Một Miếng Là Ok

Chương 19




Từ nhà Điền Lịch tới công ty khá xa. Ngô Thế không không chỉ than phiền một lần nhưng Điền Lịch thích chỗ yên tĩnh ấy. Có cơ hội nhất định phải bảo y chuyển tới gần nhà hắn, nhưng trước khi ở đó, có lẽ nên mua một chiếc xe trước hẵng.

Ngô Thế sợ xe bus xóc nảy Điền Lịch ngồi càng khó chịu nên gọi luôn taxi. Nhân lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, hắn nâng cằm liếc nhìn chiếc xe màu đen có rèm che dừng bên cạnh, kéo ống tay áo Điền Lịch nói: “Lily, chúng ta cũng mua xe đi.”

“Cậu mua xe liên quan rắm gì tới tớ…” Điền Lịch vẫn cắm cảu như trước, nhưng giọng điệu không sắc bén như bình thường, ngược lại còn mang theo chút mệt mỏi, biếng nhác. Ngô Thế quay đầu lại nhìn kỹ Điền Lịch, y đang dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Lily, cậu mệt hả? Khó chịu lắm sao?” Ngô Thế nghiêng người qua, vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận nhẹ giọng hỏi.

“Vẫn ổn.” Tuy rằng Điền Lịch nói như thế nhưng Ngô Thế không dám nói tiếng nào, chỉ sợ quấy rầy y nghỉ ngơi.

Đèn đỏ nhanh chóng chuyển sang xanh, taxi nổ máy hơi rung đôi chút. Điền Lịch khẽ nhăn mi, hơi dịch chỗ ngồi, ghế trong taxi dù sao cũng không mấy thoải mái, điều chỉnh tư thế kiểu gì cũng khó, nhưng y vẫn từ từ nhắm hai mắt lại, cuối cùng an tĩnh lại, cũng không biết là có phải đang ngủ hay không nữa.

Ngô Thế nhìn Điền Lịch một lát rồi chuyển đường nhìn tới gáy của tài xế đằng trước, thân thể từ từ dịch sang phía Điền Lịch, đến khi hai người ngồi sát nhau thì hắn làm bộ vươn tay ra như chẳng hề có việc gì, đẩy đầu Điền Lịch qua một chút, lại đẩy thêm một chút, mãi đến khi dựa hẳn vào vai hắn.

Điền Lịch rốt cuộc có phải đang ngủ hay không đây? Ngô Thể cứng cổ, liếc mắt nhìn về phía đôi mắt đã khép chặt của y, hàng mi dày đẹp nhẹ nhàng run run, nhưng hắn xê dịch như vậy mà cũng không thấy gì, chắc chắn là rất mệt đây. Thế nhưng Điền Lịch có thể đang ngủ kia cũng không khách sáo với hắn, cảm thấy chỗ tựa lưng này thoải mái hơn thế là cứ dựa thẳng luôn.

Trọng lượng trên vai dường như nhẹ mà lại dường như nặng, thật giống như buộc hòn đá nhỏ treo dưới khí cầu làm tim cậu lâng lâng, sau đó lại vững vàng rơi xuống một chỗ. Ngô Thế sờ sờ ngực mình, lại nhìn người đang dựa trong lòng mình, hình như… rất vui?

Xe rất nhanh đã tới dưới tòa nhà Điền Lịch sống. Nhưng Điền Lịch trông như vẫn đang ngủ. Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ? Ngô Thế không muốn đánh thức Điền Lịch, không bằng… ôm lên kiểu công chúa? Tròng mắt Ngô Thế vừa chuyển, chiếc đèn trên đầu đã bật sáng.

Hắn nhẹ tay nhẹ chân vòng tay qua người Điền Lịch, tạo điểm tựa lấy lực.

Tài xế taxi bất an ở bên cạnh quan sát. “Tiên sinh, ngài ôm được không đấy? Đừng miễn cưỡng a… Cứ đánh thức vị tiên sinh này đi?”

“Suỵt, đừng ồn.” Ngô Thế không ngoảnh đầu nhìn tài xế, trong lòng thầm nhẩm 1,2,3, lên!

Hắn mới nhổm người dậy, một tiếng bộp vang lên, đầu đã đụng vào trần xe. Hỏng bét, hắn quên nửa người trên vẫn còn chui trong xe. Điền Lịch đương nhiên vẫn ngồi yên trong xe. Ngô Thế còn chưa quay đầu lên sờ đầu, Điền Lịch trong lòng hắn lại đột nhiên mở mắt.

“Cậu đang làm cái gì?” Y nghiêm mặt hỏi, liếc nhìn cái tay còn để phía dưới và trên đùi mình, lại chuyển đường nhìn qua mặt Ngô Thế.

Hết rồi, thấy thế nào cũng là vẻ không vui.

Ngô Thế cười khan, nói: “Tôi muốn ôm cậu lên mà.”

“Ngốc à! Cậu muốn chết cũng đừng lấy tôi làm đệm lưng.” Điền Lịch đẩy Ngô Thế ra rồi tự bước xuống xe.

Tài xế tiên sinh lau mồ hôi lạnh, mau chóng lái xe đi.

“Được rồi, tớ về nhà rồi, cậu có thể tới công ty.” Điền Lịch lạch cạch đi tới cổng, mở cửa bước vào, chắn Ngô Thế bên ngoài.

“Vẫn chưa được, tớ muốn chăm sóc cậu.” Ngô Thế cứ chen vào. “Nào, cậu mau đi ngủ đi.”

Cứ như đang ở nhà mình, hắn thành thạo đẩy Điền Lịch vào phòng ngủ, nhìn chằm chằm Điền Lịch thay áo ngủ, nằm trên giường mới thôi.

“Lily, cậu cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt, không được dậy, biết không? Tuyệt đối không thể dậy.” Ngô Thế kề sát mặt Điền Lịch, nghiêm túc ra lệnh.

“Biết rồi, mau tránh ra.” Điền Lịch cố sức đẩy đầu Ngô Thế ra, nghiêng người đưa lưng về phía hắn.

Mặc kệ thế nào, tốt xấu gì Điền Lịch cũng đã nằm xuống nghỉ ngơi, Ngô Thế mỉm cười thỏa mãn, lại kiểm tra nhiệt độ điều hòa không khí mới xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.

Nhẹ nhàng xoay nắm cửa, tiếng đóng cửa giòn vang, Điền Lịch đột nhiên ngồi bật dậy trên giường. “Chờ chút.” Y lớn tiếng kêu lên.

“Sao vậy?” Ngô Thế khó hiểu quay đầu lại.

Điền Lịch nhìn Ngô Thế với vẻ mặt khẩn trương. “Giờ cậu muốn đi làm gì?”

“Bây giờ á? À, tớ muốn đi nấu cháo.” Ngô Thế cười hì hì trả lời. Điền Lịch còn chưa ăn cơm, tỉnh lại nhất định sẽ đói, trước tiên cứ nấu cháo cho y đã.

“Cậu? Nấu cháo?” Điền Lịch dùng ánh mắt không tin nhìn Ngô Thế.

Ngô Thế cảm thấy buồn bực, vô cùng ấm ức, nói: “Lily, cậu tin tớ đi mà, chuyện nấu cháo tớ biết làm mà.”

“…” Điền Lịch trầm ngâm một lát. “Được… rồi.” Y do dự trả lời.

Dù sao thì nấu cháo cũng chính là gạo và nước, Ngô Thế cùng lắm thì cho nhiều nước hoặc ít nước, dù sao cũng không đến mức nổ tanh bành phòng bếp nhà y, không sao không sao. Điền Lịch trấn an mình nằm trở lại.

Nhưng chuyện càng không hi vọng thì nó càng dễ xảy ra. Ông trời thích đi ngược lại ý con người.

Điền Lịch ngồi ở bàn ăn lấy tay gõ gõ theo nhịp ra chiều sốt ruột lắm.

“A, nhất định là tôi quá mệt mỏi rồi, gần đây thực sự là mệt chết đi, quả nhiên là phải nghỉ ngơi. Không thì tôi sao lại đi tin tưởng một tên ngu ngốc biết nấu cháo chứ, thật muốn bổ đầu cậu ra xem bên trong có có phải là đậu hũ không. A, xin lỗi, tôi đánh giá cậu cao quá, đậu hũ cũng có chỗ dùng chứ, còn óc cậu dù có ném ra ngoài không gian biến thành bụi vũ trụ người ta còn sợ lãng phí tài nguyên không gian đấy.” Điền Lịch cười như không cười nói những câu có lực sát thương cực lớn. Khuôn mặt Ngô Thế đã gần như gí sát vào mặt bàn.

“Nhưng thật ra tôi rất muốn biết, cậu biến phòng bếp của tôi ra cớ sự này kiểu gì vậy?” Đừng nói tới chén đĩa lộn xộn, ngay cả đáy nồi cũng bị đốt đen sì, vừa rồi y nằm trên giường nghe ‘bùm’ một tiếng, suýt thì cho rằng gần đây có thiên thạch rơi xuống.

Ngô Thế liếc mắt nhìn theo ngón tay Điền Lịch chỉ thẳng vào phòng bếp. “Tớ cũng không biết nữa.”

“Vừa rồi cậu vào phòng bếp rồi bị người ngoài hành tinh bắt đi cấy con chip vào đầu sao?”

“… Tớ chỉ muốn làm chút gì đó cho cậu ăn…” Tiếc là hắn quên mất thiên phú vào bếp của hắn, khéo quá hóa vụng.

“…” Điền Lịch lắc đầu, “Quên đi, dù sao cậu cũng không am hiểu việc này, trước khi biến nhà tôi thành địa ngục thì mau chóng cút về công ty cho tôi.”

“Đừng!” Ngô Thế lập tức lắc đầu, nhìn thẳng mắt Điền Lịch, lại mếu máo. “Để tớ ở lại cùng cậu đi.” Hắn lặng lẽ duỗi tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo Điền Lịch đặt trên bàn, “Tớ đảm bảo không làm gì hết, để tôi ở lại với cậu đi.”

“Mệt chết mất, tớ muốn đi ngủ.” Điền Lịch xoay mặt qua, bỏ lại Ngô Thế trở về phòng ngủ. Thế nhưng y cũng không nói tiếng không được.

Ngô Thế giúp Điền Lịch đắp chăn, ngồi luôn xuống đất bên cạnh giường. Hắn cầm tay Điền Lịch lộ ra ngoài, dịu dàng nói: “Lily, cậu ngủ đi, tớ ở ngay đây.”

Đại khái bởi vì bản thân hắn chính là một tên ngốc chẳng lớn nổi nên cũng coi người khác như trẻ con để dỗ dành.

Điền Lịch từ từ nắm chặt cái tay kia bị cầm, khép mắt lại.

Người kia, dùng cụm từ “cái gì cũng sai” để miêu tả cũng chẳng cường điệu quá. Nhưng mà… luôn làm người ta luyến tiếc buông tay.

Ở bên cạnh khi Điền Lịch ngủ, Ngô Thế cũng dựa vào mép giường ngủ gật. Trong phòng chỉ có tiếng điều hòa nhiệt độ vang lên rì rì.

“Trong 3s mà không bắt máy thì mời anh…” Đột nhiên có tiếng nói vang lên làm Ngô Thế kinh hoảng tỉnh lại, hắn vội vàng nhận ra đây là tiếng chuông điện thoại của hắn, mau chóng với tay tắt đi. Ngoảnh đầu lại nhìn Điền Lịch, may là y chưa bị đánh thức.

Cẩn thận buông cái tay đang nắm ra, nhét tay Điền Lịch vào trong chăn, Ngô Thế đi ra khỏi phòng ngủ bắt điện thoại. Điện thoại công ty gọi tới, hắn luôn miệng vâng vâng dạ dạ sẽ mau chóng trở lại.

Trước khi rời đi, Ngô Thế nghĩ đôi chút rồi gọi điện kêu thức ăn ngoài, đã quá tầm ăn cơm trưa, cháo hắn gọi nhanh chóng được mang tới. Hắn nhét cháo vào tủ lạnh, dùng giấy nhắn dán lên cửa tủ.

Không ngờ phương pháp dùng để liên hệ với cô giúp việc áp dụng với Điền Lịch, Ngô Thế nhìn tờ giấy một chút, nghĩ thế nào cũng thấy không quen.