Một Màu Xuân

Chương 67




Tiêu Mãn Y đã thuộc đường ra khỏi trang.

Mặt trời mùa xuân chiếu sáng hậu viện, trong góc không có ánh sáng đầy rêu xanh ẩm ướt.

Mấy tháng trước, nàng ấy và Hoa Đào Nhỏ nữ cải nam trang, chuồn từ chỗ đó ra ngoài. Dây leo bên bức tường thấp đã nảy lộc, sinh trưởng um tùm quanh cửa gỗ, Tiêu Mãn Y kéo cửa ra.

Cửa mở, một cơn gió lạnh ào vào, xen lẫn tơ bông và phiến lá rách.

Từ trang Lưu Vân xuống núi cần mất hai ba canh giờ. Y nhân Tiêu đánh giá thời gian, quyết định tới trấn Vân Thượng đặt mua ngựa rồi nghỉ ngơi một đêm trước, đợi hôm sau nhẹ nhàng khoan khoái mới tới Tô châu.

Từ trước tới nay, Tiêu Mãn Y luôn làm việc bằng sự kích động. Song lần này, nàng ấy cho là mình phải làm một cách chắc chắn.

Suy cho cùng, nàng ấy không nợ Đỗ Niên Niên điều gì. Mặc dù việc hôn nhân giữa Mục Diễn Phong và Đỗ Niên Niên không thành do nàng ấy liều mình cứu người song không nên để nàng gánh hậu quả này.

Tiêu Mãn Y thấy Mục Diễn Phong lòng rối như tơ vò liền nghĩ chi bằng mình xuống núi, bàn bạc với Đỗ Niên Niên.

Dù y nhân Tiêu có vô dụng mấy đi chăng nữa thì nàng ấy vẫn hiểu nên tranh thủ thì nhất định phải ra sức tranh thủ.

Nếu Đỗ Niên Niên đã nợ nàng ấy một cái mạng thì nàng ấy cũng có thể khiến Đỗ Niên Niên không lấy Mục Diễn Phong nữa.

Tiêu Mãn Y nghĩ, nếu Đỗ Niên Niên thực sự thích Diễn Phong thì chắc chắn sẽ không để hắn chịu nỗi đau tử biệt.

Việc Nam Sương lấy Vu Hoàn Chi khiến y nhân Tiêu khá yên lòng. Bình thường thoạt nhìn hoa đào Nam ngờ nghệch nhưng thật ra rất lanh trí, lại biết săn sóc người bên cạnh, nếu nàng lấy Vu Hoàn Chi thì ngày sau hai người ở lại trang Lưu Vân cùng Mục Diễn Phong cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Trấn Vân Thượng đã không còn náo nhiệt giống ngày xưa nữa.

Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến đại hội anh hùng võ lâm năm năm một lần, hạng có dã tâm của các môn các phái đã đóng cửa tập võ tới giai đoạn quan trọng. Người ở xa thì không chừng đã lên đường rồi.

Đến lúc đó chắc chắn trấn Vân Thượng sẽ tập nập khách khứa, tranh giành vị trí bá chủ võ lâm.

Lầu Thanh Thanh của Đinh Nhụy đã được xây lại, thiếu Diệp Nho và mấy đào kép trước đây nên việc làm ăn không bằng lúc trước.

Tiêu Mãn Y ngủ lại ở nhà trọ Thiếu Bảo cách lầu Thanh Thanh không xa.

Căn nhà trọ này được cải tạo từ một cái lầu cũ, sảnh đường không chia gian nên rất lớn, phòng khách cũng không ít. Ắt hẳnoong chủ khá có đầu óc làm ăn, nhờ sự náo nhiệt của đại hội anh hùng võ lâm mà sửa tòa lầu này thành nhà trọ, kiếm được một khoản lớn.

Bấy giờ đã hoàng hôn, ánh mặt trời như dát vàng.

Tiêu Mãn Y buộc ngựa buộc ở sân sau nhà trọ rồi trở về phòng.

Ngoài cửa sổ là ánh chiều tà rọi lên núi xanh, từng đốm sáng chói nhấp nháy, mây nơi trời xa rất nhạt, đều biến hóa trong ánh hoàng hôn xán lạn.

Ráng chiều rực rỡ, sắc xuân vui mừng. Mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tiêu Mãn Y không khỏi nhớ tới cô nhóc Hoa Đào Nhỏ vui vẻ hớn hở, lương thiện thông tuệ.

Đêm đến, dưới lầu có tiếng ồn ào. Vừa rồi lúc vào nhà trọ, Tiêu Mãn Y đã nhìn thấy bên cạnh hành lang đại sảnh có một gian, bên trong rất cao rộng, chỉ không biết có tác dụng gì. Dù sao lúc này cũng ngủ không được, nàng bèn xuống lầu thăm dò.

Dẫu trấn Vân Thượng không lớn nhưng rất nhiều nhà trọ. Mục Diễn Phong thấy đã muộn, trong lòng không khỏi sốt ruột.

Hắn vốn định nhân lúc ăn trưa tìm ma đầu họ Vu bàn chuyện trong trang Lưu Vân, nào ngờ sau khi Mục Hương Hương giở hoàng lịch liền gọi ma đầu và hoa đào đến, phấn khởi thương lượng việc hôn nhân.

Mục Diễn Phong nhàn rỗi, bất giác vòng về vườn Phong Hòa. Lúc đó đã quá trưa, trong phòng chính lặng lẽ đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Hắn tưởng là Tiêu Mãn Y mệt nên đã nghỉ ngơi, còn đợi ở cửa một lúc lâu.

Kết quả đẩy cửa ra thì không thấy một bóng người, liên tưởng đến dáng vẻ đắn đo suy nghĩ của Tiêu Mãn Y lúc ăn sáng, Mục Diễn Phong không khỏi giật mình, vội vàng giục ngựa xuống núi.

Tiêu Mãn Y rời trang không kinh động đến bất cứ ai, chắc vẫn chưa cưỡi ngựa, đi được nửa ngày thì cùng lắm là đến trấn Vân Thượng. Nghĩ như vậy, Mục Diễn Phong liền có phương hướng, xuống núi đi thẳng về phía tây.

Nói ra thì thời gian hắn đến trấn Vân Thượng còn sớm hơn Tiêu Mãn Y.

Đáng tiếc đường trong trấn lắm chỗ rẽ, Tiêu Mãn Y lại mặc nam trang nên không dễ hỏi thăm.

Lúc đó hắn bắt đầu tìm từ nhà trọ Thiếu Bảo mới sửa lại, vòng hết một vòng ở trấn Vân Thượng rồi lại về dưới lầu nhà trọ.

Trời đã nhá nhem, nắng chiều phai màu, xe ngựa lộc cộc bên ngõ phố. Trong nhà trọ đèn đuốc sáng trưng, mùi đồ ăn, mùi rượu thoang thoảng quanh mũi.

Mục Diễn Phong lại chẳng muốn ăn uống.

Hắn nén hơi, quyết định vào nhà trọ Thiếu Bảo mua chén trà giải khát, nhân lúc trời chưa tối hẳn đi đến thành Tô châu.

Sảnh đường nhà trọ cao rộng, bên trong thang lầu hình như có gian ngăn cách cực kì náo nhiệt.

Nhà trọ Thiếu Bảo vốn xây vì người giang hồ, tất nhiên không thể thiếu vui thú của người giang hồ. Mục Diễn Phong vừa nhìn đã biết gian phòng này được nhà trọ bố trí sòng bạc.

Trước kia hắn với Vu Hoàn Chi cũng từng đến sòng bạc, có điều cả hai không thích trò này, đến đó chủ yếu là để dò la tin tức giang hồ.

Nhưng Mục Chiêu từng dẫn Mục Diễn Phong đến sòng bạc mấy lần, nếu nói một cách mỹ miều thì là “cược nhỏ thì vui, cược lớn hại mình”.

Lúc bấy Mục Diễn Phong lo nghĩ trong lòng, chẳng có cái thú ấy. Hắn vội vội vàng vàng uống hai chén trà, đang định đi thì thấy hai người đi ra từ trong sòng bạc.

Hai người kia đều ăn vận kiểu giang hồ, vừa đi vừa nói:

– Cậu giai này trắng trẻo đẹp đẽ, trước nay nhị gia Hồ thích nam, nhìn trúng cậu ta là chuyện đương nhiên.

Tên còn lại gật đầu, cười bỉ ổi:

– Anh nói xem nhị gia Hồ mất bao lâu mới có thể bắt được cậu ta?

– Còn phải nói? Lúc này nhị gia Hồ cho cậu ta mặt mũi chẳng qua là vì khuôn mặt đó mà thôi. Nhưng nếu cậu ta thật sự không theo thì nhị gia Hồ cũng có thể bắt cóc cậu ta vì gương mặt đó.

– Ông hai Hồ? – Mục Diễn Phong nghe hai người nhắc tới “cậu giai trắng nõn”, trong lòng không khỏi căng thẳng – Các người mới vừa nói ai?

Hai người kia thấy kẻ trước mắt dáng người như ngọc, khí phách bất phàm, ắt không phải hạng tầm thượng, vội nói:

– Chẳng phải là nhị gia Hồ phó bang chủ bang Cự Hổ đó sao? Vừa rồi có một cậu giai trong sòng bạc đẹp lung linh, nhị gia Hồ nhìn trúng thế là…

Nói chưa xong, Mục Diễn Phong đã vội vã vòng qua hai người này, vén rèm vào sòng bạc.

Trong sòng bạc rất sáng sủa, bốn góc thắp nến to bằng cánh tay, trên mỗi cái bàn đánh bạc còn treo một ngọn đèn.

Mọi người đều đã dừng cược, vây quanh một cái bàn xem náo nhiệt.

Mục Diễn Phong nhìn từ xa, một người đứng trước bàn, vóc dáng mảnh dẻ, vận áo tím, tóc búi phía sau. Bởi vì cách khá xa nên hắn không nhìn rõ lắm, nhưng thân hình ấy giống Tiêu Mãn Y đến tám phần.

Trước mặt người áo tím là một công tử và vài tên tay chân đi theo. Công tử nom cũng khá đứng đắn, chắc là nhị gia Hồ mà hai người vừa rồi nhắc tới.

Mục Diễn Phong còn chưa tiến lên, nhị gia Hồ đã nói:

– Cậu nói mình có tình bạn với thiếu chủ trang Lưu Vân, làm sao tôi tin cậu được?

Xung quanh vang lên tiếng chế nhạo nho nhỏ.

Người áo tím cụp mắt, lát sau móc một thứ ra từ trong tay áo, nói:

– Lấy cái này làm chứng.

Đồng tử của Mục Diễn Phong chợt co lại, thứ treo trên đầu ngón tay người đó đúng là tua kiếm tơ hình rồng mà hắn đưa cho Tiêu Mãn Y.

Nhị gia Hồ nhìn thấy tua kiếm kia, không khỏi cười ha hả:

– Trang sức của nữ nhi ư?

Tiêu Mãn Y “Hừ” một tiếng, lại đưa tua kiếm lên phía trước:

– Anh nhìn lại cho kỹ.

Nhị gia Hồ nhướng mày ngạc nhiên, nhận lấy tua kiếm. Sợi tua trơn trượt trong lòng bàn tay như băng, gã cụp mắt thì chợt trông thấy nút thắt hình rồng. Đây là vật ngự ban, thiên hạ không ai không biết không ai không hiểu.

– Cậu… – Nhị gia Hồ không khỏi ngây ra, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã nắm chặt tua kiếm kia trong tay, nhét vào hông – Tua kiếm thuộc về tôi, người cũng thuộc về tôi.

Tiêu Mãn Y thấy gã cướp mất tua kiếm, không khỏi mở to mắt, cả giận nói:

– Trả cho tôi! – Nói đoạn, nàng ấy nhào lên phía trước, ra chiều muốn cướp lại.

Nhị gia họ Hồ không ngờ tua kiếm này quý giá với nàng đến vậy, không kịp nghiêng mình nên Tiêu Mãn Y đâm sầm vào ngực gã.

– Cậu là… – Nói chưa dứt lời, gã bỗng cười rồi giơ tay lên kéo trâm gài tóc của Tiêu Mãn Y, mái tóc đen rơi xuống, làm bật lên khuôn mặt trắng như ngọc, càng thêm yêu kiều động lòng người – Cậu là nữ.

Nhị gia Hồ chế giễu nhìn Tiêu Mãn Y: “Chắc là… của tên thiếu chủ phong lưu…

Rầm một tiếng, một cái xúc xắc sượt qua mặt nhị gia Hồ, lún thẳng vào tường gỗ phía sau gã.

Trên mặt nhị gia Hồ lập tức xuất hiện một vết máu:

– Đứa nào đấy?

Mục Diễn Phong rút kiếm giơ lên, tiếng kiếm rít sắc bén là dân cờ bạc xung quanh khiếp vía, vội vội vàng vàng nhường đường cho hắn. Đợi khi hắn đi tới trước mặt nhị gia Hồ, vẻ mặt đã cực kì giận dữ:

– Trả đây.

Nhị gia Hồ thấy ánh kiếm của người trước mắt lạnh thấu xương nhưng không cam lòng mất khí thế, gã lui lại hai bước, khẽ quát một tiếng:

– Lên.

Tay chân phía sau nối đuôi nhau đi ra, cộng thêm đám tay chân mai phục trong đám người, trước sau tổng cộng gần mười người.

Mục Diễn Phong chỉ nhảy lên trước nửa bước, rút hai thanh đoản kiếm của một người giang hồ bên cạnh rồi ném lên không trung.

Hai lưỡi kiếm nhanh như thoi đưa với thế như chẻ tre, đảo mắt đã ép mười tên tay chân lùi lại.

Nhị gia Hồ còn chưa thấy rõ, Mục Diễn Phong đã giơ kiếm kề lên cổ gã:

– Trả đây.

– Ngươi… – Nhị gia Hồ trợn mắt, còn chưa dứt lời, Mục Diễn Phong đã trở tay tóm vạt áo ném gã lên trên bàn đánh bạc.

Trong sòng bạc vắng lặng, một cái bàn vỡ vụn ầm ầm, trong bụi gỗ dưới ánh nến lay động, Mục Diễn Phong cầm kiếm đi lên hai bước:

– Trả tua kiếm lại đây.

Tiêu Mãn Y chưa từng thấy Mục Diễn Phong tức giận đến thế. Nàng ấy trố mắt mà nhìn, tới giờ khắc này mới hoàn hồn.

– Diễn Phong… Chàng đến tìm tôi à?

Bóng lưng Mục Diễn Phong cứng đờ nhưng chưa quay đầu lại, hắn vung kiếm quét qua hông nhị gia Hồ, đón lấy tua kiếm tơ  hình rồng bắn lên không trung. Cùng lúc đó, eo nhị gia Hồ cũng chảy máu ròng ròng.

Người chung quanh nghe thấy Tiêu Mãn Y gọi hắn là “Diễn Phong” thì đã biết thân phận thiếu chủ trang Lưu Vân của hắn, mặt mày ai nấy đều vàng như đất.

Nhị gia Hồ kêu r3n trên mặt đất nhưng không một ai lên giúp.

Lúc Mục Diễn Phong thu kiếm thì hơi ngây ngẩn. Nhưng chỉ nháy mắt sau, hắn đã dứt khoát quay đầu lại, sải bước đến trước mặt Tiêu Mãn Y, nắm cổ tay nàng đi ra ngoài.

Đêm xuân vẫn còn se lạnh.

Mục Diễn Phong sải bước mà không quay đầu lại, tay chỉ nắm chặt cổ tay Tiêu Mãn Y. Có tơ bông vào mắt, ánh trăng lờ mờ, hai người bước nhanh qua màn đêm mờ nhạt yên tĩnh.

Tiêu Mãn Y lảo đảo đi theo.

– Diễn Phong, bọc hành lý của tôi vẫn còn ở nhà trọ.

– Ngày mai tôi sai người đến lấy giúp nàng.

– Chàng dẫn tôi đi đâu?

– Trở về trang. – Hắn quay người lại ôm lấy eo nàng, ôm nàng lên ngựa.

Tiêu Mãn Y còn chưa ngồi vững, cơ thể mang theo hơi nóng của Mục Diễn Phong đã dán vào phía sau. Hắn giơ roi thúc ngựa, bảo vệ Tiêu Mãn Y trong lòng, giục ngựa chạy về trang Lưu Vân.

Trăng sáng treo trên bầu trời, tiếng gió thấp thoáng trong vườn Phong Hòa.

Mục Diễn Phong kéo Tiêu Mãn Y đi vào phòng chính rồi đóng sầm cửa lại:

– Vì sao nàng lại muốn đi?

Ngữ khí của hắn như mặt biển yên lặng cất giấu sóng lớn.

– Diễn Phong, chàng làm sao thế? – Tiêu Mãn Y nhìn hắn khó hiểu, không biết rốt cuộc trong con mắt sâu như màn đêm của hắn cất giấu điều gì.

– Tôi hỏi vì sao nàng lại muốn đi? – Mục Diễn Phong tiến lên một bước, cầm lấy cổ tay nàng ấy – Nàng có biết, lúc ăn trưa tôi tới tìm nàng nhưng không thấy, tưởng là, tưởng là nàng…

Chưa nói xong, tiếng hắn lại thấp xuống, lát sau Mục Diễn Phong nhìn chằm chằm Tiêu Mãn Y.

– Sau này đừng đi nữa.

– Diễn Phong, tôi… – Tiêu Mãn Y cúi gằm đầu xuống – Tôi còn có chuyện cần làm, tôi muốn đi tìm người kế thừa…

– Ít nhất đừng âm thầm bỏ đi. – Mục Diễn Phong quay đầu đi, nhìn ánh trăng lồ||g lên cửa sổ, trông ánh nến lờ mờ leo lét – Ít nhất, ngày sau muốn đi thì nói với tôi một tiếng.

Ngữ khí của hắn vừa bất đắc dĩ vừa chán nản. Thiếu chủ Mục trước nay oai phong một cõi mà cũng ngay bất lực như vậy.

Đáy lòng Tiêu Mãn Y chua chát, giải thích:

– Hôm nay tôi muốn đi Tô châu, tôi ích kỷ, tôi… tôi không muốn để chàng lấy Đỗ Niên Niên. Nhưng chàng sẽ không nghe tôi, tôi đành phải đi tìm cô ta.

Mục Diễn Phong nghe vậy thì quay phắt đầu lại, mở to mắt nhìn nàng ấy.

Tiêu Mãn Y chợt cảm thấy xấu hổ, ánh mắt lấp lánh, lại giả vờ thờ ơ nói:

– Thật ra chàng cưới cô ta có gì tốt đâu. Cùng lắm cô ta chỉ sống được năm năm nữa, cuối cùng vẫn phải chia xa, được không bằng mất. Chi bằng chàng tìm cô gái khác mà mình ngưỡng mộ trong lòng. Không phải tôi nói mình đâu, tôi cũng phải đi, có điều thiên hạ rộng lớn, rồi sẽ có người chàng thích…”

– Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ thích Đỗ Niên Niên. – Mục Diễn Phong chợt nói – Đây đều là ý nghĩ từ một phía của nàng, cho rằng tôi thích cô ta, cho rằng tôi muốn đuổi nàng đi, cho rằng tôi muốn lấy cô ta, cho rằng tôi muốn lấy mạng của nàng đổi lấy mạng của cô ta.

– Rốt cuộc vì sao nàng lại thấy mình không hề quan trọng như thế? – Diễn Phong hỏi.

Tiêu Mãn Y có thể trông thấy ánh sao lóe lên ở sâu trong mắt hắn, cực kì chói mắt chấn động lòng người:

– Diễn Phong, chàng muốn nói…

Một đôi môi chợt dán lên, mang theo hơi thở mạnh mẽ như muốn đưa nàng vào trong sinh mệnh của mình.

Lời tác giả:

Được rồi, tôi không phúc hậu, ngừng trước cảnh H…

Hôm nay não trống trơn, tốc độ viết chương này cực kỳ rùa…