Một Màu Xuân

Chương 79




Hôm sau trời trong thoáng đãng, hàng trăm hàng nghìn người đã vây quanh đỉnh núi Thiên Bình từ lâu. Mấy ngày trước bốn đài luận võ đã bị tháo dỡ, một mảnh đất trống có cây xanh bao quanh, dựng một cái đài quyết thắng.

Đài quyết thắng cao hơn một trượng, dùng gỗ đoạn làm đài, bốn mặt dùng trụ sắt và dây thừng làm thành rào chắn, cờ gấm tung bay bốn góc. Xung quanh đài quyết thắng, cứ cách một đoạn lại dựng một cái lều che nắng, trong lều đặt mấy cái ghế ngồi. Tuy đại hội anh hùng võ lâm năm nay không có mười hai phái và cung Mộ Tuyết trước kia, nhưng môn phái ra đời và phát triển trong chốn võ lâm hai năm qua không phải số ít, bởi vậy môn phái giang hồ tới núi Thiên Bình còn nhiều hơn trước.

Theo lý vốn là mỗi môn phái giang hồ chiếm một cái lều che nắng, nhưng sau khi Mục Hương Hương và Tống Tiết thống kê số môn phái, phát hiện năm nay có đến năm mươi chín môn phái tới đại hội anh hùng võ lâm.

Vì vậy có lều che nắng phải chứa đại biểu của hai đến ba môn phái, người giang hồ còn lại thì chen chúc chung quanh.

Bởi vì đỉnh núi Thiên Bình có hình “凹”, ở giữa thấp, hai bên cao, mặc dù đài quyết thắng cao hơn nhưng ngồi trong lều che nắng quan sát vẫn có thể thấy rõ tình hình tỉ võ.

Luận võ mười vị trí đầu, một ngày ba trận phân thắng thua.

Trận đầu, từ hạng sáu đến hạng mười quyết đấu với hạng mười sáu đến hạng hai mươi, người thắng vào tổ Giáp, người thua thì loại.

Trận thứ hai, từ hạng một đến hạng năm quyết đấu với hạng mười đến hạng mười lăm, người thắng thắng cấp, người thua thành tổ Ất.

Trận thứ ba, tổ Giáp quyết đấu tổ Ất, người thắng thăng cấp, người thua thì loại rồi lần lượt đánh số thứ tự.

Bởi vì số cuộc tỷ võ khá nhiều, vì vậy giờ thìn chính khắc ngày hôm đó, luận võ đỉnh núi Thiên Bình đã chính thức bắt đầu.

Dựa theo dự tính, buổi sáng tám cuộc, buổi chiều bảy cuộc, càng đến phía sau càng hay. Trong mười lăm cuộc so tài, có rất nhiều hiệp sĩ được người giang hồ coi trọng, vì vậy mấy ngày trước, vài sòng bạc ở trấn Vân Thượng đã đặt cược thắng bại của cuộc tỉ võ.

Thống kê số phiếu, chủ yếu là cược Diệp Nhất Thiền hạng tư, Việt Quảng Mạch hạng bảy và Sư Nhai hạng chín.

Còn Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong được đồn đại sôi nổi trên giang hồ nhưng chẳng có mấy phiếu. Nguyên nhân là vì sòng bạc còn chẳng mở cược cho hai người này.

Vốn dĩ trước đó Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi chưa trải qua tỉ thí thăng cấp, thêm nữa ở trên giang hồ, tuy võ công của hai người này được đồn xuất thần nhập hóa nhưng hiếm khi trổ tài. Huống chi, tỉ thí với Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi vừa vặn là Lư Khắc hạng mười một và Tiết Thuyền Ương hạng mười hai.

Hai người này, một người là chưởng môn môn Nguyệt Hà, một người là đại đệ tử c ung Thanh Sam – môn phái đệ nhất võ lâm, cũng là người có võ công cao nhất cung Thanh Sam.

Mặt trời rực rỡ chiếu lên chung quanh đài quyết thắng một vầng sáng, sau một hồi chiêng trống vang lên, tiếng người ồn ào trước đó dần lặng đi. Chỉ thấy hai đệ tử  trang Lưu Vân mặc trường bào màu trắng lên đài, lời ít ý nhiều tuyên cáo quy định cuộc tỉ thí hôm nay.

Người võ lâm tỉ thí rất ít quy củ, chỉ là không được dùng ám khí; thắng thua quyết định trong thời gian một nén nhang, quyết định nhờ ai thắng nhiều chiêu hơn.

Lại một tiếng gõ chiêng đồng, một người tay cầm chùy sắt, diễu võ dương oai lên đài từ mặt đông, còn bên kia đã có một người nhẹ nhàng nhảy lên đài quyết thắng.

Người mặt đông là Hồ Hổ xếp hạng thứ mười, tên tuy tục nhưng cực kì khỏe kẻ khác không thể bì kịp. Trong tỉ thí lúc trước, gã đã dựa vào sức lực qua năm quan trảm sáu tướng, vọt thẳng tới hạng mười. Hổ Hổ không môn không phái, cũng chẳng cạnh tranh vị trí minh chủ, tới cuộc tỉ thí này để cầu một đời lừng lẫy.

Lên đài từ phía tây là Miêu Hương, tuy là đàn ông nhưng người cũng như tên, thân thể nhẹ nhàng như yến, lúc nào cũng tản ra mùi hương. Mặc dù còn trẻ song đã là chưởng môn của các Phong – môn phái mới ở đất Thục. Khinh công người này kinh thế hãi tục, vũ khí lóe lên, di chuyển như mây trôi mà cực kỳ sắc bén. Nói ra thì chiêu thức và thân pháp trong võ công của hắn ta có chút tương đồng với Vu Hoàn Chi.

Hai người đều lanh lẹ, chiêng đồng vang hai tiếng liền chắp tay hành lễ, chiêng đồng vang ba tiếng thì bắt đầu luận võ.

Trên đài tỉ võ leng ca leng keng, còn dưới lều che nắng đối diện đài luận võ đã có một người thờ ơ lật sách, lòng như trăng sáng từ từ đọc.

Sau giờ Thìn, mặt trời dần chói chang, hoa đào Nam hỏi người bên ngoài cái quạt rồi hớn hở quạt cho Vu Hoàn Chi. Vu Hoàn Chi vừa lật sách Chuyển Nguyệt vừa nắm tay trái của hoa đào Nam trong lòng bàn tay, khóe miệng nở một nụ cười hờ hững.

Sau khi thành thân, mức độ thân mật của hai người Vu Nam còn hơn xưa, đừng nói đến đám lỗ m ãng trong võ lâm, ngay cả Mục Hương Hương và Tống Tiết cũng thường bị đôi vợ chồng nhỏ này làm cho ngơ ngác.

Thật ra hai người không có hành vi vượt quá khuôn thước, nhưng cảm giác tâm đầu ý hợp, thần giao cách cảm giữa tình nhân luôn thể hiện rõ ràng trong mỗi một động tác mỗi một ánh mắt của họ.

–Mục Diễn Phong hay ở cùng hai người này, vì vậy sớm đã quen. Hắn thò đầu ra từ bên cạnh, hỏi:

– Cậu Vu, vẫn chưa có kết quả à?

– Có rồi. – Vu Hoàn Chi nói, y chỉ vào một bức tranh hoa và chim – Ngoại trừ quyền phổ, quyển sách này có tổng cộng hai mươi tám bức tranh hoa và chim cùng với hai mươi tám khúc cầm phổ. Mỗi một bức tranh hoa và chim đều ứng với một khúc cầm phổ.

– Tranh hoa và chim ứng với cầm phổ? – Mục Diễn Phong sửng sốt – Đối ứng như thế nào?

Vu Hoàn Chi khép sách lại, cười rất khẽ:

– Đợi tôi lần lượt đối chiếu xong sẽ kể tỉ mỉ cho anh. – Thấy Mục Diễn Phong lại dồn tâm tư lên đài quyết thắng, Vu Hoàn Chi bèn hỏi – Trận này thế nào?

Mục Diễn Phong thở một hơi, dựa vào ghế dựa rồi nói:

– Không hề hồi hộp.

– Ồ? – Vu Hoàn Chi cười nói – Ai thắng?

Mục Diễn Phong vặt chùm nho nhỏ mà Tiêu Mãn Y đưa tới, bỏ vào miệng nhai rồi trả lời:

– Miêu Hương. – Dừng một lát, hắn lại xách ấm trà bên cạnh lên, rót vào chén không cho Tiêu Mãn Y, tiếp tục nói – Tuy Hồ Hổ xếp hạng mười nhưng gã dựa vào sức lực xông lên, gã chỉ từng gặp Sư Nhai trong hai mươi hạng đầu, bị đánh bại một cách ung dung. Còn đối thủ Miêu Hương gặp phải lại là Diệp Nhất Thiền hạng tư trong tỉ thí thăng cấp, hai người tranh đấu hơn hai canh giờ mới phân thắng bại, ấy là thứ nhất. Thứ hai, Hồ Hổ dựa vào sức mạnh, còn Miêu Hương am hiểu thân pháp, vừa hay có thể khắc chế sức mạnh của gã, vì vậy Miêu Hương thắng là chuyện đương nhiên.

Vu Hoàn Chi cũng gật đầu cười:

– Thiếu chủ có kiến thức sâu rộng.

Quả nhiên, không đầy một nén hương, Miêu Hương đã ung dung đắc thắng.

Kết quả của mấy cuộc tỉ thí phía sau đều nằm trong dự liệu của Mục Diễn Phong. Sau khi tỉ thí buổi sáng kết thúc, lần lượt có tám người thắng. Tám người này là: Miêu Hương, Sư Nhai, Đồng Tứ, Âu Dương Vô Quá, Đổng Vô Danh, Đinh Nhụy, Diệp Nhất Thiền, trưởng lão Phù Nhiên.

Mà trong tám người này, ba vị sau thăng thẳng lên mười vị trí đầu còn năm vị sau thì vào tổ Giáp, phải đấu với tổ Ất vào buổi chiều nữa.

Buổi trưa thời tiết nóng hơn. Người võ lâm không câu nệ tiểu tiết, tuy có con gái ở đây nhưng không ít tên lỗ m ãng giang hồ nới rộng vạt áo bên ngoài ra cho mát. Đỉnh núi Thiên Bình vốn chuẩn bị đồ ăn trưa, nhưng vì phòng ăn được xây dựng tạm thời ở đỉnh núi nên đồ ăn rất đơn giản. Buổi trưa có thể nghỉ ngơi một canh giờ, người giang hồ hoặc ở đỉnh núi dùng bữa rồi nghỉ ngơi chốc lát, hoặc xuống trấn Vân Thượng dưới chân núi tìm thức ăn ngon, nhưng chủ yếu là hối hả ăn cơm, nhân dịp này, kết giao với vài tiền bối mà mình ngưỡng mộ trong lòng đã lâu.

Hoa đào Nam đứng trong lều che nắng, ánh mắt đảo từ đông sang tây, lại từ nam lên bắc rồi cầm chén trà trong tay lên, hớn hở mà uống.

Vu Hoàn Chi thấy nàng như thế bèn hỏi:

– Sương có chuyện gì mà vui thế?

Nam Sương cười bỉ ổi, nàng đặt chén trà xuống, nói nghiêm túc:

– Nãy tôi nhìn cẩn thận thì cảm thấy dáng vẻ không mặc quần áo của những người giang hồ kia kém xa chàng.

Vừa dứt lời, nước trà trong miệng Tiêu Mãn Y phun cả ra ngoài, sặc một lúc lâu. Một quả nho cũng nghẹn ứ trong cổ họng Mục Diễn Phong, hắn giơ tay vỗ lưng cho Tiêu Mãn Y, gọi một cách bất lực:

– Em Sương ơi.

Nam Sương cười hì hì hai tiếng, nói:

– Yên Hoa à, họ so với anh ấy thì thế nào? Cũng kém xa chứ?

Mặt Tiêu Mãn Y tái xanh, Mục Diễn Phong ho hai tiếng, cầm một chén trà lên từ từ thưởng thức để bình tĩnh hơn.

Vu Hoàn Chi cười nói:

– Thế Sương cảm thấy tôi mặc quần áo đẹp hay là không mặc quần áo đẹp?

Dứt lời, Mục Diễn Phong cũng phun trà ra, Tiêu Mãn Y liền vội vàng vươn tay vỗ lưng cho hắn, giận mà không dám nói gì liếc Vu Hoàn Chi và bảo:

– Diễn Phong, chúng ta ra sau lều che nắng dùng bữa nhé?

Mục Diễn Phong và Tiêu Mãn Y chưa đi được mấy bước đã nghe hoa đào Nam khéo léo đáp ở phía sau:

– Ban ngày chàng mặc quần áo đẹp, ban đêm không mặc quần áo cũng rất quyến rũ.

Hai người đồng thời lảo đảo, Mục Diễn Phong quay đầu lại, đau khổ nói một câu:

– Cậu Vu, vừa vừa phai phải thôi, trần đầu buổi chiều chính là cuộc tỷ thí của cậu đấy.

Vu Hoàn Chi cười rất tự tin, nắm tay Nam Sương, nói dịu dàng:

– Có những lời này của Sương thì buổi chiều tôi nhất định sẽ thắng.

Nam Sương cũng gật đầu:

– Tôi cũng thấy họ đều không đánh được tướng công.

Y nhân Tiêu từng dị nghị đối với cách hoa đào Nam gọi Vu Hoàn Chi, nguyên nhân là: gọi công tử Hoàn quá xa lạ, gọi tướng công quá sến súa. Đề nghị của nàng ấy là bảo Nam Sương đổi thành Hoàn Chi, như nàng ấy gọi thiếu chủ Mục là Diễn Phong vậy.

Kiến nghị này bị Vu Hoàn Chi cười, bị hoa đào Nam bỏ qua ngay lập tức.

Sau đó ma đầu Vu lại nói một câu thần bí, bấy giờ y lấy tay xoa mái tóc đen của Nam Sương, cười nói:

– Sương từng tôi là Hoàn Chi, chỉ là ở lúc đặc biệt… cảm giác cũng rất đặc biệt.

Nghe ma đầu Vu nói thế, y nhân Tiêu không còn đề cập đến kiến nghị này nữa. Dù sao một ma đầu trở nên thần bí không thể nói là mơ hồ mà phải nói là đáng sợ.

Đương nhiên, Tiêu Mãn Y không biết mỗi khi hai người mây mưa, tình mê ý loạn, hai âm tiết “Hoàn Chi” ngắn ngủi mà khàn khàn thốt ra từ miệng Nam Sương có thể khiến ma đầu họ Vu mất khống chế đến cỡ nào.

Giờ khắc này dưới lều che nắng, Vu Hoàn Chi nắm tay Nam Sương, đứng dậy đi về phía Mục Diễn Phong.

Mục Diễn Phong đề phòng chắn Tiêu Mãn Y ở phía sau, nói:

– Cậu tới đây làm cái gì?

Vu Hoàn Chi khẽ nâng tay áo, chỉ vào cáii bàn vuông phía sau lêu che nắng, cười nói:

– Dùng bữa với hai vị.

Mục Diễn Phong ngẩn ra, chỉ tay đỡ trán:

– Trời ơi…