Một Màu Xuân

Chương 58




Nam Sương mới xông tới trước cửa, cánh cửa kia đã tự động mở ra.

Vu Hoàn Chi đứng sửng sốt ở cửa, thấy một vật thể không rõ bừng bừng khí thế ào vào lòng mình.

Hoa Đào Nhỏ đâm vào ngực ma đầu Vu, không đau, thế là nàng lại hùng hùng hổ hổ quay đầu, khép cửa lại, đoạn hùng hùng hổ hổ xông vào trong phòng.

Xông tới trước bàn, nàng đặt bộp đao lên trên bàn rồi vỗ ngực thở hổn hển.

Hành vi này khiến ma đầu họ Vu đã có mấy suy nghĩ trong lòng, y khẽ cười, đứng không xa không gần, hỏi:

– Nàng muốn… cưỡng ép?

Hoa đào Nam ngẩn người, không kịp suy nghĩ:

– Cưỡng ép?

Vu Hoàn Chi nhìn nàng sâu xa, đến gần chỉnh dây đeo trên trán nàng cho ngay ngắn rồi nhẹ nhàng nói:

– Bá vương ngạnh thượng cung[1].

– Chàng đang nói đến… thuật phòng the à? – Hoa đào Nam bỗng nhiên hiểu rõ, cũng vui vẻ theo – Tôi chỉ biết tỳ bà ôm cây, lão Ngưu đẩy xe[2], ngạnh thượng cung là gì thì chưa từng nghe tới.

Giọng điệu của nàng rất thích thú.

Ma đầu họ Vu ngẩn ra, ho hai tiếng rồi lui ra sau ba bước.

Tia sáng ngày đông lạnh lẽo, rõ ràng trong trẻo, ngoài cửa sổ phố phường ồn ã, xa hơn là cầu cong vắt qua sông lạnh.

Vừa rồi hoa đào Nam vô cùng lo lắng, lúc này mới tĩnh tâm suy nghĩ, đang do dự nên nói chuyện của Giang Lam Sinh với ma đầu thế nào. Vu Hoàn Chi phóng tầm mắt ra xa mà trông ra ngoài cửa sổ, thấy trời nước một màu, trầm tĩnh nói:

– Ra ngoài một lát nhé?

– Hả? – Nam Sương vẫn còn ngẩn ngơ.

Vu Hoàn Chi cầm nón và mạng đen trên bàn lên:

– Ra ngoài với tôi một lát.

– Tôi… – Nam Sương dần đứng lên khỏi bàn, nắm chặt đao.

– Có việc gì thì vừa đi vừa nói. – Vu Hoàn Chi cũng cầm kiếm, đến gần nắm tay Hoa Đào Nhỏ, một người nhã nhặn, một kẻ thổ phỉ ra khỏi nhà trọ.

Thành Tô châu rất náo nhiệt. Con đường ở nhà trọ Trục Nguyệt dằng dặc phòng ốc, cửa hàng san sát. Bên đường có sạp nhỏ, châu ngọc la liệt, nghệ nhân xiếc giành được tiếng khen hay không ngớt, nam nữ già trẻ túm năm tụm ba qua lại.

Hôm đó có nhiều nhân sĩ võ lâm ven đường, nhắc đến chuyện xây dựng lại cung Mộ Tuyết thì mắt đều sáng như sao, nóng lòng muốn thử.

Vu Hoàn Chi nghe vậy lại bình chân như vại, ngoảnh lại nhìn Nam Sương đang bày vẻ mặt phức tạp mà nói:

– Nàng tới Tô châu đã lâu mà tôi chưa từng dẫn nàng đi dạo bao giờ.

Nam Sương tim đánh thót một cái, phóng mắt nhìn bốn phía, cuối đường đầu hẻm rộn ràng tấp nập, ánh chiều sáng ngời, lồ||g lên trên mái cong của nóc nhà, chiếu vào gương mặt tươi đẹp của người đi đường.

Lúc nàng cười lại lộ răng nanh, “ha ha” hai tiếng và nói:

– Ngày sau còn dài mà.

– Ừ. – Vu Hoàn Chi đưa tay vén sợi tóc của nàng ra sau tai – Thời gian còn rất dài.

Khi ma đầu họ Vu nói chuyện, mạng đen trước mặt nhẹ nhàng lay động, chắc do hơi thở phả lên đó. Nam Sương dừng lại sau đó hỏi:

– Vì sao chàng luôn mang mạng đen?

Vu Hoàn Chi nghe xong thì ngẩn ra. Một lát sau, y đỡ nón có mạng đen:

– Từ đầu đường rẽ trái ra phía bờ sông, nơi đó yên tĩnh hơn. – Nói xong, y cười với Nam Sương rồi xoay người đi ra đầu đường.

Nụ cười kia làm Hoa Đào Nhỏ sững sờ tại chỗ, lát sau, nàng ho một tiếng, chỉnh dây buộc trên trán và thanh đao cho nghiêm chỉnh rồi vui vẻ đi theo.

Rẽ trái ở đầu đường là đến cửa Nghênh Phong. Một cơn gió mùa đông thổi tới mang theo cái lạnh thấu xương.

Hoa đào Nam mặc áo khoác nhỏ, vốn không lạnh nhưng bị gió thổi thì không khỏi rùng mình.

Nước chảy lăn tăn, Vu Hoàn Chi dừng lại, nghiêng mặt nhìn Nam Sương:

– Đến bên cạnh tôi này.

Nam Sương đáp hai tiếng “Được được”, lại gần y thêm hai bước. Người tập võ vốn là thể nhiệt, Vu Hoàn Chi cụp mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn lộ ra ngoài tay áo lông của nàng thì mỉm cười, nắm ở trong tay.

Hoa Đào Nhỏ cũng cười, cười một lúc, biểu cảm lại trở nên lén lút, ngó khắp chung quanh.

– Đang nhìn gì đấy? – Vu Hoàn Chi hỏi.

Ánh mắt Nam Sương rơi vào hai bàn tay đang nắm, cố làm ra vẻ khó xử nói:

– Tôi ăn mặc như ác bá, lát nữa người ta trông thấy tất sẽ cho rằng chúng ta là đoạn tụ.

Vu Hoàn Chi sửng sốt, lại nói:

– Không sao. Đoạn thì đoạn đi.

Hoa đào Nam mừng lắm:

– Được được, đoạn thôi! – Dứt lời, nàng giơ hai bàn tay đang nắm lên, diễu võ dương oai đi tới phía bờ sông.

Vu Hoàn Chi chưa phản ứng kịp, bị nàng kéo đi, cơ thể nghiêng về phía trước, cười theo nàng đi lên phía trước.

Cây đã rụng lá, chạc cây trơ trụi mọc so le. Thi thoảng có hòn đá nhỏ lăn xuống từ bên đường, rơi ùm vào trong nước.

Trên mặt nước, thuyền con qua lại. Đoạn này là đường ra khỏi thành nên tiến lên phía trước sẽ không còn mấy người.

– Lúc tôi mười bốn tuổi, từng đến kinh thành một lần. – Hai người đi tản mạn chốc lát, Vu Hoàn Chi bỗng nhiên nói – Năm ấy tôi luyện bảy thức Mộ Tuyết đến thức thứ ba. Nàng cũng biết, thức thứ ba và thức thứ sáu là cửa ải vủa bộ võ công này, vì thế, nội tức hỗn loạn, tôi lọt vào hai tầng băng hỏa, từ má ra sau cổ đều có ban tím.

– Trước khi cung Mộ Tuyết bị huỷ diệt, cha tôi đã luôn gánh tội danh của vụ huyết án mười hai phái ở đất Thục, vì vậy trở thành ma đầu. Sau đó tôi lên kinh tìm ông, để không ai biết, cũng để làm việc thuận tiện nên đã đeo cái mạng đen này.

Nam Sương nghe vậy, trong lòng không khỏi buồn bã, nàng mím dôi môi khô khốc, nói:

– Tôi thấy cung Mộ Tuyết các chàng không phải hung thủ của vụ thảm án diệt môn mười hai phái đất Thục.

– Ừ, bọn tôi không phải. – Vu Hoàn Chi thản nhiên gật đầu – Năm đó việc này rất kì quặc. Mười hai phái đất Thục bị diệt, trực tiếp gây ra sự hủy diệt của cung Mộ Tuyết.

Y dừng lại, ngước mắt nhìn thuyền ô bồng dập dềnh trôi đến, giơ tay lên vẫy tay với nhà đò:

– Tôi nhất định sẽ tìm ra chân tướng.

Nam Sương ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng của y, lông mày như trúc, mũi như núi và một đôi mắt hờ hững mà sắc bén như suối trong.

– Tôi cùng tìm ra chân tướng với chàng. – Giọng điệu của hoa đào Nam có phần trang nghiêm.

Vu Hoàn Chi ngẩn ra, ngoái đầu lại nhìn nàng, đoạn cười nói:

– Được.

Nhà đò buộc thuyền ô bồng vào lỗ mũi trâu như ý bên bờ, Vu Hoàn Chi đưa ông chút bạc vụn, nhờ ông dẫn hai người du ngoạn trong thành Tô Châu.

Nhà đò họ Xa, đã quá năm mươi, là người thật thà. Ông đếm bạc trong tay rồi trả mấy đồng cho Vu Hoàn Chi. Đợi hai người lên thuyền, nhà đò Xa hò một tiếng, chèo thuyền khởi hành.

Có tiếng gió yếu ớt đập trên mui thuyền, nghe như tiếng nghẹn ngào đè nén cực nhỏ.

Vu Hoàn Chi vén mành thuyền, cảnh trí trên sông lọt vào mắt, trời xanh nước xanh, dằng dặc xa xăm.

Hoa đào Nam cúi người lấy tay áo lau manh chiếu sau lưng Vu Hoàn Chi, thổi một hơi thấy không có bụi, lúc này mới tỏ ý bảo y ngồi xuống.

Trong mui thuyền, tia sáng ảm đạm, Vu Hoàn Chi lặng lẽ nhìn nàng một lát, ngồi xếp bằng xuống đặt vạt áo ở trên đầu gối, cười nhạt rồi nói một câu không đầu không đuôi:

– Tốt thế.

Nào ngờ hoa đào Nam lại nghe hiểu ý của y, vừa sờ bên cạnh tìm manh chiếu sạch sẽ để ngồi xuống, vừa đáp:

– Với chàng thì nên tốt như thế. – Thấy ánh mắt Vu Hoàn Chi có vẻ cảm động, nàng cười hớn hở – Chuyện cung Mộ Tuyết bị tiêu diệt và chuyện chàng lên kinh tìm cha đều là bí mật đúng không, nhưng chàng lại nói cho tôi biết?

Không đợi Vu Hoàn Chi đáp, Nam Sương lại nói trước:

– Vì vậy, tôi đoán ở trong lòng chàng đã coi tôi trở thành vợ chàng rồi. Tôi vui lắm.

Vu Hoàn Chi nghe vậy, chẳng ừ hử gì cả. Y trầm mặc chốc lát mới nói tiếp mấy lời vừa rồi:

– Năm ấy tôi lên kinh tìm cha, đeo mặt đen là có nguyên nhân, cực chẳng đã. Nhưng sau đó, tôi đeo nón có mạng đen là cố tình đấy.

– Cố tình?

– Ừ. – Vu Hoàn Chi gật đầu, cười nói – Ngày xuân năm đó, tôi không quen đường ở kinh thành. Đi bừa vào con hẻm sau nhà một phú hộ, thấy đám trẻ con chơi đùa ở bên đường.

– Chính xác là ba đứa trẻ đang chơi đi vòng và một đứa đang xem. Đứa bé đang xem rõ ràng là một cô bé con mà lại mặc quần áo của bé trai, nom rất cơ trí đáng yêu. Nhóc ấy xem một hồi bèn nói muốn chơi cùng, nào ngờ ba đứa còn lại không chịu đồng ý.

Nam Sương vô cùng kinh ngạc:

– Lúc đó chàng…

– Lúc đó tôi rảnh rỗi, thấy vòng sắt thì nảy ra vài suy nghĩ bèn dứt khoát đứng dưới đại thụ bên đường mà xem, nghĩ đợi mấy đứa này chơi xong thì đi hỏi đường.

– Bốn người nói chuyện không hợp, chợt muốn đánh nhau. Cô bé kia hình như có chút võ nghệ, ném đá, ném cành cây đều theo quy tắc nhưng vẫn không phải là đối thủ của ba cậu con trai còn lại.

– Lúc đó tôi mất hết nội lực, vừa mới khôi phục một chút, không tiện ra tay, may mà vẫn nhớ chiêu thức bèn tiến lên… – Nói đến đây, Vu Hoàn Chi đột nhiên cười nhạo – Ôi, thật dung tục, anh hùng cứu mĩ nhân.

Cô bé kia thấy một vị công tử trẻ thân hình cao thẳng, áo xanh tung bay, hai món vũ khí trong tay phát sáng như đom đóm thì lấy làm thích thú, nói:

– Anh thật lợi hại! Lợi hại như vậy đeo mạng đen làm gì?

Lúc đó ba cậu bé bị đánh lui vẫn xì xào bàn tán ở nguyên chỗ cũ, chỉ là không dám tiến lên.

Vu Hoàn Chi cụp mắt thấy vừa rồi lúc cô bé kia đánh nhau bị trầy môi thì cúi người nhìn rồi hỏi:

– Không sao chứ?

Một mùi tươi mát xông vào mũi, cô bé ra sức hít, thuận tay đón lấy nón của y, đoạn bảo:

– Đừng đeo nữa, anh nhất định rất… – Còn chưa dứt lời, nàng đã ngây ngẩn cả người.

Ba cậu bé kia mới vừa vòng sang một bên, định đi lên đánh một trận nữa, trong chốc lát cũng ngây ngẩn cả người. Lát sau, họ hét lên một tiếng, ngã lộn nhào chạy mất.

Từ má ra sau cổ Vu Hoàn Chi toàn là ban tím.

Y ngẩn người nhưng không xấu hổ, chỉ lẳng lặng nhận nón từ trong tay cô bé kia. Đang định đội, cô bé kia lại nói:

– Đẹp.

– Cái gì? – Y cho là mình nghe lầm.

Lúc cười, cô bé ấy trông rất ngốc, tiếng cười hì hì hì cũng không hay cho lắm:

– Tôi vừa đoán nhất định là anh rất đẹp, quả nhiên như thế. – Nói rồi, nàng chỉ vào ban tím từ má đến sau cổ – Đây là do luyện võ luyện đúng không? Đợi luyện xong rồi sẽ hết thôi.

– Làm… làm sao cô biết? – Vu Hoàn Chi hết sức kinh ngạc.

Cô bé kia lại chẳng ừ hử gì cả, nàng duỗi người, vắt cánh tay ra sau gáy, lắc lư đi lên phía trước, tới bên cạnh chiếc vòng sắt ban nãy mới ngó trái ngó phải, huýt sáo mấy tiếng.

Thấy bốn bề vắng lặng, cô bé vội vàng ngồi xổm xuống, thó hai cái vòng sắt rồi lắc lư đi về, hớn hở cười ngây ngô với Vu Hoàn Chi.

– Cô… – Vu Hoàn Chi nhìn nàng một cáhc khó hiểu.

Vẻ mặt cô bé có chút sầu khổ:

– Tôi tập võ luôn đổi binh khí, thầy và cha đều rất thất vọng, bảo tôi tự ra ngoài làm binh khí rồi hẵng về. Nhưng họ quên đưa tiền cho tôi. Tôi đoán người và binh khí cũng là nhân duyên trời định, bèn thó về nhà luyện thử xem.

Vu Hoàn Chi sửng sốt, lát sau lại cụp mắt nhìn vòng sắt trong tay nàng, cười nói:

– Vòng sắt tốt, có đi có về.

Cô bé chớp đôi mắt lấp lánh, bảo:

– Anh đúng là người tốt, đẹp người, đẹp cả nết. Ngày sau tôi sẽ dùng vòng sắt làm binh khí, không thay đổi nữa. – Nói rồi, nàng nhìn sắc trời, thấy đã sắp tối, vội nói – Tôi phải về rồi.

Nói xong, cô bé mỗi tay kéo một cái vòng sắt lớn, lắc lư như con vịt, vụng về chạy về. Vòng sắt ma sát trên mặt đất, phát ra tiếng vang sàn sạt, bụi bay tứ tung.

Khói chiều phủ lên mặt Vu Hoàn Chi, y đang định xoay người đi đã thấy cô bé kia quay đầu, reo lên với y:

– Anh đẹp người, đẹp cả nết, ngày sau nhớ đến lấy tôi. – Suy nghĩ một lát, nàng lại nói – Anh đừng đeo mạng đen nữa, bằng không nếu ngày sau tôi thấy người đeo mạng che mặt đen, nhất định phải vén mạng che mặt lên.

Vu Hoàn Chi lại ngây ra tại chỗ, sắc xuân như gột rửa, ráng mây khắp trời, y chợt nở nụ cười.

Cô bé vụng về chạy đến trước cổng phái Thiên Thủy, thở hổn hển gọi “Cha, thầy” rồi nhìn gã sai vặt ở cửa, bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Lát sau, nàng chợt vỗ gáy, nhớ ra mình mặc quần áo con trai, còn quên báo tên, bấy giờ ngồi chồm hổm ở trước cánh cổng khí thế, òa lên khóc.
[1] Sở Hán giằng co mãi chưa xong, Hạng vương vảo Hán vương rằng: “Thiên hạ rầm rĩ mấy năm rồi, tội ở hai người chúng ta, xin khiêu chiến với Hán vương, quyết sống mái, chớ làm tội l@m tình con dân thiên hạ thêm nữa”. Hán Vương cười từ chối: “Tôi thà đấu trí chứ không đấu sức”. Hạng vương lệnh tráng sĩ ra khiêu chiến. Hán có Lâu Phiền giỏi cưỡi ngựa bắn cung, Sở khiêu chiến ba hiệp, bị Lâu Phiền giết cả. Hạng vương giận lắm, thế là tự mặc giáp cấp kích ra khiêu chiến. Lâu Phiền muốn bắn, bị Hạng vương trợn mắt quát thì mắt không dám nhìn, tay không dám bắn, sau đó đi vòng vào thành chẳng dám ra nữa. Thành ngữ này vốn chỉ việc mạnh mẽ ngang tàng, cưỡng ép làm việc gì. Nay nghĩa rộng là hình dung việc cưỡng gian.

[2] Tư thế l@m tình.:)) Mời tra gg