Một Màu Xuân

Chương 81




Vu Hoàn Chi thắng trận tỉ võ với Tiết Thuyền Ương làm cho người khác vừa thán phục vừa nghi hoặc.

Trong tỉ thí thăng cấp đầu tiên, Tiết Thuyền Ương đều dựa vào thân pháp nhanh hơn người để chế trụ đối thủ, sau quen thuộc chiêu thức của đối phương rồi thì từ đó đánh bại. Còn lúc tỉ thí với Vu Hoàn Chi, ma đầu họ Vu gậy ông đập lưng ông, dùng thân pháp nhanh nhất chế trụ hắn ta, cùng sử dụng chiêu thức đơn giản chuẩn độc đánh bay vũ khí của hắn.

Sau cuộc tỉ võ kéo dài một nén nhang, mọi người trong giang hồ vẫn chưa chứng kiến được võ công thực sự của Vu Hoàn Chi như dự liệu, điều duy nhất làm người ta cảm khái chính là khinh công xuất thần nhập hóa của y.

Nhưng dùng khinh công chế trụ đối thủ chỉ có thể đối phó với người mang sở trường khinh công chứ đối phó với những cao thủ khác trong chốn võ lâm thì không thể được.

Mặt trời mùa xuân treo cao, cờ thưởng phần phật. Sau thời gian uống cạn chén trà, chiêng đồng vang lên một tiếng, một bóng người màu đen khẽ nhảy lên đài. Gió thổi tung tóc mái của Mục Diễn Phong, dưới mày kiếm là đôi mắt phượng sắc bén, hắn chắp tay đứng trên đài quyết thắng, vạt áo màu đen tung bay phong thái oai vệ hiển hách.

Đầu khác của đài quyết thắng là Lư Khắc, chưởng môn Nguyệt Hà. Lư Khắc đã quá tứ tuần, tu vi võ nghệ vô cùng vững chắc, dùng loan đao rất cao minh. Người từng xem mấy trận tỉ võ trước đó của ông ta, không ai không vỗ tay tán thưởng cách đấu chặt chẽ mà sắc bén của ông ta.

Trong tỉ thí thăng cấp trước đó, vì chuyện quan trọng trong môn phái nên Lư Khắc đã vắng mặt trong cuộc tỉ thí cùng trưởng lão Phù Nhiên hạng ba, thế nên mới liệt hàng mười một, mà những trận tỉ thí trước, ông ta luôn ung dung thắng lợi.

Có người nói, xem Lư Khắc ra chiêu như xem một hồi thái cực, động tác tuy chậm song thiên biến vạn hóa không có kẽ hở, thường vô hình đánh bại người ta.

Mục Diễn Phong tuy có thiên phú dị bẩm trong việc tập võ, nhưng đối mặt với bề trên trong giang hồ có tu vi thâm hậu như Lư Khắc, hắn cũng tuyệt không thể phớt lờ.

Nhân sĩ quanh sân đều nín thở, chăm chú nhìn Mục Diễn Phong – vị anh hùng thiếu niên uy chấn võ lâm, vị minh chủ đời tiếp theo có tiếng nói nhất giang hồ mấy năm gần đây – thể hiện thực lực.

Ánh sáng chói chang chiếu lên đài quyết thắng, Vu Hoàn Chi cũng thẳng người, khẽ híp mắt chăm chú đợi tỷ võ bắt đầu.

Trong hai mươi hạng đầu, võ công của Tiết Thuyền Ương chỉ bình thường, vì vậy Vu Hoàn Chi thắng hắn ta dễ dàng. So ra thì đối thủ Lư Khắc của Mục Diễn Phong lại là người vô cùng khó giải quyết.

Chiêng đồng vang hai tiếng, hai bên chắp tay hành lễ.

–Tay Tiêu Mãn Y nắm góc bàn không khỏi rịn ra mồ hôi, nàng ấy chần chừ chốc lát, nhỏ giọng gọi:

– Công tử Hoàn…

Vu Hoàn Chi kinh ngạc, quay đầu mỉm cười nói:

– Lư Khắc tuy mạnh, nhưng thiếu chủ là người gặp kẻ mạnh thì càng mạnh hơn. Hãy tin anh ấy.

Tiêu Mãn Y dồn ánh mắt lên trên đài. Chiêng đồng vang ba tiếng, nàng ấy gật đầu:

– Tôi luôn tin tưởng Diễn Phong.

Luôn tin tưởng, từ năm đó gặp gỡ hắn đã cảm thấy trên đời này không có ai uy phong hơn hắn rồi.

Chiêu đầu tiên trên đài đã nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Ngay chiêu đầu tiên, Lư Khắc vốn tính bình tĩnh đã rút loan đao, tấn công thẳng vào mặt Mục Diễn Phong. Còn Mục Diễn Phong có chiêu pháp sắc bén lại dùng chân chạm mặt đất rồi bay ngược về sau.

Thân thể hắn mềm mại như chim, ống tay áo đen như đôi cánh, lúc bay ngang qua bầu trời, mái tóc đen như mực vương tán loạn.

Chiêu thức như thế, thân pháp như thế không khỏi dấy lên trận náo động ở xung quanh.

Trong trần luận võ trước đó, chỉ có một khoảnh khắc Vu Hoàn Chi cho mọi người thấy rõ bóng y, chính là lúc y bỗng nhiên bay như chim về phía sau. Mà sở dĩ ma đầu Vu có thể dễ dàng thực hiện động tác này là vì y đã tu luyện thức thứ hai Lạc Tuyết Vô Thanh trong bảy thức Mộ Tuyết, khinh công tuyệt đỉnh mà ra.

Mục Diễn Phong nổi tiếng nhờ chiêu thức chuẩn độc lại thực hiện động tác như vậy khi vừa bắt đầu trận đầu tiên, làm tất cả mọi người không khỏi trợn mắt há mồm, càng làm địch thủ Lư Khắc của hắn vô cùng hoang mang.

Trong lúc Mục Diễn Phong đang bay trên không về phía sau, thân hình hắn chợt vút qua trái. Mọi người chỉ thấy một màu đen bỗng dưng biến mất, sau một khắc khí giới đụng nhau, Mục Diễn Phong đã ra chiêu ở sau lưng Lư Khắc, còn Lư Khắc nổi tiếng ung dung lại tiếp đòn cực kỳ chật vật.

Hiệp thứ nhất, Mục Diễn Phong thắng vì đánh bất ngờ.

Mọi người trong võ lâm vừa tâm phục khẩu phục vừa ngoảnh lại nhìn Vu Hoàn Chi.

Giang hồ rối loạn, lòng người hiểm độc, ai nấy đều tranh danh trục lợi. Trong chốn võ lâm này, ví dụ về anh em tương tàn, bạn thân bất hòa rất nhiều, mọi người luôn không hết lòng với người khác vì quyền lợi của bản thân. Rõ ràng thân pháp nhanh nhẹn vừa rồi của Mục Diễn Phong là do từng tu luyện thức thứ hai trong bảy thức Mộ Tuyết.

Mà người có thể dạy thức thứ hai trong bảy thức Mộ Tuyết cho Mục Diễn Phong chỉ có một mình Vu Hoàn Chi thôi.

Xưa nay người trên giang hồ luôn gọi Vu Hoàn Chi là ma đầu, liệt y vào hạng tàn nhẫn khi ẩn khi hiện, nhưng không ngờ một ma đầu như vậy lại có thể hết lòng hết dạ vì bạn.

Chuyên về kiếm pháp Thiên Nhất lại tu kèm bảy thức Mộ Tuyết, thêm ngoại công công Thiên Nhất và tâm pháp quyết Thần Sát. Cứ như vậy, thực lực hùng hậu của Mục Diễn Phong đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.

– Anh ấy… – Thấy chiêu thức của Mục Diễn Phong, hoa đào Nam cũng không khỏi cả mừng, nàng ngoảnh lại nhìn Vu Hoàn Chi và nói – Công tử Hoàn thật là tốt!

Vu Hoàn Chi cười nhạt đáp:

–  Không phải tôi dạy anh ấy. Thiếu chủ là kì tài tuyệt thế về võ học, chẳng qua là lúc luận võ với anh ấy, tôi có dùng thức thứ hai trong bảy thức Mộ Tuyết, anh ấy thỉnh thoảng trông thấy mà lại có thể lĩnh ngộ được tinh túy trong đó.

Nếu là võ công bình thường bị người khác nhìn thấy học trộm thì đã đành. Nhưng bộ võ công bảy thức Mộ Tuyết này, dù là người có tư chất không tệ nắm toàn phổ trong tay cũng khó mà lĩnh hội được da lông bên ngoài.

Hoa đào Nam gật đầu, nàng đưa tay sờ vòng Vọng Tuyết ở eo, mím môi nói:

– Chiêu này của anh ấy giỏi hơn tôi nhiều.

Vu Hoàn Chi cười bảo:

– Lúc lâm trận, tấn công bất ngờ có thể làm loạn lòng địch. Hôm nay thiếu chủ có sự can đảm và quyết đoán như thế, có lẽ trong chốn võ lâm, luận về tư cách kế thừa vị trí minh chủ, không còn ai có thể hơn được nữa.

Tiêu Mãn Y nghe Vu Hoàn Chi luôn lạnh lùng lại khen như thế thì vô cùng vui mừng.

Trên đài tỷ võ, chiêu thức thiên biến vạn hóa, chưa đầy thời gian uống chén trà, hai người đã đấu mấy chiêu. Bởi chiêu thứ nhất Mục Diễn Phong dùng là bảy thức Mộ Tuyết nên Lư Khắc đánh cực kì cẩn thận, không phát huy được như bình thường.

Sau mười hai chiêu, ông ta vẻn vẹn thắng được ba chiêu, còn bại đến chín chiêu.

Bên ngoài núi, trời xanh biếc một màu, gió xuân thổi hoa rơi. Trên đài quyết thắng, chiêu thức của Mục Diễn Phong hất áo bào màu đen lên, mỗi lúc áo bào tung bay đều lộ ra khí phách của bá chủ giang hồ.

Trận luận võ này đã chẳng còn hồi hộp nữa nhưng lại làm mọi người trong giang hồ đều thán phục, chấn động.

Thiếu niên xuất anh hùng, tre già măng mọc.

Trước khi một nén nhang cháy hết, Vu Hoàn Chi dựa vào lưng ghế nhấp một ngụm trà, bỗng nói đùa:

– Thiếu chủ mà về là sẽ thay da đổi thịt thành minh chủ Mục.

Trong giọng điệu của y còn bao hàm cả sự mừng rỡ hiếm hoi. Mặc dù Vu Hoàn Chi đã rất mừng rỡ song vẫn bình đạm như vậy.

Quả đúng là thế. Nhìn chung trong hai mươi người đứng đầu đại hội anh hùng võ lâm lần này, thế lực của Lư Khắc đã đủ để đối kháng với trưởng lão Phù Nhiên và Diệp Nhất Thiền. Dẫu Âu Dương Vô Quá có tu luyện bảy thức Mộ Tuyết, nhưng căn cơ võ công yếu kém, tính tình bộp chộp, muốn thắng được Mục Diễn Phong thì đã khó lại càng thêm khó. Ngay cả Vu Hoàn Chi, nếu không dùng khinh công né tránh mà bàn về thực lực chân chính thì cũng kém Mục Diễn Phong một bậc.

Sau một nén nhang, Mục Diễn Phong đã thắng, đỉnh núi Thiên Bình yên tĩnh chốc lát rồi phát ra tiếng vỗ tay như sấm.

Chiêu cuối cùng Mục Diễn Phong dùng là Phù Không Lãm Nguyệt trong kiếm pháp Thiên Nhất, kiếm khí như cầu vồng, kiếm quang như mưa, chém xuống từ không trung làm loan đao trong tay Lư Khắc gãy thành hai đoạn.

Huống hồ uy lực của Phù Không Lãm Nguyệt không chỉ như thế, mà là Mục Diễn Phong đã khống chế lực cực kì nhuần nhuyễn, chỉ chém vũ khí chứ không phá đài quyết thắng này. Tâm cảnh ung dung là thế, chiêu thức bén nhọn là thế, khả năng khống chế mạnh mẽ là thế, ngay cả Giang Lam Sinh quan sát một bên cũng không khỏi nói:

– Công tử Mục đúng là kì tài ngút trời.

Trong lá rụng bay tán loạn, Mục Diễn Phong đi xuống đài. Tỉ võ mong đợi mấy năm, chuẩn bị mấy năm, cuối cùng hôm nay hắn cũng thắng ngay từ trận đầu, thỏa mãn tâm nguyện.

Một chiêu định giang sơn. Từ nay về sau, trên giang hồ đã không còn ai có thể cùng tranh tài.

Vu Hoàn Chi cong môi nở nụ cười, y cầm chén trà trong tay để sang một bên, đứng dậy đón trước khi Mục Diễn Phong trở lại lều che nắng. Mà trong lều che, mọi người ở trang Lưu Vân, bao gồm cả Nam Sương, Tiêu Mãn Y cũng đứng lên theo.

Vu Hoàn Chi hơi khom người, gọi:

– Thiếu chủ.

Tất cả môn đồ trong trang Lưu Vân cũng khom người theo, đồng thanh gọi:

– Thiếu chủ.

Đỉnh núi Thiên Bình im bặt một lúc, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc trong gió. Sau thời khắc ấy, dưới lều che nắng bốn phía, người của các môn phái võ lâm nhao nhao đứng dậy, khom người cùng hô:

– Thiếu chủ.

Ngàn người cùng hô, vạn chúng thần phục.

Trong khoảnh khắc đó, có rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu Mục Diễn Phong.

Hơn tám năm trước, sau khi cung Mộ Tuyết đất Thục bị huỷ diệt, trang Lưu Vân Giang Nam cũng bị liên lụy, Mục Chiêu bảo vệ được Vu Hoàn Chi, còn dẫn ma đầu giang hồ nhỏ đi đến kinh thành này tới trang Lưu Vân thì tiếng tăm của trang đứng đầu thiên hạ cũng bị liên luỵ, không bằng trước đây.

Có người nói, thật ra vụ diệt môn của mười hai phái đất Thục là cung Mộ Tuyết và trang Lưu Vân hợp mưu làm.

Giang hồ suy đồi, nhiều môn phái dần giải tán, mà ngay lúc ấy, Mục Chiêu cũng để lại một phong thư rồi rời trang Lưu Vân. Bấy giờ Mục Diễn Phong tuy được người ta gọi là thiếu chủ Giang Nam, nhưng cái danh thiếu chủ chẳng qua là vật phục thuộc vào thanh danh hiển hách của cha hắn, chưa bao giờ được mọi người công nhận thực sự.

Thật ra những năm đó rất yên tĩnh. Mục Diễn Phong nghĩ.

Không biết tại sao lại làm bạn với Vu Hoàn Chi, không biết tại sao lại trở thành trụ cột của trang Lưu Vân với y, không biết học được cách gánh vác trách nhiệm thế nào. Càng không biết tại sao hắn chỉ muốn cạnh tranh, hắn thích luyện võ cũng si mê luyện võ, còn muốn làm bạn với võ học cả đời.

Giang hồ rối ren song hắn đã lựa chọn con đường này thì phải học cách đi thật hiển hách, đi thật uy phong, đi mà không hối hận trên con đường chìm nổi này.

Sau đó không biết tại sao, hắn gặp được Nam Sương, nhận nàng làm em gái. Cuối cùng không biết tại sao, hắn gặp được Tiêu Mãn Y, hiểu Tiêu Mãn Y, thích Tiêu Mãn Y rồi muốn lấy nàng làm phu nhân.

Gió xuân kéo nắng, biếc một màu trời, đỉnh núi Thiên Bình ngút ngàn ánh sáng, Mục Diễn Phong chợt thấy đến đây, cả đời đã coi là viên mãn rồi.

Sau khi tỉnh lại, Tiêu Mãn Y từng hỏi Mục Diễn Phong, liệu có một ngày, cảm giác mình rất viên mãn không. Tiêu Mãn Y còn nói, đời nàng ấy có vài ngày viên mãn như vậy.

Ngày nàng ấy gặp được thầy của mình; ngày nàng ấy gặp được Mục Diễn Phong; ngày hoa đào Nam và nàng ấy giục ngựa đón gió, lén chạy xuống núi; ngày Mục Diễn Phong tặng tay nàng vòng tay; ngày Mục Diễn Phong ôm nàng ấy; đêm đầu tiên của Mục Diễn Phong và nàng, cho dù rất đau.

Mục Diễn Phong nghĩ kĩ lại lời của Tiêu Mãn Y, cảm giác mình cũng có mấy ngày như vậy, cũng coi là rất viên mãn.

Hắn ngước mắt nhìn Tiêu Mãn Y một cách dịu dàng. Mục Diễn Phong đang suy nghĩ, đợi đại hội võ lâm qua đi, nhất định hắn phải kể cho Tiêu Mãn Y về những ngày viên mãn, muốn lấy bút ghi lại rồi cất đi giống nàng.

– Diễn Phong. – Tiêu Mãn Y cười rạo rực – Thắng hay lắm.

Mục Diễn Phong gật đầu với nàng rồi quay lưng lại, khom mình làm lễ với những người giang hồ đang gọi hắn là thiếu chủ. Người chủ trì tỉ võ trên đài thấy thế, lúc này mới gõ chiêng đồng, tỏ ý thời gian nghỉ ngơi là một chén trà rồi lại tiến hành trận luận võ tiếp theo.

Lều che nắng của trang Lưu Vân rất gần, hoa đào Nam dịch bước sang bên cạnh Vu Hoàn Chi, cười híp mắt nhìn Mục Diễn Phong.

Còn trong mắt Mục Diễn Phong chỉ có một người. Có lẽ do hơi xúc động nên cuối cùng hắn vẫn nhớ tới người đã làm bạn với mình lâu nhất suốt mấy năm nay.

Đã rất nhiều năm rồi, có người vì đi theo hắn mà lẻ loi hiu quạnh và lang bạt kỳ hồ; có người vì đi theo hắn mà chịu nhiều đau khổ cũng không một câu oán hận. Nàng là một cô gái rất tầm thường, thích mặc xiêm áo đẹp rồi đảo quanh người hắn. Nàng là một cô gái không biết dè dặt, vì một câu nói của hắn, một cái vòng hắn tặng mà có thể vui mừng hớn hở, gặp ai cũng khoe những mấy ngày liền.

Nhưng nàng cũng là một cô gái rất cố chấp rất đơn thuần lương thiện, bền gan vững chí với chuyện mình đã nhận định, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, còn chẳng màng cả tính mạng vì người mình thích.

Sau này Mục Diễn Phong mới ân hận, hắn thấy mình thật đần độn, quen biết Tiêu Mãn Y nhiều năm như thế mới hay mình thích nàng; chẳng ngó ngàng gì tới Tiêu Mãn Y nhiều năm như thế mới hay mình quan tâm nàng; sau này thực sự ở bên nàng, dũa lại tính nết để sống chung với nàng thì hắn mới biết, trên đời này có một người biết đủ là vui nhưng luôn nghĩ cho mình như thế.

Mối tình thắm thiết, nặng mấy phần?

Mục Diễn Phong lấy tay xoa mặt Tiêu Mãn Y, mắt sâu như biển, ánh mắt như trăng:

– Mãn Y, rất lâu trước đây tôi đã nghĩ, đại hội võ lâm lần này, nếu tôi thắng trận đầu thì có thể thắng tất cả tỉ thí phía sau. Nếu tôi có thể thắng tất cả tỉ thí thì sẽ có tư cách để lấy nàng làm vợ Mục Diễn Phong tôi, để nàng làm thiếu phu nhân trang Lưu Vân ngay trước võ lâm này, giang hồ này.