Một Miếng Là Ok

Chương 16




Tiếng ve kêu ran trời lẫn trong luồng gió nóng, trên sân bóng rổ, tiếng tranh cãi ầm ĩ, tiếng động hòa lẫn vào nhau nghe ong ong.

Điền Lịch ngồi dưới tán cây bên sân bóng, gõ kim từ điển lách tách.

“Về phòng, mau về phòng!” Ngô Thế ở bên cạnh la to.

Trận đấu đã tiến hành tới phiên thứ 4 mà điểm số hai bên vẫn chưa giãn, đôi bên đấu rất kịch liệt. Thế nhưng bất kể những người đó có đấu kịch liệt cỡ nào thì hình như Điền lịch cũng hoàn toàn không để tâm.

“Lily, cậu chẳng tập trung chút nào.” Ngô thế oán giận nói.

“Đâu phải trận đấu của trường mình.” Điền Lịch tra đến một từ đơn tiếng Anh, liền đánh dấu vào sách Tiếng Anh giáo trình Kinh tế học. “Dù sao cậu cũng ăn không ngồi chờ, gọi tớ làm gì.”

“Tớ tưởng hôm nay có cơ hội lên sân khấu mà.” Trận đấu sắp kết thúc, hôm nay là trận đấu bổ sung cuối cùng rồi. Ngô Thế liếc mắt nhìn điểm số, lại nhìn giáo trình tiếng Anh của Điền Lịch, chỉ cảm thấy cả người đều lười biếng, liền dựa cả thân thể vào Điền Lịch.

“Đừng dựa vào tớ, không viết được đây.”

Ngô Thế dịch mông, vẫn cứ dán lên người Điền Lịch. Tuy rằng ngoài miệng Điền Lịch oán giận nhưng hoàn toàn không đẩy hắn ra. Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, Ngô Thế cười trộm.

Gió chiều hiu hiu thổi làm người ta buồn ngủ, đầu Ngô Thế đặt lên vai người bên cạnh, gò má cảm nhận được độ ấm của da thịt y, Ngô Thế an tâm nhắm mắt lại.

“Cẩn thận a.”

Bên tai truyền đến tiếng kêu kinh hoảng của bọn con gái. Đợi tới khi Ngô Thế và Điền Lịch nhận ra là đang hét lên với bọn họ, ngẩng đầu kiểm tra thì đã không kịp rồi. Một đội viên vì cứu bóng đã nhào tới ngoài vạch phân cách, cơ thể cứ thế lao thẳng vào bọn họ.

Bị một vận động viên nam cao một mét tám nhào vào như thế chẳng phải trò đùa đâu, Ngô Thế vô thức ôm lấy Điền Lịch, hai người đồng thời bị ngã lăn ra nền xi măng.

“Đau quá!” Bởi vì mặc áo ba lỗ bóng rổ, hình như vai bị xây xát, Ngô Thế chống tay ngồi dậy.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Cậu bạn đụng vào bọn họ khẩn trương lồm cồm bò dậy xin lỗi.

“Chính cậu có bị thương gì không?” Điền Lịch nhặt mắt kính đeo lên, hỏi một tiếng.

“Không sao, không sao.” Cậu bạn lắc đầu.

“Ừ, tiền thuốc men của người này cậu trả.” Điền Lịch chỉ vào Ngô Thế, cậu bạn nào dám nói không. Điều Lịch nói xong thì liền kéo Ngô Thế dậy. “Tới phòng y tế nào.”

“Không nghiêm trọng đâu, không cần.”

“Đi mau.”

Tuy rằng bị ngã nhưng Ngô Thế cực kỳ ghét cảm giác đau đớn khi bị dung dịch oxy già nhỏ vào để tiêu độc. Hắn cũng chỉ có thể không tình nguyện nhặt giấy tờ rơi lả tả dưới đất, cùng Điền Lịch rời khỏi sân bóng.

“Lily, cậu không bị thương chứ?”

“Không sao.” Điền Lịch thoải mái trả lời.

“…” Ngô Thế dừng bước chân, quan sát Điền Lịch từ trên xuống dưới. “Cậu nói dối.” Hắn kéo bả vai Điền Lịch, vô tình đụng phải cánh tay trái cứng đơ không cử động gì. “Bên này có phải đụng vào mặt đất không?”

“Khuỷu tay bị huých chút mà thôi.” Điền Lịch muốn rút tay về nhưng Ngô Thế không buông.

“Lily, Cậu phải nói, bị thương phải nói chứ.”

Điền lịch luôn là người phải để ý người khác, tựa hồ chẳng bao giờ phải chịu thiệt cả. Nhưng thực tế y mới là người có khả năng nhẫn nại nhất. Chỉ có người nằm trong tầm quan tâm của y thì y mới đối xử tốt vô điều kiện, còn đối xử với bản thân thì rất qua loa.

“Cậu cũng không phải bác sĩ, nói tốt là tốt được sao? Cậu cũng chỉ biết hoang mang rối loạn như bây giờ thôi.” Điền lịch quay đầu qua…

“Vậy thì sao?” Ngô Thế không cho là đúng, kéo Điền Lịch đi về phía trước. “Lo lắng cho cậu không tốt sao? Cậu phải tin tớ một lần đi, à được rồi, tớ cũng biết tớ không phải người đáng tin cậy lắm…” Ngô Thế nói luôn miệng, hai người lôi kéo tay nhau, cái bóng 2 người đan cài vào nhau. Điền Lịch không đáp lời, chỉ cúi đầu đi chầm chậm phía sau Ngô Thế.

Tuy đúng là không làm được gì thật, nhưng hoang mang rối loạn vì cậu thì có gì không tốt chứ? Điền Lịch, cậu đừng ích kỷ như vậy, đừng chỉ cho mình quan tâm người khác, không cho người khác quan tâm tới mình.

“Lily…” Ngô Thế thì thào nói, mở mắt ra đã nhìn thấy trần nhà trong phòng nghỉ. Trong giấc mơ, tiếng ve kêu ran trời cứ quanh quẩn bên tai, mơ tới chuyện đã xảy ra rất lâu trước đây.

Thoáng giây ấy, đầu óc trống rỗng, sau đó Ngô Thế mới tỉnh táo lại.

Đêm qua bận cả một đêm, hắn cũng lười về nhà, ngủ luôn tại phòng nghỉ,. tỉnh lại thì đã là buổi chiều rồi. Hắn nhớ trước khi ngủ Điền Lịch có nói với hắn rằng hôm nay y phải tới nhà máy xem thành phẩm, còn phải cùng Trì tiên sinh xem xét hiện trường thi công, không biết giờ đã về chưa.

Vốn Ngô Thế cũng muốn đi theo nhưng lại bị Điền Lịch tống vào phòng nghỉ. Điền Lịch hình như mới ngồi chưa nóng mông đã phải đứng dậy rồi ha?

Phương án của họ tiến hành rất thuận lợi, sau đó bắt đầu chính thức khởi công sữa chữa lại mặt tiền cửa hàng. Để phối hợp với thời gian bắt đầu của Quế Hương Thôn, kế hoạch thi công cũng bị sắp xếp rất chặt, hơn mười cửa hàng trong khu vực thành phố toàn bộ đều phải lắp đặt thiết bị hoàn thành trước ngày chỉ định, không được phép sai sót, không thể ảnh hưởng tới doanh nghiệp. Tất cả mọi người đều bận tối mặt tối mày.

Lúc trước vẽ bản thiết kế tuy rằng cũng bận lắm nhưng hai người tốt xấu gì cũng làm việc cùng nhau. Còn giờ đay bọn họ phụ trách những mảng công việc khác nhau, đã vài ngày rồi mà chưa nói với nhau được mấy câu.

Ngô Thế cào cào tóc, ngồi đờ người nhìn ra cửa sổ.

Gần đây bận rộn như thế, không biết Điền Lịch có còn kiên trì nghỉ trưa lâu như trước không… Lòng thầm biết đó chắc chắn không phải cậu ấy đi nghỉ ngơi, chẳng lẽ là đi làm thêm? Thiếu tiền sao?

“Không thể nào.” Ngô Thế tự trả lời.

Tuy chức vụ của Điền Lịch không cao nhưng tiền lương cũng cao nhất trong mức tiêu chuẩn rồi. Y cũng đâu phải là người tiêu tiền như nước như mình.

Ngô Thế quyết định chờ xong dự án này, bất kể thế nào cũng phải nói chuyện nghiêm túc với Điền Lịch một phen, dù cho có cần tiền gấp thật, y muốn bao nhiêu mình cũng sẽ cho. Chí ít cũng không thể để Điền Lịch mệt mỏi như thế.

Ngô Thế vực dậy tinh thần, đi ra khỏi phòng nghỉ.

“Dậy rồi à, tớ vừa mang bánh ngọt về này.” Điền Lịch ngồi ở chỗ của y, gõ gõ mặt bàn Ngô Thế.

“Chừng nào thì cậu quay lại công ty?” Ngô Thế mở hộp bánh ngọt, dĩ nhiên đều là đồ cậu thích ăn.

“Khoảng 3h.” Điền Lịch thuận miệng trả lời, tay gõ bàn phím.

Ngô Thế nghiêng đầu nhìn Điền Lịch, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy sườn mặt Điền Lịch. Có lẽ là nỗi lòng ê ẩm chua xót trong mơ vẫn còn, Ngô Thế đột nhiên thấy mắt cay cay.

Hắn đi tới phía sau Điền Lịch, nhẹ nhàng gọi một tiếng. “Lily.”

“Làm gì?” Điền Lịch chú ý một chút thì nhận ra tiếng nói tiến lại gần, vẫn cứ làm chuyện của y.

“Lily.”

“Hả?”

“Lily.”

“Cậu ấn máy lặp lại hả?” Điền Lịch rốt cuộc chịu không nổi, xoay ghế lại. “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Ngô Thế không nói chuyện, hai người nhìn nhau một lát, Ngô Thế bỗng nhiên ngồi xổm xuống ôm đầu.

Điền Lịch nhìn hắn một hồi, khóe miệng nhếch lên. “Hai mươi bảy tuổi mà như đứa con nít bảy tuổi, cố cái gì chứ, mệt mỏi thì trở về nhà cho tớ.”

“Tớ không về…” Ngô Thế ngước mắt lên nhìn Điền Lịch rồi quay đi.

“Ăn nhanh một chút rồi về nhà đi, đừng để tớ thấy cậu như vũng nước đọng thế này.” Điền Lịch gõ bộp bộp vào đầu Ngô Thế.

Không phải không phát hiện ra, y đối xử với người khác tốt nhưng phải rẽ mấy vòng liền mới biểu đạt được. Thế nhưng người được y đối xử dịu dàng ấy lại bất tri bất giác tập thành thói quen.

Ngô Thế đè lại tay Điền Lịch trên đầu mình, ngẩng đầu nhìn thẳng y. “Lily, cậu đối với tớ thật tốt.”

Điền Lịch ngẩn người, bỗng chốc rút tay về, bối rối quay qua máy tính, nói bằng giọng khô khốc: “Thế nào? Đột nhiên lương tâm trỗi dậy sao? ”

“Không phải…” Ngô Thế biết điều, quay về chỗ ngồi.

Chỉ là cũng muốn đối tốt với cậu nhưng không tìm ra phương pháp nào tốt cả.

“Đừng không chê vào đâu được như vậy a.” Ngô Thế làm mặt quỷ đằng sau bóng lưng Điền Lịch.