Một Màu Xuân

Chương 66




Cảnh xuân đẹp vô ngần, ánh dương chiếu xuống cũng làm người ta nom có vẻ hân hoan.

Mặt mày Mục Hương Hương tươi cười rạng rỡ, tay cầm quạt tròn, váy sam đong đưa vào nhà:

– Phong à, vừa rồi Đồng Tứ nói với chị rằng em muốn thu xếp việc hôn nhân rồi? – Nói đoạn, đuôi mắt nàng ấy hếch lên, liếc qua ma đầu Vu, Hoa Đào Nhỏ một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Mãn Y.

Tiêu Mãn Y cầm một miếng bánh hoa quế lên ăn như không có chuyện gì, cắn phải lưỡi, đau đến mức hít một hơi lạnh.

Mục Diễn Phong thấy dáng vẻ của Tiêu Mãn Y thì có phần thất thần, lát sau mới phản ứng lại, vội nói:

– Không phải em thành thân, em chỉ thu xếp giúp cậu Vu thôi.

– Là tôi. – Vu Hoàn Chi cười nói, lập tức đứng dậy làm lễ.

Hoa đào Nam thấy thế cũng lật đật đứng dậy theo, khom người cười hì hì, gọi một tiếng:

– Đại tiểu thư.

Vu Hoàn Chi nói:

– Tôi với Sương hai lòng cùng ưa, ắt đại tiểu thư cũng nhận ra rồi. Vu mỗ bất tài, muốn mượn trang Lưu Vân để cưới Sương làm vợ, không biết đại tiểu thư có bằng lòng chăng?

Mục Hương Hương phe phẩy quạt, ngẩn người, tất nhiên trong lòng vô cùng vui mừng nhưng bề ngoài lại thản nhiên:

– Con nuôi lớn lên ở trang Lưu Vân từ nhỏ, cưới vợ không cần được tôi đồng ý. Chỉ là ban đầu cô nương Nam có hôn ước với Phong…

– Chị. – Mục Diễn Phong cũng đứng dậy – Em sẽ viết một thư cho cha, báo cho cha biết việc hôn nhân của em Sương và cậu Vu. Nhưng em không biết hiện cha ở đâu, mong chị gửi đi giúp em.

Tiêu Mãn Y nghe thế mới hoàn hồn, mừng rỡ nói:

– Hoa Đào Nhỏ sắp thành thân ư?

Nam Sương vui vẻ bảo:

– Phải, tôi muốn lấy công tử Hoàn.

Vu Hoàn Chi hơi cụp mắt, mắt chứa nụ cười.

Tiêu Mãn Y “Ôi chao” một tiếng rồi đứng lên, tua hoa lay động theo mái tóc đen, nàng ấy nở nụ cười đẹp như phù dung:

– Hoa Đào Nhỏ sắp lấy chồng rồi, đúng là chuyện tốt!

– Chuyện tốt đúng không? – Nam Sương hỏi ngược lại một câu khoe mẽ – Tôi cũng vui lắm.

– Ừ. – Tiêu Mãn Y gật đầu như giã tỏi – Cô lấy chồng, có thể sinh đám nhãi con rồi, ngày sau sẽ sinh ra rất nhiều Hoa Đào Nhỏ, nhận tôi làm mẹ nuôi.

Hoa đào Nam được cổ vũ, gật đầu vỗ bàn nói:

– Được! Sinh mười tám đứa!

Mục Diễn Phong sững sờ một lát:

– Em à, chớ khiến cậu Vu mệt nhọc.

Vu Hoàn Chi sờ mũi, khẽ bật cười.

Mục Hương Hương cũng cười nói:

– Bây giờ con nuôi sắp thành thân, thế bao giờ Phong làm chuyện vui đây?

Lời vừa nói ra, Mục Diễn Phong ngây ngẩn chốc lát, không khỏi ngước mắt nhìn về phía Tiêu Mãn Y.

Liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Mãn Y cúi đầu xuống, mím môi cười nói với hắn như không có chuyện gì:

– Việc hôn nhân của Diễn Phong cũng sắp tới rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ theo chàng đến Tô châu.

Mục Hương Hương chỉ cho là cậu em trai đầu gỗ của mình đã hiểu ra, muốn dẫn vợ đến thành Tô châu đặt mua đồ cưới nên cười đến mức miệng không khép lại được:

– Vậy thì tốt, vậy thì tốt. – Dứt lời, nàng ấy lại vui vẻ nói – Nếu Phong làm nhanh thì nói không chừng hai mối hôn nhân có thể cùng làm, giờ chị sẽ đi giở hoàng lịch, tính ngày cho hai đứa.

Tất nhiên Mục Diễn Phong hiểu ý Tiêu Mãn Y khi nàng nói muốn đi Tô châu. Như có một bức tường chắn ngang giữa hai người, hắn biết rõ là hiểu lầm song không biết giải thích từ đâu.

Đợi Mục Hương Hương rời đi, Vu Hoàn Chi và Nam Sương nhàn nhã tự đắc ngồi xuống dùng bữa.

Trước bàn yên lặng, không ai nói chuyện.

Mục Diễn Phong nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, hỏi:

– Sau khi đến Tô châu, nàng sẽ đi đâu?

Nếu Tiêu Mãn Y đáp không biết thì nhất định hắn sẽ để nàng ấy ở lại, hắn sẽ nói, nếu không có chỗ nào để đi thì chi bằng ở lại trang Lưu Vân.

Nhưng Tiêu Mãn Y không làm thế.

Khẩu vị hôm nay của nàng ấy tốt lạ thường, ăn cháo ăn thức ăn ăn bánh.

– Tôi múa khúc Kinh Loan thôi. – Tiêu Mãn Y đáp như không có việc gì – Trước kia tôi không nói với chàng, người múa khúc Kinh Loan như chúng tôi phải đi tìm một người thừa kế sau này.

– Nàng… – Mục Diễn Phong ngơ ngẩn, chợt ngẩng phắt đầu lên.

Tiêu Mãn Y cầm lấy một cái màn thầu bẻ thành hai nửa, thổi ngón tay bị hơi nóng làm bỏng:

– Khi trước tôi luôn làm mấy việc ngốc nghếch, nay ngủ ba tháng, con người đã tỉnh táo lại. Chàng xem, mỗi người đều có chuyện của riêng mình. Chàng muốn thành thân, muốn lấy Đỗ Niên Niên, muốn đến đại hội võ lâm giành ba vị trí đầu, muốn làm minh chủ. Tôi cũng muốn múa, muốn hoàn thành di nguyện của thầy, muốn đi tìm người thừa kế khúc Kinh Loan.

– Người thừa kế khúc Kinh Loan… không thể nhận đại một người sao? – Mục Diễn Phong lưỡng lự hồi lâu mới hỏi.

– Không thể. – Tiêu Mãn Y ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt rất kiên định – Kẻ kế thừa khúc Kinh Loan được chọn từ hàng vạn người, thầy của thầy tôi đã tìm mất hai mươi năm đấy.

– Nhưng mà…

– Chàng yên tâm. – Tiêu Mãn Y nói – Trước khi rời đi, tôi chắc chắn sẽ đi Tô châu với chàng.

Nói rồi nàng ấy lại cúi đầu lẩm bẩm:

– Tôi chỉ muốn ở lại năm ngày mà thôi.

Tim Mục Diễn Phong bỗng thắt lại, cuối cùng tâm trạng u ám tích tụ cả buổi sáng cũng bùng nổ.

Hắn đặt chiếc đũa lên bàn đánh “cạch” một tiếng:

– Tô châu cái gì? Tôi bảo nàng theo tôi đến Tô châu lúc nào?

– Diễn Phong…

– Từ khi nàng tỉnh lại đã không ngừng nhắc đến Tô châu, không ngừng nhắc đến Đỗ Niên Niên, tôi bảo nàng theo tôi đi tìm cô ta lúc nào?

Tiêu Mãn Y hoảng hốt, vội nói:

– Nếu cô ta không muốn gặp tôi thì tôi không đến là được.

– Nàng… – Mục Diễn Phong đứng dậy nhìn nàng ấy, thấy Tiêu Mãn Y mím môi, sững sờ không biết làm sao.

Không biết tim vô cớ nhói lên bao nhiêu lần, cơn đau từ từ nhưng có thể lan vào kinh mạch, thấm vào cốt tủy. Mục Diễn Phong cau mày, phất tay áo bào một cái, xoay người rời đi.

Tiêu Mãn Y ngơ ngẩn, mãi mới bỏ màn thầu trong tay vào miệng, như nhai sáp nến.

Hoa đào Nam thấy tình hình không ổn thì ngoảnh lại nhìn Vu Hoàn Chi. Ma đầu Vu thản nhiên ung dung gắp một đũa thức ăn cho nàng, còn lắc đầu.

Nam Sương sững lại, lấy nửa miếng bánh màn thầu ra khỏi tay Tiêu Mãn Y, nói:

– Yên Hoa đừng lo lắng, tôi thấy ý của anh là không cưới Đỗ Niên Niên nữa.

Hoa đào Nam cho rằng hướng dẫn từng bước mới là chính đạo.

Tiêu Mãn Y cũng dễ mắc câu, nàng ấy nhìn thức ăn đầy bàn, gật đầu nói:

– Ừ, cũng phải, có lẽ chàng không đi Tô châu là bởi vì không muốn lấy Đỗ Niên Niên nữa.

Vu Hoàn Chi và Nam Sương trở về từ Phượng Dương, Tiêu Mãn Y ngủ say ba tháng tỉnh lại, xuân năm ấy, trang Lưu Vân còn có một việc hỉ.

Nhưng việc mừng liên miên là thế mà bữa sáng ấy lại tan trong sự không vui.

Mục Diễn Phong không biết làm sao, Tiêu Mãn Y đau lòng thất vọng.

Vu Hoàn Chi thì rất vui vẻ, lúc cơm nước xong xuôi hai người trở về hiên Huy Vũ, Nam Sương hỏi vì sao y không kể sự thực cho Tiêu Mãn Y nghe.

Ma đầu họ Vu mới nói rõ ràng mạch lạc:

– Cởi chuông phải do người buộc chuông. Khúc mắc giữa hai người họ đã tồn tại nhiều năm. Nếu không để tự họ cởi ra thì ngày sau trong lòng vẫn sẽ khúc mắc. Lúc này khổ cực một ít, đợi nói ra rồi thì sẽ trời quang mây tạnh.

Mục Diễn Phong vẫn chưa đi xa. Cây phong trong vườn Phong Hòa đã nảy mầm, hắn đứng trước mái hiên lầu hai mà nhìn, thấy Vu Hoàn Chi dắt Hoa Đào Nhỏ vui vẻ đi qua giữa rừng cây hoa lá.

Trong phòng chính mãi mà chẳng có động tĩnh gì.

Tiêu Mãn Y ở trong phòng, không biết đang làm gì.

Hôm nay nàng ấy mới tỉnh, lại ở vườn Phong Hòa, ắt hẳn có rất nhiều điều bất tiện.

Trong ấn tượng của Mục Diễn Phong, Tiêu Mãn Y rất ít khi bối rối.

Từ nhỏ nàng ấy đã thích gì làm nấy, vui giận đều thể hiện ra lời nói, không sợ người lạ, thích là thích, ghét là ghét, không bao giờ làm bộ làm tịch.

Từ một mức độ nào đó mà nói thì Mục Diễn Phong cũng là người như vậy.

Có một hôm, thời điểm mà Mục Chiêu vẫn còn là minh chủ võ lâm, ông đã nói với Mục Diễn Phong:

– Cả đời cha con quá suôn sẻ, tập võ thì được trời ưu ái, từ nhỏ đã là thiếu chủ trang Lưu Vân, vì vậy tính tình quá chính trực, như vậy không tốt.

Lúc đó Mục Diễn Phong hãy còn ngây thơ, chỉ hỏi chính trực có gì không tốt.

Mục Chiêu trả lời:

– Người sống trên đời, phần lớn là không được như ý. Nếu nửa cuộc đời được toại nguyện thì tính nết của anh ta chưa qua rèn luyện, ngày sau nếu gặp thất bại sẽ rất dễ sa sút tinh thần. Cái chính trực mà cha nói là tính không biết bớt phóng túng, chứ không phải chỉ cần phóng khoáng hào sảng.

Mục Diễn Phong nói:

– Nếu cha đã biết được đạo lý rồi này thì không sao cả.

Mục Chiêu lại lắc đầu than thở:

– Có chuyện chưa tự mình trải qua thì chỉ biết được da lông. Cả đời cha luôn được ông trời ưu ái, chưa gặp thất bại, là phúc cũng là họa. Lúc còn trẻ rèn luyện nhiều hơn, bò lên phía trước từ trong khổ nạn mới có thể rèn dũa tâm tính bình tĩnh. Cha con biết một người bạn tốt, y lòng sáng, không có h@m muốn như thế đấy, khiến cha cực kỳ hâm mộ.

Bạn tốt Mục Chiêu nói là Vu Kinh Viễn.

Lúc đó Mục Diễn Phong vẫn chưa rõ ý cha hắn nhưng gần đây hắn đã hơi hiểu ra.

Cái gọi là tâm tính được rèn dũa ra chính là tính nết trỗi dậy từ hết trắc trở này đến trắc trở khác.

Có lẽ lúc Tiêu Mãn Y của hôm nay kiên định nói với hắn muốn đi tìm người thừa kế khúc Kinh Loan cũng đã bắt đầu học được cách nhịn đau dứt bỏ tâm nguyện ngày xưa, học cách gánh vác, học cách dùng vẻ mặt thản nhiên để che đậy nỗi lòng rồi.

Còn mình sao lại trở nên do dự như thế? Là vì quan tâm rồi?

Tiêu Mãn Y nghe ngoài phòng có tiếng gõ cửa, nàng vội vội vàng vàng giấu bọc hành lý vào trong tủ quần áo.

Mục Diễn Phong nghe trong phòng có tiếng động, chần chừ chốc lát mới đẩy cửa ra.

– Diễn Phong? – Tiêu Mãn Y phất tóc mai, cười rạng rỡ – Chàng tới rồi? Tôi nghĩ vừa nãy chàng tức giận chứ.

– Không. – Mục Diễn Phong vẫn đứng trước cửa – Vừa rồi, xin lỗi.

– Không sao không sao. – Tiêu Mãn Y liền vội vàng xua tay, lại đến trước bàn rót chén nước cho hắn, nói – Tôi bảo Ly Mộng ngâm trà hoa mới, chàng nếm thử đi.

Mục Diễn Phong gật đầu bước tới trước bàn, nhận lấy trà nhưng không uống, hỏi:

– Nàng đã khá hơn chút nào chưa?

– Khá hơn nhiều rồi. – Tiêu Mãn Y lại cười – Ngủ suốt ba tháng, cần phải hoạt động hơn.

Nụ cười của nàng có phần cứng ngắc, Mục Diễn Phong cũng phát hiện ra.

Hắn cầm chén trà trong tay lên uống một hơi cạn sạch, đưa tay sờ hông, lấy ra một món trang sức đưa cho Tiêu Mãn Y:

– Vật này.

Tiêu Mãn Y nhìn lại, sắc mặt bỗng trở nên hết sức ngượng ngùng.

Thứ trên tay Mục Diễn Phong không có gì đặc biệt, chính là tua kiếm hình rồng nằm mà hoa đào Nam lấy được từ chỗ hắn.

Lúc mùa đông, Nam Sương đưa tua kiếm này tới cho Tiêu Mãn Y, còn tiện đường đổi thành kiểu nữ cho nàng ấy. Trên tua rua xuyên hai viên đông châu, còn tết hình hoa nữa.

Khóe miệng Tiêu Mãn Y mấp máy, mãi mới nói:

– Đây là…

– Hôm nàng mê man, tôi thay nàng… tôi sai người thay quần áo cho nàng nên tìm được.

Tiêu Mãn Y cúi đầu nhìn đầu ngón chân, lát sau lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn:

– Không giấu gì chàng, tôi thích tua kiếm này của chàng đã rất lâu rồi. Sau đó Hoa Đào Nhỏ thấy tôi thích bèn lấy giúp tôi, còn tết hoa xuyên đông châu, để tôi dùng. Bây giờ bị chàng phát hiện rồi thì chàng lấy về đi.

Mục Diễn Phong cụp mắt nhìn nút hoa và viên đông châu đó, mãi mới nói:

– Rất đẹp. – Hắn đưa ngón tay sờ viên đông châu rồi đưa lên phía trước – Nàng cầm đi.

Tiêu Mãn Y ngạc nhiên nhìn hắn, mặt mày dưới tóc mái vấn anh tuấn như thuở ban đầu.

– Cho tôi ư?

– Ừ.

Tiêu Mãn Y giơ tay lên đón, đầu ngón tay hai người vừa chạm nhau, trong lòng đều rung động. Trong lúc rung động ấy, tua kiếm kia rơi cạch xuống đất.

“Cạch” một tiếng tựa như đánh thức người trong mộng. Lúc Tiêu Mãn Y cúi người nhặt nó lên, trong mắt có thêm vẻ tiêu điều.

Nàng ấy cho rằng hắn đang cảm tạ mình.

Bởi vì cảm kích nên hắn mới tặng thứ quý giá như thế cho nàng.

Thật ra nàng không cần cảm ơn, từ đầu tới cuối, thứ nàng muốn chỉ như vòng hoa hạnh trên tay mà thôi.

Hoa liền đế nở, kết tình phu thê.

Mục Diễn Phong trầm ngâm chốc lát, lại nói:

– Nàng đã ngủ ba tháng, ít hoạt động. Lát nữa ăn trưa xong, tôi, tôi đi dạo trong núi với nàng.

– Không, không cần. – Tiêu Mãn Y cúi đầu – Không phải chàng nói còn có việc phải bàn với Vu Hoàn Chi sao? Hơn nữa việc hôn nhân của hoa đào vào ngày mùng năm tháng Ba, còn cần thu xếp cẩn thận.

Trước đây lúc còn ngây ngô, nàng tới cửa tìm mình cùng hành tẩu giang hồ. Mục Diễn Phong nhớ, nếu đi dạo phố to ngõ nhỏ với Tiêu Mãn Y thì chắc chắn nàng có thể vui vẻ mấy ngày liền.

Mục Diễn Phong chợt thấy lòng mình chua xót, chỉ nói:

– Bây giờ tôi sẽ đi xử lý chuyện trong trang ngay. Việc hôn nhân giữa cậu Vu và em Sương không vội vã nhất thời. Ăn trưa xong… tôi sẽ tới.

Lúc hắn ra khỏi cửa, Tiêu Mãn Y thấy hông hắn giắt kiếm, dường như mới vừa lúc ăn sáng, hông hắn cũng giắt trường kiếm.

Trước kia nếu ở vườn Phong Hòa, Mục Diễn Phong sẽ không mang theo trường kiếm bên mình mọi lúc.

Tiêu Mãn Y cảm thấy kỳ lạ. Nàng ấy có thể nhớ kỹ rất nhiều sự việc liên quan đến Mục Diễn Phong, bao gồm hắn có mấy bộ xiêm áo nào đẹp, chuôi kiếm nào sắc bén, sở thích nào kì lạ, người nào hắn coi trọng.

Nhưng nàng ấy không biết thói quen mang kiếm bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu của Mục Diễn Phong hình thành từ bao giờ.

Tất nhiên nàng không biết.

Nàng càng không biết hôm nàng mê man, lúc Mục Diễn Phong hối hận ngồi bên giường nắm hổ khẩu chảy đầy máu tươi của mình vì bóp rách, đã gọi tên nàng hết lần này đến lần khác, không tin nàng đã rời đi.

Hắn nói, này, Tiêu Mãn Y, dậy đi, tôi đã về rồi.

Từ đó về sau, hắn luôn mang theo kiếm, cho rằng như vậy mới có thể bảo vệ được nàng, giữ được nàng lại.

Tiêu Mãn Y thở dài, trở lại gian trong mở tủ quần áo ra, lấy bọc hành lý đã thu xếp xong.

Lời tác giả: Ôi? Yên Hoa muốn đi ư…?