tĩnh rồi.”

“Lily, cậu nguyền rủa trắng trợn đấy nhé!” Ngô Thế cầm điện thoại hét lớn.

“Cậu tiếp tục ngủ đi, không cần đi làm nữa.” Giọng nói Điền Lịch bỗng trở nên rõ ràng, có lẽ là đã đi tới gần điện thoại.

“… Tôi lập tức đến đó.” Ngô Thế ỉu xìu ngay tức khắc, giận dữ thu dọn vài thứ chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc lượn qua phòng ngủ, hắn lại thấy một tờ giấy nhắn trên cửa, đêm qua hắn bóc ra, có thể là bởi vì ướt át nên tờ giấy đỡ hơi bong, quăn một bên mép.

Ngô Thế đảo mắt nhìn quanh, cô giúp việc quét dọn vất vả như vậy, hắn cũng không thể gây phiền thêm được. Hắn đúng là tri kỷ quá đi, hắn chạy hai ba bước tới bên cửa sổ, mở tung hết các cánh cửa ra, chỉ cần thế là gió cũng lùa vào được rồi.

Rất sợ cô giúp việc không phát hiện ra hành động lãng mạn khiến người ta cảm động này, Ngô Thế rút một tấm từ xấp giấy ghi chú trong túi ra, viết rồi dán lên cửa. ‘Tôi mở cửa sổ thông gió, ngày hôm nay thời tiết tốt ghê á.’ Cuối cùng còn vẽ một khuôn mặt cười tươi như ông mặt trời vào chỗ giấy còn trống nữa.

Tuy nói Ngô Thế còn chưa có đi làm đã bị Điền Lịch phàn nàn, nhưng đó là chuyện thường, không cần lưu ý, quan trọng là hắn nhớ rõ buổi sáng vô cùng tao nhã kia đều là Điền Lịch ban tặng cho.

Phải biết cư xử ‘uống nước nhớ nguồn’.

Ngô Thế vừa vào cửa công ty đã gặp Điền Lịch chạy thẳng qua. Điền Lịch đang đưa lưng về phía hắn, tựa vào cạnh bàn xem tài liệu.

“Lily!” Ngô Thế không chút suy nghĩ, tứ chi cùng sử dụng gục trên lưng Điền Lịch.

Điền Lịch chỉ lung lay một chút, sau đó bình ổn trở lại, đầu cũng không quay lại, tùy tiện để Ngô Thế bám trên người như khỉ bám cây vậy.

“Làm gì?”

“Tối nay tôi mời cơm.” Ngô Thế cười hì hì nói, thuận tiện lướt qua bả vai Điền Lịch nhìn tài liệu trong tay cậu ta, hình như là bản kế hoạch gì đó.

“Lương tâm trỗi dậy sao?”

Ngô Thế bám một hồi mệt mỏi, tự buông tay ra, vỗ vai Điền Lịch

“Nhà tôi sạch sẽ quá, tôi rất cảm động Lily ạ.” Ngô Thế nói rồi lại nhào tới, mặt cọ loạn trên lưng Điền Lịch.

“Đừng cọ hết nước mắt nước mũi của cậu lên người tôi.”

“Hai người các cậu, đi họp, họp xong muốn làm gì thì làm.” Hai thằng còn đang mải ghẹo nhau, ông chủ Trương vỗ bàn, đứng dậy đi vào phòng họp.

“Ừa.” Ngô Thế tùy tiện ừa một tiếng, lại nói với Điền Lịch. “Lát nữa bàn xem nên ăn cái gì.”

“Được.” Điền Lịch buông tài liệu xuống, quay đầu lại cười một cái thật tươi với Ngô Thế.

Ngô Thế sửng sốt một giây, chớp mắt mấy cái, sau đó quay đầu chạy ào vào phòng họp.

Việc làm ông chủ Trương phải bảo người gọi điện bắt Ngô Thế tới họp chính là do thượng vụ mà Điền Lịch đã xem kia.

Sắp tới có một công ty bánh ngọt nổi tiếng tiến hành sửa chữa mặt tiền cửa hàng, đang gọi thầu phương án thiết kế. Ông chủ Trương sắp sửa hợp tác cùng một công ty thiết kế khác, công ty này không thể cứ hoạt động với quy mô nhỏ mãi được, đây là cơ hội tốt để bọn họ tiến xa hơn.

Tuy nói bình thường quá thoải mái đến nỗi mọi người trong công ty dường như chẳng coi gã là ông chủ (lúc bị trừ tiền thì có nghĩ tới), gã tốt xấu gì thì cũng là người làm ăn, đầu tóc dần dần thưa dần là muốn nó giống như bóng đèn, giờ đây nó rốt cục cũng đã xuất hiện ánh sáng trí tuệ.

Ngô Thế liếc nhìn đầu ông chủ, nằm ỉu xìu úp sấp lên mặt bàn.

“Điền Lịch.” Ông chủ nói đại khái về tình huống của thương vụ này, khụ một tiếng.

Điền Lịch đứng dậy đi tới phía trước, lúc đi qua bên người Ngô Thế, dùng cái kẹp tài liệu gõ lên đầu cậu ta.

“Au…” Ngô Thế không hiểu vì sao lại bị đánh, trợn tròn mắt nhìn Điền Lịch, nhưng Điền Lịch cứ tỉnh bơ, thản nhiên đi tới bên cạnh máy chiếu. Ông chủ cười vui sướng.

“Tiếp theo đây, tôi xin phép chiếu tài liệu về phong cách lắp đặt thiết bị mặt tiền cửa hàng của công ty này cho mọi người tham khảo, đồng thời còn kèm theo một vài kiến nghị do bên hợp tác gửi tới.” Điền Lịch ăn nói rõ ràng, tuần tự từng việc một, mọi người đều nửa cúi nửa ngẩng ghi ghi chép chép lên cuốn sổ ghi chép của họ.

Chỉ có Ngô Thế ngửa đầu nhìn Điền Lịch, tay không hề nhúc nhích.

Hắn thật sự không tường việc viết lách, lúc còn đi học đều là cuối kỳ mượn vở của bạn rồi photo lại, nước đến chân mới nhảy. Lần đầu tiên nhìn thấy chữ viết ngay ngắn của Điền Lịch, ghi chép tuần tự rõ ràng, Ngô Thế đúng là vô cùng kinh ngạc.

Chỉ tiếc hắn và Điền Lịch ‘đồng tẩm bất đồng hệ’.()

Ngụ ý rằng hai người tuy ở cùng nhau/ ngủ cùng nhau nhưng không cùng khoa nên không mượn vở đi photo được =))

“Haiz…” Nếu học cùng lớp với Lily thì tốt rồi, nhưng xui xẻo cái là giờ làm việc cùng công ty. Ngô Thế ngẫm nghĩ, không khỏi thở dài.

Một tấm bọt biển dùng để lau bảng trắng bay một đường parabol hoàn mỹ, trúng giữa đầu Ngô Thế.

“Lời tôi nói có gì để cậu cảm khái như thế hả?” Điền Lịch đứng trước tấm phông trắng vận hành máy chiếu, ánh sáng đủ màu rực rỡ từ máy chiếu ánh lên mặt anh, nhìn giống như lớp phấn trắng dày trên mặt ông chú hề McDonald, tiếc là Ngô Thế cười không nổi.

“Không có không có.” Hắn cuống quít lắc đầu, cung kính đưa tấm xốp lau bảng lại.

Điền Lịch nhận đồ, mỉm cười: “Vụ này mà làm không tốt thì tôi thiêu cậu làm phân bón thúc cho hoa.”

“Ác thật.” Ngô Thế nhe răng. “Ông chủ còn chưa nói gì đâu.”

“Lily đã nói hết những điều tôi muốn nói.” Ông chủ mừng quá đỗi.

“Ông chủ, tôi thấy chất dinh dưỡng của ông cũng rất phong phú ha.” Điền Lịch chậm rãi quay đầu lại. (chất dinh dưỡng phong phú = thiêu rồi thành phân bón cũng rất là tốt)

“Khụ.” Ông chủ bị dọa tí nữa thì sặc nước trà, “Điền… Điền… Điền trợ lý… Tôi sợ bồn hoa nhà cậu sẽ thừa cholesterol đấy.”

Tục ngữ nói, nước muối đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn (). Tất cả mọi người trong phòng hội nghi đều thầm có tiếng lòng chung – rõ là chuỗi thức ăn.

() Nước muôi sẽ khiến đậu nành kết tủa thành đậu hũ, một vật khắc chế một vật, chỉ đạo lý tương sinh tương khắc. Hai câu này có nghĩa tương đương nhau.

Đối với ông chủ Trương và Ngô Thế, họp xong buổi này đúng là cửu tử nhất sinh, hai người đi ra ngoài phòng họp rồi thì đồng loạt lau mồ hôi lạnh trên trán.

Lily, đừng tưởng cậu là đầu của chuỗi thức ăn nhá, xem sau này ai ăn ai!

Ngô Thế thuộc hàng cây cỏ tế bào đơn cuối chuỗi thức ăn hung dữ, nhưng hắn ta chỉ dám thầm lải nhải phỉ nhổ Điền Lịch mà thôi.

A, nhắc đến ăn… Ngô Thế cười tủm tỉm đi tới cọ bên người Điền Lịch. “Lily à, buổi tối chúng ta đến cửa hàng bánh ngọt đi, thuận tiện xem phong cách quán đó luôn.”

“Ý kiến hay lắm.” Ông chủ cầm cốc nước uống đi qua bên cạnh hai thằng nghe thấy liền gật đầu liên tục. “Hay là toàn bộ nhân viên trong phòng thiết kế cùng đi đi.” Hiếm khi Ngô Thế có lòng hợp tác như vậy, ông chủ vui vẻ tuyên bố.

“Tốt tốt.” Có người hưởng ứng theo.

“Ông chủ.” Điền Lịch nói từng chữ một. “Anh thật muốn đi cùng sao? Tôi lo lắng thay cho lượng đường trong máu của anh đấy.”

“Ẹ…” Ông chủ đối mắt với Điền Lịch, tay run lên. “Không, không đi cùng cũng được. Ha ha, ha ha ha.”

Tiếng trầm trồ ngợi ca vừa vang lên trong phòng làm việc nhất thời ngừng ngay lại, im lìm vắng vẻ.

“Đúng rồi đó, tôi mời Lily đi ăn, các người đừng có mà đi ăn chực.” Ngô Thế phất tay như đang đuổi ruồi.

Điền Lịch mỉm cười đang chuẩn bị đồng ý thì lại nghe Ngô Thế nói tiếp: “Ấy chà, tôi còn có thể thuận tiện mua một chiếc bánh ga-tô cho cô giúp việc nữa.”

“Cô giúp việc nào?” Điền Lịch thấy kỳ quái, hỏi.

“Không phải cậu tìm cho tớ một người giúp việc sao? Hôm qua tớ gọi điện cho cậu nghe thấy giọng con gái mà, cứ tưởng cậu trộm đi hẹn hò chứ, về nhà mới phát hiện là cậu tìm giúp việc cho tớ, tớ cảm động lắm. Thế nào thế nào? Cô ấy dễ thương không? Nhưng mà cô ấy thực sự là lợi hại, nhà tôi được vệ sinh rất sạch sẽ.” Ngô Thế thao thao bất tuyệt nói, hồn nhiên chưa phát giác vừa rồi môi Điền Lịch khẽ cong lên rồi trở lại như cũ rất nhanh.

“Cho nên cậu cho rằng người giúp việc làm những việc ấy cho cậu?”

“Hả? Không phải sao?” Ngô Thế chớp mắt, không hiểu sao Điền Lịch lại nói như vậy.

Điền Lịch im lặng một lát, đột nhiên mỉm cười tươi rói, “Không có gì, đúng rồi, tôi đã nghĩ ra buổi tối nên ăn cái gì rồi.”

“Cái gì?”

“Tới buổi tối rồi cậu sẽ biết.” Điền Lịch nháy mắt ra vẻ thần bí, Ngô Thế không khỏi run rẩy cả người.

… Có dự cảm xấu